Hồn Kỹ Xuất - Trạch Bân Chết.


Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần

Hai người đánh nhau đến cửa nát nhà tan, thiên băng địa liệt, đất đá bay tán
loạn, chẳng mấy chốc chỗ này liền biến thành một đống hỗn độn.

"Tên này là quái vật sao? Sao đánh hoài không thấy chút mệt mỏi nào vậy? Ta
không tin, ta không tin."

Trạch Bân lúc này thực sự bị hoảng sợ rồi, cứ nghĩ là dùng chiến khí chênh
lệch mà mài mệt chết Trần Lâm, nhưng là Trần Lâm phảng phất không bao giờ hết
chiến khí vậy, ngược lại càng lúc càng sung hơn nữa, Trạch Bân từ chiếm thượng
phong dần dần biến thành chịu trận, Trần Lâm thì đánh hoài không thấy thương
tích còn hắn thì đã máu me đầy mình, nếu tiếp tục hẳn là thua không thể nghi
ngờ, Trạch Bân trong lòng không cam gào thét.

Sau đó võ hồn ấn ký bỗng sáng rực rỡ, Trạch Bân là muốn sử dụng võ hồn kỹ kết
thúc chuỗi tấn công của Trần Lâm.

"Địa Ngưu Phẫn Nộ."

Quát lớn một tiếng, Trạch Bân lui lại tạo khoảng cách với Trần Lâm, sau đó là
trán Trạch Bân nổi đầy gân xanh, cổ to dài ra, tiếp theo hai tay cơ bắp nổi
lên, ngực cũng phồng lên vạm vỡ, chiếc áo đang mặc của Trạch Bân lập tức bị nổ
tung, lộ ra một thân thể cường tráng ngập tràn sức mạnh, hai chân cũng cơ bắp
nổi lên tương tự, phá quần mà lộ thiên, đây chính là võ hồn kỹ đầu tiên của
Trạch Bân.

"Ồ, có vẻ khó chơi rồi đây, nhưng như vậy mới thú vị"

Trần Lâm nheo mắt lại ngưng trọng nhìn Trạch Bân biến hóa, bất quá nội tâm
không có chút sợ hãi nào, ngược lại là tràn đầy hưng phấn cùng chiến ý hừng
hực.

Trận thế nãy giờ hoàn toàn nghiêng về một phía, Trạch Bân nếu không sử dụng
hết chiêu bài thì Trần Lâm sẽ kết thúc trận chiến mà thôi.

"Trần Lâm, ăn của ta một quyền."

Trạch Bân bất ngờ tung chiêu, quyền kình dưới sự tăng phúc của chiến khí ào ào
như sóng thần phá không ma tới, tốc độ như một tia chớp hướng ngực Trần Lâm mà
tới.

Trần Lâm con ngươi mở to hoảng nhiên, không nghĩ tốc độ Trạch Bân lại nhanh
đến như thế, lập tức nhanh chóng phản ứng cặp ma dực bung ra hết cỡ quạt mạnh
lui về sau tránh thoát, nhưng mà Trạch Bân quyền đầu đã tới trước ngực, Trần
Lâm chỉ biết cười khổ trong lòng thầm rên: " Bỏ mẹ rồi"

"Bành"

Một quyền hung ác oanh lên ngực, Trần Lâm như diều đứt dây bay thẳng ra xa,
mặc dù là lui lại được một khoảng nhưng biết không tránh thoát được nên đành
thuận chiều chịu một quyền này, tuy là trúng đòn nhưng cũng tiêu giảm một phần
nào lực lượng.

"Ầm"

Trần Lâm thân hình va vào gốc cây to đằng sau mới chịu dừng lại, nằm im tại
chỗ.

"Thằng nhãi ranh, tưởng gì, cũng chỉ như vậy mà thôi, ta một quyền liền đánh
bay."

Trạch Bân khẽ nhếch miệng trêu chọc, hắn bây giờ thi triển võ hồn kỹ là tăng
phúc lực lượng thân thể võ hồn kỹ, từ tốc độ thể chất các phương diện đều
tăng, riêng lực lượng thân thể đã tăng đến hai mươi bốn vạn cân, tuy là chỉ sử
dụng được chín phần sức mạnh nhưng cũng chênh lệch quá nhiều so với Trần Lâm
rồi.

