Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần
Trần Lâm từ sau khi chiến một trận với Lôi Tự đến nay đã được mười lăm ngày,
mười lăm ngày này Trần Lâm trôi qua khá an nhàn, bên Thiên Mệnh hội cũng không
có động thái gì trả thù Trần Lâm cả, điều này làm Trần Lâm có chút bất ngờ
không hiểu bọn chúng đang tính làm gì.
Bỏ mặc tất cả sau lưng, trong mười lăm ngày này Trần Lâm đã dành phần lớn thời
gian vào việc tu luyện tăng cao thực lực của mình.
Trải qua mười lăm ngày điên cuồng tu luyện, Trần Lâm bây giờ đã là võ sư tam
tinh sơ kỳ rồi.
Nguyên do là Trần Lâm một ngày phục dụng hai viên Tụ khí đan, tốc độ chuyển
hóa chiến khí gấp bốn lần người khác, cộng thêm ngày nào Nhiếp Lăng cùng Hạ
Quân cũng đến trước phòng Trần Lâm đòi luận bàn.
Trần Lâm cũng không từ chối mà thoải mái tiếp nhận, một mình Trần Lâm thay
phiên đánh với hai người, nhưng là trận nào Nhiếp Lăng cùng với Hạ Quân cũng
thảm bại dưới tay Trần Lâm, có Chiến thần quyết, Trần Lâm đánh không biết mệt
là gì, đến nỗi Nhiếp Lăng chịu không nổi vừa đánh vừa chửi rủa Trần Lâm không
thôi.
Cũng nhờ vào những trận luận bàn nảy lửa đó mà Trần Lâm tốc độ tu luyện càng
nhanh hơn nữa, kết quả là vào ngày thứ mười lăm thì Trần Lâm đột phá tiến vào
võ sư tam tinh sơ kỳ.
Thực lực lại một bước nhảy vọt về chất, thân thể Trần Lâm bây giờ có thể so
với lục tinh võ sư sơ kỳ, tam tinh võ sư bình thường bây giờ khó mà gây thương
tổn được cho Trần Lâm, còn chiến khí trong cơ thể được áp súc đến cực hạn, nếu
đọ về chiến khí thì Trần Lâm đã ngang ngửa với võ sư ngũ tinh đỉnh phong rồi,
càng lên cao Trần Lâm càng cho thấy độ quái vật của mình ngày càng làm người
khác khiếp sợ.
Tụ khí đan Trần Lâm cũng đã dùng hết, bây giờ Trần Lâm đang đau đầu suy tính
tìm cách kiếm thêm Tụ khí đan để tu luyện, nếu không nửa tháng tới đành phải
tu luyện chay rồi, đang lúc rối rắm suy nghĩ thì bên ngoài xuất hiện tiếng
người.
"Trần Lâm khốn kiếp, ngươi ra đây Lăng gia bảo, xảy ra chuyện lớn rồi? Còn ở
đó tu luyện? Đồ cuồng nhân!!."
Bên ngoài văng vẳng lên tiếng chửi như bom dội của Nhiếp Lăng, Trần Lâm bất
đắc dĩ cũng được đặt cho danh hiệu cuồng nhân tu luyện rồi, cố gắng hết sức
mình tu luyện, Nhiếp Lăng cùng Hạ Quân cộng thêm sự chỉ dạy của sư phụ đã đột
phá nhị tinh võ sư, cả hai hưng phấn bừng bừng chiến ý rủ nhau đi khiêu chiến
Trần Lâm, quyết đập Trần Lâm thành đầu heo thì lại bị Trần Lâm đánh cho tơi
bời hoa lá, bởi vì lúc đó Trần Lâm cũng đã đột phá tam tinh võ sư rồi, điều đó
làm cho Nhiếp Lăng cùng Hạ Quân hai thằng kêu khổ không thôi.
Trải qua khoảng thời gian luận bàn cùng nói chuyện, bất chi bất giác cả ba
người giống như vừa là bằng hữu vừa là địch, quan hệ buồn cười vô cùng.
"Hử? Không lẽ học viện xảy ra chuyện?"
Trần Lâm giật mình trong lòng thoáng kinh ngạc, mười lăm ngày này hắn không
quan tâm đến chuyện bên ngoài cho lắm, một mực ở trong phòng tu luyện cùng với
luận bàn với bọn Nhiếp Lăng, Hạ Quân, nghe giọng Nhiếp Lăng có vẻ là có chuyện
quan trọng rồi.
Ngưng lại tu luyện, Trần Lâm đứng dậy mở cửa bước ra ngoài.
