Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần
"Phó chủ tịch!!!"
Lúc này bên trong công hội mọi người đều bất ngờ kinh hô, không ngờ việc này
lại kinh động đến phó chủ tịch ra mặt.
Ngưu ca cùng đám đàn em tay chân cũng cúi đầu im lặng không dám lỗ mãng.
Người đi ra trông khá trẻ, chỉ khoảng hai sáu hai bảy tuổi, mặt mày chải chuốt
nhưng mang một vẻ uy nghiêm khó tả, trẻ như vậy đã làm phó chủ tịch người
người kính phục chắc cũng là hạng người tài giỏi, không phải thuộc dạng con
ông cháu cha dùng quyền thế xếp vào.
" Anh bạn nhỏ, ta thấy ngươi tuy nhỏ tuổi nhưng cũng thuộc dạng thiên tài đây,
không biết ngươi cố ý náo loạn nơi này là ý gì?"
Hách Thăng từ tốn hỏi, cùng lúc đó khí thế cường liệt hướng phía Trần Lâm áp
bách tới, xung quanh Ngưu ca cùng bọn đàn em cảm thấy nặng nề, hô hấp loạn xạ,
bất giác tự động lui về phía sau vài bước.
" Ngươi là người quản lý của nơi này?"
Trần Lâm đẩy Bạch Ninh đang đau đớn đến ngất đi lăn ra đất sau đó nhàn nhạt
hỏi, ánh mắt đối diện không một chút thất thế, trong cơ thể máu huyết sôi
trào, Chiến thần quyết triển khai, khí thế bạo phát không chút nào kém cạnh,
không khí yên tĩnh nhưng thực ra là vô cùng căng thẳng, khí thế hai bên ào ào
như cuồng phong va chạm tàn phá lẫn nhau không bên nào thua bên nào, nửa khắc
thời gian mà cứ như vô tận năm tháng.
Bầu không khí rơi vào căng thẳng ngột ngạt, có lẽ một trận chiến thiên rơi địa
lạc sắp xảy ra chăng?
Nhưng mà không, Hách Thăng chợt bật cười phá vỡ bầu không khí nặng nề:
" Ha ha, quả là anh hùng xuất thiếu niên, nào anh bạn trẻ, cùng nhau vào bên
trong nói chuyện."
Hách Thăng khí thế tiêu tán, bộ dáng thân thiện cười to nói.
Vừa rồi hắn chỉ là muốn thử xem Trần Lâm thực lực mà thôi, chưa đủ mười lăm
tuổi đã đơn giản muốn phế là phế cửu tinh võ sĩ, đây chỉ có thể là Thiên Hồn
học viện học sinh hoặc thế gia siêu cấp thiên tài mới làm được, phai biết hắn
chính là Võ Linh tu vi đấy, riêng khí thế đã đè cho võ sư cảnh giới không thở
nổi rồi, vậy mà Trần Lâm chống lại được khí thế áp bách của hắn thì hẳn là có
bảo vật hộ thân hoặc là thực lực cao đến mức đủ sức chịu đựng mới làm được.
Với lại hắn nhận thấy Trần Lâm cũng không có ý muốn quậy phá nơi này, đồ đạc
cũng không có hư hỏng gì, đây là cố ý làm lớn chuyện gây chú ý mà thôi, vì vậy
hắn muốn biết mục đích Trần Lâm đến đây là gì.
"Được, làm phiền rồi."
Trần Lâm nhìn xung quanh một chút rồi gật đầu đồng ý, ý đồ của hắn đã thực
hiện được rồi, chỉ cần tiếp theo cứ làm theo kế hoạch là được, dáng vẻ Hách
Thăng cũng không giống là có ác ý, Trần Lâm cũng không phải sợ hãi.
"Các ngươi làm việc của mình đi..!"
Hách Thăng uy nghiêm giọng nói quay qua nói với đám người Ngưu ca.
Ngưu ca cũng run sợ vâng vâng dạ dạ, tuy là tức giận khi Trần Lâm đả thương
thuộc hạ của mình nhưng mà Hách Thăng tôn nghiêm hắn cũng không dám khiêu
khích, cái mạng nhỏ của hắn không đủ để Hách Thăng phẩy tay nữa là, nhanh
chóng thu dọn hiện trường rồi rời đi.
Hách Thăng cùng Trần Lâm cũng cùng nhau đi vào phía trong công hội.
Một lát sau, Hách Thăng đã dẫn Trần Lâm đến một căn phòng khá lớn, trông giống
như chỉ dùng để tiếp khách vậy.
"Ngồi đi anh bạn nhỏ."
Hách Thăng đưa tay mời Trần Lâm ngồi xuống, sau đó đi lấy nước ra.
Trần Lâm cũng không câu nệ liền ngồi xuống ghế chờ đợi.
"Ta là Hách Thăng, phó chủ tịch " Giám định công hội"."
