Thắng Bại Một Trận Chiến.


Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần

Sau tiếng quát của Lôi Tự, một đạo màu vàng ánh sáng từ mi tâm Lôi Tự lóe
sáng, chính là võ hồn ấn ký hình đầu sư tử của Lôi Tự đang đại phát thần
quang.

Sau một giây ngắn ngủi, sau lưng Lôi Tự hư ảnh một con sư tử hung dữ bắt đầu
hiện ra, hình ảnh một lúc càng ngưng thật, Trần Lâm nhìn thấy con sư tử không
có gì khác lạ, chỉ là toàn thân nó khắp nơi đều phủ một lớp lôi điện màu kim
sắc trông rất mạnh, hai con mắt kim sắc cùng cái bờm nhàn nhạt lôi điện tạo ra
một cỗ vương giả chi khí trấn áp quần hùng.

Hư ảnh xuất hiện thì đám học sinh lập tức kinh tâm động phách, bất giác bị uy
áp của võ hồn làm cho run rẩy thối lui không thôi.

Đây chính là Kim Lôi Cuồng Sư, cấp mười một đỉnh cấp bên trong võ hồn.

"Võ hồn hợp thể!!"

Hô lớn một tiếng, Kim Lôi Cuồng Sư dùng tốc độ không nhìn thấy bắng mắt thường
dung nhập thân thể Lôi Tự, sau đó thân thể Lôi tự ngay lập tức liền xuất hiện
biến hóa.

Cơ bắp tay chân cùng ngực phát triển to hơn, còn mọc lên những chòm lông y hệt
Kim Lôi Cuồng Sư, đầu tóc hóa thành màu vàng nhạt xù ra, ở cổ còn xuất hiện
thêm một cái bờm lông màu vàng kim dày trông rất dị, hai mắt chuyển thành kim
sắc thấp thoáng ló hiện lôi điện, xung quanh cơ thể kim sắc lôi điện nhá nhá
làm người ta không dám đến gần.

Hoàn thành hợp thể sau đó, Lôi Tự khí tức kinh khủng ngay lập tức lan tràn
khắp không gian, khí thế phiêu miểu dập dờn như sóng dữ cường mãnh khuếch
trương, đơn giản không phải trước khi dung hợp võ hồn có thể so sánh.

Trần Lâm cũng híp mắt quan sát, hắn không dám khinh thường chút nào, Lôi Tự
hoàn toàn khác với họ Trang đạo tặc hay là Trạch Bân, Trạch Bân tuy là thoáng
cái tăng cấp lục tinh võ sư nhưng là hắn không biết tận dụng toàn bộ sức mạnh
của mình, còn Lôi Tự thì khác, là một học sinh được đào tạo bài bản, sức mạnh
cùng kĩ năng không thể Trạch Bân có thể đem ra so sánh được.

Với lại đây là thú thuộc tính võ hõ hồn, có nghĩa là vừa là thú võ hồn nhưng
là nắm giữ được cả nguyên tố thuộc tính, cũng như Lôi Tự võ hồn khi dung hợp
sẽ thừa hưởng tố chất thân thể, sự hung mãnh của sư tử nhưng ngoài ra còn sử
dụng được kim sắc lôi điện kia nữa, công thủ đều có, Lôi Tự thực lực lúc
này...rất mạnh.

"Tên năm nhất kia, nhanh sử dụng võ hồn của ngươi đi, để ta xem ngươi có mấy
phần bản lĩnh."

Lôi Tự giọng nói khàn khàn chứa đầy biền biệt chiến ý, hắn rất tự tin vào võ
hồn của mình, Kim Lôi Cuồng Sư là đỉnh cấp mười một cấp bên trong võ hồn, hắn
muốn đánh một trận công bình với Trần Lâm và nghiền nát Trần Lâm để lấy lại
mặt mũi cùng danh dự, từ lúc gia nhập học viện yêu nghiệt thấy nhiều nhưng hắn
chưa gặp tên nào như Trần Lâm cả, nếu thua thì cả danh tiếng cùng uy tín của
hắn sẽ mất hết, vì vậy hắn phải thắng thật đẹp thật quang minh.

"Lôi ca sử dụng võ hồn rồi, ha ha, lần này tên nhóc kia chết chắc rồi."

