Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần
"Các ngươi không thể chết như vậy được, Trần Lâm ta dù cho là một tia hi vọng
cũng phải cứu các ngươi, lỗi lầm này...để Trần Lâm ta chuộc lại đi."
Hít một hơi thật sâu, Trần Lâm hạ quyết tâm, không chần chờ nữa, bằng hữu lúc
này đang nguy cấp quá rồi, phải đánh cược một phen mà thôi.
"Roẹt!!"
Nghĩ rồi, Trần Lâm cầm lấy thanh kiếm của Hạ Quân một nhát rạch mạch máu của
mình ra, một dòng máu tử sắc huyễn lệ mê hoặc phảng phất khí tức của vô tận cổ
xưa hoang man xuất hiện.
Không để phung phí, Trần Lâm từng giọt nhỏ vào miệng Hạ Quân, khi giọt máu đầu
tiên rơi vào cổ họng, khuôn mặt Hạ Quân đột nhiên trở nên cau có khó chịu, mồ
hôi trên trán rịn ra hột hột, hàm răng cắn chặt có vẻ khổ sở, biểu hiện chín
phần là giống với Trần Lâm lúc trước.
Chứng kiến thấy điều kì diệu phát sinh, Trần Lâm nội tâm kích động muốn khóc,
ngọn lửa hi vọng bùng lên như được khai sáng, không để tuột mất thời cơ, Trần
Lâm tiếp tục nhỏ tiếp một lượng máu vào miệng Hạ Quân.
"Xoẹt!!"
Được một ít thì Trần Lâm lại cắt tay mình một lần, bởi thể chất Trần Lâm rất
cường hãn, mức độ phục hồi cũng thuộc dạng biến thái, người thường không thể
nào đem ra so sánh với hắn được, vết cắt chảy máu được một lúc lại có dấu hiệu
lành lại, vì vậy Trần Lâm phải cắt tay mình liên tục.
Cứ thế Trần Lâm chuyển qua Nhiếp Lăng, Mộc Chi, đến lượt Yến Linh thì mặt mày
Trần Lâm đã tái nhợt trắng bệch không một tia huyết sắc, lượng máu hắn truyền
cho bốn người thực sự rất nhiều, con ngươi đã có biểu hiện sụp xuống, đầu óc
Trần Lâm lúc này chỉ là một mảng mơ hồ không định hình, có điều tâm trí Trần
Lâm vẫn còn một tia cố chấp, một tia cương quyết không gục ngã.
"Không được, ta không được ngã xuống, phải cứu mọi người, không được gục..."
Trần Lâm tâm thần một hồi quyết tâm kiên trì, đầu óc mặc dù đã không còn thanh
tỉnh nữa, tùy thời có thể gục ngã bất cứ lúc nào, có điều chưa truyền máu cho
bốn người bọn họ Trần Lâm cương quyết không ngã xuống.
"Phập-!!"
Nghĩ vậy, Trần Lâm cắn mạnh vào lưỡi mình một cái, cảm giác đau đớn kinh khủng
ập tới làm Trần Lâm tiếp tục lấy lại quyền kiểm soát thân thể tiếp tục.
"Xoẹt!!"
"Xoẹt!!"
Trần Lâm tiếp tục truyền máu cho Yến Linh, từng giọt máu tinh khiết lấp lánh
như kim cương, bên trong còn mơ hồ chấn động lực lượng.
Cứ như vậy một hồi, cuối cùng Trần Lâm cũng đã thực hiện truyền máu cho toàn
bộ bốn người Nhiếp Lăng, Hạ Quân, Mộc Chi cùng Yến Linh, có điều Trần Lâm lúc
này cũng không khá hơn bao nhiêu, truyền máu xong cho người cuối cùng thì Trần
Lâm cũng ngã gục, toàn thân yếu ớt không chút sức lực nằm bất tỉnh, năm người
cứ như vậy nằm im trên mặt đất, trên mặt còn vương vấn một nụ cười mãn nguyện,
nếu như có yêu thú nào đi ngang thì đành chịu chết mà thôi, bởi lúc này Trần
Lâm cũng không còn tỉnh nữa, tất cả đều nhờ vào số phận quyết định mà thôi.
...............
"Sao rồi, tất cả học sinh đã về học viện chưa?"
Cùng lúc đó, ở nơi tập kết khu thí luyện, Quách Lương viện trưởng trên mặt
xuất hiện một vòng lo lắng chi sắc hỏi.
