Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần
"Không...không thể nào...không thể nào!!!!"
Trần Lâm trán lồng lộng gân xanh, hai mắt đỏ hoe như máu rưng rưng giọt lệ
cay, tâm thần Trần Lâm lúc này như bị một tia sét vô tình mà đánh nát đi,
trong lòng vẫn chưa thể tin được, cảm giác thê lương u oán ngập khắp lòng.
"Tại sao...tại sao...là ta...chính là ta đã giết chết bọn họ, là...ta..."
Trần Lâm khuôn mặt như người mất hồn khẽ thì thào trong buồn bã, tâm trí như
bị chấn động một cách kinh hồn, sự thật trước mắt này Trần Lâm không cách nào
tiếp nhận được.
Phút chốc Trần Lâm tự đổ lỗi cho bản thân mình đã gây ra cái chết của mọi
người, mọi người chết là vì hắn, nếu như hắn tin tưởng bằng hữu, nếu như hắn
không giấu đi Thôn Thiên Thần Ma và đem ra sử dụng nó ngay từ đầu, có thể bốn
người bằng hữu đã không chết một cách thảm liệt như thế này.
Tất cả đều tại hắn, mọi người chết là vì hắn, hắn thật không có tư cách làm
một đội trưởng, một người bằng hữu, hắn không xứng đáng nhận được tình cảm
bằng hữu chân chính mà thiêng liêng kia của mọi người.
"Hai kiếp người, mấy trăm năm sống lão quái, ấy vậy mà một chút quyết đoán
cũng không có, ta còn quá đa nghi..."
Trần Lâm tự dằn vặt bản thân, trong lòng cười cợt tự giễu, thầm nghĩ bản thân
còn ảnh hưởng quá nhiều bởi kiếp trước, giá như vào lúc sinh tử như thế này
hắn không nên khinh suất coi nhẹ mạng sống của mọi người như vậy, giá như hắn
mở lòng mình thêm một chút nữa thì cớ sự đâu có thành ra như thế này.
"Bằng hữu, huynh đệ, cha mẹ người thân còn chưa bảo vệ được, ta còn nghĩ đến
chuyện trả thù được sao?"
Thời điểm này Trần Lâm tự giác ngộ ra một điều quan trọng nhất kiếp người của
mình, đó là những người xung quanh mình, hắn cần có trọng trách bảo vệ họ, đó
chính là quan trọng nhất một việc mà kiếp này Trần Lâm phải làm, còn quan
trọng hơn nhiều việc trả thù.
"Muộn rồi...muộn thật rồi..."
Trần Lâm thở dài yếu ớt lắc đầu nói, sau đó quay sang nhìn một lượt thân ảnh
bằng hữu nằm dưới đất, tinh lệ lúc này đã không còn vì khô kiệt, mà là hắn
không còn xứng đáng khóc thương vì họ, hít sâu một hơi, Trần Lâm cười điên dại
nhìn Hắc Bạch Liệt Tinh nói:
"Ha ha...Trần Lâm...ngươi vì mạng sống của mình sao? Ngươi vì an toàn sao?
Ngươi để bằng hữu của mình vì mình mà chết sao?"
"Bọn họ cũng vì cứu ngươi mà thành ra thế này, còn ngươi thì sao?"
"Ngươi cần thứ này để làm gì, không phải để bảo vệ họ hay sao sao?"
Thôn Thiên Thần Ma!!!
Nói rồi, võ hồn ấn ký Thôn Thiên Thần Ma sau lưng Trần Lâm biến hóa sáng rực
rỡ như thái dương thần, nhưng mà Trần Lâm lúc này còn chưa giải khai dung hợp
với Diệt Thiên Thần Lôi, thật quỷ dị, Trần Lâm định dung hợp cùng lúc với cả
hai võ hồn của mình, nhưng có lẽ Thôn Thiên Thần Ma còn chưa có ý chịu xuất
hiện.
"Ra đây!!! Con mẹ ngươi ta bảo ra đây!!! Cút ra đây cho ta!!"
Trần Lâm điên cuồng gào thét, tiếng thét quét ngang một phương thổ địa, Trần
Lâm hai tay nắm chặt gồng người lên bất chấp tất cả cố gắng kêu gọi Thôn Thiên
Thần Ma.
"Oanh--!!"
