Kì Lạ Thiên Thạch


Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần

Đại Nam Thiên thế giới, Thần Võ đại lục, Đại Lạc đế quốc, An Nam quận.
....................

"Có thiên ngoại vẫn thạch rơi xuống, nên đi xem xét một thoáng."
Trong đêm tối một thiếu niên vừa chạy vừa khẽ nói, năm phút trước nhìn thấy
bầu trời có thiên thạch sắp rơi xuống gần đó liền tức tốc rời nhà đi tìm.

Thiếu niên này tuổi chừng mười hai, khuôn mặt thanh tú cương trực, lông mày vẽ
kiếm, ánh mắt sáng như sao trời, thoạt nhìn liền thấy nổi bật giữa đám trẻ
khác tức thì.

Nhưng là thiếu niên này chính là Thiên Vẫn thành Trần gia Trần Lâm đại thiếu
gia, năm nay mười hai tuổi vẫn chưa thức tỉnh võ hồn được mọi người đặt cho
biệt danh phế thải, người ta mười tuổi là trễ nhất thức tỉnh võ hồn chính
mình, Trần Lâm mười hai tuổi rồi cơ mà vẫn không có thức tỉnh võ hồn, điều này
làm Trần Lâm mang bao nhiêu là ủy khuất.

Cơ mà không ai hay biết bên trong cơ thể ấy lại là một Võ Hoàng linh hồn.

Kiếp trước Trần Lâm chỉ là một cô nhi mang trong người mười cấp võ hồn, nhưng
là dựa vào một thân mưu trí mà trưởng thành tới Võ Hoàng cấp độ người người
bái phục.

Nhưng không may là kiếp trước Trần Lâm vô tình trong khi nghiên cứu các di
tích cổ mà phát hiện một bộ công pháp thần bí, kết quả là Trần Lâm chịu sự
truy sát của năm tên võ đế, tuy thân một bụng mưu trí nhưng là không thể đối
kháng trước thực lực tuyệt đối.

Trần Lâm biết mình không qua được kiếp nạn liền bạo võ hồn tự vẫn, một đời võ
hoàng cứ thế biến mất, nhưng không ngờ Trần Lâm linh hồn lại trọng sinh trên
thân đại thiếu gia Trần Lâm.

Trong đầu liền tính tới việc trả thù nhưng là chưa kịp mừng thì tâm trạng lại
trở nên u ám, rõ ràng đây là một cái người không thể thức tỉnh võ hồn a.

Thế giới này chính là Đại Nam Thiên thế giới, nơi thực lực vi tôn, người sinh
ra đều là mang trong mình võ hồn, võ hồn là đại biểu cho võ giả ở đây, người
thức tỉnh võ hồn chính mình liền trở thành võ giả thực thụ.

Trần Lâm cũng là vô cùng bức xúc, không hiểu sao mình đây mười hai tuổi vẫn
chưa thức tỉnh võ hồn, không muốn chịu người khinh rẻ, còn thù lớn chưa trả.
Cách Trần gia khoảng một giờ đi đường, nơi đây là phụ cận Mạt Nhật sâm lâm,
chính là điểm đến của Trần Lâm lần này.

" Đây rồi, quả nhiên là vậy, vẫn chưa có người khác tìm thấy."
Trước mắt Trần Lâm lúc này đây là một cái hố lớn, bên dưới là một viên thiên
thạch to cỡ thùng phi nằm gọn dưới đất, liếc ngang liếc dọc không thấy ai,
Trần Lâm biết mình là người đầu tiên phát hiện, nhanh chóng nắm bắt cơ hội,
Trần Lâm tốc độ đi tới viên thiên thạch.

Đến gần quan sát tỉ mỉ một lượt viên thiên thạch, Trần Lâm dựa vào kiếp trước
vô số kinh nghiệm lập tức nhận ra điều không bình thường của nó.

Lớp vỏ bề ngoài có hoa văn lạ thù, mặc dù kiếp trước hiểu biết không ít kiến
thức Trần Lâm cũng không cách nào giải thích được đó chính xác là cái gì.

Trông giống như là đang bảo vệ một thứ gì đó bên trong thì đúng hơn, Trần Lâm
suy đoán viên thiên thạch này thực chất là một lớp bảo vệ vật thể gì đó nằm ở
trong an toàn mà thôi.

" Cái này rốt cuộc làm sao mở? Không lẽ Trần Lâm ta phải ra về tay không sao?"
Trần Lâm cau mày nhìn viên thiên thạch trước mặt mà cảm thấy bất lực nói.
Tuy nói hắn là người phát hiện đầu tiên nhưng mà Trần Lâm không biết cách làm
vỡ viên thiên thạch này thế nào.

