Đêm Tối Có Khách.


Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần

Khi tổ đội học sinh cuối cùng rời khỏi, nơi này lập tức mấy chục cái bóng đen
xuất hiện, sau đó là dùng tốc độ như chớp đuổi theo từng tổ đội.

Đó chính là những lão sư của học viện ngụy trang mà thành, họ được cử đi theo
dõi và cứu trợ khẩn cấp những trường hợp nguy hiểm đến tính mạng, ngoài ra
không được xen vào bất cứ chuyện gì, đấy chính là nhiệm vụ của họ trong ba
tháng tới đây.

"Viện trưởng, ngài thấy thế nào?"

Sau những bóng đen đó, năm thân ảnh cũng đột ngột từ đâu xuất hiện, chính là
bốn phó viện trưởng cùng với Quách Lương viện trưởng.

Bọn họ cũng không thể bỏ lỡ xem học trò của mình chiến đấu ra sao, cũng muốn
đi xem thử ah.

"Chắc chắn rất là đặc sắc ah, các ngươi đều cùng xem học trò của mình đi, ta
cũng rất hứng thú đây."

Quách Lương viện trưởng thâm thúy ánh mắt như chứa đựng bầu trời khẽ nói, sau
đó bốn thân ảnh vút cái bay vào không trung biến mất.


"ẦM--!!"

"ẦM--!!"

Lúc này tổ đội Trần Lâm đã đi được khá xa, vượt qua được mấy con dốc cùng hẻm
dá trắc trở, cuối cùng là đến gần một thác nước lớn sau đó là dừng lại.

"Trần Lâm, ngươi là dẫn chúng ta đi đâu thế? Không phải chúng ta đi giết yêu
thú sao?"

Nhiếp Lăng ngồi ườn ra một gốc cây nhăn nhúm mặt mày thở mạnh khó hiểu hỏi.

Từ lúc đi vào đây Trần Lâm cứ dẫn bọn hắn đi hoài không dừng lại, không biết
là Trần Lâm muốn làm gì nữa, yêu thú cũng chẳng thấy đâu cả.

Hạ Quân cũng không nói gì, hắn biết Trần Lâm làm thế hẳn là có dụng ý, chứ
không phải không không Trần Lâm làm như vậy.

"Đúng thế nha, không phải chúng ta nên tìm yêu thú để chém giết sao?"

Yến Linh cũng chu cái mỏ nhỏ nhắn của mình thắc mắc.

"Trần Lâm làm thế chắc là có lý do, hắn có kinh nghiệm hơn chúng ta, tốt nhất
là ít ý kiến lại và nghe theo là được."

Mộc Chi bình thản khuôn mặt nhẹ nhàng nói, cô cũng tin tưởng vào Trần Lâm mười
phần.

Trần Lâm ngó nhìn xung quanh một hồi, sau đó mới chắc ăn gật gù rồi quay sang
nhìn bọn Nhiếp Lăng Hạ Quân giảng giải:

"Các ngươi tưởng vào đây chém giết yêu thú xong rồi về ư? Các ngươi phải ở
trong này ba tháng, ba tháng này các ngươi liên tục chém giết yêu thú không
nghỉ? Rồi các ngươi ăn gì, uống gì, tắm ở đâu? Ban đêm ngủ ở đâu? Các ngươi có
nghĩ tới chưa?"

Trần Lâm trừng mắt tức giận tuôn một hồi lời nói.

"Cái này..."

Hai người Nhiếp Lăng cùng Yến Linh cứng họng không nói được gì, vẻ mặt sượn
như cơm sống cười cười cho qua chuyện, trong lòng cũng nghĩ tới lời nói của
Trần Lâm, quả nhiên không sai chút nào.

"Đúng thế, học viện không chỉ cho chúng ta thí luyện rèn luyện thực lực mà còn
rèn luyện cho chúng ta cách tồn tại giữa thiên nhiên, tạo cho chúng ta kinh
nghiệm sau này hành tẩu giang hồ nữa."

Trần Lâm tư thái đàn anh đàn chị dạy dỗ một hồi đàn em.
Bốn người chỉ biết im lặng mà lắng nghe, vẻ mặt càng nghe càng sáng rạng như
đã hiểu được thứ gì đó.

"Nơi này có một cái thác nước, địa hình cũng thông thoáng rộng rãi, đằng kia
còn có một hang đá đủ rộng cho năm người chúng ta, ba tháng tới chúng ta sẽ ở
nơi này, ban ngày thì đi săn giết yêu thú, ban đêm thì về đây sinh hoạt."