"Thưa viện trưởng, tất cả học sinh đều đã về học viện, có điều..."
Một vị lão sư khuôn mặt không được bình thường ấp úng trả lời.
"Có điều cái gì? Nói nhanh..."
Quách Lương viện trưởng khuôn mặt bỗng nhiên nghiêm trọng hẳn lên, trong bụng
sốt sắng nôn nóng không yên, nội tâm một dự cảm không may chợt nhảy lên, thầm
mong mọi việc sẽ không như hắn nghĩ đi.
"Có điều...đã thiếu mất một tổ đội...mà tổ đội đó là bốn người đệ tử của Văn
Kiệt, Kiếm Thông cùng Hồ Thiên Mị và Lãnh Tố Tố phó viện trưởng..."
Vị lão sư kia không dám ngẩng đầu lên vừa run lẩy bẩy vừa nói.
"Cái gì? Ngươi nói bọn hắn chưa về?"
Quách Lương viện trưởng hai mắt trợn ngược không tin tương quát, sau đó khuôn
mặt toát lên một vẻ tức giận nói:
"Các ngươi đúng là một lũ vô dụng, tại sao các ngươi không đi kiếm bọn chúng?"
"Bành--!!"
Quách Lương viện trưởng khuôn mặt phẫn nộ đến cực điểm, một chưởng đánh vào
gốc cây to bằng thùng phi sau lưng, gốc cây lập tức như một cục đất sét bạo
toái tan tành.
"Phịch--!!"
Vị lão sư nhìn thấy Quách Lương viện trưởng nổi điên lậo tức sợ hãi quỳ sụp
xuống, sau lưng mồ hôi túa ra như mưa, vẻ mặt sợ sệt vô cùng vội vã nói:
"Viện trưởng, chúng ta đã chia ra đi tìm, nhưng cũng không tìm thấy, vì vậy
chúng ta mới chờ ngài để thông báo lại, chỉ sợ năm người bọn hắn..."
"Câm mồm!!"
Quách Lương viện trưởng quát lớn một tiếng, vị lão sư lập tức bị dọa cho bể
mật cứng họng, sau đó Quách Lương khuôn mặt lập tức trầm xuống gằn giọng nói:
"Nếu bọn chúng mà có chuyện gì thì các ngươi nghỉ việc hết đi."
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, còn không mau chia ra tìm bọn hắn
cho ta, không lẽ chờ ta đuổi cổ các ngươi hết hay sao?"
Quách Lương nhướng mày quát, sau đó quay sang nói với bốn người phó viện
trưởng:
"Các ngươi chia ra bốn phía tìm kiếm, ta sẽ đi phía này, nếu tìm được lập tức
thông báo cho ta biết."
"Vâng thưa viện trưởng!!"
Bốn người trịnh trọng nghiêm túc gật đầu, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chia
ra tìm năm người Trần Lâm, đồ đệ bọn họ đều còn ở trong rừng chưa biết sống
chết ra sao, trong lòng bọn họ cũng gấp gáp lo âu không kém.
Năm người bọn họ chính là tương lai của Thiên Hồn học viện ah, tất cả tiền vốn
của Thiên Hồn học viện cũng chỉ có năm người bọn họ thôi, Quách Lương làm sao
sẽ không lo sợ biểu hiện như vậy chứ, hắn cũng biết thực lực của Trần Lâm
thuộc hàng cao nhất trong đám học sinh năm nhất này rồi, chưa kể bốn người
Nhiếp Lăng, Hạ Quân, cùng Mộc Chi và Yến linh nữa? bây giờ đáng ra đã có mặt ở
đây rồi chứ, như vậy chỉ có một điều là gặp chuyện không hay mà thôi.
"Mong là bọn chúng vẫn an toàn...!"
Quách Lương khẽ thở nhẹ một hơi, sau đó chiến khí chấn động xuất hiện, Quách
Lương trên lưng xuất hiện một đôi chiến dực bay vào không trung đi tìm năm
người Trần Lâm.
...............
Lúc này, tại nơi chiến đấu với Hắc Bạch Liệt Tinh, năm người Trần Lâm vẫn một
mực nằm bất động không có dấu hiệu gì lạ, nhìn sơ qua trông giống như năm cái
xác chết tựa như.