Đập vỡ? Không thể nào, võ hồn không có, Võ sĩ lực lượng còn không có thì còn
nói tới cái gì ý nghĩ đập vỡ cái lớp vỏ cứng cáp này đây, thiên ngoại vẫn
thạch đâu phải hạng đồ chơi như đất sét muốn là nặn.

Khiêng về? Cái này cũng không khả quan nốt, lúc này viên đá nặng năm mươi cân
Trần Lâm còn không nhấc nổi nữa là, đừng nói chi đến chuyện khiêng khối thiên
thạch này về mà từ từ tìm cách.

Trần Lâm loay hoay vò đầu bứt tai tìm cách, chưa bao giờ hắn thấy mình vô dụng
như lúc này, trong lòng khóc không ra nước mắt, hận ông trời tại sao để hắn
sống lại trên cái thân xác này cơ chứ, cũng phải có tâm một chút đi chứ.

Suy nghĩ mãi một lúc, vận dụng hết phương án vẫn không thấy khả quan, Trần Lâm
tức giận đấm mạnh vào viên thiên thạch.

" A, ông trời khốn nạn, giúp ngườithì giúp cho trót, tiễn phật tiễn tới tây
thiên, ông trêu ngươi như vậy có vui không hả?"
Tuy là chưa có thức tỉnh võ hồn, võ sĩ nhất tinh thực lực còn chưa tới, hiện
giờ Trần Lâm đang là một phàm nhân hàng thật giá thật, nhưng sau cú đấm phát
tiết vừa rồi nắm tay của hắn đều nát bấy cả rồi, thậm chí còn lộ ra xương tay
trắng hếu.

Dù thế khuôn mặt Trần Lâm vẫn không có tí biểu hiện đau đớn gì cả, có thể thấy
được sự tức giận của Trần Lâm khó mà diễn tả thành lời.

Nắm ray đặt trên lớp vỏ viên thiên thạch, từng dòng máu đỏ cứ vậy mà tuôn ra
ngoài chảy đầy trên viên thiên thạch, kì lạ là bao nhiêu lượng máu của Trần
Lâm dính trên viên thiên thạch bất tri bất giác đã thấm toàn bộ vào trong viên
thiên thạch, mà lúc này Trần Lâm cũng đang trong cơn tức giận nên cũng không
hề để ý mọi dị biến đang phát sinh.

Máu tươi cứ thế chảy ra không ngừng, nếu là bình thường thì vết thương ở tay
Trần Lâm không thể chảy nhiều máu như thế được, nếu chảy thì chỉ một khoảng
thời gian rồi ngừng thôi, nhưng lúc này vẫn không hề có dấu hiệu ngừng lại,
mặt mũi Trần Lâm đã bắt đầu có dấu hiệu trắng bệch do mất máu, đầu óc trở nên
choáng váng mơ hồ không tỉnh táo.

"Mệt quá, có lẽ ta nên đi về, khéo cha mẹ lại lo lắng."
Trần Lâm khuôn mặt mệt mỏi pha lẫn buồn bực nói, hắn ra ngoài có lẽ đã lâu
rồi, giờ này mà cha mẹ hắn mà không thấy chắc là lo lắng lắm, mặc dù không có
thức tỉnh võ hồn nhưng cha mẹ Trần Lâm vẫn một mực thương yêu bảo bọc hắn như
bảo bối, đó có lẽ là cái Trần Lâm từ lúc sống lại cảm thấy thõa mãn nhất.

Kiếp trước tuy là Võ hoàng lừng lẫy nhưng mà không có cha mẹ tình thương, kiếp
này tuy mang danh phế vật nhưng bù lại Trần Lâm hưởng được cái gọi là tình
thương của cha mẹ, như vậy hắn cũng đã thõa mãn rồi, dù sống một kiếp phàm
nhân cùng cha mẹ thì có làm sao?
Nhưng là lúc muốn kéo tay khỏi viên thiên thạch đi về nhà thì Trần Lâm bỗng
hoảng hốt.

Đầu óc lập tức thanh tỉnh trở lại, hai mắt mở to hô hấp liền trở nên gấp gáp.

" Đây là cái gì xảy ra?"
Trước mặt Trần Lâm viên thiên thạch bình thường bỗng nhiên phát sáng lạ kì,
ánh sáng có màu tím vô cùng rực rỡ làm rạng cả một vùng đất xung quanh đó.
Đứng tại trung tâm Trần Lâm cũng không giữ được bình tĩnh, mặc dù kiếp trước
lịch duyệt khắp nơi gặp vô số điều thần kì nhưng bản thân chưa từng chứng kiến
một màn như vậy.