Trần Lâm lấy tay vừa nói vừa chỉ cho bốn người kia thấy.

Đây chính là nơi Trần Lâm tìm kiếm, rất thích hợp để trải qua bên trong khu
rừng này, mọi thứ đều là kinh nghiệm kiếp trước thu được đấy.

Nói rồi Trần Lâm dẫn cả đám đi tới hang đá xem xét rồi thu dọn sạch sẽ một

chút.

"Viện trưởng, kia là thằng nhóc hôm trước làm nổ Minh Hồn trụ?"

Hàn Thiên Mị ẩn trong bóng tối nhìn ra sau đó ngạc nhiên hỏi Quách Lương viện
trưởng.

"Đúng vậy, hắn chính là bảo ta thu được đấy, các ngươi cứ từ từ mà quan sát là
được."

Quách Lương viện trưởng vuốt râu cười vui vẻ lẫn một chút đắc ý hương vị, quả
nhiên Trần Lâm không làm hắn thất vọng.

Trần Lâm cùng bọn Nhiếp Lăng, Hạ Quân...cũng không biết bên trong bóng tối kia

có năm người đang âm thầm quan sát mọi nhất cử nhất động của mình.

Lúc này bên trong hang đá đã được dọn sạch bóng, diện tích hang đá vừa đủ cho
năm người bọn họ, bên trong còn có một chiếc giường đá nhưng là nhường cho hai
người con gái, ba người Trần Lâm, Nhiếp Lăng cùng Hạ Quân phải ngủ dưới sàn
đất.

Bất chi bất giác trời đã xế chiều, mặt trời lặn về Tây chỉ để lại ánh sáng đỏ
rực bầu
trời lấp sau những đám mây, Huyết Độc sâm lâm cũng mang theo một màu đỏ thẫm
như máu đầy ghê rợn quỷ quái, có lẽ điều này góp làm nên cái tên Huyết Độc đây
ah.

"Nhiếp Lăng ngươi đi kiếm củi thật nhiều về đây."
Trần Lâm gọi lại Nhiếp Lăng ra lệnh.

"Thế các ngươi làm gì?"
Nhiếp Lăng giật mình hỏi lại.

"Hạ Quân đi bắt vài con dã thú, ta thì đi hái một ít rau rừng làm bữa tối."

"Thế còn hai còn hàng này thì sao?"
Nhiếp Lăng vẻ mặt đa nghi hỏi tiếp.

"Yến Linh cùng Mộc Chi ở đây, không làm gì hết."

Trần Lâm mặt không biểu tình nói, thực sự cũng đã hết việc rồi, nếu không Trần
Lâm cũng đã giao hai cô gái này đi làm rồi.

"Đệch, sao bất công quá vậy? Ngươi đây là có ý gì? Tại sao hai con hàng này
lại được miễn làm? Có lẽ nào....."

Nhiếp Lăng lập tức nhăn nhó khó chịu nói, sau đó bộ mặt như thấu hiểu ra híp
mắt nhìn Yến Linh cùng Mộc Chi rồi cười đầy bỉ ổi.

Yến Linh cùng Mộc Chi nghe vậy cũng hiểu ý tứ Nhiếp Lăng, bất chợt mặt hai
người thoáng hiện một rặng mây hồng, nhưng là cũng im lặng liếc xéo Nhiếp Lăng
không có phản bác.

"E hèm, nhanh cút đi làm việc, ở đó nói bậy bạ, ta đánh cho bầm mắt bây giờ."

Trần Lâm hắng giọng lườm Nhiếp Lăng một cái rồi một cước đá văng Nhiếp Lăng đi
làm việc.

Sau đó ba người chia nhau vào rừng làm nhiệm vụ được phân.

Khoảng môt tiếng sau, ba người lần lượt trở về, Nhiếp Lăng sau lưng là một bó
củi khô lớn, vừa đi vừa chửi Trần Lâm, bộ mặt không dễ chịu chút nào.

Hạ Quân trên tay là ba con thỏ và hai con gà rừng, vừa đủ phần cho năm người.
Trần Lâm cũng trở về, trên tay là một bó toàn là rau cùng một ít nấm, đây đều
là kiếp trước Trần Lâm từng ăn qua đồ vật, nhìn vậy nhưng dinh dưỡng cung cấp
vẫn đầy đủ đấy.

"Ai da Trần Lâm, ngươi có mệt không này?"
Yến Linh vẻ mặt mừng rỡ hối hả chạy ra, sau đó là cầm khăn lau chùi mồ hôi cho
Trần Lâm, bộ dáng chăm sóc chu đáo vô cùng.

