Người đăng: AnnaTS2005
Xuyên qua màn đêm đang bao phủ lấy Hoàng cung Lapilus, xuyên qua những bụi
Hồng Hoàng đế đang say ngủ trong vinh quang, thẳng dần đến tháp đồng hồ cấm,
kim giờ và kim phút rượt đuổi nhau dần điểm đến mười hai giờ.
Dưới ánh trăng tàn của đêm khuya, nhường chỗ cho chòm song sinh đại diện tình
anh em bất hạnh của Castor và Polux rực sáng nơi cuối chân trời. Như thể chúng
đang thương xót cho một tình chị em nguyền rủa kia, như thể chúng đang rực
sáng để dẫn đường.
Một bóng hình nhỏ bé chạy vụt qua các bụi cây được cắt tỉa gọn gàng, nhẹ nhàng
và thanh thoát không gây ra bất kì một tiếng động. Thi thoảng, ta còn nhìn
thấy đằng sau lớp áo choàng nâu sờn cũ kĩ, thấp thoáng một màu vàng quý phái.
Là Rilianne. Công chúa nhỏ của chúng ta quả nhiên không chịu buông tha cho toà
tháp đồng hồ phát ra tiếng nhạc u sầu ban chiều ấy.
Tiếng nhạc ảm đạm thê lương vang lên từng hồi trong đầu nàng không thể dứt ra
được. Nàng ngẫm nghĩ, người chơi đàn có phải đang rất buồn? Có phải đang rất
cô đơn? Nàng không tìm được lý do nào thích hợp hơn nữa. Nàng cảm thấy, tiếng
nhạc như có gì đó tù túng, như bị giam hãm, tìm kiếm một tự do. Có thể người
đó cam chịu bị tù túng, nhưng nàng thì hoàn toàn không một chút nào. Rilianne
bé nhỏ, quyết định đến đó gặp người đã tấu lên khúc nhạc buồn kia.
Bàn chân nhỏ nhắn bước đến gần toàn tháp đồng hồ, từng bước từng bước nhẹ
nhàng. Ngọn gió đêm lạnh thấu xương thổi bay chiếc mũ trùm đầu, để lộ mái tóc
ngắn vàng đang đọ sắc với ánh trăng, ướt đẫm mồ hôi bết vào khuôn mặt.
Rilianne thở dốc từng hồi, rồi nàng công chúa nhỏ mở cửa.
"Két......" Tiếng cửa gỗ lâu ngày không mở kêu lên từng tiếng chói tai.
Công chúa nhỏ bước vào bên trong. Một không gian tăm tối ảm đạm, chỉ có ánh
trăng tàn le lói lọt vào qua những lỗ hổng trên tường, như chưa hề có một dấu
hiệu của sự sống nào từng xuất hiện ở đây. Sàn và tường phủ đầy bụi, từng lớp
bụi bay lên ngột ngạt khó chịu. Khung đèn treo tường mục nát từ bao giờ vương
vãi khắp mọi nơi, những món đồ gỗ cũ kĩ cũng cùng chung số phận. Rilianne dáo
dác nhìn xung quanh, khung cảnh tăm tối làm nàng cảm giác có chút sợ hãi. Nàng
dáo dác nhìn qua, cặp môi nhỏ bé khẽ lên tiếng:
"Có.. Ai ở đây không?"
Im lặng.
Không ai đáp lại nàng cả.
Chẳng lẽ là nàng nhầm thật sao? Thật sự tiếng nhạc ban chiều chỉ là do những
nhạc công từ Lam Quốc Marlon chơi đàn? Rilianne không muốn tin, Rilliane không
muốn tin! Nàng nhấc tà váy lụa của mình lên chậm rãi tiến tới chiếc cầu thang
bám bụi.
Bụi dày đặc trên thành cầu thang, cũ kĩ. Mỗi bước chân, dù rất khe khẽ đều tạo
ra một thứ tiếng kêu kì quái khó chịu kèm theo là hàng trăm hàng trăm hạt bụi
bay tứ tung. Chiếc cầu thang độc nhất của tháp đồng hồ oằn mình đỡ lấy trọng
lượng của Rilianne dù nàng rất nhẹ, nó đã quá cũ. Xoắn ốc dần cao dẫn lên đến
đỉnh tháp, nàng cũng từng bước mà bước lên cao theo. Tiếng bước chân của nàng
có lẽ là thứ duy nhất ở cạnh nàng, đồng hành cùng nàng lúc bấy giờ, nhưng nó
lại vô cảm và lạnh lẽo, chỉ biết duy nhất một điều là vang lên theo từng cử
chỉ của Rilianne. Và cuối cùng, nàng cũng bước lên được bậc thang cuối cùng
của chiếc tháp đồng hồ cấm.
