Huyết Độc Sâm Lâm.


Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần

Thời gian trôi qua lặng lẽ, sáng hôm sau, ánh bình minh đầu tiên ló dạng cũng
là lúc Trần Lâm thức dậy, chuẩn bị một chút đồ đạc để bên trong túi trữ vật,
Trần Lâm gấp rút rời khỏi phòng đi tới sân tập trung của học viện.

"Xì xào--!"

"Xì xào--!"

Một lát sau, Trần Lâm đã có mặt ở sân tập trung của học viện, nhìn lướt qua
một vòng, Trần Lâm thấy khá đông học sinh có mặt ở đây, tầm bốn trăm người
khoảng chừng, mặt ai nấy đều một mảnh háo hức nói chuyện rôm rả cả.

Liếc mắt tìm kĩ càng một cái, Trần Lâm không biết đám người Nhiếp Lăng ở đâu
cả, một mảnh đông nghịt đồng phục giống nhau không thể phân biệt được.

"Trần Lâm, ở đây!!"

Đang lúc băn khoăn không biết làm thế nào thì một đạo âm thanh quen thuộc từ
xa vang lên.

Quay sang nhìn thử, Trần Lâm thấy Nhiếp Lăng cùng Hạ Quân đang đi tới, bên
cạnh đó là hai thiếu nữ không kém phần mĩ lệ đi chung.

Làm Trần Lâm khá bất ngờ đó là hai thiếu nữ này chính là lần trước kiểm tra
cấp bậc võ hồn được hai phó viện trưởng thu làm đồ đệ Mộc Chi và Yến Linh đây
mà.

Lạ hơn là hai tên Nhiếp Lăng và Hạ Quân làm sao quen biết hai cô nàng này đây,
trong lòng có chút thắc mắc nhưng Trần Lâm lập tức bỏ qua.

"Đây là hai người mà các ngươi nói?"
Trần Lâm nhướng mắt thích thú hỏi, một tay chống cằm một tay đỡ.

"Hắc hắc, thế nào? Không thể tin nổi chứ gì?"

Nhiếp Lăng cười đểu giả vẻ mặt đắc ý nhìn Trần Lâm nói.

Thực ra là do sư phụ bọn hắn thường xuyên qua lại lẫn nhau, thỉnh thoảng cũng
cho bốn người bọn hắn luận bàn lẫn nhau, cho nên bốn người cũng có quen biết
làm bằng hữu, bây giờ học viện tổ chức thí luyện thì Mộc Chi Cùng Yến Linh
cũng phối hợp Nhiếp Lăng, Hạ Quân tạo thành một đội.

"Ta là Yến Linh, rất hân hạnh!"

Yến Linh miệng nhỏ cười xinh xắn, dáng vẻ rất hoạt bát đáng yêu nói.

"Ta là Mộc Chi, cũng rất hân hạnh!"

Mộc Chi tính cách thành thục người lớn hơn, cười mỉm dịu dàng nói.

Trần Lâm trong lòng hơi bất ngờ, không ngờ mình lại được hoan nghênh thế, với
lại hai cô nàng này cũng là Tôn cấp võ hồn nhưng mà nói chuyện không hề kiêu
căng điệu bộ ah, Trần Lâm cũng vui vẻ cười đáp trả:

"Trần Lâm, rất hân hạnh!!"

Mộc Chi, Yến Linh hai người nói xong không khỏi nhìn chằm chằm Trần Lâm một
hồi dò xét thử, làm Trần Lâm cảm giác như mình bị xuyên thấu bởi ánh mắt hai
người vậy.

"Khụ, hai người hẳn là đã nghe Nhiếp Lăng và Hạ Quân nói rồi chứ? Đội ngũ này
sẽ do ta làm đội trưởng, kể cả hai người cũng phải nghe lời ta trong khi thí
luyện."

Ho khan một tiếng, sau đó Trần Lâm vẻ mặt nghiêm túc nhìn Mộc Chi và Yến Linh
nói.

Hai cô gái nghe vậy cũng không nói gì, chỉ là mỉm cười xinh đẹp rồi sau đó Mộc
Chi ánh mắt thâm thúy ý tứ nói:

" Ta đã nghe rồi, vậy sau này có gì đều trông cậy vào đội trưởng Trần Lâm
rồi."