Đứng ngoài kia là Nhiếp Lăng cùng Hạ Quân đứng đó, vẻ mặt có vẻ khẩn trương
gấp gáp, Trần Lâm vẻ mặt không hiểu chuyện gì hỏi:
"Nhiếp Lăng ngươi kêu gào cái gì? Có chuyện gì nói đi, ta còn bận tu luyện
đây."
"Này! Ngươi thật không biết?"
Nhiếp Lăng trừng to mắt chu mỏ hỏi lại Trần Lâm, vẻ mặt trông bẩn bựa vô cùng.
Trần Lâm khóe miệng co giật, trong lòng thầm rủa thằng nhóc này có dịp phải
nện cho một trận cái tội giỡn mặt mới được, Trần Lâm trầm mặt sẵng giọng chửi:
"Con mẹ ngươi có rắm mau thả, ta biết thì còn chờ hỏi ngươi à con khỉ vàng
kia?"
"Ngươi...Trần Lâm tên khốn nạn, dám kêu Lăng gia ta là khỉ, Lăng gia ta anh
dũng liều mạng với ngươi."
Nhiếp Lăng trợn mắt ngoác mồm, sau đó làm bộ dáng muốn sống mái với Trần Lâm
một phen thì bị Hạ Quân ngăn lại:
"Đừng đùa nữa, vào việc chính đi."
Nhiếp Lăng nghe vậy thì không giỡn nữa, khuôn mặt trở nên nghiêm túc lại, sau
đó nhìn Trần Lâm nói rõ:
"Thực ra bọn ta tới đây là thông báo cho ngươi một việc, đó là ngày mai học
viện tổ chức đưa những học sinh năm nhất đi lịch lãm thí luyện tăng trình độ
thực chiến, địa điểm là Huyết Độc sâm lâm."
Trần Lâm nghe xong khẽ nhíu mày một cái, sau đó rờ cằm suy nghĩ gì đó rồi nói
ra:
"Huyết Độc sâm lâm? Vậy là đi theo đội hay là cá nhân?"
Trần Lâm thắc mắc hỏi ngược lại, bởi vì là lịch lãm thí luyện thực chiến rất
có thể sẽ gặp yêu thú mạnh mẽ, học sinh có thể sẽ được chia làm từng nhóm tiến
hành thí luyện, nhưng là đối với Trần Lâm thì dù có đi một mình cũng không sao
hết, còn về nguy hiểm thì Trần Lâm không lo, bởi vì học viện chắc chắn sẽ cử
người theo dõi, nếu học sinh gặp nguy chắc chắn sẽ xuất hiện cứu trợ mà thôi,
làm sao để học sinh của mình chết dưới tay yêu thú được chứ.
Ở thế giới này, yêu thú cũng phân mạnh yếu tùy loại, tuy không có võ hồn như
nhân tộc, nhưng bù lại là chúng có yêu đan cùng thân thể cường hãn hơn nhân
tộc.
Chúng cũng có thể tu luyện hấp thu yêu khí hình thành yêu đan trong cơ thể để
tăng thực lực cùng tuổi thọ, hơn nữa chúng sở hữu huyết mạch truyền thừa, khi
tu luyện đến thời điểm nhất định thì sẽ thức tỉnh bản mạng hồn kỹ giống như võ
hồn kỹ của nhân tộc vậy, tu vi của chúng cũng tính giống như võ giả nhân tộc
chia thành: Yêu sĩ, Yêu sư, Yêu linh, Yêu tông,......
Một khi đến Yêu vương thì chúng sẽ có bước tăng vọt về chất, là yêu trung chi
vương, lúc đó chúng sẽ chọn độ kiếp hóa hình giống nhân tộc, hoặc là không,
giữ nguyên hình hài Yêu thú để tu luyện, sức mạnh thể chất hay trí tuệ mọi
phương diện đều có sự khác biệt so với Yêu tông, có thể ví như trời và đất
vậy, riêng cái uy của Yêu vương cũng đủ trấn áp cả trăm con yêu tông rồi, với
lại thực lực Yêu vương nhất tinh lớn mạnh hơn võ vương nhất tinh võ giả rất
nhiều, cho nên võ giả rất kiêng kị gặp phải Yêu vương, Yêu tôn.
Kiếp trước Trần Lâm cũng đã chém giết qua khá nhiều Yêu vương, Yêu tôn nên
biết rõ sự hung mãnh cường hãn của Yêu vương, Yêu tôn, còn Yêu hoàng thì Trần
Lâm chưa đủ đẳng cấp giết chết, nếu không phải nhân tộc nhân số quá đông với
lại trí tuệ cao hơn nhiều so với yêu thú thì thế giới này yêu thú đã xưng
vương xưng bá rồi.