Không lâu sau Hách Thăng quay lại nhìn Trần Lâm nói, lời nói cũng không mang
theo chút kiêu căng nào so với thân phận của mình.
"Trần Lâm."
Đáp lại là hai từ ngắn gọn mà thẳng thắn.
" Nói mục đích của cậu đi, hẳn là không phải tự nhiên mà cậu đánh người chứ?"
Hách Thăng ngồi xuống vừa rót nước vừa cười cười sâu kín hỏi.
"Đúng thế, ta tới là có việc, ta sẽ làm giám định sư cho các ngươi ba ngày,
các ngươi chỉ cần bao ta ăn ở trong ba ngày tới là được, ..!"
Trần Lâm nghiêm túc đi vào vấn đề chính.
Hách Thăng chợt đơ người trong khoảnh khắc, sau đó là bật cười như vừa bị chọc
cười vậy:
" Này anh bạn trẻ, nếu cậu bảo cho mình làm canh gác thì ta đành phải nói lời
xin lỗi rồi, chỗ ta không nhận, còn...nơi này là " Giám định công hội", công
việc chính là giám định đấy, không phải là chuyện chơi đùa, cậu nghĩ cậu làm
được không?"
"Được, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta là được, bao ăn ở ba ngày."
Không cần do dự, Trần Lâm trực tiếp gật đầu phát một, nói gì chứ đây là lĩnh
vực của hắn mà, hỏi một đại sư về cái này không phải là chuyện cười sao.
Hách Thăng nụ cười tắt ngấm, hai mắt mở to bất ngờ nhìn tròng trọc Trần Lâm,
trong lòng không khỏi thầm mắng tên này cũng quá biết nói xạo đi, nếu Trần Lâm
kêu hắn không phải con trai còn dễ tin hơn đó.
" Trần Lâm anh bạn, ta biết ngươi còn tuổi trẻ, ăn nói cũng phải biết chừng
mực một chút, không phải cái gì cũng có thể nói đâu a."
Hách Thăng khuôn mặt trở nên nghiêm túc, giọng nói chứa đầy ý vị nhắc nhở Trần
Lâm.
"Ta nói đều là thật, từ nhỏ ta theo sư phụ học nghề giám định này rồi, trình
độ tuy không thể nói là cái gì cũng biết, nhưng mà cũng không nhiều thứ có thể
làm khó được ta."
Trần Lâm không thèm quan tâm ý tứ gì của Hách Thăng, lại một lần nữa khẳng
định, chỉ là nói thêm một vị sư phụ bí ẩn mà thôi, như vậy sẽ thuyết phục được
Hách Thăng tin tưởng.
"Cái này.."
Hách Thăng trầm ngâm do dự, lời của Trần Lâm có vẻ còn chưa đủ thuyết phục,
nhìn vẻ mặt Trần Lâm cũng không tí nào coi là giả dối, nhưng là chỉ nói suông
thì ai cũng làm được, cái chính là phải thực hành.
" Cái vòng cổ ngươi đang đeo chính là Nhật Quang vòng cổ, có tác dụng giống
như trận bàn thu hút thiên địa linh khí cho chủ nhân lúc tu luyện, từ đó giúp
ngươi tăng tốc độ tu luyện lên..."
"Kia, kia là Kim Linh kính, hẳn là một kiện linh khí đã bị tổn hại...."
" Còn kia...."
"Kia nữa......"
"..........."
Vô số đồ vật đều được Trần Lâm nói rõ lai lịch, chức năng, thậm chí độ
tuổi....
Hách Thăng mồm chữ o mắt chữ a triệt để bị Trần Lâm làm cho chấn kinh rồi, đồ
vật nào Trần Lâm cũng dễ như bỡn răm rắp kể rõ.
Kể cả thứ mà Hách Thăng phải mất cả tháng mới tìm hiểu rõ Trần Lâm chỉ liếc
qua là biết ngay, thật không có gì giấu diếm nổi Trần Lâm.
" Như vậy ngươi đã tin chưa?"
Trần Lâm kiêu ngạo bản mặt nhếch miệng nói với Hách Thăng, thích thử hắn chứ
gì? Chút trình độ đó cũng đòi làm khó hắn ư?
" Được rồi, Trần Lâm huynh đệ quả là làm cho ta mở rộng tầm mắt, cho hỏi lệnh
tôn quý tánh đại danh là cao nhân phương nào?"
Hách Thăng kìm nén kinh sợ lập tức thay đổi thái độ từ anh bạn nhỏ biến thành
huynh đệ xưng hô, trình độ Trần Lâm đã cao như thế thì sư phụ dạy hắn còn cao
thâm đến mức nào nữa, nếu lôi kéo về " Giám định công hội" thì không phải thu
nhập liền tăng như diều gặp gió sao, lúc đó Trấn Yêu thành không phải liền do
bọn họ thống lĩnh thị trường sao?