Trần Lâm có cảm giác như mình sụp hầm sụp hố ah, trong lòng me man một hồi sau
đó bình tĩnh nói:

"Tất nhiên rồi, đây là trách nhiệm của ta.
Nói rồi quay qua Nhiếp Lăng hỏi:

"Con khỉ kia, chừng nào thì chúng ta xuất phát?"

"Phụt!!"

Mộc Chi cùng Yến Linh vừa nghe liền bật cười khúc khích, sau đó ánh mắt trêu
chọc nhìn lấy Nhiếp Lăng, Hạ Quân môt bên cũng mỉm cưới tiếu ý không nói gì.

"Đậu mợ nó, nhịn, Lăng gia ta nhịn, một điều nhịn chín điều lành!!!"

Nhiếp Lăng nghe vậy khóe môi co giật, trong lòng thầm mắng mười tám đời Trần
Lâm, nhưng là cũng không dám nói ra, phải nhịn xuống, bộ mặt đen như đít nồi
hừ lạnh nói:

"Bây giờ liền đi, đi qua bên kia tập trung sau đó có lão sư đưa đi, hừ.

"Vậy được, chúng ta đi thôi."

Trần Lâm gật đầu sau đó cả đội năm người cùng đi đến địa điểm xuất phát.

Lúc này toàn bộ học sinh Thiên Hồn học viện đã khởi hành đi đến Huyết Độc sâm
lâm, người dẫn đường là một lão sư trông khá lớn tuổi nhưng tư thái gọn gàng
uy nghiêm làm đám học sinh rét run không dám nhìn thẳng.

Huyết Độc sâm lâm là khu rừng nằm phía Bắc bên ngoài Trấn Yêu thành, cách Trấn
Yêu thành khoảng nửa ngày đường đi bộ.

Tương truyền Huyết Độc sâm lâm đã tồn tại từ khá xa xưa, có nhiều người muốn
khám phá toàn bộ khu rừng nhưng chưa một ai có thể cả, chính vì vậy mà sâu
trong khu rừng còn có những điều thần bí không thể giải thích.

Bên trong Huyết Độc sâm lâm tồn tại rất nhiều dã thú cùng yêu thú, chúng sinh
sống phân chia theo lãnh thổ của khu rừng.

Cấp thấp yêu thú như yêu sĩ hay yêu sư đa phần đều sống ở khu vực gần bìa
rừng, chính vì vậy mà Thiên Hồn học viện mới chọn nơi đó cho học sinh năm nhất
thí luyện, yêu thú cấp thấp có thực lực vừa phải, nếu chỉ la yêu sư trở xuống
thì một tổ đội năm người chắc chắn không hề gặp nguy hiểm.

Còn sâu hơn vào bên trong Huyết Độc sâm lâm, nơi đó chủ yếu là lãnh địa của
những yêu thú cấp cao, yêu linh hoặc yêu tôn cũng có, còn yêu vương có tồn tại
hay không thì chẳng ai biết cả, có rất ít người đi vào trong đó.

Đa số ít võ giả đi vào sâu bên trong cũng chỉ là do tìm kiếm cơ duyên kỳ ngộ,
hoặc là bất đắc dĩ mới đi vào sâu bên trong, tất nhiên là gặp kỳ ngộ cũng
không ít, có người thay vận đổi mệnh cũng có, có người thì tăng lên thực
lực....

Nhưng là cũng có không ít người xui xẻo gặp phải yêu thú cấp cao, không tránh
khỏi phải bỏ mạng làm đồ ăn cho yêu thú, mạng sống cứ như vậy chấm dứt, nguy
hiểm song hành kỳ ngộ, nguy hiểm càng lớn kỳ ngộ càng lớn, vì vậy không ít
người mặc dù biết là nguy hiểm cũng không quản đi vào.

"Trần Lâm bạn học, ngươi từng đi vào rừng săn bắn chưa?"

Lúc này trên đường, Yến Linh vẻ mặt tinh ranh, hai mắt long lanh ánh sáng hỏi
Trần Lâm.

