Ta? Ta Là Trần Lâm Đại Thiếu Gia!


Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần

Họ Trang đạo tặc khí thế bạo phát nhanh như chớp liền chộp tới trước ngực Tôn
Linh Lăng.

" Ta liều mạng với ngươi."
Tôn Linh Lăng cắn răng quát một tiếng, rút con dao ngắn bên hông dũng cảm
chống trả lại họ Trang đạo tặc tấn công.

Tôn Linh Lăng lúc này cũng chỉ có một thân tu vi lực lượng, võ kỹ cái gì đều
không có học qua, đơn thuần chỉ là tiềm thức tự phản ứng.

Bên kia Họ Trang đạo tặc di chuyển cùng ra tay giống như học được một ít da
lông, tốc độ cũng nhanh hơn Tôn Linh lăng, thực lực cao hơn một đoạn lớn, rất
thoải mái liền dễ dàng né tránh các lượt tấn công của Tôn Linh Lăng, sau đó là
đơn giản đánh vào tay cầm dao của Tôn Linh Lăng một quyền.

" Ớ...!"

Chiếc dao ngắn trên tay Tôn Linh Lăng lập tức văng ra xa, Tôn Linh Lăng há
miệng kinh hô một tiếng hoảng hốt, sau đó họ Trang đạo tặc tiếp tục đấm một cú
vào bụng Tôn Linh Lăng, cú đấm đầy lực đạo liền làm Tôn Linh Lăng không chịu
nổi ngã gục dưới đất ôm bụng nhăn mặt đau đớn, đây là họ Trang đạo tặc thực
không muốn mạnh tay nếu không Tôn Linh Lăng không chỉ đơn giản thụ thương nhẹ
nhàng như vậy.

" He he, tiểu mỹ nhân, nghe lời ta thì đâu có chịu đau đớn chứ, cứ phải chịu
đòn mới ngoan ngõan ra cơ."

Thu hồi đòn tần công, họ Trang đạo tặc híp mắt dâm đãng nhìn Tôn Linh Lăng
cười nói, nước miếng nước dãi đều đã vương vãi ra ngoài.

Tôn Linh Lăng đau đớn nằm dưới đất tuyệt vọng, chỉ biết hai mắt ngập tràn oán
hận không cam lòng trừng thẳng mặt họ Trang đạo tặc.

" Hé hé, có hận ta cũng không được gì đâu, ngoan ngoãn phục vụ Trang ca ta
đi..."

Họ Trang đạo tặc cười hé hé bắt đầu tự cởi đồ mình ra, sau đó quay sang dặn dò
đám đàn em:

" Các ngươi trông coi hai tên nhóc kia cẩn thận một chút, chờ ta xong việc rồi
tới lượt các ngươi, thật lâu lắm mới gặp được mỹ nhân hại người thế này, tiểu
bại hoại Trang ca tới đây."

Đàn đàn em nghe lời gật đầu, nghe họ Trang đạo tặc nói sẽ tới lượt bọn chúng
thì lập tức cả đám đều nuốt một ngụm nước miếng nhìn lấy nhìn để Tôn Linh Lăng
không chừa một mảnh.

Tôn Linh Lăng biết tình thế không thể cứu vãn được, hai hàng nước mắt rơi
xuống đành chấp nhận số phận, cô muốn cắn lưỡi tự vẫn, nhưng là không có đủ
can đảm, cô chỉ biết khóc và khóc...

Thời điểm tâm trạng rơi xuống vực thẳm thì chợt một đạo âm thanh đã cứu rỗi cô
trở lại.

" Khoan đã, ta cho các ngươi ba giây bấm nút biến..."

Họ Trang đạo tặc cùng ba tên đàn em lập tức giật nảy mình, sau đó là cảnh giác
nhìn Trần Lâm, cả đám mở to mắt mắt xem kẻ trước mắt mình là cái dạng gì.

Không biết Trần Lâm là như thế nào xuất hiện, nhưng mà trước mắt bọn chúng
đích thị là một đứa trẻ, nói ra những lời vừa rồi thật là đủ cuồng vọng không
sợ chết.

Tôn Linh Lăng trong lòng vừa dấy lên tia hi vọng thì lại hung hăng bị dập tắt,
cô cứ tưởng là một anh hùng hay cao nhân lão thành nào ngang qua đây ra tay
tương trợ, nhưng trước mặt lại là một tên thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn mình,
nội tâm thầm hô thế là hết thật rồi.

" Ngươi là ai?."

Họ Trang đạo tặc chỉnh lại quần áo của mình đàng hoàng, sau đó vẻ mặt lạnh lẽo
hỏi Trần Lâm.

" Ta?..Ta là Trần Lâm đại thiếu gia!!"

Trần Lâm ngơ ngẩn một chút sau đó vẻ mặt thật thà tự nhiên trả lời.

Họ Trang đạo tặc khuôn mặt lập tức thộn như đống phân trâu, Trần Lâm đây là
giỡn mặt hắn mà, tốt một kẻ nghé con không sợ cọp.

