Hắc Hùng Bảo


Người đăng: GaTapBuoc

Đỗ Huyền phải tới Hắc Hùng Bảo, người duy nhất không vui là La Tây Phượng, phu
nhân của Đỗ Trường Canh.

"Từ nhỏ đến giờ tam tử chưa từng đi xa nhà, thanh thản đọc sách có gì không
ổn? Mà nhất định phải chém chém giết giết. Vạn nhất bị thương làm sao bây
giờ?

Hiện tại, Man cẩu nhìn chằm chằm Đại Tề chúng ta. Mấy hôm trước, chúng ta còn
bắt được rất nhiều gián điệp. ta đoán Man cẩu có ý đồ với Xích Dương Vệ chúng
ta.

Lúc này phóng xuất tam tử, có phải muốn mạng của hắn không?" Từ sáng đến giờ,
La Tây Phượng không ngừng phàn nàn.

Mặc dù Đỗ Trường Canh không muốn cùng phu nhân tranh luận. Nhưng quyết tâm của
hắn không bao giờ dao động . Là một người cha, có lẽ Đỗ Trường Canh không nên
nhẫn tâm với con trai như vậy. Nhưng là một chủ tướng, hắn biết có một số việc
hắn không thể lung lay được.

"Ngươi vẫn là không hiểu tam tử. Bản thân tam tử cũng hiểu. Tự nhiên, người
làm cha như ta phải thỏa mãn nguyện vọng của hắn. Mặc dù Hắc Hùng Bảo khá là
gian khổ, nhưng cách chiến tuyến rất xa, rất ít Man cẩu sẽ chạy đến." Đỗ
Trường Canh chỉ có thể kiên trì an ủi vợ mình.

"Dù rất ít, nhưng vẫn sẽ có Man cẩu tới." La Tây Phượng rưng rưng nước mắt
nói.

"Tam tử là Bách phu trưởng, trong tay hắn có hơn một trăm binh sĩ. Bách phu
trưởng khác chỉ có thể chỉ huy một trăm binh sĩ, ta để nó mang hơn mười
người." Đỗ Trường Canh nói.

"Ngươi đừng tưởng rằng có thể gạt được ta. Ta biết tam tử chỉ huy toàn là tân
binh. Lão binh trước đây của Hắc Hùng Bảo đã bị ngươi điều đi. Ngươi mau
chuyển mười mấy người từ đội hộ vệ qua, Nếu tam tử xảy ra chuyện, lão nương
tính sổ với ngươi." La Tây Phượng nói.

"Ngươi nghĩ ta không muốn? Do bản thân tam tử không muốn. Hắn muốn tự mình
luyện binh. Điều này tam tử nghĩ không sai.

Lão binh có lợi thế của lão bình, có thể đánh trận nhưng đều kiệt ngạo không
thuận. một cái thư sinh yếu đuối như tam tử, chỉ là con trai của Đỗ Trường
Canh có thể khiến những kẻ già đời kia phục tùng?

Mặc dù, lúc đầu lãnh đạo tân binh hơi khó, nhưng binh lính nghe chỉ huy." Đỗ
Trường Canh nói.

Hôm nay, Đỗ Huyền đã chuẩn bị thỏa đáng, chuẩn bị tạm biệt phụ mẫu, sau đó chỉ
binh lính đi tiếp nhận nhiệm vụ phòng vệ Hắc Hùng Bảo. Đỗ Huyền mặc một bộ Sơn
Văn giáp, nhìn qua rất có sức sống. Trên đường đi, chỉ nghe tiếng va chạm đinh
đương giữa khôi giáp và binh khí.

"Nương, hôm nay ta sẽ đi Hắc Hùng Bảo. Ngài yên tâm, ta sẽ thường xuyên về
nhìn nương. Nương, ngươi chú ý bảo trọng thân thể." Đây là lần đầu tiên Đỗ
Huyền rời nhà, trong lòng có chút không bỏ, nhưng nam nhi chí tại bốn phương.
Suy nghĩ của Đỗ Huyền đã sớm bay đến ngoài trăm dặm Hắc Hùng Bảo.