"Á đù!! Ta đây mệt muốn chết ngươi không hỏi han câu nào, lại đi quan tâm cái
tên đó, Trần Lâm tên chó chết, thật tức chết Lăng gia ta rồi."

Nhiếp Lăng vứt xuống đống củi sau đó trợn mắt ghen tị với Trần Lâm chửi ầm lên
sau đó đòi liều mạng với Trần Lâm không thôi.

Cả đám vui vẻ cười đùa sau đó là làm bữa tối.

"Trần Lâm, đây đều là ngươi học được?"

Nhìn ba con thỏ hai con gà trần trụi đang được quay trên lửa nóng, mùi hương
thơm nức mũi, Nhiếp Lăng quệt mồm nuốt nước bọt hỏi.

Món ăn dân dã này làm hắn kích thích không thôi, thầm hô ba tháng này phải ăn
cho thật đã mới được.

Bên cạnh là một nồi canh nóng thơm lựng không kém, ánh mắt ai nấy cũng đều
nóng nảy muốn được ăn lắm rồi.

"Được rồi, đã có thể ăn, mọi người cùng nhau thưởng thức xem thế nào, lâu rồi
ta chưa nấu ăn lại đây, không biết mùi vị thế nào nữa."

Trần Lâm nhận thấy đồ ăn đã chín liền gật đầu nói.

"Ta quất đây, chịu hết nổi rồi."

Nhiếp Lăng nhanh tay chộp tới một con gà sau đó xé cái đùi ra cắn một miếng
ngồm ngoàm nhai.

" Quá ngon, Trần Lâm, từ mai việc nấu ăn giao cho ngươi.."

Nhiếp Lăng miệng dính đầy dầu mỡ vừa nhai ngấu nghiến vừa nói, phải nói Trần
Lâm làm thức ăn rất ngon, không chê vào đâu được.

"Ngon lắm sao, vậy ta cũng thử.."
Yến Linh cùng Mộc Chi cũng không chần chừ nữa, nói rồi múc một chén canh ăn
thử.

Hạ Quân cũng không ngồi yên cũng xé một con thỏ ra ăn.

"Oa, quả nhiên rất ngon, không ngờ tay nghề Trần Lâm lại kinh người đến như
vậy nha."
Yến Linh uống xong chén canh không nhịn được liếm môi nhìn Trần Lâm trầm trồ
kinh ngạc.

"Đúng vậy, rất ngon!!"
Mộc Chi cũng cười xinh đẹp đồng ý, sau đó là tiếp tục múc canh ăn thêm.

Trần Lâm chỉ cười cười không nói, sau đó cũng bắt đầu tham gia, tại tên Nhiếp
Lăng ăn như cái máy, mới đây đã xơi một con gà một con thỏ, tiếp nữa chắc hắn
phải nhịn mất thôi.

Rất nhanh sau đó cả bọn liền ăn xong bữa tối, tắm rửa xong đâu đó tất cả trở
về hang đá nghỉ ngơi, bắt đầu từ sáng ngày mai bọn hắn sẽ đi săn giết yêu thú.
Trong đêm tối tĩnh mịch, loảng thoảng chỉ nghe tiếng gió thổi, tiếng xì xào
của lá cây.

Bên trong hang động bốn người kia đã ngủ, duy chỉ có Trần Lâm ngồi yên tu
luyện, Trần Lâm không hề bỏ phí một phút giây nào cả.

"Rít--!!" " Rít--!!"

Bỗng nhiên lỗ tai Trần Lâm khẽ động, sau đó lập tức đứng dậy nhìn ra bên
ngoài, một cảnh tượng làm Trần Lâm nét mặt tức thì trở nên ngưng trọng, ngoài
kia là một đàn khoảng cả nghìn con rết đang tiến dần về phía hang động.

Trong lòng thầm hô không hay, bởi vì Trần Lâm biết đây là Hàn Độc ngô công,
một loại độc trùng phổ biến, thực lực tuy chỉ có võ sư nhị tinh cấp độ, nhưng
là độc tính của nó khá mạnh cộng thêm Hàn Độc ngô công đi theo đàn cả ngàn
con, đây là một số lượng đủ để võ sư cửu tinh còn phải e ngại nữa là.

"Này, các ngươi dậy hết đi, có khách tới thăm!!!"

Truyencv.com

Các đạo hữu có ghé qua nhớ vote 5* & like fb nha.
Cảm ơn mn!.
Mn đọc truyện vui vẻ!

Năm mới bình an!!!


Độc Bá Thiên Địa - Chương #36