Ghi Danh Cho Ta!


Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần

Trận chiến cường liệt náo động rừng trúc đã chấm dứt, sau khi đột phá võ sư
Trần Lâm sau khi hợp thể cùng Diệt Thiên Thần Lôi đã hoàn toàn nghiền ép họ
Trang đạo tặc, lúc này đang cấp tốc hướng Thiên Hồn học viện mà đi.

Thời gian cũng không còn nhiều nữa, nếu không tới kịp Trần Lâm sẽ mất cơ hội
ghi danh, nếu vậy thì phải chờ đến năm sau Trần Lâm mới có thể tham gia ghi
danh vào Thiên Hồn học viện.
Mà Trần Lâm liệu có chờ đến năm sau được không? Tất nhiên là không rồi, thời
gian là vàng là bạc, một năm thì Trần Lâm đã tụt lùi khoảng cách với thiếu
niên đồng lứa khá xa rồi, như thế cảm giác bị bỏ xa Trần Lâm vẫn là không chịu
được, thân mang song sinh võ hồn phải có kiêu ngạo của nó làm sao để kém cạnh
người khác được.

" Kia rồi, Thiên Hồn học viện.!!"

Sau một thời gian Trần Lâm cũng đã tiến nhập Trấn Yêu thành, trước mặt hắn lúc
này chính là Thiên Hồn học viện sừng sững tọa trấn ngay trung tâm Trấn Yêu
thành.

Một bức tường cao lớn bao quanh toàn bộ học viện, ở giữa là một cái cửa lớn
ghi: "Thiên Hồn học viện"

Bên ngoài học viện vẫn còn lác đác vài người, Trần Lâm trong lòng hi vọng vẫn
còn kịp.

Vào trong học viện, Trần Lâm để ý ngay tới chỗ ghi danh: " Điện ghi danh."

Lúc này còn mấy người còn đang ở đó, Trần Lâm thở ra một hơi nhẹ nhõm:

"May quá, kịp rồi."

Nhanh chân bước đến gần, Trần Lâm bỗng nghe thấy màn đối thoại giữa một đại
hán cao lớn cùng với người phụ trách ghi danh.

" Thời gian còn năm phút nữa mới kết thúc ghi danh, chúng ta đến kịp thời gian
tại sao lại không được ghi danh?"

Đại Hán cao lớn có vẻ bức xúc lớn tiếng hỏi người phụ trách.

Bên cạnh là một thiếu niên tuổi khoảng mười, ăn mặc sạch sẽ, mặt mày tươi tắn
sáng láng, ắt hẳn là người đến đây ghi danh, nhưng nhìn tình hình chắc là
người phụ trách không chịu làm thủ tục ghi danh nên đại hán kia mới bức xúc
như vậy.

" Ta nói kết thúc là kết thúc, lời của ta chính là, các ngươi đừng ý kiến, nếu
muốn thì tìm viện trưởng mà nói."

Người phụ trách vẻ mặt có vẻ kiêu căng không chút khách khí nói.

Hắn là một lão sư ở ngoại viện này, cũng vì thân mang cấp chín võ hồn, thực
lực cũng không mấy cao cả, thậm chí thua cả nội viện học viên, cho nên bị bắt
làm cái công việc này hắn thấy mình như bị khinh thường, nhưng là đây là lệnh
của viện trưởng nên hắn đành phải chấp nhận, trong bụng tức tối nên làm khó dễ
mọi người đến đây ghi danh để hả giận, như trường hợp đại hán trước mặt cùng
thiếu niên này chính là ví dụ.

"Ngươi.."

Đại hán tức giận tím mặt nghiến răng nghiến lợi, viện trưởng là người chí cao
ở đây thậm chí cả An Nam quận này, nói muốn gặp liền gặp hay sao?Đây là trắng
trợn làm khó bọn hắn rồi còn gì.

" Hừ, thế ngươi muốn như thế nào mới chịu cho chúng ta ghi danh?"
Đại hán một bụng lửa giận cũng đành phải kiềm chế tận lực không để lấn át lý
trí à vọng động, sau đó giọng nói nhượng bộ nói với người phụ trách.

Hắn chính là cha của cậu thiếu niên kia, hôm nay muốn đưa con mình đến ghi
danh Thiên Hồn học viện ghi danh, nếu con hắn đậu được khảo thí trở thành học
viên thì một bước lên trời, con đường tương lai rộng mở, nếu chờ đến năm sau
thì sẽ chậm đi so với bạn đồng trang lứa, hắn không muốn như thế, chỉ còn cách
đút lót hối lộ tên phụ trách trước mặt này thôi.