" Ta không quản ngươi là cái gì Trần Lâm thiếu gia thiếu thịt, phá hư chuyện
tốt của ta thường không có kết cục tốt đâu, ta cho ngươi ba giây để phắn khỏi
đây, bằng không đừng hỏi tại sao biển xanh lại mặn."

Họ Trang đạo tặc khuôn mặt tức giận, nghiến răng nghiến lợi giơ ba ngón tay
nói với Trần Lâm, hắn thấy Trần Lâm cũng là dạng mới ra đời gặp Tôn Linh Lăng
xinh đẹp liền muốn anh hùng cứu mỹ nhân đây mà.

" Ha ha, vậy sao, ta lại thích phá hư chuyện tốt người khác, đã hết ba giây,
nếu các ngươi không muốn đi thì đều ở hết lại đi."

Trần Lâm kiêu ngạo cười to, sau đó mặt mày trở nên âm lãnh, khí thế bức người
tỏa ra, không nói hai lời lập tức lao về phía ba tên đàn em giết tới.

Đây chính là cơ hội tốt để Trần Lâm ứng dụng chiến thần quyết công hiệu, bọn
đạo tặc này chính là công cụ tốt nhất lúc này mà Trần Lâm cần.

" Lão nhị, lão tam, lão tứ..xử thằng nhãi con này đi."

Họ Trang đạo tặc lườm lườm khinh thường chỉ đạo ba tên đàn em.

Hắn thấy Trần Lâm chỉ có cửu tinh võ sĩ thực lực mà thôi, một thằng nhóc còn
hôi mùi sữa như vậy hắn không cần phải ra tay, để đó ba tên đàn em xử lý đủ
rồi, nhưng hắn đâu biết Trần Lâm rốt cuộc là thứ gì.

" Đại Lực Chấn quyền"

Đây là một bộ quyền pháp cấp thấp kiếp trước Trần Lâm từng học, tạo nghệ cũng
có thành tựu, rất thích hợp với Trần Lâm lúc này, chỉ là kiếp này chưa có thời
gian tập qua bộ quyền pháp này võ kỹ, bây giờ đánh ra có hơi thô ráp, không
được thành thục cho lắm, nhưng như thế cũng đủ đối phó với ba tên này rồi.

" Tên nhóc này để ta, chắc cũng đủ làm nóng người."

Một tên trong đó bước ra hỉ mũi khinh thường, sau đó cười cợt không coi đòn
tấn công của Trần Lâm ra gì.

Nhưng một khắc sau đó Trần Lâm bỗng xuất hiện trước mặt hắn như một bóng ma,
mái tóc tím phiêu dật trong gió, hai mắt như nhìn một kẻ hạ đẳng, miệng nhếch
một nụ cười làm tên đạo tặc toát mồ hôi lạnh, hắn có cảm tưởng mình lúc này
giống như cá nằm trên thớt chỉ chờ Trần Lâm làm vảy vậy.

Trong thời khắc cả người liền rơi vào đình trệ, mặc dù muốn di chuyển tránh né
nhưng không cách nào điều khiển được hai chân.

" Cùng làm nóng người nào..!"

Trần Lâm như thần ma giáng lâm khí thế áp người khẽ trêu tên đạo tặc một câu,
rồi sau đó một quyền năm nghìn cân lực lượng húc thẳng vào ngực tên đạo tặc
không chút nương tay.

"Bành..!"

Một quyền toàn lực, tên đạo tặc không chút phản kháng văng đi như một viên đạn
pháo, bay xa năm mét dài đập vào một thân trúc rồi mới dừng lại, vùng ngực đã
nát bấy chết ngay tức khắc.

"Tu vi lại có tiến triển a, quả thật chỉ có chiến đấu mới làm mình nhanh chóng
mạnh mẽ được.'"

Trần Lâm đứng tại chỗ nói, lúc nãy trước khi tấn công Trần Lâm đã vận Chiến
thần quyết, chỉ là thời gian chiến đấu quá ngắn, tu vi không tăng tiến được
bao nhiêu.

" Ực..!"

" Ực..!"

Hai tên đạo tặc còn lại kinh hãi nuốt một ngụm nước miếng, tràng cảnh vừa rồi
bọn hắn đều nhìn rõ từng centimet, đồng bọn của chúng chỉ một quyền là đi đời
nhà ma, một quyền... điều này thật phi khoa học, cùng là cửu tinh võ sĩ, bọn
hắn tự biết mình không thể làm được như vậy, Trần Lâm trong mắt bọn hắn bây
giờ trở nên vô cùng nguy hiểm, lập tức trở nên cảnh giác cao độ.

" Hắn chỏ có một mình, lão nhị, lão tam...cùng xông lên giết nó.."

Họ Trang đạo tặc con ngươi co rút bắt đầu thấy nóng ruột, dau pha vừa rồi hắn
cũng nhận thấy Trần Lâm không bình thường, lập tức rống lớn nói.

