Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần
Sự việc diễn ra ở Thiên Hồn học viện kết thúc, Trần Lâm tâm trạng thoải mái
rời khỏi học viện đi ra Trấn Yêu thành.
Rốt cuộc cũng trả được thù nhục mười ngày trước, cảm giác vừa nói xong câu đó
nhìn vẻ mặt của Nhạc San lúc đó, Trần Lâm bao nhiêu oán khí đều xả ra cả rồi.
Nhưng mà quan trọng là bây giờ Trần Lâm phải tìm chỗ ở qua đêm cùng ăn uống,
lúc ghi danh toàn bộ tiền bạc đã đưa cho tên phụ trách ghi danh mất rồi, bây
giờ không còn một xu dính túi, mà phải ba ngày nữa Thiên Hồn học viện mới tiến
hành khảo hạch, từ giờ tới lúc đó Trần Lâm không thể ngủ ngoài đường được, rồi
còn tiền bạc sinh hoạt nữa chứ, trước mắt phải giải quyết vấn đề này đã.
Rời khỏi Thiên Hồn học viện, Trần Lâm nhanh chóng tìm cách kiếm tiền.
"Trần Lâm ơi, mau mau động não đi, kiếp trước mày thông minh lắm mà, không
kiếm được tiền thì cạp đất mà ăn đấy con ơi."
Trần Lâm vừa đi vừa suy nghĩ cách kiếm tiền, kiếp trước món nào hắn cũng thử
qua, từ đan dược, trận pháp, vũ khí...tuy là không đạt thành tựu cao ngất
nhưng cái nào cũng đủ xài, nói về thành tựu cao nhất có lẽ cũng chỉ là về
nghiên cứu cổ vật, các điển tịch xa xưa, đó là cái Trần Lâm có thể lấy làm tự
hào nhất mà thôi.
" Lĩnh vực nào mình ưu tú nhất thì dùng nó để hái ra tiền đi, như vậy là tốt
nhất rồi."
Trần Lâm suy đi tính lại vẫn là dùng mặt hàng hiểu biết nhất đi kiếm tiền, như
vậy vừa chính xác lại an toàn.
Nghĩ rồi Trần Lâm dạo quanh một vòng các con phố bên trong Trấn Yêu thành thử
xem.
Người dân qua lại tấp nập, võ giả có thường dân có,....
Thời gian bắt đầu chập tối, mặt trời lặn dần để lại ánh sáng mập mờ phía sau
làn mây.
Trần Lâm lúc này vẫn chưa tìm được nơi phù hợp cho mình làm việc, bụng cũng
bắt đầu cảm thấy đói, bỗng dưng đến gần cuối một con phố, Trần Lâm liền vui
mừng như điên, trước mắt Trần Lâm lúc này là nơi mà Trần Lâm tìm kiếm nãy giờ:
" Giám định công hội".
Không chậm trễ một phút giây nào, Trần Lâm nhanh chóng vọt vào bên trong.
" Ê, đứng lại, đây là nơi có thể muốn vào là vào sao?"
Bên ngoài một tên gác cổng đứng ra chặn đường Trần Lâm, giọng nói không chút
khách khí ý tứ không muốn cho Trần Lâm vào trong.
Nguyên do cũng là Trần Lâm một thân ăn mặc nghèo nàn, lộ vẻ quê mùa, nên hắn
không để Trần Lâm bước vào, nếu như là một người ăn mặc sang trọng công tử
bước vào thì hắn chắc chắn sẽ không dám dùng thái độ này để đối xử.
" Thế ngươi nghĩ ta là người mà ngươi muốn chặn là chặn sao? Đây là đạo tiếp
khách mà ông chủ các ngươi dặn dò à?"
Trần Lâm ngôn từ sắc bén hỏi ngược lại tên gác cửa.
"Ngươi..thằng nhãi, miệng lưỡi ghê gớm lắm, ta không cho thì ngươi không được
vào, còn không mau cút đi, nếu không đừng trách ta không lưu tình với trẻ em."
Tên gác cổng bất chấp lý lẽ của Trần Lâm đúng hay sai, lập tức giận dữ cường
thế đuổi Trần Lâm rời khỏi, bộ dáng như sẵn sàng ra tay nếu Trần Lâm không rời
đi vậy.
Bên trong công hội đông đảo mọi người cũng bị việc này gây chú ý, nhưng đa số
là hạng người cao quý thân phận, rất nhanh liền mặc kệ tiếp tục công việc của
mình.
Trần Lâm, cũng không còn kiên nhẫn mà cãi nói lý lẽ với tên này nữa rồi, nếu
cần thiết hắn sẽ náo lên để gặp chủ tịch của cái công hội này.
"Hừ, một tên cẩu nô tài mắt chó xem thường người khác, hôm nay không cho ngươi
mở rộng mắt ra thì không biết điều mà."