"Học viện cho phép học sinh lập tổ đội năm người, tiến hành thí luyện trong
Huyết Độc sâm lâm trong ba tháng, hơn nữa đây không chỉ là rèn luyện, học viện
còn khen thưởng hậu hĩnh cho tổ đội có thành tích xuất sắc nữa, hắc hắc."
Nhiếp Lăng mập mờ ý tứ cười đầy hưng phấn nói với Trần Lâm, nghe tới có khen
thưởng thì máu huyết hắn lại không kìm được nóng lên, đấy đều là tài nguyên a,
nghĩ tới mắt Nhiếp Lăng đã sáng lại càng sáng hơn.
"Thế à? Vậy có nghĩa là đi một mình cũng được?"
Trần Lâm nghe tới khen thưởng thì trong lòng cũng ầm ầm dậy sóng, ba mươi viên
tụ khí đan mười lăm ngày là hết, thứ hắn cần nhất lúc này là tài nguyên tu
luyện a, bây giờ cơ hội xuất hiện đây là quá tốt rồi, một bụng kinh nghiệm lăn
lộn kiếp trước đâu thể mai một như vậy được, rốt cuộc cũng sắp được thể hiện
a.
"Đệt!! Ngươi tính đi một mình?"
Nhiếp Lăng vừa nghe bỗng giật mình kinh hãi, trong lòng thầm mắng Trần Lâm một
tiếng, thằng này quá trâu rồi, không đỡ nổi.
Hạ Quân cũng trợn mắt nhìn sang Nhiếp Lăng, sau đó không tin tưởng nhìn về
phía Trần Lâm, không lẽ Trần Lâm muốn một mình đơn độc ở trong Huyết Độc sâm
lâm?
"Nhìn cái gì? Khó tin lắm sao? Ta là muốn đi một mình đấy, không được à?"
Trần Lâm khuôn mặt ngây ngô, giọng điệu thắc mắc nhìn hai người Nhiếp Lăng, Hạ
Quân, quả thực Trần Lâm muốn đi một mình là có lý do của hắn, thứ nhất hắn có
kinh nghiệm của kiếp trước như vậy thành tích vừa cao lại khỏi chia cho ai,
thứ hai đi cùng mấy tên nhóc này chỉ tổ làm vướng chân tay của hắn mà thôi,
đơn độc chiến đấu mới là lựa chọn của Trần Lâm.
"Á đù! Ngươi đừng có giỡn mặt nha, học viện không có cho ngươi đi một mình
đâu, có muốn cũng đừng có mơ, kiếm một đội nào đó mạnh mẽ mà xin vào đi."
Nhiếp Lăng khuôn mặt xụ xuống chửi Trần Lâm một hồi, sau đó vẻ mặt gian xảo
thâm thúy ý tứ nói ra.
"Thật?"
Trần Lâm quay sang hỏi Hạ Quân, bởi Hạ Quân tuy ít nói nhưng đều là chính xác
sự thật.
"Thật, ngươi nên vào một đội ngũ."
Hạ Quân gật gù đáp lời, sau đó có ý tốt nhắc nhở Trần Lâm.
Trần Lâm nghe vậy bắt đầu trầm mặc suy nghĩ, ở học viện này ngoài Nhiếp Lăng
cùng Hạ Quân thì hắn cũng chẳng quen biết ai, nếu lập tổ đội thì cũng chỉ có
hai người này mà thôi a.
Đang lúc suy nghĩ miên man thì Trần Lâm chợt nghe tiếng nói bâng quơ của Nhiếp
Lăng vang lên.
"Ây da Hạ Quân, hình như tổ đội của chúng ta còn thiếu một người thì phải a,
không biết có ai cần vào không nhỉ, haiz"
Nhiếp Lăng bộ dạng buồn khổ giọng điệu sầu bi nói, giống như là mời gọi Trần
Lâm nhưng mà pha lẫn một chút không bình thường ẩn ý.
Trần Lâm trong lòng cười khinh bỉ một tiếng, rõ ràng con khỉ này biết Trần Lâm
không có quen biết ai ở đây, tính dụ hoặc Trần Lâm tham gia tổ đội rồi kiếm cớ
chèn ép hắn đây mà.
"Haiz, ta thực lực yếu kém, nào dám mơ đến tổ đội mạnh mẽ, thôi thì tìm mấy
học sinh năm nhất khác xin tham gia vậy."