Rốt cuộc lúc này, thời khắc này, võ hồn ấn ký Thôn Thiên Thần Ma lại xuất hiện
biến hóa, hình xăm đôi ma dực huyễn mị một lần nữa phát sáng, nhưng lúc này
Trần Lâm không hề thất bại, hắn đã thành công gọi ra Thôn Thiên Thần Ma, hư
ảnh Thôn Thiên Thần Ma sừng sững phía sau Trần Lâm mở đôi mắt màu tím nhìn
thương khung, một cỗ bễ nghễ đế vương chi khí lan tỏa phân tán xung quanh làm
chư thiên phải khiếp sợ.
"Hợp thể!!"
Quát lớn một tiếng đầy lạnh lẽo, Trần Lâm không biết cuối cùng sẽ xảy ra
chuyện gì, nhưng lúc này điều đó không còn quan trọng đối với hắn nữa rồi, tâm
trí đã bị phẫn nộ, đau khổ, dằn vặt, hối hận...vuôn vàn cảm xúc cùng lúc khống
chế, còn đâu mà lo lắng điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Nương theo tiếng quát kinh thiên sấm nổ như bom của Trần Lâm, sau lưng Thôn
Thiên Thần Ma ngoan ngoãn tiếp nhập thân thể Trần Lâm, bản thân Trần Lâm một
lần nữa xảy ra biến hóa.
Bao phủ trần lâm là một luồng ánh sáng tử sắc rực rỡ chói lóa bát phương lấn
át thái dương ánh sáng, đầu tóc tử sắc xõa ra phất phơ phiêu lãng trong gió,
hai mắt toàn bộ hóa thành một màu tím ma mị như nhìn thấu thế gian bí mật,
quanh thân Trần Lâm dùng tốc độ không thể thấy bằng mắt thường cấp tốc được
bao phủ bởi lớp hắc lân cứng như kim tinh, trước ngực được che phủ lớp giáp
màu tử sắc giống bích ngọc, trên người lổm chổm mọc ra xương nhọn lạnh người,
hai tay hắc lân bao bọc dày cộm tựa như long tí sẽ bóp nát bất cứ thứ gì trên
đời cuối cùng đôi ma dực mở ra, hai cánh to lớn uy vũ được bao phủ bởi những
luồng xích sắc lôi điện dày đặc kịch liệt chớp giật, năm phần giống như lôi
dực tựa như, trên thân che phủ những dòng lôi điện rực rỡ lưu chuyển như sẵn
sàng hủy diệt bất cứ thứ gì chạm vào, đây chính là cuối cùng cao cấp nhất hình
thái khi dung hợp cùng lúc hai võ hồn.
"Oành--!!"
Trần Lâm lúc này khí tức bất giác đã tăng đến tình trạng khủng bố để nói, dưới
chân mặt đất như một lớp cát lún xuống nứt rạn ra xung quanh khuôn viên mười
lăm mét có chừng.
"Hưu hưu!"
Xung quanh khí lưu cỗn đãng như một vòng cuồng phong cuốn quanh người Trần
Lâm, Trần Lâm khí thế bàng bạc như sóng thần đổ bộ, như đại hồng thủy khủng
khiếp sẵn sàng quét sạch mọi chướng ngại vật, mọi thứ như đình chỉ hoạt động,
Trần Lâm như một thí thần tràn ngập vô tận uy nghiêm, một cỗ sát phạt, hủy
diệt, cuồng bạo chi khí ào ạt như nước lũ quét ra đầy hãi hùng rúng động kinh
thế.
Lăng lệ, hung tàn, ác liệt, cuồng ngạo, lãnh khốc, Trần Lâm phong thái lúc này
khó có thể diễn tả hết được, hội tụ đầy đủ phong thái của bậc quân vương ngự
trị thiên địa đại thế.
"Ầm ầm ầm...!"
Thời điểm Trần Lâm dung hợp hai võ hồn thành công, thương khung gào thét đại
địa phẫn nộ, một sự giận dữ bất kham như Trần Lâm đã phạm phải đại tội, nhưng
dù là vậy cũng không thể ngăn cản bước tiến của Trần Lâm, chỉ có thể trơ mắt
nhìn mà thôi.
"Hự--!!"
Trần Lâm bỗng nhiên phun ra một búng máu tử sắc, sắc mặt có chút tái mét ảm
đạm chi sắc.
Đó là vì Trần Lâm lúc này cùng lúc dung hợp hai võ hồn, sức mạnh tăng đột ngột
một lúc quá nhiều rất khó để tiếp thu toàn bộ, dù vậy Trần Lâm vẫn cố chấp
chịu đựng dẫn đến hộc máu vì phản phệ lực lượng.