Bên ngoài Đỗ phủ, một trăm binh sĩ Đỗ Huyền doanh đã chờ xuất phát. Một tháng
trước, bọn họ chỉ là tân binh. Nhưng bây giờ, bọn họ đã có khí thế nhất định.
Đứng ở đó, lặng ngắt như tờ.

Phần lớn xuất thân của Xích Dương Vệ là quân hộ, kiến thức rộng rãi, nhưng
quan sát tác phong quân sĩ, liền biết quân sĩ doanh này đã luyện được hình
thức ban đầu tới, Nếu có thể ma luyện trong chiến tranh một phen, nhất định có
thể thành một chi cường quân.

Đỗ Trường Canh đối với biểu hiện một tháng này Đỗ Huyền vô cùng hài lòng, đầu
tiên là thanh trừ tai họa ngầm trong Xích Dương Vệ, hốt gọn một mẻ gián điệp,
để Xích Dương Vệ không có nỗi lo về sau.

Tiếp đó, thành quả luyện binh của Đỗ Huyền thành, khiến Đỗ Trường Canh vô cùng
hài lòng. Lúc đầu hắn nghĩ Đỗ Huyền là một giới thư sinh, không biết mang binh
đánh giặc, không nghĩ trải qua chưa đến một tháng luyện binh.

Đỗ Huyền có thể huấn luyện một doanh tân binh, có được một ít chiến lực. Doanh
binh sĩ này của Đỗ Huyền. Mặc dù sức chiến đấu còn chưa đủ, nhưng là đã có
kết cấu phi thường. Cứ tiếp tục như thế. Doanh tân binh Đỗ Huyền chỉ huy chắc
chắn sẽ trở thành chiến lực trọng yếu trong tương lai của Xích Dương Vệ.

"Đáng tiếc a, tam tử mang binh sớm thì tốt biết bao." Đỗ Trường Canh rất tiếc.
Nếu như Đỗ Huyền mang binh sớm hơn, có lẽ đã mang ra một chi cường quân. Coi
như Man tộc đánh tới, gia hỏa này cũng có thể bằng vào binh lực trong tay, ở
vào thế bất bại.

"Phụ thân, chúng ta đã chuẩn bị xong." Sau khi, Đỗ Huyền sửa xong đội ngũ,
chạy đến.

"Xuất phát!" Đỗ Trường Canh hét lớn một tiếng.

Đỗ Huyền nhảy đến lưng Man hổ lông vàng, vung tay lên: "Xuất phát! Mục tiêu,
Hắc Hùng Bảo!"

Đỗ Huyền doanh đi khoảng hai canh giờ mới cảm nhận được Hắc Hùng Bảo. Quân coi
giữ Hắc Hùng Bảo đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Đỗ Huyền doanh vừa đến, liền giao
tiếp với Đỗ Huyền doanh, không kịp chờ đợi quẳng nồi cho Đỗ Huyền, vội vàng
rời đi.

"Đây chính là Hắc Hùng Bảo ? Bảo đâu?" Đỗ Huyền nhìn chung quanh, có một loại
cảm giác bị lừa. Trong này căn bản không có bảo, mà là một mớ phòng ốc lụp
xụp. Xhung quanh đều là đất hoang, không hề gieo trồng hoa màu. Không biết
quân đồn trú trước đây ăn gì để sống.

Dường như Đỗ Phong đã từng nghe nói điều kiện sống của Hắc Hùng Bảo: "đất đai
Hắc Hùng Bảo rất cằn cỗi, căn bản loại không trồng được hoa màu, còn thường
xuyên thiếu nước. Cho nên cơ bản quân coi giữ không trồng trọt, chủ yếu vào
núi săn bắn, bán ra Man Thú thịt săn bắn được, đổi lấy khẩu phần lương thực."

"Sao thế được, phòng ngự trong bảo sao bây giờ?" Đỗ Huyền hỏi.