Trần Lâm thở dài một hơi, sau đó vẻ mặt ủy khuất lắc đầu nói, trong lòng thầm
cười lạnh:
"Ngươi muốn chơi với ta hả con khỉ kia, chưa đủ tuổi đâu em, để ta coi ngươi
trang bức đến khi nào.
Nhiếp Lăng nghe vậy liền trợn mắt hoảng hồn, tên này vậy mà kêu mình yếu kém?
Còn không thèm xin vào tổ đội của mình? Nhiếp Lăng không biết Trần Lâm nói
thật hay giả, nhưng là nhỡ Trần Lâm đi xin vào tổ đội khác thì chết dỡ.
Nghĩ vậy Nhiếp Lăng cuống quýt tay chân vội hô:
"Lâm đại gia, ngài anh tuấn tiêu sái, uy phong thần vũ, lực áp quần hùng,...."
Nhiếp Lăng thao thao bất tuyệt dùng những từ ngữ hoa mĩ tráng lệ nhất miêu tả
Trần Lâm, kèm theo bộ dáng bẩn bựa đó không khỏi làm Trần Lâm bật cười lắc
đầu.
"Ngươi né sang một bên đi, để ta nói."
Hạ Quân đứng cạnh bên cũng không chịu được liền đá đít Nhiếp Lăng bay đi, sau
đó quay sang nói với Trần Lâm:
"Trần Lâm, ta cùng Nhiếp Lăng đã tìm được hai người rồi, bây giờ đến mời ngươi
gia nhập đội ngũ của chúng ta, thực lực của ngươi mạnh hơn chúng ta nhiều, nếu
có ngươi gia nhập thì thành tích thứ nhất sẽ nắm trong tay rồi."
"Đúng thế, Lâm đại gia, ngươi phải gia nhập đội ngũ của chúng ta, nếu
không...ta liều mạng!!"
Nhiếp Lăng đứng sau khuôn mặt lưu manh uy hiếp, sau đó lại bộ dáng muốn liều
chết nói với Trần Lâm.
"Cút!!"
"Ai da đau chết ta rồi!!!"
Hạ Quân một cước đá văng Nhiếp Lăng ra xa, Nhiếp Lăng giả bộ hét thảm một
tiếng sau đó chổng mông về phía Trần Lâm trông vô sỉ kinh khủng, Trần Lâm khóe
miệng giật giật không nói nổi thằng trơ trẽn này, im lặng suy nghĩ một chút
rồi gật đầu đáp ứng:
"Được rồi, nhưng mà các ngươi phải chấp nhận với ta một điều kiện, bằng không
thì thôi."
Hạ Quân bỗng giật mình trong lòng một cái, không biết tính sao bèn đưa mắt
sang thăm dò ý kiến Nhiếp Lăng, chỉ thấy Nhiếp Lăng khẽ gật đầu.
Sau đó Hạ Quân quay sang hỏi Trần Lâm:
"Điều kiện gì cứ nói, nếu được thì chúng ta sẵn sàng."
Trần Lâm mỉm cười tươi rói bình thản đáp:
"Đó là ta sẽ làm đội trưởng, và khi tiến
hành thí luyện các ngươi phải tuyệt đối nghe lời ta, chỉ vậy thôi."
"Chỉ như vậy?"
Nhiếp Lăng bật dậy ngạc nhiên nói.
"Nếu chỉ như vậy thì không thành vấn đề, ta chấp nhận!"
Hạ Quân không cần do dự lập tức chấp thuận, bởi xét về mọi mặt từ thực lực cho
tới tính cách, Trần Lâm đều thích hợp làm đội trưởng hơn hết, chức đội trưởng
này đã định sẵn cho Trần Lâm rồi.
"Đúng thế, vậy hai thành viên còn lại là ai?"
Trần Lâm thản nhiên gật đầu, sau rồi tò mò hỏi.
"Hắc hắc, ngày mai tập trung rồi biết, cho ngươi tò mò chết đi!!"
Nhiếp Lăng nhe răng cười bỉ ổi, sau đó bộ dáng tức tối trêu chọc Trần Lâm.
Hạ Quân cũng chỉ mỉm cười thần bí sau đó cả hai cùng nhau rời đi.
"Hai cái tên này, định tạo bất ngờ cho ta sao?"
Lúc này chỉ còn mình Trần Lâm ở lại, trầm ngâm một lát Trần Lâm nghi hoặc tự
hỏi, sau đó tiếp tục vào phòng tu luyện.
Truyencv.com
Cầu vote & like fb.
Mn đọc truyện vui vẻ!
Năm mới bình an!!!