" Tên này vậy mà chiến thắng rồi?"

Tôn Linh Lăng lúc này cũng đều bị chấn kinh, cô cứ nghĩ chuyến này Trần Lâm là
xong rồi, nào ngờ hoàn toàn ngược lại, Trần Lâm một quyền xử lý một tên võ sĩ
cửu tinh, cô thử tự đặt mình vào tình huống đó không biết có làm được như vậy
không, bất chợt ánh sáng hi vọng lại le lói, Tôn Linh Lăng có cảm giác Trần
Lâm không giống người thường, có thể là thiên tài nào đó được bồi dưỡng từ
nhỏ.

" Làm nóng người đã xong, tiếp theo vào món chính nào hai người anh em."

Quay sang hai tên đạo tặc trước mặt, Trần Lâm chiến ý bùng phát, bẻ cổ cái rốp
rồi bình thản nói.

Trần Lâm càng bình thản bọn chúng càng thấy nguy hiểm, bộ mặt đó, ánh mắt đó,
bọn chúng chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, trông Trần Lâm như thằng giả
heo ăn thịt hổ vậy, sâu không lường được.

" Hắn chỉ là ăn may thôi, chúng ta có hai người, cùng lên trả thù cho lão
tứ.."

Hai tên thì thầm với nhau, thầm nghĩ Trần Lâm chỉ là ăn may cú vừa rồi do lão
tứ sơ suất khinh địch mà thôi, bây giờ bọn chúng có hai người thì Trần Lâm hẳn
phải thua không nghi ngờ.

" Hây a...!"

Hai tên đạo tặc đồng thời xông lên, một trái một phải cùng lúc công kích Trần
Lâm.

Trần Lâm khóe miệng nhe răng khinh thường, bọn đạo tặc này chỉ là bọn tạp nham
mà thôi, bộ dạng này dùng để hù đám thiếu niên mới lớn thì được, còn đối với
hắn...vô dụng.

Trần Lâm khí tức bạo tăng, tư thái như một chiến thần phóng tới trước mặt hai
tên đạo tặc.

" Tên này là điên hay sao? Hắn tính một mình chọi hai tên kia ư?"

Tôn Linh Lăng hai mắt mở to khó hiểu, không biết Trần Lâm nghĩ gì mà dùng lực
lượng một mình đối hai tên đạo tặc kia, đây là hắn bị đần à.

Họ Trang đạo tặc cũng cười thầm trong bụng, thầm hô Trần Lâm là ngu ngốc hay
là thích thể hiện đây, hắn là người hiểu rõ lão nhị cùng lão tam nhất, một
mình Trần Lâm mà đòi cứng đối cứng với hai tên đàn em của hắn thì chỉ có đường
thê thảm.

" Chết đi..!!"

Hai tên đạo tặc hung ác quát lớn một tiếng, sau đó mỗi tên đấm ra một quyền,
quyền kình hưu hưu xé gió phang thẳng về phía ngực Trần Lâm.

Trần Lâm mặt không tí nào sợ sệt, trong bụng cười lạnh nghĩ hai con hàng này
thật ngây thơ quá rồi.

Tuy không thể sử dụng võ hồn, nhưng là huyết mạch thần ma đâu phải mặt hàng để
chưng, sự cường đại của nó không phải là thứ chúng có thể hình dung.

" Đại Lực Phá quyền"

Hai tay hai quyền, máu trong người sôi trào, cả người khí tức run rẩy chư thần
thẩm thấu ra ngoài, Trần Lâm hai tay hóa quyền toàn lực năm nghìn cân lực
lượng cứng đối cứng.

Tôn Linh Lung nhắm mắt thầm triệt để hô xong rồi, tưởng là sẽ xuất hiện biến
số, nhưng mà tình hình trước mắt thật không khả quan tí nào, tên nhóc này quá
cuồng vọng rồi.

" Ai da tiểu mỹ nhân, không ai cứu được ngươi nữa rồi, một tên nhóc dám phá
hỏng chuyện tốt của ta thì chỉ có kết quả thê thảm mà thôi..ha ha."

Họ Trang đạo tặc cười gằn nói với Tôn Linh Lăng, hắn nắm chắc Trần Lâm sau pha
va chạm này chắc chắn chết không nghi ngờ.

Nhưng Họ Trang đạo tặc chưa kịp vui mừng thì chợt con ngươi co rụt lại kinh
sợ.

Tôn Linh Lăng cũng trắng mắt ngờ người ra.

" Bành" " Bành"

" Rắc...!!"

" A....!!!"

Quyền quyền tiếp xúc, không giống với dự đoán của mọi người, Trần Lâm không hề
bị chấn bay như kịch bản, ngược lại là hai tên đạo tặc hét thảm một tiếng, sau
đó đau đớn ôm cánh tay lăn lộn trên mặt đất.


Độc Bá Thiên Địa - Chương #10