"Hắc Hùng Bảo vắng vẻ như thế, không phải chiến lược trọng địa, căn bản Man
cẩu sẽ không tới. Coi như tới, trong này chỉ có vài tòa nhà sắp sụp, lan can
cũng không có, cuối cùng cũng ngoan ngoãn rút đi." Đỗ Phong nói.

"Không được. Trước kia Hắc Hùng Bảo như thế nào, ta không xen vào. hiện tại ta
tới, Hắc Hùng Bảo không thể lại giống như trước đây. Xung quanh nơi này đất
hoang không ít, chúng ta khai khẩn đất hoang. Tường thành Hắc Hùng Bảo cũng
phải xây dựng. Đỗ Phong, ngươi nghĩ biện pháp di chuyển lưu dân tới, tạp vụ
dạng ngày vẫn phải chiêu mộ lưu dân đến làm." Đỗ Huyền nói.

"Tam công tử, trong này sợ không cách nào chiêu mộ lưu dân. Điều kiện trong
này quá khổ, lưu dân sẽ không nguyện ý tới." Đỗ Phong khó xử nói.

"Trong này thịt Man Thú đủ, sẽ không có người chịu đến?" Đỗ Huyền trừng Đỗ
Phong một chút.

"Cho lưu dân ăn thịt Man thú?" Đỗ Phong không thể tượng tưởng nổi hỏi.

"Đúng, chỉ cần bọn họ chịu tới, cho bọn hắn ăn thịt Man Thú . Bao no!" Đỗ
Huyền nói.

Đỗ Huyền làm như vậy cũng là hành động bất đắc dĩ. Săn bắn Man Thú có thể
luyện binh, nhưng để quân sĩ đi kiến thiết, trồng trọt, sẽ đem quân sĩ luyện
phế. Doanh lính này khó khăn lắm mới có hình thức ban đầu, Đỗ Huyền sẽ không
để cố gắng trước đó mất công hoàn toàn.

Đỗ Huyền may mắn phi thường là hắn chỉ huy là tân binh. Nếu như hắn mang một
doanh lão binh tới nơi sơn cùng thủy tận này, chắc chắn hắn không chỉ huy nổi
đám lính già. Hiện tại, doanh binh sĩ này là hắn huấn luyện ra, lại còn có
nhóm Dương Vạn Tài làm trụ cột, Đỗ Huyền đã nắm vững doanh quân sĩ này ở
trong tay.

Cho nên, Đỗ Huyền ra lệnh một tiếng, toàn doanh binh sĩ lập tức hành động, đầu
tiên thu dọn trụ sở lâm thời.

Đỗ Phong mới đến Hắc Hùng Bảo liền bị Đỗ Huyền chạy trở về kéo lưu dân. Vậy
nên, bên người Đỗ Huyền không có ai, nên phải tự mình thu dọn chỗ ở.

Cũng may Dương Vạn Tài lanh lợi, trông thấy Đỗ Huyền chuẩn bị thu dọn chỗ ở,
vội vàng mang theo hai người tới giúp Đỗ Huyền thu dọn xong chỗ ở.

"Tam công tử, ngày mai sẽ phải bố trí săn bắn, nếu không khẩu phần lương thực
chúng ta mang tới ăn không đủ mấy ngày. Trước đó thủ vệ doanh đều không để lại
cho chúng tai cái gì." Dương Vạn Tài nói.

"Ngày mai toàn doanh đi săn, giữ lại một đội thủ vệ." Đỗ Huyền vì chuẩn bị sẵn
sàng đón tiếp lưu dân. Một khi lưu dân bị lừa đến nơi này. Đỗ Huyền nhất định
phải đem người lưu lại. Hắc Hùng Bảo nhất định phải có nhiều cư dân mới có thể
thay đổi từ căn bản. Đỗ Huyền tin tưởng Đỗ Trường Canh để hắn tới, tuyệt đối
không chỉ để hắn tới ma luyện một phen. Hiện tại, trên chiến lược Hắc Hùng Bảo
không ý nghĩa quá lớn, một khi Hắc Hùng Bảo thay đổi từ gốc gác, Hắc Hùng Bảo
còn có ý nghĩa hay không, ai có thể nói rõ được?