Nhị, Tam Lang thấy Lôu Tự dung hợp võ hồn thì lập tức hai mắt sáng rực, trong
lòng liền cao hứng trở lại cười khoái khẩu, bọn hắn tin chắc Trần Lâm rất
nhanh sẽ bị đập ra bã mà thôi.

"Hừ, đối thủ của bọn ngươi là chúng ta đây, Kim Mao Thần Viên!!"

Nhiếp Lăng trầm mặt quát lạnh, sau đó kêu gọi Kim Mao Thần Viên tiến hành dung
hợp chuẩn bị khô máu với Nhị, Tam Lang.

"Tịch Hàn Thần Kiếm!!!"

Hạ Quân cũng không hề thua kém, chớp mắt liền kêu gọi võ hồn sau đó tiến hành
dung hợp phối hợp Nhiếp Lăng đối phó Nhị, Tam Lang.

"Hai ngươi...bọn ta khô máo với các ngươi."

Nhị, Tam Lang đang cao hứng lúc thì lập tức bị khí thế khủng bố của Nhiếp
Lăng, Hạ Quân làm cho một phen hoảng hồn khiếp vía, nhưng là lỡ rồi thì theo
luôn, bọn chúng cũng lập tức dung hợp võ hồn chống trả, chỉ cần Lôi Tự đánh
bại Trần Lâm xong thì xử lý Nhiếp Lăng cùng Hạ Quân trong mấy nốt nhạc, bọn
hắn chỉ cần câu giờ chờ đợi mà thôi.

Bên kia Trần Lâm đang bình tĩnh đứng nhìn Lôi Tự khí thế ngập trời kia.

Hít sâu một hơi khí lạnh sau đó thở ra, Trần Lâm khuôn mặt trở nên trầm xuống,
hai mắt vô địch chi sắc lóe lên, giọng điệu có chút coi thường nói:

" Ngươi mạnh lắm, kim sắc lôi điện cũng thật đáng gờm, nhưng mà ngươi chọn sai
người rồi, để ta cho ngươi biết cái gì mới là khủng khiếp lôi điện."

"Ra đây đi, Diệt Thiên Thần Lôi!!!"

Quát lớn một tiếng, sau đó trước ngực ngực Trần Lâm một hư ảnh lôi vực như
biển lôi điện xuất hiện, khí tức khủng bố lập tức phá tan cái khí thế bức
người của Lôi Tự, sau đó chớp mắt liền dung nhập thân thể Trần Lâm.

Ngay lập tức Trần Lâm toàn bộ cơ thể như ngâm trong xích sắc lôi điện, mọi
phương diện đều được tăng phúc một cách biến thái, khí tức trấn áp chư quân
phả ra xung quanh.

"Đã như ngươi mong muốn, bây giờ chiến thôi!"

Trần Lâm lạnh nhạt nói một câu, sau đó Chiến thần quyết khởi động không nói
hai lời liền bắn tới tấn công Lôi Tự, kết hợp với Tật Ảnh bộ cùng lôi điện
tăng phúc, Trần Lâm chớp mắt liền xuất hiện trước mặt Lôi Tự.

"Đại Lực Trấn Ma quyền!!"

Một quyền như chớp hướng ngực Lôi Tự hung hăng đánh tới.

"Di?"

Lôi Tự giật thót hoảng nhiên, nhịp tim như ngừng đập, con ngươi trừng lớn nhìn
Trần Lâm như gặp quỷ, tốc độ của Trần Lâm quá nhanh, nhanh đến nổi hắn không
kịp phản ứng dù chỉ một giây.
Đây là do thành quả của việc đột phá võ sư nhị tinh đem lại, từ thể chất hay
võ hồn đều có một bước tiến rõ rệt, nếu như lúc chưa đột phá thì Trần Lâm
không thể có tốc độ nhanh như thế được.

"Phành!!"

Một quyền hung mãnh như đại sơn nện thẳng vô ngực Lôi Tự, sau tiếng nổ kinh
tâm động phách đó thì Lôi Tự như diều đứt dây cong người văng ra xa, trên ngực
lớp áo đã xuất hiện một lổ hổng bằng nắm tay, mơ hồ còn có một ít tia xích sắc
lôi điện còn vương vấn trên đó nữa.