" E hèm.."

Tên phụ trách cẩn thận ngó ngang liếc dọc, sau đó ho khan một tiếng rồi giơ
một ngón tay ra.

Đại hán cao lớn hít sâu một hơi sau đó từ trong ngực lấy ra một xấp màu vàng
tiền giấy, đó chính là kim tệ.

"Không phải một nghìn mà là một vạn.."
Người phụ trách ghi danh lắc đầu nhàn nhạt nói.

Hắn giơ một ngón tay ý chỉ một vạn kim tệ, đại hán kia cứ ngỡ là một nghìn kim
tệ ngay lập tức bị nhắc nhở.

"Ngươi..đây là ngươi ăn cướp sao"

Đại hán nét mặt lập tức tái xanh, không nghĩ tên này vậy mà đòi một vạn kim
tệ, đúng là thừa nước đục thả câu, há mồm một phát liền muốn nuốt một vạn kim
tệ.

Trần Lâm cũng thầm hô không xong, từ trong ngực lấy ra xấp tiền mà Lệ Tâm Lan
đưa cho mình đếm thử, tất cả cũng chỉ có một vạn kim tệ mà thôi, một vạn kim
tệ cũng đủ để Trần Lâm sinh hoạt mấy tháng, chiếu theo tình huống này chỉ sợ
phải rơi vào tay tên phụ trách ghi danh này mất rồi.

" Không được thì thôi, năm sau ngươi hãy tới, hừ."

Tên phụ trách khẽ hừ một tiếng, phất áo chuẩn bị rời đi.

"Khoan đã, ta đưa là được chứ gì."
Đại hán cao lớn trầm tư suy nghĩ giây lát sau đó trong bụng thấy ruột quặn đau
cắn răng nói.

Trong ngực lại móc ra một xấp kim tệ, một nghìn kim tệ đối với hắn rất lớn,
nhìn xấp tiền mà xót vô cùng, nhưng vì tương lai con trai mình đại hán cũng
phải cắn răng chấp nhận.

"Có thế chứ, lại đây, tên gì....."
Cười một cái hả hê, tên phụ trách nhận kim tệ sau đó tiến hành làm thủ tục ghi
danh cho thiếu niên.
Hắn đã đoán trước đại hán kia sẽ đồng ý bỏ ra số tiền này để đổi lấy ghi danh
cho con trai, bởi bậc cha mẹ nào không yêu thương con mình nhất? Vì tương lai
sáng lạng của con trai mình voiw một vạn kim tệ thì đại hán đương nhiên chọn
con trai mình rồi.

Một số người xung quanh cũng chứng kiến mọi việc xảy ra nhưng cũng không dám
lên tiếng, một số người có tiền thì được ghi danh, còn một số không đủ kim tệ
đành đắng lòng ra về, chờ một năm sau lại đến.

Cuối cùng cũng còn lại mình Trần Lâm, người phụ trách ôm đống kim tệ sung
sướng hôn hít, sau đó phát hiện Trần Lâm còn chưa chịu đi, lấy làm lạ kì quay
sang hỏi:

" Ngươi sao còn chưa đi?"

"Ta đến ghi danh..!"

Trần Lâm mặt không biểu tình thản nhiên trả lời.

"Ồ, ghi danh kết thúc rồi, ngươi về đi, năm sau lại tới."

Người phụ trách hững hờ ánh mắt nói với Trần Lâm, sau đó tiếp tục chuyển qua
xuýt xoa đống kim tệ.

Trần Lâm biết không xuất một tí huyết chắc chắn sẽ không được tên này làm thủ
tục ghi danh, đứng dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu.

Trần Lâm quyết đoán lấy ra số kim tệ của Lệ Tâm Lan đưa cho, cười nhạt khinh
bỉ nói:
"Ta có tiền, hẳn là được ghi danh đi?"

Nghe tới kim tệ, tên phụ trách hai mắt lập tức sáng lên, bộ dạng lập tức sốt
sắng lên nhìn Trần Lâm nói:

"Ngươi nếu đủ một vạn kim tệ thì ta còn suy nghĩ lại tìm cách, bằng không thì
đừng phí công vô ích."

Tuy nhìn xấp kim tệ trên tay Trần Lâm hắn đã biết không kém một vạn là bao,
nhưng vẫn chưa lộ ra bộ mặt thật.

Trần Lâm cũng không nói nhiều, cầm kim tệ đi tới đặt trước mặt hắn rồi nói:

" Đây là một vạn kim tệ, nếu không phiền có thể kiểm tra."

"Đủ rồi, đủ rồi..được rồi tên gì, ở đâu?..."