Cùng ngày, Đỗ Huyền mang theo binh sĩ toàn doanh quét sạch Hắc Hùng Bảo một
lần, lập tức kiểu dáng Hắc Hùng Bảo thay đổi hẳn. Mặc dù kiểu dáng phòng ốc
vẫn rách rưới như trước, nhưng sạch sẽ hơn, cỏ hoang xung quanh cũng bị cắt,
khiến Hắc Hùng Bảo không còn hoang vu như trước.

Từ Đông Sơ phát sầu: "Dương đội! Sau này chúng ta phải ở chỗ này?"

Dương Vạn Tài cười lắc đầu: "Làm sao có thể? Tam công tử là đứa con mà Đô chỉ
huy sứ đại nhân sủng ái . Ngài ấy sao lại để con mình chịu thiệt.

"Đúng vậy! Chỉ là ta có chút lo lắng. Tuyệt đối đừng để chúng ta phải canh giữ
ở đây mãi .Từ Đông Sơ nói.

"Trong này rất tốt, Tam công tử là thuật sĩ, biết Trì Dũ Thuật. Dù đây bị tổn
thương, Tam công tử có thể chữa khỏi ngay lập tức . Quân doanh bình thường rất
khó mời được thuật sĩ biết Trì Dũ Thuật." Dương Vạn Tài nói.

Sau khi, Đỗ Huyền sắp xếp xong, một mực nghiên cứu một tấm bản đồ da thú . Bản
đồ da thú này vẽ sơ lược địa hình Xích Dương Vệ. Nhưng là bản đồ này là tại là
quá sơ sài, liền Hắc Hùng Bảo đều không ký hiệu.

Đỗ Huyền xem đi xem lại bản đồ, sau đó dùng bút ở phía trên vẽ lên một hồi
lâu, sau đó ghi địa danh của địa phương. Thình lình Hắc Hùng Bảo cũng ở trong
đó. một số địa hình xung quanh Hắc Hùng Bảo đều bị Đỗ Huyền ghi xuống. Hiển
nhiên Đỗ Huyền cực kì trọng thị tấm bản đồ này.Trong lòng hắn đoán Đỗ Trường
Canh dụng ý phái hắn tới nơi này nhằm điều gì.

Sau khi vẽ xong tám bản đồ này. Đỗ Trường Canh dùng tay chỉ cho Đỗ Huyền. Trên
bản đồ không chỉ có tiêu chú vị trí trọng yếu của Xích Dương Vệ, cũng tiêu
chú Man tộc một chút vị trí trọng yếu. Những vị trí này dường như cũng cách
Hắc Hùng Bảo có chút xa.

Hắc Hùng Bảo cách phạm vi thế lực của Man tộc mấy ngọn núi, mà thế núi hiểm
trở, càng có nhiều Man Thú chiếm cứ trong núi. Xác thực Man tộc xác ít có khả
năng vượt qua những ngọn núi trùng điệp này tới, để đối phó một nơi không có
tầm quan trọng như Hắc Hùng Bảo.

Đỗ Huyền không nhìn ra manh mối gì, đem địa đồ thu vào.

Đỗ Huyền doanh binh sĩ mỗi cái tiểu đội đều tại tiểu đội trưởng an bài xuống,
đem cũ nát phòng ốc thoáng sửa chữa một lúc sau, tạm thời an trí xuống tới.

Phòng này thật quá nát, một cơn mưa xuống, có mấy toà nhà tranh sẽ đổ sụp. Mấy
ngày nay, rút sạch đem phòng này sửa một chút, nếu không thì không cách nào ở
lại." Vu Quế Quân dùng vải rách chà xát tấm thuẫn trong tay một lần, sau đó
mới thả ở trên vách tường treo lên.

"Tam công tử đều có thể chịu khổ, chẳng lẽ chúng ta không thể được? Chúng ta
còn có thể so Tam công tử càng dễ sống?" Thái Khải Đông nói.


Đoạt Vận Thư Sinh - Chương #10