Nhưng nếu lại gần kĩ càng xem xét, ắt hẳn nếu có người ở đây hẳn sẽ giật mình
thất kinh vì kinh ngạc, lúc này bốn người Hạ Quân, Nhiếp Lăng, Mộc Chi cùng
Yến Linh bộ dáng rất thống khổ, tuy vậy, nếu nhìn kĩ lại thì ta thấy trên mặt
bọn họ sắc màu hồng hào của sự sống đã tăng lên rõ rệt, thương tích nghiêm
trọng của bốn người đang dùng tốc độ chóng mặt để phục hồi lại, bằng mắt
thường ta có thể nhìn thấy bên trong vết thương của bọn họ dòng máu đã không
còn thuần một màu đỏ nữa, mơ hồ đã chuyển sang một màu tử sắc nhàn nhạt lan
tỏa ra khí tức lạ thường.
Mặc dù vẫn không có tỉnh lại, nhưng cơ thể bọn họ vẫn đang trong tiến trình
hồi phục, sự việc này cũng đồng nghĩa với Trần Lâm đã thành công cứu sống bọn
họ, mọi cố gắng của Trần Lâm lúc này cuối cùng cũng được đền đáp, tuy nhiên
Trần Lâm lúc này đang ngủ say, vẫn chưa hề biết bốn người bằng hữu của mình
không những không chết, ngược lại là trong cái rủi có cái may, đã nhận được
thiên đại cơ duyên, mà sau này nó sẽ là một bước ngoặt lớn thay đổi cuộc đời
của bọn họ.
"Đây rồi...!!"
Trên không trung, Quách Lương vừa nhìn thấy năm người Trần Lâm liền mừng rỡ
kích động, cấp tốc bay xuống bên dưới kiểm tra.
"Tất cả bị thương?"
Quách Lương soi xét một hồi năm người Trần Lâm, Nhiếp Lăng, Hạ Quân cùng Mộc
Chi và Yến Linh thật kĩ, không hề nhận thấy điều bất thường, chỉ thấy năm
người bọn họ chỉ xây xát bên ngoài cùng quần áo rách rưới hết mà thôi, xung
quanh còn có nhiều vết máu loang lổ, chứng tỏ ở đây vừa xảy ra một trận chiến
vô cùng gay cấn.
"May là chỉ bị thương nhẹ, phù..."
Quách Lương viện trưởng thấy thế liền thở phài một hơi nhẹ nhõm, trong lòng
cảm thấy may mắn, tuy không biết trận chiến kịch liệt cỡ nào nhưng năm người
Trần Lâm còn nguyên vẹn là tốt rồi, làm Quách Lương một phen hú vía.
"Viện trưởng!"
Lúc này bốn người phó viện trưởng Kiếm Thông, Văn Kiệt, Hồ Thiên Mị cùng Lãnh
Tố Tố cũng đã lập tức có mặt, vẻ mặt khi nhìn thấy năm người Trần Lâm còn an
toàn liền trở nên hòa hoãn nhẹ lòng, tâm tình liền buông lỏng.
"Bọn chúng chỉ bị thương nhẹ mà thôi, các ngươi nhanh đồ đệ mình về tịnh dưỡng
đi."
Quách Lương nhẹ nhàng điềm đạm nói.
"Vâng, vậy chúng ta đi trước."
Bốn người đồng thanh đáp, sau đó ai nấy mang đồ đệ của mình rời đi trở về
Thiên Hồn học viện.
Lúc này chỉ còn lại Quách Lương cùng với Trần Lâm ở đây, nhìn chăm chú Trần
Lâm một hồi, Quách Lương thở nhẹ dìu lên Trần Lâm, sau đó rời đi.
"Kia...là..."
Lúc định rời đi, Quách Lương khuôn mặt chợt lóe lên một vòng dị sắc, con ngươi
lập tức co rụt lại, dường như vừa nhìn thấy thứ gì thật hay ho.
"Ha ha, thì ra là vậy...mấy tên này ẩn giấu cũng đủ sâu, nếu chuyện này mà đồn
ra ngoài không biết mặt mấy lão già kia sẽ đặc sắc cỡ nào nữa ah."
Quách Lương cười lớn một mình khó hiểu, sau đó ánh mắt thâm thúy nhìn qua
khuôn mặt thanh tú nhợt nhạt đang ngủ say của Trần Lâm mà gật gật đầu, nói
xong Quách Lương liền ôm lấy Trần Lâm lăng không chớp mắt liền biến mất khỏi
khu rừng.
Cầu vote, like fb hoặc np.
Cảm ơn mn.
Mn đọc truyện vui vẻ.
Truyencv.com