Ngay lập tức đám người Nhiếp Lăng, Hạ Quân cùng Mộc chi cũng quay sang nhìn
Trần Lâm, dường như bất cứ điều gì từ Trần Lâm bọn hắn cũng đều thấy thú vị
cả.

Nhìn thấy bọn này vẻ mặt ngóng trông chờ đợi câu trả lời, Trần Lâm khẽ thở một
hơi rồi gật đầu đáp:

"Lúc trước cũng có đi qua rồi."

"Vậy ngươi hẳn từng giết qua yêu thú rồi chứ? Yêu thú có mạnh không?"

Nhiếp Lăng nhanh nhảu cướp lời, bản mặt hối hả tò mò hỏi Trần Lâm.

Bọn hắn tuy là thiên tài nhưng cũng vì cái mác đó mà gia tộc khư khư nhốt ở
trong nhà, chưa từng được ra ngoài khám phá thế giới bên ngoài, đặc biệt là vô
rừng săn giết yêu thú.

Trần Lâm trong lòng cười thầm, Nhiếp Lăng chưa đánh nhau với yêu thú tất nhiên
là chưa biết yêu thú mạnh mẽ cỡ nào, nhưng là đối với Nhiếp Lăng tên hiếu
chiến này thì gặp yêu thú mạnh mẽ mới kích phát hết tiềm lực của hắn ra, Nhiếp
Lăng cũng giống Trần Lâm vậy chỉ có chiến đấu mới trở nên mạnh mẽ được.

"Cũng từng giết qua, nhưng chỉ là yêu thú cấp thấp mà thôi, còn đây là học
viện thí luyện, yêu thú chắc chắn rất mạnh, các ngươi nếu khinh suất có thể
liệt giường mười ngày nửa tháng đấy."

Trần Lâm bình thản ôn hòa nói, sau đó vẻ mặt ngưng trọng nhắc nhở bọn hắn, bởi
Trần Lâm không thể nào bảo vệ hết bọn chúng được, bọn hắn phải biết cách tự
bảo vệ mình, tốt nhất là không được xem thường địch thủ.

"Mà này Trần Lâm, năm nhất ngươi có người quen sao?"

Yến Linh giảo hoạt khuôn mặt vừa nhìn về một hướng vừa nói.

Ba người còn lại cũng bị ngạc nhiên hướng mắt nhìn về phía đó, Trần Lâm nghi
hoặc trong lòng cũng ghé mắt sang nhìn.

Hướng đó không ai khác chính là Nhạc San và Tôn Linh Lăng, không nghĩ cả hai
vậy mà cũng đi thí luyện ah, còn chung một tổ đội nữa, nhìn thấy Trần Lâm nhìn
sang hai người họ hất hàm quay đi khinh thường, làm đám người Nhiếp Lăng cũng
ợm ờ khó hiểu nhìn lấy Trần Lâm.

"Không quen, chắc là lầm người mà thôi."

Trần Lâm thu hồi ánh mắt, vẫn một bộ dạng không có chuyện gì bình thường nói,
quả thực Trần Lâm cũng chẳng có quan hệ gì với cả hai nữa rồi, mà nếu nói quen
biết thì mấy tên này lại lôi ra hỏi nữa thì xong, nghĩ vậy Trần Lâm dứt khoát
cho rồi.

"Bình thường sao?"

Yến Linh trong lòng cười lạnh, cô không tin là như vậy, có cơ hội cô nhất định
điều tra vê thân phận lai lịch của Trần Lâm một thoáng.

Cả đoàn học sinh cùng lão sư cứ như vậy mà đi, bỗng chốc trời đã về
chiều......

Lúc này tổ đội Trần Lâm đang có mặt tại nơi tập trung của khu thí luyện, trước
khi tiến hành thí luyện còn phải nghe thêm dặn dò của lão sư nữa.

"Các học sinh, đợt thí luyện lần này kéo dài ba tháng, các ngươi trong ba
tháng này phải tự thân sinh hoạt qua, trong quá trình đó các ngươi có thể
trốn, có thể làm gì các ngươi muốn, cũng có thể bỏ cuộc giữa chừng, nhưng là
ta muốn nói với các ngươi một điều, tổ đội có thành tích xuất sắc nhất sẽ được
thưởng mỗi người một viên Bạo lực đan, chắc các ngươi cũng biết Bạo lực đan
tác dụng là gì rồi, ngoài ra tổ đội đó còn được vào kho binh khí của học viện
tùy chọn bất kì một thanh Huyền binh cho mình."