"Khụ.."

"Khụ.."

Ho khan vài tiếng, Trần Lâm từ từ đứng dậy, sau đó thở ra một ngụm hơi lạnh,
sau đó là ngước mặt đầy tiếu ý nhìn Trạch Bân nói:

"Tốt lắm, rất đau đấy, đến bây giờ mới bị đánh đau như vậy, ta có lời khen."

Trần Lâm nói rồi khí thế thêm một lần nữa bạo phát lan tràn không gian, chiến
ý phá trời mà xông, Trần Lâm trạng thái lập tức quay về đỉnh phong, như một
cái máy đánh hoài không mệt mỏi.

Quả thực cú đánh vừa rồi làm Trần Lâm phải thầm than sợ, cứ nghĩ là bầm dập
rồi, cơ mà lớp giáp xương màu tím trước ngực chỉ trầy xước chút ít mà thôi,
tuy là khá đau nhưng vẫn không tính là gì đối với thân thể cường hãn Trần Lâm,
vì vậy mặc dù Trạch Bân có được tăng phúc lực lượng nhưng cũng không thể công
phá được lớp giáp trâu chó của Trần Lâm được, đây chính là thần ma cái đáng sợ
đấy, không phải tự dưng được xưng là chủng loại xưng bá thái cổ đâu a.

"Ngươi..còn đứng dậy được?"

Trạch Bân mặt biến sắc, tim đập thình thịch trố mắt nhìn lấy Trần Lâm như quái
vật, không kìm được nuốt một ngụm nước miếng run rẩy hỏi.

Hắn thừa biết pha vừa rồi mình ra tay như thế nào, một quyền đó không hề yếu
hơn hai mươi hai vạn cân, trúng phải quyền đó không chết cũng phải bị thương,
làm gì có khái niệm nhanh chóng tươi tỉnh như vậy, người Trần Lâm làm bằng sắt
thép à?

"Ngươi đã làm rất tốt nhưng ta cũng rất tiếc, còn rất nhạt, giá như cú đấm của
ngươi có thêm một chút muối nữa thì ta tin chắc ngươi có thể đả thương ta rồi,
tuy không có tăng phúc sức mạnh như ngươi, nhưng mà ta.."

"Thần Ma Ngạo Thiên"

Bốn từ vừa rớt xuống thì cuồng phong vẫy loạn, thiên địa tức giận phẫn nộ,
trên thân toàn bộ gai xương màu tím sáng rực như than, hai mắt thần mang sơ
hiển, cây cỏ đất đá không khí năng lượng, một vùng thiên địa toàn bộ thiên địa
linh khí đổ dồn về phía Trần Lâm, Trần Lâm khí tức tán loạn lập tức trở nên
nồng đậm dày đặc khác thường, sau đó vết trầy xước ở ngực cũng biến mất, thay
vì cuộc chiến ác liệt đã lấy đi đa phần thể lực của Trần Lâm thì bây giờ khí
thế cuồng nộ ngập tràn cảm giác áp bách vô hình này, Trần Lâm hiện giờ không
khác gì Trần Lâm lúc vừa tiến hành dung hợp võ hồn vậy, nói đơn giản là Trần
Lâm đã hoàn toàn khôi phục sức mạnh thể lực lúc đỉnh cao.

Đây là võ hồn kỹ đầu tiên mà Trần Lâm nhận được từ lúc thức tỉnh Thôn Thiên
Thần Ma võ hồn, là khôi phục toàn bộ sức mạnh lại đỉnh phong, miễn là Trần Lâm
còn sống thì dù không còn một chút chiến khí nào cũng có thể khôi phục hoàn
toàn, chỉ là võ hồn kỹ này tuy bá đạo vô cùng nhưng cũng không thể nào sử dụng
liên tục được, một ngày chỉ có thể thi triển một lần mà thôi và chỉ có tác
dụng khi Trần Lâm hợp thể với Thôn Thiên Thần Ma, khi giải trừ trạng thái dung
hợp thì Trần Lâm vẫn sẽ bị thương như cũ, thể lực cũng trở về lúc trước khi sử
dụng võ hồn kỹ, tuy vậy đã là quá nghịch thiên rồi, Trần Lâm lúc này thoải mái
hơn bao giờ hết, trong người máu nóng sôi ùng ục đầy phấn khích.