Đám học sinh không tự chủ ồ lên một tiếng kinh ngạc, Trần Lâm đây là một quyền
chấn bay Lôi Tự a, này còn là học sinh năm nhất sao, nhìn Lôi Tự bị đánh bay
mà đám học sinh da đầu tê rần, thầm hô Trần Lâm sau này là không được trêu
chọc đến đấy.

"Á đù, tên này vậy mà ẩn dấu sâu đến như thế, một quyền liền hạ gục tên kia
rồi?"

Lúc này Nhiếp Lăng cùng Hạ Quân đã xử lý xong Nhị, Tam Lang, sau khi dung hợp
Kim Mao Thần Vương cùng Tịch Hàn Thần Kiếm thì dưới sự áp chế cấp bậc võ hồn
cùng sự bá đạo của Tôn cấp võ hồn thì Nhị, Tam Lang chỉ cầm cự được một khoảng
thời gian rồi thảm bại đau đớn nằm kia, bây giờ Nhiếp Lăng cùng Hạ Quân đang
quan sát trận đấu của Trần Lâm cùng Lôi Tự đang diễn ra.

"Hắn chưa bại đâu, một quyền đó tuy là rất mạnh nhưng vẫn chưa đủ."

Hạ Quân khuôn mặt trầm tĩnh như mặt nước sâu kín nói.

Nhiếp Lăng nghe vậy cũng nghi ngờ ánh mắt nhìn về phía Lôi Tự bị đánh bay.

"Ai, đau lắm đấy nhóc con, mày làm tao điên lên rồi đấy."

Lôi Tự từ dưới đất đứng lên sau đó xoa xoa ngực rồi nhìn Trần Lâm khàn khàn
nói.

Cú đánh của Trần Lâm quả thực mạnh quá sức tưởng tượng của hắn, nhưng là hắn
đang dung hợp thú võ hồn Kim Lôi Cuồng Sư, cộng thêm thân thể tố chất của võ
sư ngũ tinh tu vi, Trần Lâm tuy mạnh nhưng không thể một quyền liền hạ nổi Lôi
Tự.

"Còn chiêu gì thì nhanh lấy đi, đừng có ở đó nhiều lời."

Trần Lâm hững hờ khuôn mặt nhàn nhạt nói, hắn biết Lôi Tự còn khá nhiều mánh
khóe, ngũ tinh võ sư của học viện không phải mặt hàng rác rưởi đâu đấy.

"Cuồng Sư hống!!"

"Hống!!!!"

Quát lạnh một tiếng, Lôi Tự ngay lập tức liền thi triển võ hồn kỹ thứ nhất
Cuồng Sư hống, đây là võ hồn kỹ giúp tăng sức mạnh thể chất của người sử dụng,
tăng sức mạnh công kích của võ kỹ hoặc võ hồn kỹ của người sử dụng, Lôi Tự lúc
này dùng Cuồng Sư hống lực lượng có thể đã ngang bằng với võ sư lục tinh sơ kỳ
rồi, khí tức hung lệ ác liệt lập tức phủ khắp sân rồi.

"Lôi Sư Mãnh trảo!!"

Lôi Tự chớp mắt liền không thấy đâu, tốc độ của hắn lúc này nhanh ngang bằng
với Trần Lâm lúc nãy nữa, như biến mất trong không gian, nháy mắt Lôi Tự đã
xuất hiện trước mặt Trần Lâm, một chiêu võ kỹ huyền cấp sơ cấp được Lôi Tự thi
triển, năm ngón tay hóa trảo được phủ đầy kim sắc lôi điện hướng ngực Trần Lâm
giáng xuống, thế như bôn lôi mãnh liệt vô cùng.

Trần Lâm con ngươi co rút, không nghĩ Lôi Tự tốc độ lại có thể sánh vai với
mình, thậm chí có chút siêu việt, Lôi Tự công kích chớp nhoáng làm Trần Lâm
khá kinh nhạc, một trảo kia không hề đơn giản, nếu trúng đòn Trần Lâm ắt phải
bị thương không thể nghi ngờ, Nhiếp Lăng, Hạ Quân cũng thầm rét lạnh trong
lòng, thầm nghĩ Trần Lâm không cách nào thoát khỏi một trảo kinh khủng kia
được, nhưng mà Trần Lâm kinh nghiệm chiến đấu một bụng há có thể để Lôi Tự dễ
dàng đắc thủ?