Đây là trường hợp đối với Trần Lâm, tột cùng cảm xúc đã làm ý chí Trần Lâm
mạnh mẽ đến khác thường, thân thể chịu đựng đến cực hạn, luồng sức mạnh tiềm
tàng khủng khiếp kia đang bạo liệt phá đảo bên trong cơ thể Trần Lâm, tất cả
đều là Trần Lâm ý chí chống đỡ.
Nếu như một người thường mang dung hợp cùng lúc hai võ hồn của Trần Lâm thì
chắc chắn sẽ bạo thể mà chết, cỗ sức mạnh kinh thế kia không phải là thứ có
thể dễ dàng tiếp thụ, cũng may Trần Lâm thể chất đã được thần ma máu huyết cải
tạo từng phút từng giờ, đã cường hãn trâu chó đến khó tin, nếu không hậu quả
phải nhận là vô cùng to lớn.
"Hống--!!"
Hắc Bạch Liệt Tinh lúc này nộ hống một tiếng, hai mắt mở lớn nhìn thẳng Trần
Lâm, một cỗ nguy hiểm chết người cảm giác xâm nhập vào trí óc Hắc Bạch Liệt
Tinh, loại uy áp của Trần Lâm làm máu huyết nó run rẩy bất thường, là yêu thú
thông minh, bởi vì bị thương một chân, nó không muốn chiến với Trần Lâm nữa,
lập tức lựa chọn bỏ đi.
"Ta cho ngươi đi sao?"
Giọng nói Trần Lâm khàn khàn vang lên, xong rồi không biết chuyện gì xảy ra,
thoắt cái Trần Lâm xuất hiện trước người Hắc Bạch Liệt Tinh.
Khuôn mặt lạnh lẽo như địa ngục hàn băng, loại lạnh lẽo này làm Hắc Bạch Liệt
Tinh ớn lạnh từ xương sống đến tận đỉnh đầu, nhìn vào ánh mắt giống như hung
thần kia, Hắc Bạch Liệt Tinh không tự chủ được lập tức thân thể đình trệ tâm
thần kinh hoảng.
"BÀNH--!!"
Không cần màu mè, không hoa mỹ phức tạp, Trần Lâm khoan thai đơn giản một
quyền oanh thẳng vào ngực Hắc Bạch Liệt Tinh, ba động lực lượng xung chấn,
không thể né tránh, một cỗ mạnh mẽ kình lực hôn lên ngực Hắc Bạch Liệt Tinh,
bầu ngực nở nang của Hắc Bạch Liệt Tinh lập tức lõm sâu vào như một lon bia,
quyền đầu in dấu lên ngực nhàn nhạt lôi điện mập mờ chưa dứt, lớp da dày như
cao su kia không đủ thừa nhận toàn bộ sức mạnh cú đấm này, nội tạng xương cốt
bên trong cũng bị chấn cho thừa sống thiếu chết, cơ hồ phải dùng từ nát bét để
miêu tả mới chính xác.
"ẦM--!!"
Hắc Bạch Liệt Tinh như diều đứt dây đập mạnh vào một tảng đá lớn gần đó, tảng
đá không thừa nhận nổi thân thể Hắc Bạch Liệt Tinh độ nặng cùng dư lực kinh
khủng kia, ngay lập tức như pháo hoa nổ nát thành từng mảnh văng ra xung
quanh.
Chưa dừng lại ở đó, thân ảnh Hắc Bạch Liệt Tinh còn tiếp tục bay đi mãi đến va
vào một gốc cây lớn mới chịu dừng lại.
"Xẹt--!!"
Vù một cái, như một bóng ma, chớp mắt cái nữa Trần Lâm lại xuất hiện trước mặt
Hắc Bạch Liệt Tinh, đôi mắt tử sắc nhìn chằm chằm vào Hắc Bạch Liệt Tinh đang
ngồi tựa vào gốc cây như nhìn con kiến hôi đồng dạng, ánh mắt đó băng lãnh đến
rợn người, như một vị thần chết sẵn sàng lấy đi mạng sống của Hắc Bạch Liệt
Tinh, ánh mắt này đủ làm người nhìn vào phải run rẩy kính sợ, một ánh mắt chứa
đầy bi phẫn mà tang thương.
Mấy bạn like fb, vote hay Kim Phiếu gì cho mình với.
Bệnh rồi mà k nghỉ để viết cho mọi người đọc đây.
Cho thêm một tí động lực đi mà.
Truyencv.com