Tên phụ trách không thèm đếm lập tức cất đi, vẻ mặt thay đổi ba trăm sáu mươi
mốt độ cười cười tiến hành ghi danh cho Trần Lâm.

Trần Lâm cũng choáng váng với tên này luôn, thái độ ngay lập tức thay đổi
chóng vánh, chỉ cần có tiền thì cái gì cũng đều có được, tiền..là tiên là phật
a.

Rất nhanh Trần Lâm liền hoàn tất thủ tục ghi danh, tên phụ trách đưa cho hắn
một tấm phiếu bên trên ghi hai chữ Thiên Hồn kèm với thông tin của Trần Lâm,
ba ngày sau đến thực hiện khảo hạch.

Cất đi tấm phiếu thật kĩ, Trần Lâm rời khỏi chỗ ghi danh đi tham quan một vòng
Thiên Hồn học viện xem sao.

Thiên Hồn học viện diện tích rất lớn, khoảng bằng với một cái sân vận động cỡ
trung, cơ sở vật chất cũng tốt.

Đi ngang qua một cái sân lớn ở trung tâm học viện, Trần Lâm nhìn thấy có mấy
cái lôi đài, xung quanh đó còn có khá nhiều dụng cụ dành cho học viên luyện
tập, ở đó còn có rất nhiều ngoại viện học sinh đang rất nhiệt tình luyện tập,
ai cũng cố gắng không ai chịu thua ai.

Đi một hồi Trần Lâm hiện giờ đang đứng trước Thiên Hồn thư viện, chỗ này là
nơi cất giữ các võ kỹ cùng điển tịch các loại của học viện, Trần Lâm sau này
trở thành học sinh ở đây cũng phải học tập một số võ kỹ nơi này, tuy là kiếp
trước có không ít võ kỹ, nhưng mà đa số đều là cao cấp võ kỹ, yêu cầu Trần Lâm
phải đạt trình độ nhất định mới dùng được, với lại là học sinh của Thiên Hồn
học viện thì phải dùng võ kỹ của nơi này để đối phó, nếu không bị phát hiện ra
Trần Lâm dùng võ kỹ lạ lẫm không thuộc về Thiên Hồn học viện thì sẽ bị tra
hỏi.

Lượn hết một vòng trước sau học viện, Trần Lâm cảm thấy đã đủ rồi, tuy không
to lớn đồ sộ như kiếp trước mình thấy học viện, nhưng là cũng số một cả An Nam
quận này rồi, Trần Lâm đang tự nhiên đi trên đường thì ở đâu có người gọi tên
mình:

" Trần Lâm!!"

"Hử, ở đây mình có người quen à?"
Giật mình trong lòng, trong đầu lập tức tự hỏi, sau đó quay lưng nhìn xem là
ai đang vừa gọi tên mình.

Trần Lâm thoáng kinh ngạc, trước mắt hắn là một cô gái kiều diễm, hai mắt
trong sáng như sao trời, khí chất thuần khiết thánh thoát lạ thường, đây không
phải là lúc trước tại rừng trúc bị đạo tặc chặn đường Tôn Linh Lăng thì còn ai
vào đây, ngoài ra bên cạnh còn có một thiếu niên cùng đi theo.

Thiếu niên cũng trương lứa Trần Lâm khoảng mười hai tuổi, khuôn mặt chữ điền
vuông vắn dễ nhìn pha lẫn một nét kiêu ngạo, ánh mắt không biết vì sao có chút
không vui khi nhìn thấy Tôn Linh Lăng cười với Trần Lâm.

" Bằng Đại ca, ngươi kêu chúng ta tới đây là làm gì chứ?"

Bỗng từ xa hai thân ảnh một nam một nữ xuất hiện, nam là một thiếu niên trông
khá anh tuấn, tuổi khoảng mười một mười hai, tư thái khá kiêu căng mang vẻ
loắt choắt công tử bột, khuôn mặt ba phần giống với thiếu niên đang đứng cạnh
Tôn Linh Lăng, Trần Lâm liếc mắt liền nhận ra hai người là có máu mủ ruột rà
quan hệ.

Còn người con gái bên cạnh cũng không quá lạ lùng gì với Trần Lâm, không phải
ai khác chính là Nhạc gia Nhạc San, người mà mười hôm trước Trần Lâm kiên
quyết nói lời từ hôn, không ngờ tới vậy mà gặp lại nhau lúc này, vậy thì tên
thiếu niên bên cạnh chắc hẳn là Triệu thị gia tộc thiếu gia Triệu Cương hôm
trước cầu thân Nhạc gia rồi.


Độc Bá Thiên Địa - Chương #13