"Đại Lực Trấn Ma quyền!!"

Ngay lập tức Trần Lâm không để động tác thừa nào, tay phải tụ đầy xích sắc lôi
điện khí thế dũng mãnh như hổ như long tung ra như trấn áp vạn ma đối kháng
một trảo kia của Lôi Tự.

"Phành!!!"

"Bạch bạch"

"Bạch bạch"

Một quyền phủ đầy xích sắc lôi điện, một trảo lăng lệ sắc xảo phủ đầy kim sắc
lôi điện, hai bên mãnh liệt va chạm, một tiếng nổ như bom vang lên, Trần Lâm
lui lại hai bước, bên kia Lôi Tự cũng lui lại hai bước, kết quả giao phong hòa
nhau.

Trong khoảnh khắc hai bên vừa tiếp xúc, xích sắc lôi điện cùng kim sắc lôi
điện đã điên cuồng tiêu diệt lẫn nhau, nhưng là rất nhanh xích sắc lôi điện
của Trần Lâm đã hủy diệt hơn phân nữa kim sắc lôi điện của Lôi Tự, vì vậy mà
chiêu thức của Lôi Tự đã bị yếu đi rất nhiều, với lại dưới sự áp chế cấp bậc
võ hồn, Lôi Tự chỉ thi triển ra chín phần thực lực mà thôi, vì vậy mà pha giao
phong này Trần Lâm mới miễn cưỡng giành kết quả hòa.

"Ngươi vậy mà không sao?"

Lôi Tự ổn định lại thân hình, sau đó hai mắt trợn ngược như nhìn thấy quỷ bộ
dạng nói.

Một trảo kia là hắn dùng toàn bộ sức mạnh, hắn không tin Trần Lâm ăn một trảo
đó mà không sao, nhưng mà lúc này Trần Lâm đúng thật là không sao cả, cái này
quá bất hợp lý a.

"Hạ Quân, ngươi nếu đặt mình vào vị trí Trần Lâm lúc đó thì sao hả?"

Bên ngoài Nhiếp Lăng khuôn mặt ngưng trọng khẽ hỏi thầm Hạ Quân.
Bởi hắn thấy nếu là mình thì một trảo kia bổ xuống hắn ắt bại.

"Bại!!"

Hạ Quân hai mắt thâm thúy quan sát cuộc chiến, miệng chỉ phun ra một chữ
"bại".

Bởi vì nếu là hắn thì cũng không cách nào đỡ được một trảo kinh hồn đó.
Trần Lâm vững vàng thân hình khí thế một lúc càng hăng, Chiến thần quyết lúc
này mới phát huy cực hạn tác dụng, Trần Lâm không thể để lỡ cơ hội này được.

"Chiến tiếp đi, ta còn không có sao hết."

"Đại Lực Phục Ma quyền!!"

Trần Lâm chiến ý như muốn xuyên thủng bầu trời, máu huyết nhộn nhạo rạo rực
không thể kiềm chế, một quyền bao phủ vô tận xích sắc lôi điện điên cuồng nện
tới Lôi Tự.

Chiến!!!

Hắn muốn chiến thật đã!!

"Thằng nhóc chết tiệt, tưởng ta đây là mặt hàng dễ chơi sao? Lôi Tự ta đại
chiến với ngươi ba trăm hiệp."

Lôi Tự nhất thời bị khí thế hùng hồn của Trần Lâm chấn cho kinh hãi, sau đó
tức giận sẵng giọng mắng lớn, đường đường là học sinh năm hai mà để một tên
năm nhất bức đến mức này, quá hổ thẹn rồi, Trần Lâm đã muốn chiến thì hắn
chiều tới bến.

"Lôi Sư Mãnh trảo!"

Lôi Tự cũng khí thế bạo phát chống lại áp bách của Trần Lâm, một trảo cuồn
cuộn kim sắc lôi điện như mãnh sư băng tới.

"Phành!!"

"Ha ha, sảng khoái, tiếp tục đi!!"

Trần Lâm sau cú va chạm tiếp tục súc thế lao tới, như một chiến binh không
biết mệt mỏi là gì.

Lôi Tự cũng thầm cắn răng cố hết sức chống trả quyết liệt không để rơi vào hạ
phong, hai bên không ai nhường ai.

"Phành!!" "Phành!!"

