Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần
"G-rừ--!!"
"Gầm--!!"
Từ trong bụi phóng ra bóng đen, sừng sững trước mặt Trần Lâm cùng tổ đội là
một con hổ đen to lớn đang chảy nước dãi nhìn chằm chằm lấy họ.
Trần Lâm khuôn mặt lập tức trầm trọng xuống, trước mặt hắn bây giờ chính là
Nguyệt Nhãn U Linh Hổ, là yêu thú cao cấp thực lực Yêu sư cửu tinh đỉnh phong,
tốc độ nhanh như chớp thoắt ẩn thoắt hiện như u linh, võ giả không cẩn thận sẽ
bị nó đánh lén không kịp trở tay, hơn nữa Nguyệt Nhãn U Linh hổ còn sỡ hữu một
tia huyết mạch của viễn cổ Thiên U Minh hổ, cho nên thực lực mạnh hơn nhiều so
với cửu tinh Yêu sư bình thường.
Trần Lâm cùng tổ đội của mình mặc dù trong hai tháng đã tăng lên một lượng
thực lực đáng nể, nhưng bây giờ vẫn chưa thể đủ sức đối kháng với Nguyệt Nhãn
U Linh hổ, cùng lắm thì kéo dài thời gian ra mà thôi, bất quá Trần Lâm còn lo
sợ những yêu thú bên trong đang tràn ra bên ngoài kia, nếu chậm trễ có thể sẽ
không kịp nữa.
"Được rồi, bây giờ ta sẽ đánh lạc hướng nó, các ngươi dùng tốc độ nhanh nhất
rời khỏi đây."
Trần Lâm khuôn mặt nghiêm túc nói.
Hắn không muốn cả đội phải nằm xuống ở đây, dù sao trong năm người thì Trần
Lâm là kẻ có thực lực cao nhất, kinh nghiệm cũng dày dặn nhất, chỉ có Trần Lâm
mới thích hợp làm người đánh lạc hướng Nguyệt Nhãn U Linh hổ để bốn người còn
lại chạy thoát thân.
Cùng lúc này đây, chính là một lần thử lòng của bốn người này xem họ có chân
chính đáng làm bằng hữu của Trần Lâm không.
Bốn người Nhiếp Lăng, Hạ Quân cùng Mộc Chi và Yến Linh sửng sốt trợn mắt ngơ
ngác nhìn Trần Lâm, tất cả trong lòng không tin tưởng, đây là Trần Lâm nói
chơi?
"Trần Lâm à, ngươi đừng có giỡn chớ. Ta biết thực lực ngươi mạnh nhất ở đây,
nhưng là ngươi cũng không thể đơn độc làm như vậy, không lẽ bọn ta là người
ham sống sợ chết sao?"
Nhiếp Lăng thở ra một hơi khó hiểu, nét mặt khó coi vô cùng, dường như khá bức
xúc trước lời nói của Trần Lâm,
Hắn không muốn để Trần Lâm một mình gánh vác làm việc này để bốn người họ
thoát thân, hai tháng nay cả tổ đội cùng nhau chiến đấu, cùng nhau sinh hoạt,
tất cả vui buồn có nhau, làm gì có lý để một mình Trần Lâm ở lại chịu trận?
Lương tâm của Nhiếp Lăng thực không cho phép điều đó xảy ra.
"Nhiếp Lăng nói đúng đó Trần Lâm, còn bốn người chúng ta đây, làm sao chạy
thoát thân trong khi ngươi ở lại đây? Cùng lắm thì tất cả cùng chiến!"
Yến Linh đứng ra hào khí can vân nói, cô cũng không chịu được lương tâm cắn
rứt, thà cả đám cùng ở lại sống chết có nhau còn hơn.
"Trần Lâm, ta nghĩ ngươi nên suy nghĩ lại đi, chúng ta cũng không phải loại
dùng mạng sống của bằng hữu để giữ mạng mình đâu, ngươi nói thì dễ nhưng chúng
ta thực hiện thì rất khó."
Hạ Quân bình thường ít nói, tin tưởng Trần Lâm mọi trường hợp, nhưng mà lúc
này cũng không chịu được phải lên tiếng khuyên nhủ, một lời khẳng định Trần
Lâm chính là bằng hữu của mình, trong lòng hắn cũng rất khó đưa ra lựa chọn.