"Ta đã hồi phục trạng thái mạnh nhất, tiếp tục nào."

Nở một nụ cười tràn ngập tự tin, Trần Lâm hai cánh vỗ mạnh một cái, lập tức
vèo một cái liền bắn tới trước mặt Trạch Bân, nhanh đến nổi Trạch Bân không có
cơ hội để phản ứng.

"Con mẹ nó gặp quỷ rồi."

Trạch Bân kinh hoảng tay chân lúng túng đón đỡ, trong lòng rét run thầm kinh
hô, hắn chưa gặp thể loại quái vật như Trần Lâm, toàn bộ mánh khóe đều tung ra
rồi mà Trần Lâm vẫn khỏe phơi phới, mà Bạo khí đan lúc này cũng gần hết hiệu
dụng, nếu không nhanh giết Trần Lâm thì người bỏ mạng lại nhất định là hắn mà
thôi.

"Đại Lực Trấn Ma quyền"

Một quyền nặng nề thế như bôn lôi đánh thẳng tới.
Trạch Bân không còn cách nào chỉ biết chắn hai tay trước người đón đỡ.

"Bùm"

Quyền kình hung mãnh đánh xuống, Trạch Bân không gượng nổi bị đẩy chà lui về
sau nửa mét, chưa kịp phản công thì một cơn mưa quyền ồ ạt rơi xuống.

"Đại Lực Phục Ma quyền."

"Đại Lực Trấn Ma quyền."

"......."

Lúc ở mặt lúc thì ở bụng, lúc lại vòng qua xương sườn, Trạch Bân khổ sở chật
vật vô cùng, tốc độ ra tay của Trần Lâm quá nhanh quá mạnh, Trạch Bân chỉ đỡ
một phần nào cơn mưa quyền còn lại thì gồng người lên chịu đựng, đáng thương
vô cùng.

"Ha ha, Trạch Bân, ngươi chỉ có nhiêu đây thôi sao, thật làm ta thất vọng quá,
cứ tưởng lục tinh võ sư là ghê gớm lắm cơ đấy, ăn ta một quyền."

Trần Lâm vừa đánh vừa cười to chế nhạo, liên tiếp những quyền đầy mạnh mẽ hung
hăng đập trên thân Trạch Bân, sau đó một quyền chính diện đáp thẳng mặt Trạch
Bân.

"Bùm"

Trạch Bân lập tức choáng váng đầu óc, trước mắt lập tức là một mảnh mơ hồ ảo
giác không thật, chỉ thấy Trần Lâm nở một nụ cười lạnh lùng mà Trạch Bân sởn
cả lông tơ.

"Bành".

Sau đó Trần Lâm một cước đá bay thân hình to lớn của Trạch Bân, văng xa năm
mét Trạch Bân mới ổn định thân hình đầu óc còn chưa tỉnh táo thì bên kia Trần
Lâm đôi Ma dực đã xòe ra.
Sau đó Trần Lâm hai cánh vỗ mạnh, thân ảnh Trần Lâm lập tức rời đất mà lăng
không.

Võ sư phi thân trên không là khái niệm gì, chỉ có tu vi võ tông trở đi mới có
thể dùng chiến khí xuất ngoại biến thành chiến dực phá không mà bay lượn trên
bầu trời, ngoài ra thì võ giả chỉ có thể sử dụng võ hồn trợ giúp mà tự do lăng
không, Trần Lâm đây là sử dụng cách thứ hai mà bay.