Vị lão sư giọng điệu vô tận uy nghiêm nhưng cũng không kém phần kích thích.

Vị lão sư nói xong toàn bộ học sinh bên dưới lập tức kinh hô, hô hấp dồn dập,
trong lòng sự sợ hãi e dè lập tức bay mất, nhường lại chỗ cho sự hưng phấn
cùng kích động đến cao trào.

Bạo lực đan là gì, chính là ngũ cấp đan dược hoàn mỹ ah, nếu học sinh có tu vi
võ sư thì phục dụng xong Bạo lực đan chắc chắn tăng ít nhất một tinh tu vi, tu
vi càng thấp thì hiệu lực càng cao, đây chính là hấp dẫn chí mạng đối với bọn
hắn ah.

Còn có Huyền Binh nữa chứ, vũ khí được chia làm Nhân, Huyền, Địa, Thiên bốn
cái cấp độ, nhưng mà đây chỉ là phân chia ở Đại Lạc đế quốc mà thôi, kiếp
trước Trần Lâm còn có gặp qua phía trên vũ khí nữa, đó là Vương binh, Tôn
binh, Hoàng binh, Thánh binh, Đế binh rất mạnh mẽ.

Ngoài ra còn có một loại vũ khí được gọi là Hồn binh, đúng như tên gọi, loại
này vũ khí chính là chí cao trong vũ khí, một khi nó nhận chủ thì sẽ theo chủ
nhân chinh chiến, và sức mạnh của nó cũng tăng dần mà lên theo chủ nhân, ngoài
ra nó đặc biệt ở chỗ đó là nó có linh tính, và một khi chủ nhân thực hiện khế
ước với nó xong thì nó sẽ hóa thành một hình xăm ấn ký giống như võ hồn ấn ký
vào một điểm trên cơ thể, rồi được nuôi dưỡng bằng máu huyết cùng chiến khí
của chủ nhân nó, chủ nhân có thể gọi hoặc cất bất kì lúc nào, đó chính là cái
độc nhất vô nhị mà chỉ Hồn binh mới sỡ hữu, kể cả kiếp trước Trần Lâm cũng
chưa có được một thanh Hồn binh nào, đơn giản là vì nó rất hiếm có, mà nếu có
thì cũng bị một hồi tranh giành đổ máu mà thôi.

Đám học sinh nghe tới Huyền binh liền mắt sáng chuyển qua có thể cháy bất cứ
lúc nào, có học sinh không kìm được kích động mà hú lên, không khí nơi đây lập
tức sôi động hơn bao giờ hết.

Binh khí chính là cái quan trọng thứ hai sau võ hồn ah, ví dụ như võ hồn là
người, vũ khí là cánh tay, người muốn đánh nhau mạnh nhất có thể nhất định
phải có cánh tay để phát huy sức mạnh, cũng như hai võ giả mọi phương diện đều
bằng nhau đang đánh nhau, nhưng một người dùng thêm vũ khí, thử hỏi người nào
chiến thắng?

Mà Huyền binh chính là vũ khí hiếm có cả Trấn Yêu thành này ah, được cầm một
thanh thì một năm sau học viện đại tái cũng coi như nắm chắc được mấy phần
chiến thắng rồi, hấp dẫn phần thưởng như vậy đủ sức làm cho bọn hắn liều mạng
ah.

"Đấy chính là mục tiêu phấn đấu của các ngươi, giết được yêu thú nhớ thu thập
giữ lại yêu đan, đó chính là thứ quyết định thành tích của các ngươi đấy, và
cuối cùng...hãy bay cùng nhiệt huyết của mình đi tuổi trẻ."

Vị lão sư thâm thúy ánh mắt nói, cuối cùng một câu làm nổi dậy tinh thần hưng
phấn của đám học sinh, ngay lập tức tất cả đều cùng tổ đội của mình tiến vào
Huyết Độc sâm lâm.

Truyencv.com

Cầu like & vote.
Mn đọc truyện vui vẻ!

Năm mới bình an!!!


Độc Bá Thiên Địa - Chương #35