"Ta cũng vậy, các ngươi ở đâu ta ở đó."
Mộc Chi cười mỉm thoải mái, trông có vẻ không lo lắng gì cả, tất cả phụ thuộc
vào Trần Lâm cùng mọi người.
Trần Lâm thở dài một hơi, trong lòng vừa buồn cười vừa thõa mãn, đây chính là
tình bằng hữu đích thực ah, thứ mà kiếp trước lăn lộn bao nhiêu năm cũng không
chân chính có một người, kiếp trước Trần Lâm không thể tin tưởng ai, một lòng
nghi hoặc tất cả cũng chỉ vì sự an toàn của bản thân, cũng vì thế mà tình bằng
hữu đối với Trần Lâm cũng là một thứ rất xa xỉ.
Hôm nay một lúc bốn người bằng hữu vì hắn mà không lo đến an nguy của mình,
chỉ có người trong cuộc mới thấu hiểu được loại tình cảm chân thành này mà
thôi, Trần Lâm thầm cười trong bụng, hắn cũng đâu có đem mạng nhỏ mình ra đùa
giỡn được, ít nhất cũng đảm bảo được sống sót được ah.
"Nếu các ngươi coi ta là bằng hữu thì nhanh rời khỏi đây đi, ta còn chưa muốn
chết sớm như vậy đâu, yên tâm đi, các ngươi ở lại chỉ làm vướng chân vướng tay
ta thôi."
Trần Lâm một mực cương quyết nói, ánh mắt cùng vẻ mặt tự tin vô cùng.
"Gào--!!!"
"Đi nhanh, còn chờ cái gì nữa!!"
Nhìn thấy Nguyệt Nhãn U Linh hổ đã hết lòng kiên nhẫn, hàm răng nanh nhọn như
mũi tên đã nhỏ đầy nước dãi, Trần Lâm vội vã quát một tiếng thật to.
"Diệt Thiên Thần Lôi--!!!"
Cùng lúc đó, Trần Lâm cũng ngay lập tức dung hợp võ hồn, chuẩn bị trạng thái
để ứng phó.
Cả bọn bốn người cắn răng không nỡ bỏ rơi Trần Lâm ở lại, nhưng mà suy nghĩ
lại thì Trần Lâm nói rất đúng, nếu để Trần Lâm đánh lạc hướng thì tổ đội mới
may ra sống sót, còn cùng nhau chống lại thì phần sống sẽ thấp hơn phần chết
ah.
Nghĩ vậy, Hạ Quân trong đầu liền đưa ra lựa chọn, đứng ra đập vai Trần Lâm
nói:
"Trần Lâm, bảo trọng!!"
Không cần nói nhiều, chỉ hai từ bảo trọng đã biết ý tứ của Hạ Quân ra sao rồi,
nói rồi Hạ Quân quay lưng nhìn ba người đồng đội rồi phất tay:
"Đi thôi!!"
"Haiz..!!"
Ba người Nhiếp Lăng, Mộc Chi, Yến Linh chỉ biết thở dài chấp nhận.
Ý Trần Lâm đã quyết thì chỉ có Trần Lâm mới lung lay nổi, bọn hắn có nói gì
thì cũng vô ích mà thôi, đây là cách tốt nhất rồi.
"Trần Lâm, bọn ta đi đây, tuy bọn ta không vì ngươi mà cùng chiến, nhưng là
ngươi hãy nhớ, bọn ta sẽ vì ngươi mà hốt cốt."
Nhiếp Lăng khuôn mặt buồn bã tới bên cạnh Trần Lâm, đặt tay lên vai Trần Lâm
đầy phong mang hứa hẹn.
"Ha ha, tên lưu manh nhà ngươi còn chưa chết thì ta làm sao chết được, cút
đi."
Trần Lâm bật cười mắng, sau đó đá đít Nhiếp Lăng đuổi thẳng cổ.
"Trần Lâm, bảo trọng!!"
Mộc Chi cùng Yến Linh cũng nói lời bảo trọng, sau đó cả năm người nhìn nhau
một giây lát mà cứ ngỡ lâu lắm rồi, sau đó bốn người rời đi khỏi chỗ này.