"Phần phật"

Uốn lượn một vòng trên bầu trời rộng lớn, Trần Lâm sau đó dừng lại phía trên
Trạch Bân nhìn xuống, đôi Ma dực liên tục vỗ để Trần Lâm vững cố thân thể một
chỗ, Trần Lâm như một vị thần chuẩn bị phán xét sống chết vạn vật phía dưới
vậy.

" Thời gian chơi đùa đã hết, ta không rảnh ở lại đây chờ ngươi hồi sức rồi lại
chiến đấu ba trăm hiệp, vì vậy ngươi chết được rồi, kẻ muốn giết ta chỉ có một
kết quả, biến mất."

Nói rồi Trần Lâm hai cánh xòe ra hết cỡ lộng lẫy vô cùng, sau đó dùng tốc độ
bàn thờ vỗ mạnh giữa không trung.

"Vũ bạo thương khung"

Sau đó là từ đôi Ma dực vô số chiếc lông vũ hắc sắc bén như lưỡi dao, giống
như một chiếc gatlingun, một cơn mưa lông vũ mang theo tốc độ ánh sáng xả
xuống dưới chỗ Trạch Bân.

"Leng keng"

"Cà sát..cà sát!!"

Tiếng lông vũ bay va chạm giống như tiếng ma sát của hai lưỡi kiếm vang lên
làm người ta nổi cả da gà.

Trạch Bân lúc này vừa từ cơn mê trở lại, lấy tay vỗ đầu vài cái lấy tỉnh táo,
sau đó nhìn lên trời không hiểu chuyện gì xảy ra thì thào:

"Cái gì thế kia?"

"Phập"

"A...!!"

Trạch Bân thét lên một tiếng chói tai, một cọng lông vũ xé gió cắm thẳng vào
đùi đâm tới xương, vết thương bắt đầu chảy máu đầm đìa, Trạch Bân gắng gượng
đau đớn cắn răng ngước nhìn lên thì một cảm giác vô vọng chưa từng có xuất
hiện, trong tầm mắt của hắn, một cơn mưa lông vũ giống như mũi tên đổ bộ
xuống, Trạch Bân chỉ thấy sau lưng mồ hôi ròng ròng chảy ra, cả người run lẩy
bẩy không nhúc nhích được.

"Không!!!"

Hét lên một tiếng đầy uất ức, Trạch Bân cảm thấy mình sai rồi, quá sai rồi,
đáng lẽ hắn không nên có ý định giết chết Trần Lâm, bởi vì hắn nhận ra Trần
Lâm không phải là thứ hắn có thể động vào, Trần Lâm không thể hình dung bằng
hai từ: "loài người".

Hắn hối hận, rất hối hận, nhưng đã quá muộn rồi.

"Phập..!"

"Phập...!"

"Phốc..!" "Phốc.."

"..........."

Mưa lông vũ tiếp tục lạnh lùng phủ xuống, cả vùng không gian như bao trùm bởi
Ma vũ từng cái từng cái xuyên vào thân thể Trạch Bân, có ngón tay không may bị
cắt đứt, trên người vô số lông vũ tàn nhẫn ghim trên đó, từng vết thương xuất
hiện dòng máu như vòi nước phun ra thê thảm vô cùng, chưa đầy một phút thời
gian, sau khi đợt công kích như bão táp đi qua, Trạch Bân lúc này giống như
một con huyết nhím vậy, quả thực vô cùng thảm khốc.

Trạch Bân nằm đó chết không nhắm mắt, ánh mắt chứa đầy oán hận cùng không cam
lòng mà biến mất khỏi thế giới này.

Trần Lâm lúc này cũng từ trên không đáp xuống, hai cánh biến mất, Thôn Thiên
Thần Ma cũng đã thu hồi vào võ hồn ấn ký, Trần Lâm trở lại bình thường đi tới
gần Trạch Bân thân thể yên lặng nhìn.

Im lặng dành cho Trạch Bân một phút mặc niệm, sau đó Trần Lâm thay một cái áo
khác rồi rời đi tiến về Thiên Hồn học viện.

Truyencv.com

Mn có ghé qua nhớ vote cho tiểu đệ nhé.
Cảm ơn mn.
Năm mới bình an!!!


Độc Bá Thiên Địa - Chương #23