Trần Lâm khuôn mặt ngay sau đó trở nên băng lãnh, lạnh như băng giọng nói như
muốn tạt một gáo nước lạnh vào mặt tên gác cổng.
"Ngươi nói cái gì...chán sống rồi hả thằng nhóc, ông không đánh vỡ mồm mày ra
thì không được mà."
Tên gác cửa máu xông lên não, Trần Lâm là đang vũ nhục lòng tự tôn của một tên
gác cổng như hắn, thật không thể tha thứ.
Quát lớn một tiếng, tên gác cửa hung ác giơ bàn tay nhắm tới mặt của Trần Lâm
tát tới.
Thực lực tên gác cổng này cũng không cao lắm, cũng chỉ bát tinh võ sĩ mà thôi,
bởi vì tư chất thấp kém cùng võ hồn cấp quá thấp nên không được gia nhập các
thế lực lớn, từ đó tài nguyên không có, công pháp tu luyện cũng không, vì vậy
số phận chỉ có thể làm công tại mấy nơi như thế mày mà thôi, hoặc là nhập ngũ
đi lính, đây là một loại người trong đa số ở thế giới này.
Thực lực của Trần Lâm cao hơn quá nhiều tên gác cửa này, ánh mắt Trần Lâm hờ
hững như nhìn một con kiến hôi, sau đó là xuất một quyền tới trước.
"Bành."
Một quyền đơn giản mang bốn phần lực đấm chính diện bản mặt của hắn.
Lúc tên gác cửa còn đang thời kì choáng váng mặt mày thì Trần Lâm không chờ
hắn tỉnh táo lại liền một cước đạp vào bụng tên gác cửa, tên gác cửa như diều
đứt dây bay ra bên ngoài lê lết.
Mọi người bên trong cũng bất ngờ trong lòng, không nghĩ Trần Lâm vậy mà không
nói hai lời liền đánh người, đây là đâu, đây là " Giám định công hội" đấy, dù
là họ có tiền cũng không dám náo loạn nơi này, Trần Lâm dám gây ra động tĩnh
này quả là gan to bằng trời.
"Người nào...người nào dám gây rối trật tự nơi này? Không biết đây là " Giám
định công hội "sao?"
Bên trong một đám người ào ào chạy ra, cầm đầu là một tên trọc đầu vẻ mặt
không mấy thân thiện hô lớn.
"Ngưu..Ngưu ca..là thằng nhóc này...chính nó.."
Nằm dưới đất tên gác cửa ôm mặt mếu máo chỉ tay vào Trần Lâm đang đứng mà nói.
" Quách Tư, ngươi đang nói đùa ta đấy sao? Thằng nhóc này đánh ngươi thành như
vậy?"
Ngưu ca bây giờ mới để ý tới Trần Lâm, quan sát một vòng Trần Lâm rồi có chút
không tin tưởng nói.
"Ta..ta nói thật đó, là nó đánh ta thành như này..đến mức này ta còn nói láo
được sao?"
Quách Tư khóc không ra nước mắt, mình chừng tuổi này lại bị một thằng nhóc
chưa đủ mười lăm tuổi đả thương, còn nhờ đồng bọn ra mặt nữa chứ.
Lúc này Ngưu ca mới thật sự tin Quách Tư nói là thật, hai mắt hắn hàn ý thoáng
hiện, chỉ là không dấu được Trần Lâm, Ngưu ca quay qua không buồn không vui
hỏi Trần Lâm:
" Anh bạn nhỏ tại sao lại đánh người của chúng ta? Có phải hắn đã làm gì đắc
tội với ngươi?"
" Cũng không có gì, chỉ là chó ngoan không cắn bậy, ta chỉ đánh một con chó
thích cắn bậy mà thôi."
Trần Lâm ung dung trả lời, nét mặt bình thản không có chút áp lực nào trước
quân số áp đảo của Ngưu ca cả.
" Hay lắm một cái đánh chó, nhưng mà ở đây là " Giám định công hội", ngươi
đánh chó cũng phải nể mặt chủ, ngươi làm như vậy hẳn là nên cho chúng ta một
câu trả lời thích đáng đi?"
Ngưu ca thâm trầm khuôn mặt ý tứ nói.
Trần Lâm đã đánh người của bọn chúng, bây giờ đâu thể nói vài câu là xong
chuyện được, Trần Lâm mà không nếm một chút đau đớn thể xác e là không thể dễ
dàng rời khỏi đây được rồi.
" Ngươi muốn câu trả lời? Được thôi, bởi vì nhìn hắn không thuận mắt thì ta
đánh, lý do như vậy được chứ?"
Trần Lâm tư thái có chút ngông cuồng trả lời, trước sau bọn này cũng không bỏ
qua cho hắn, sẵn đây náo loạn nơi này một chút, chỉ có như vậy mới gặp được
người lãnh đạo công hội nói chuyện làm ăn được.