" Cái gì? Tay ta làm sao thế này?"
Lập tức muốn rút tay ra khỏi viên thiên thạch, Trần Lâm chợt nhận thấy nắm tay
của mình đã bị cố định trên viên thiên thạch mất rồi, dù kéo mạnh hết sức cũng
khôn cách nào rời khỏi viên thiên thạch được.

Trần Lâm bất lực cười khổ, đành phải chấp nhận ở lại xem toàn bộ sự việc diễn
ra, trong lòng hi vọng đừng có chuyện xảy ra chuyện gì xấu, nếu không làm sao
ăn nói với cha mẹ đây.

Tiếp tục quan sát viên thiên thạch phát sinh dị trạng, Trần Lâm bắt đầu nhìn
thấy những đường hoa văn cổ xưa trên viên thiên thạch toàn bộ phát sáng, lúc
này viên thiên thạch bắt đầu tỏa ra một loại khí tức hoang cổ, đứng gần đó
Trần Lâm cảm thấy tâm thần mình như lạc vào thời đại thái cổ, cảm giác như
muốn hủy diệt vạn vật, đảo loạn thiên địa.

Bỗng từ bên trong viên thiên thạch một dòng chất lỏng màu tím rất giống máu
huyết con người như có linh tính, bắt đầu hướng về nắm tay Trần Lâm di chuyển,
chỉ khác là dòng máu tím này khí tức thật khủng bố, kiếp trước Trần Lâm chứng
kiến cũng nhiều người mang trong mình huyết mạch cường đại mạnh mẽ, nhưng Trần
Lâm thật nếu so sánh với khí tức mà dòng máu tím này tỏa ra thì quả là như đom
đóm với ánh trăng.

" Gì thế kia, rốt cuộc đây là máu huyết của cái gì mà lại khủng khiếp như
vậy."

"A...!"

Dòng máu lạ bắt đầu xâm nhập cơ thể Trần Lâm, Trần Lâm khẽ vang lên một tiếng
đau đớn, những nơi dòng máu đi qua hắn chỉ cảm thấy máu thịt nơi đó như là bị
xé rách, kinh mạch như là muốn nổ tung vậy.

Cả cánh tay bắt đầu đau đớn thống khổ, Trần Lâm trên trán nổi lổm nhổm gân
xanh, bờ môi mọng đã bị cắn nát, hai mắt Trần Lâm hiện chằng chịt tia máu, rõ
ràng là rất cố gắng chịu đựng.
Sau một khắc thời gian, dòng máu lạ kia cũng hoàn toàn tiến nhập thân thể Trần
Lâm, viên thiên thạch cũng hết tiếp tục xảy ra dị trạng, Trần Lâm cánh tay
cũng thoát khỏi dính chặt của viên thiên thạch, liền té ngửa ra mặt đất, viên
thiên thạch cũng chớp mắt hóa thành bụi cát theo gió cuốn vào không trung rộng
lớn.

" Chúng ta phát hiện cùng lúc, nếu được bảo thì chia đều năm năm thế nào?"

Đang đau đớn vật vã nằm dưới đất, bỗng từ đâu phát ra tiếng người làm Trần Lâm
giật mình tỉnh lại.

Hắn đã đến đây khá lâu rồi, từ lúc xảy ra hiện tượng lạ tới giờ cũng được một
thời gian rồi, nghe giọng đám người này chắc cũng là vì viên thiên thạch này
mà tới.

Nếu để họ chứng kiến cảnh Trần Lâm lúc này thì không thoát khỏi nghi ngờ, nơi
đây chỉ có một mình Trần Lâm, chắc hẳn hắn có nói gì thì cũng không ai tin,
lúc đó hắn không chắc mình có thể sống lại thêm lần nữa, lòng tham con người
là không thể lường được đấy.

" Có người tới, nên trốn đi."

Cắn răng cưỡng chế sự đau đớn đang diễn ra trong cơ thể, Trần Lâm gượng dậy
khập khiễng trốn khỏi hiện trường, hướng về phía Trần gia mà đi.

Chỉ để lại một cái hố trống không, mà một lúc sau đám người lạ mặt tìm tới
liền không hiểu chuyện gì xảy ra, không ai biết được mọi việc xảy ra đối với
Trần Lâm.


Độc Bá Thiên Địa - Chương #1