Lôi điện va chạm nổ vang cả khu phòng ở, ánh lửa điện văng tung tóe cả lên,
hai người như hai con thú hoang điên cuồng lao vào đánh đấm, chẳng mấy chốc
nơi này chợt tàn tạ hỗn loạn vô cùng.

"Phành!!"

Trần Lâm lúc này một quyền nện vào ngực của Lôi Tự.

"Roẹt!"

Cùng lúc đó Lôi Tự cũng không thua kém một trảo vào ngực Trần Lâm.
Hai bên đều lui lại giữ khoảng cách với nhau hít thở dồn dập.

Trần Lâm lúc này quần áo trên người đều bị xé rách cả, trên thân một số chỗ
còn lưu lại vết rách dài chảy máu do Lôi Tự gây ra, trông khá thảm hại.

Nhưng là Lôi Tự lúc này còn thảm hơn nữa, trên người toàn là lổ hổng do quyền
kình Trần Lâm gây ra, mỗi quyền đều là sát thương kinh khủng, làn da nơi bị
trúng đòn đều phồng cả lên đau đớn vô cùng, mặc dù là thú võ hồn nhưng là vẫn
không chịu nổi Trần Lâm công kích, cả cở thể đau nhức không thôi, Lôi Tự trong
lòng rên lạnh, tâm thần của hắn lúc này có chút e dè rồi, Trần Lâm quá mạnh
mẽ, quá cường hãn, nếu cứ tiếp tục hắn thua không thể nghi ngờ.

Bởi vì Trần Lâm võ hồn cấp bậc là vô cùng khủng khiếp a, lôi điện của Lôi Tự
không cách nào gây ảnh hưởng đến Trần Lâm được, nhưng mà ngược lại Diệt Thiên
Thần Lôi là đỉnh cấp trong hàng lôi điện, há có thể bị kim sắc lôi điện của
Lôi Tự hủy diệt đi? Với lại thể chất của Trần Lâm quá sức cường hãn, hiện giờ
có thể so với ngũ tinh võ sư bình thường rồi, cho nên hai người đánh tay đôi
thì ưu thế tất nhiên nghiêng về Trần Lâm là phải lẽ mà thôi.

"Tên năm nhất kia, ngươi rất mạnh, mạnh đến nỗi ta đã đánh giá sai sức mạnh
của ngươi rồi, bây giờ ta còn một chiêu cuối cùng, quyết định thắng bại đi."

Lôi Tự mặt mày trắng bệch tái nhợt vì kiệt sức, miệng thở hồng hộc phập phồng,
hai tay siết chặt cắn răn đứng vững nhìn thẳng Trần Lâm trầm thấp nói.

Hắn không muốn dây dưa với Trần Lâm nữa, Trần Lâm mạnh mẽ vượt quá sức tưởng
tượng của hắn rồi, chưa kể hắn bị áp chế cấp bậc võ hồn, nếu đánh nữa thì chỉ
có thảm bại mà thôi, cách duy nhất lúc này là dồn tất cả chơi một quả cuối
cùng, được ăn cả ngã về không, nếu thắng thì giữ được mặt mũi danh dự, nếu
thua thì coi như tài nghệ không bằng người, thua dưới tay một tên yêu nghiệt
cũng không có gì oan ức.

Nói rồi Lôi Tự hít sâu một hơi, sau đó kim sắc lôi điện ầm ầm bao phủ rực rỡ
cả một vùng đất trời, khí thế trên thân hoàn toàn biến đổi mạnh mẽ hơn gấp
nhiều lần, một con sư tử được kim sắc lôi điện biến thành trông rất cuồng bạo
dáng vẻ tồn tại trước ngực Lôi Tự, toàn bộ lực lượng được Lôi Tự dồn vào một
kích này, một kích cuối cùng.

"Được, một chiêu phân thắng bại, ra chiêu đi."

Trần Lâm ánh mắt rạng rỡ tinh quang, khuôn mặt cương nghị sáng ngời gật đầu
đáp ứng Lôi Tự, dứt câu Trần Lâm hai chân đứng bằng vai súc thế, khí thế bộc
phát điên phong chấn nhiếp chư thiên vạn mã, hai tay hợp lại sau đó tách ra
tạo một khoảng không, sau đó bên trong khoảng không đó một đạo xích sắc lôi
điện bắt đầu hình thành một con xích sắc lôi long bơi lội bên trong đó, khí
tức hủy diệt khủng khiếp lan tràn khắp sân đài, đám học sinh bất giác bị khí
tức kinh khủng này làm nghẹt thở khó chịu, Nhiếp Lăng cùng Hạ Quân cũng thầm
rên lạnh trong lòng, không biết võ hồn kỹ gì mà phát ra loại khí tức ghê gớm
như vậy.