"Tốt, tốt lắm..tên nhóc ngươi đủ cuồng vọng, người ta thường nói trẻ nhỏ
thường dễ dạy, còn dạy không được nữa thì đập luôn, ngươi đã không biết điều
thì...Bạch Ninh, Tam Cốc, Khương Mạnh, lên dạy cho nó một bài học, nhớ "nhẹ"
tay một chút."
Ngưu ca nháy mắt đầy thâm ý sâu xa ra hiệu ba người đàn em tiến lên giải quyết
Trần Lâm.
Ba người này đều có tu vi cửu tinh võ sĩ đỉnh phong, trông chừng cũng đã kẹt
lại cảnh giới này khá lâu, thực lực bất kì ai cũng không phải một cái Quách tư
có thể đem ra so sánh.
"Nhóc à, đánh người của chúng ta thì thật không dễ chịu cho ngươi rồi, Ngưu ca
cũng quá coi trọng ngươi đi, một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mà còn cần cả ba
người chúng ta cơ đấy."
Kẻ tên Bạch Ninh vừa săn tay áo vừa nói, vẻ mặt đầy ý châm chọc nhìn lấy Trần
Lâm.
"Đúng thế, Ngưu ca cũng không quá hạ thấp chúng ta đi à nha, chỉ là thằng nhóc
thôi mà, ta đánh rắm thôi cũng tè ra quần rồi.."
"Ha ha..."
Hai tên Tam Cốc cùng Khương Mạnh cũng đồng ý cười cợt chế giễu, bọn hắn cảm
tưởng như là mình bị vũ nhục khi buộc bọn chúng ra tay với Trần Lâm vậy.
" Ba ngươi nói xong chưa? Nếu xong rồi thì cùng xông lên đi, mất thời gian
quá."
Trần Lâm khoanh tay cau mày khó chịu nói, hắn không hơi đâu đứng nghe bọn này
nói nhảm, đánh nhanh thắng nhanh cho rồi.
Chiến thần quyết ngay tức khắc được vận dụng, chiến ý man man bùng cháy, Trần
Lâm lao thẳng tới ba tên trước mặt.
"Hừ, quá kiêu ngạo, để ta dập tắt lòng kiêu ngạo rẻ tiền này của ngươi.!"
Bạch Ninh đứng trước hừ lạnh khinh thị, cảm thấy Trần Lâm quá mức kiêu ngạo,
hắn sẽ đập tan lòng kiêu ngạo này của Trần Lâm bây giờ.
"Liệt Cốt trảo..!"
Âm độc một trảo hướng xương sườn Trần Lâm trảo tới, nếu Trần Lâm trúng đòn
xương sườn hẳn phải toái làm nhiều khúc.
"Đại Lực Trấn Ma quyền"
Võ kỹ cường đại nhất lúc này của Trần Lâm được thi triển ra, quyền kình phá
tan không khí hung mãnh mà tới, quyền này Trần Lâm chỉ dùng sáu phần lực mà
thôi, vì lúc này Trần Lâm không bạo lộ toàn bộ thực lực của mình, bảo toàn lại
một chút thực lực để phòng thân là chuẩn xác nhất.
" Tên nhóc này xui xẻo rồi, chiêu này của Bạch Ninh chưa có ai nếm thử mà còn
nguyên vẹn đâu, Bạch Ninh ra tay cũng đủ ác đó, ai bảo dám đắc tội Ngưu ca
chứ."
Đằng sau Tam Cốc cùng Khương Mạnh hít một ngụm khí lạnh thầm hô, trong lòng
thương thay Trần Lâm sau cú này phải chịu đau đớn thể xác không nhẹ đây.
Xung quanh mọi người có mặt cũng âm thầm thở dài, Trần Lâm thật sự là tuổi nhỏ
hiếu thắng, cần phải ăn một ít trái đắng mới tỉnh ngộ ra vấn đề.
"Rắc..!"
"A...!!"
Trảo quyền đụng nhau, Bạch Ninh lúc này mới giật mình, trong bụng thầm kêu
không xong, nhưng cũng đã quá muộn.
Khi trảo của hắn vừa đụng vào đầu quyền của Trần Lâm lập tức cảm thấy giống
như mình cào vào một cục đá tựa như, trảo hắn bén nhọn nhưng là nắm đấm Trần
Lâm còn cứng hơn thế, năm ngón tay ngay sau đó giống một quả trứng bị đấm cho
vỡ nát, Bạch Ninh mới hét thảm một tiếng đau đớn.
"Rắc..!" " Rắc..!"
"Á...!"
Không dừng lại ở đó, Trần Lâm hai cước liền phế bỏ hai chân Bạch Ninh, một kẻ
ra tay độc ác như vậy Trần Lâm không muốn nương tay.
Trần Lâm đang định phế bỏ tay còn lại của Bạch Ninh thì một đạo âm thanh ồm ồm
vang lên làm Trần Lâm dừng lại:
" Đủ rồi anh bạn trẻ, dừng lại đi, trừng phạt bấy nhiêu cũng đủ rồi."