"Đừng có chết đấy nhé Trần Lâm, ngươi còn nợ chúng ta một trận chiến đấy!"
Xa xa hướng bọn họ đi còn văng vẳng
tiếng nói của Nhiếp Lăng vọng lại, Trần Lâm trong lòng hỗn tạp tư vị khẽ lắc
đầu thở nhẹ.
Xong rồi quay sang nhìn Nguyệt Nhãn U Linh hổ, gió thổi hiu hiu làm mái tóc
tím phất phơ trong gió, cùng lúc đó trên miệng Trần Lâm nở một nụ cười khó
hiểu:
"Chó con, cùng đại thiếu gia ta chơi rượt bắt nào!!.
Nói xong hai tay Trần Lâm thực hiện một loạt động tác nhanh như cắt, một đạo
xích sắc lôi long vô tận uông mãnh xuất hiện không khỏi làm cho Nguyệt Nhãn U
Linh hổ có chút dè chừng nheo mắt lại.
"Nhất Long Kinh Thiên--!!"
Quát lạnh một tiếng, trên tay Trần Lâm, đạo xích sắc lôi long giống như hoang
thú dũng mãnh lao tới Nguyệt Nhãn U Linh hổ, khí áp cường liệt như muốn phá vỡ
đường đi vậy.
Phát đánh này là mạnh nhất Trần Lâm một đòn công kích, toàn bộ thực lực đều
thi triển cả rồi.
"Hưởng thụ đi hổ bé con!"
Trần Lâm khẽ hừ một tiếng, sau đó cấp tốc dùng nhanh nhất tốc độ rẽ sang một
hướng khác bỏ chạy, Tật Ảnh bộ được sử dụng tối đa không khỏi làm Trần Lâm
thoáng cái liền tạo ra khoảng cách với Nguyệt Nhãn U Linh hổ.
"Gầm--!"
Nguyệt Nhãn U Linh hổ tức giận gầm một tiếng động trời, lông lá đều dựng lên
cả rồi, nó muốn đuổi theo Trần Lâm, nhưng là trước mắt cần phải xử lý đạo xích
sắc lôi long đang xé gió lao tới cái đã.
"Hống-!!"
Ngửa cổ hống mạnh một cái, sau đó hai mắt Nguyệt Nhãn U Linh hổ bỗng dưng phát
sáng ánh bạc, trông rất giống mặt trăng ngày rằm.
Sau đó Nguyệt Nhãn U Linh hổ há mồm, một vòng sáng màu bạc pha lẫn chút u ám
lập tức xuất hiện, hiện ra đó là một cái trăng lưỡi liềm xinh đẹp tà mị nhưng
tạo một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Đó chính là bản mệnh hồn kỹ của Nguyệt Nhãn U Linh hổ:
"Bán nguyệt trảm--!!"
"Hưu"
"Hưu"
Như một tia sáng, vòng sáng bán nguyệt thần tốc hướng về đạo xích sắc lôi long
mà lao tới, khí thế chỉ có hơn chứ không kém đạo lôi long của Trần Lâm.
"Bùm--!!"
Cả hai trực diện va chạm trên không trung, một vụ nổ lớn liền xuất hiện, bán
kính mười mét xung quanh đều bị vụ nổ làm tan tác hết cả, phía dưới mặt đất
nơi đụng độ còn có một cái hố lớn cháy đen, đây là kết quả của sự đối đầu giữa
hai bản mệnh hồn kỹ và võ hồn kỹ.
Có điều ưu thế vẫn là nghiêng về Nguyệt Nhãn U Linh hổ, nếu Trần Lâm còn đứng
tại chỗ thì ắt hẳn phải bị thương sau vụ nổ ghê gớm vừa rồi, thực lực của cả
hai vẫn còn chênh lệch khá xa.
Biết được điều này, Trần Lâm mới sử dụng cách này nhằm tạo ra một khoảng cách
an toàn đối với Nguyệt Nhãn U Linh hổ, để sử dụng một chút thời gian mà chạy
trốn.
"Rống--!!"
Rống lớn một tiếng, Nguyệt Nhãn U Linh hổ chớp mắt liền đuổi theo Trần Lâm,
như một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện, mới đó liền không thấy Nguyệt Nhãn U Linh
hổ đâu nữa rồi.
Truyencv.com