Cả hai chiêu thức đều đã chuẩn bị xong, Trần Lâm xung quanh một con xích sắc
lôi long quấn quanh người bay lượn, Lôi Tự thì kim sắc lôi sư gầm rú rung trời
không thôi.

Toàn trường nín thở cùng nhau chứng kiến khoảnh khắc có một không hai này,
trong lòng ai nấy cũng nôn nao bất định, chờ đợi một chiêu cuối cùng này đánh
ra phân thắng bại.

Trần Lâm cùng Lôi Tự khí chiến ý hạo hạo đãng đãng tản mát, lúc khí thế cả hai
đi đến đỉnh phong, hai người không hẹn mà cùng thét một tiếng:

"Nhất Long Kinh Thiên!!!"

"Bạo Kim Lôi Sư!!!"

Sau tiếng thét dài kia, xích sắc lôi long của Trần Lâm dùng hung tợn gầm thét
giết tới, con kim sắc lôi sư của Lôi Tự cũng rống lớn lao đến.

"Ầm.!!!"

Hai bên cường liệt va chạm, ở giữa không trung, đầu của xích sắc lôi long chạm
đầu của kim sắc lôi sư, hai bên không ai nhường ai, dùng sức mạnh của mình mà
phá hủy lẫn nhau.

"Này Hạ Quân, ngươi nói chiêu này...ai thắng?"

Bên ngoài Nhiếp Lăng không dám thở mạnh lấy tay phẩy phẩy hỏi nhẹ Hạ Quân.

"Tên năm hai bại!!!"

Hạ Quân trầm tư giây lát, sau đó giọng nói có chút kinh sợ nói.

Nhiếp Lăng nghe vậy thì cũng không hỏi nữa, hắn biết Hạ Quân nói vậy là có lý
do, sau đó tiếp tục quay sang hai con lôi thú giằng co giữa không trung kia.

"Gào....!!!"

"Gầm..!!"

Hai con thú gào thét một tiếng, sau đó là giằng co càng mãnh liệt hơn, tia lửa
điện bắn văng tung tóe đẹp mắt vô cùng.

"Ngươi bại rồi!!"

Trần Lâm khuôn mặt trầm ổn chắc chắn nói ra.

Sau đó ở giữa không trung con kim sắc lôi sư lôi điện dần dần yếu ớt, quang
mang bắt đầu mờ nhạt ảm đạm, tiếp đó là trực tiếp nổ tung.

"Gào...!"

Xích sắc lôi long tiếp tục lao về phía Lôi Tự, tuy trải qua giằng xé cực lực
với kim sắc lôi sư năng lượng tồn tại đã không còn bao nhiêu, nhưng là dứt
điểm Lôi Tự vẫn là dư thừa.

Lôi Tự lúc này chỉ biết đứng nhìn xích sắc lôi long đang điên cuồng lao tới
phía mình, bởi vì hắn đã thua, hắn thua triệt để, cơ thể lúc này trì trệ không
còn chút sức lực nào chỉ còn cách trơ mắt đứng yên mà thôi.

"Bạo!!!"

Lúc xích sắc lôi long gần chạm đến người Lôi Tự, Trần Lâm khẽ nhẩm trong miệng
một tiếng, sau đó xích sắc lôi long như pháo nổ tung, khói bụi mù mịt.

"Bùm...!"

Không gian chấn động, kình lực của vụ nổ lập tức chấn bay Lôi Tự bay ra xa,
quần áo tơi tả không còn chỗ nào lành lặn, chật vật nằm dưới đất.

Đây là Trần Lâm đã lưu tình rồi, nếu không hưởng trọn cú đó Lôi Tự có thể
trọng thương rất nặng.

Truyencv.com

Cầu vote & like fb.

Mn đọc chuyện vui vẻ!!!

Năm mới bình an!!!


Độc Bá Thiên Địa - Chương #32