Nghĩ đến đây Hách Thăng lập tức kích động như điên, trong lòng thầm hô may
mắn, nếu lúc sáng hắn lỗ mãng đuổi đi Trần Lâm thì đã mất đi cơ hội kết giao
với Trần Lâm rồi.
" Sư phụ ta không muốn lộ danh tính, thường ngày đi mây về gió chính ta cũng
khó gặp, chỉ có ông ấy tìm ta chứ ta chưa bao giờ chủ động tìm được ông ấy,
thứ lỗi."
Trần Lâm khuôn mặt thay đổi liên tục, sau đó vẻ mặt thần thần bí bí nói, đây
là hắn tự mình bịa ra chứ thật sự làm gì có vị sư phụ nào.
" Nhưng nếu cần gì thì hãy nói với ta, khi nào gặp ta sẽ truyền lại cho ông
ấy."
Ngưng lại một chút, Trần Lâm hào sảng nói tiếp.
"Ha ha, nếu được vậy thì nhất định rồi, vậy thì cảm ơn Trần Lâm huynh đệ trước
vậy."
Hách Thăng vui vẻ cười tít cả mắt nói, sau đó từ trong ngực lấy ra một tấm
lệnh bài đưa cho Trần Lâm:
" Đây là lệnh bài đại biểu cho giám định sư thân phận, đây là của riêng ta dấu
hiệu, thấy nó cũng như thấy ta, Trần Lâm huynh đệ không cần sợ phiền phức ở
đây."
Cầm trong tay tấm lệnh bài, Trần Lâm thấy có khắc một chữ Thăng, nhét vào ngực
cất đi, sau đó là nói lời cảm tạ Hách Thăng:
" Vậy thì xin cảm ơn Hách Thăng huynh rồi."
Trần Lâm để ý Hách Thăng cũng rất nhiệt tình, độ hảo cảm dành cho Hách Thăng
cũng tăng lên một phần nào, quả thật Hách Thăng rất biết thời thế ứng xử,
không thuộc dạng tuổi trẻ bốc đồng, Trần Lâm cũng có chút xem trọng.
"Ha ha, không có gì, không có gì, con người ta thích kết giao với mấy người
thẳng thắn như Trần Lâm huynh đệ đây, mấy ngày tới ở đây nếu khó khăn gì không
giải quyết được cứ nói với ta."
Hách Thăng vẻ mặt đầy trượng nghĩa huynh đệ, cương trực nói.
Sau đó hô lớn:
"Người đâu, mau chuẩn bị phòng ở cho Trần Lâm huynh đệ, nếu Trần Lâm huynh đệ
có gì không hài lòng thì ta sẽ hỏi tội các ngươi đó."
Một đám người hầu rối rít vâng vâng dạ dạ, ngay lập tức đưa Trần Lâm vào danh
sách người không thể trêu.
Ngưu ca cùng đám huynh đệ thầm hô thôi xong, Hách Thăng kia là xưng hô huynh
đệ với Trần Lâm, bọn chúng mới nãy còn đắc tội Trần Lâm, nếu bây giờ Trần Lâm
muốn trả thù bọn chúng còn chống cự được sao.
Ngưu ca nghĩ rồi thấp thỏm lo lắng bất quá liền lanh trí hướng về Hách Thăng
cam đoan:
"Phó chủ tịch yên tâm, Trần Lâm huynh đệ ở đây sẽ thoải mái tuyệt đối, ai dám
phiền phức Trần Lâm huynh đệ ta Ngưu ca sẽ không để yên đâu."
Phải công nhận Ngưu ca nhanh nhạy, nói lời này liền làm lành với Trần Lâm rồi,
không lẽ Trần Lâm còn dai dẳng không bỏ qua sao.
"Ừm, được rồi, vậy thì tốt, Trần Lâm huynh đệ muốn gì cứ nói với Ngưu ca, mọi
người không đánh không quen, mọi thù hằn lúc trước bỏ qua hết đi."
Hách Thăng cũng nhân cơ hội nói giúp Ngưu ca, lập tức xóa bỏ sự việc lúc
trước.
"Được, nếu vậy nhờ cả vào Ngưu ca."
Thú thật việc đó Trần Lâm cũng chẳng coi vào đâu, đám Ngưu ca cũng không làm
gì được Trần Lâm, nếu Hách Thăng đã nói vậy thì Trần Lâm chã lẽ còn nhỏ nhen
không chịu bỏ qua sao.
Nói rồi Hách Thăng liền rời đi, Trần Lâm cũng được sắp xếp chỗ ở đàng hoàng,
Trần Lâm phải nói Hách Thăng rất coi trọng Trần Lâm, tối đó từ nơi ở đồ ăn đến
thái độ của mọi người đều rất tốt, một ngày của Trần Lâm liền kết thúc tốt
đẹp.