Một bóng người.
Một bóng người đang đứng trước mặt nàng.
Một bóng người hoàn toàn cô độc như chính nàng đã nghĩ.
Con người cô độc ấy đang đứng xoay lưng lại về phía Rilianne, là một người con
trai, ánh trăng đã mách bảo cho nàng như vậy. Dưới ánh trăng ấy, người con
trai đơn độc ấy như tắm trong sắc vàng, đẹp đến lạ kì, người đó như một thỏi
nam châm, từ lúc nào đã thu hút nàng công chúa nhỏ từng bước tiến lại gần.
"Cốp."
Trong thinh không có tiếng vang của sự va chạm, phá vỡ sự im lặng đang diễn ra
kia. Rilianne vô tình đá phải một chân nến đồng cũ kĩ, nó lăn lông lốc trên
sàn hồi ngắn rồi dừng hẳn. Tưởng chừng như là bình thường, nhưng đủ để người
con trai kia phát hiện và quay đầu trở lại. Công chúa bé nhỏ của chúng ta sững
sờ, không chủ động mà đưa tay lên che cái miệng nhỏ từ lúc nào đã há hốc ra.
"Ôi..."
Rilianne kinh ngạc kêu lên một tiếng, khi nhìn thấy người trước mặt... Hoàn
toàn giống với bản thân mình, có khác chăng, chỉ là về giới tính. Hai đứa trẻ,
một nam một nữ giống hệt nhau tựa hai giọt nước. Mái tóc vàng kiều diễm, cặp
mắt xanh lúc sóng sánh như sóng biển buổi sớm, lúc sâu lắng tựa hồ thu. Ngay
khi hai ánh mắt chạm nhau, chúng tìm được những điểm tương đồng, để rồi giật
mình thức tỉnh. Nàng công chúa nhỏ muốn phá vỡ thinh không để bước vào một
cuộc trò chuyện với con người mà nàng lần đầu biết đến mà lại quá đỗi quen
thuộc kia, nhưng bất ngờ đã lấn át tất cả những gì bên trong nàng, nàng câm
lặng đứng yên đó ngắm nhìn khuôn mặt của chính mình cũng tương tự một phản
ứng.
"Thật... giống nhau."
Là người con trai kia bắt chuyện, im lặng đã bị phá vỡ. Nàng giật mình trước
giọng nói non nớt nhưng đầm ấm. Rilianne biết giọng nói này, đó là giọng nói
đầu tiên mà nàng nghe được, rõ nhất trong muôn vàng âm thanh hỗn tạp pha lẫn
vui mừng và vỡ òa. Giọng nói, à không, lúc ấy là âm thanh của tiếng khóc đã
cất lên bên cạnh nàng, hai tiếng khóc lúc ba giờ chiều tại tẩm cung Hoàng hậu
cùng vang lên tựa bản thánh ca trong veo thuần khiết.
Nàng im lặng mất một lúc lâu. Đưa đôi mắt màu trời trong suốt dưới ánh trăng,
lại tiếp tục nhìn. Công chúa nhỏ bé chẳng biết nói gì cả, nàng thật quá bất
ngờ với con người này. Phụ thân và mẫu hậu vẫn luôn nói rằng, họ chỉ có một
mình Rilianne là con gái, nhưng tại sao lúc này, lại có một kẻ giống hệ nàng
từ đầu tới chân, khi xõa mái tóc vàng kia lại càng giống hệt nàng. Nếu không
phải là có quan hệ huyết thống sinh đôi thì là gì chứ?
Hơn hết nữa, nàng nhận thấy một cảm giác quá đỗi thân thuộc của con người này.
Từ hơi thở, ánh nhìn, cử chỉ, ... tất thảy đều khiến lòng nàng trở nên ấm áp.
"Ngươi, là ai? Tại sao lại ở trong đây?"
Nàng muốn biết người con trai đó là ai, hà cớ gì lại bị nhốt ở nơi tháp đồng
hồ cấm này, kiểu như một tù nhân ấy. Nếu quả thực đây là một tù nhân, nàng
nhất quyết sẽ không chấp nhận, nhất quyết sẽ dùng mọi quyền lực của một công
chúa mà đưa người này ra khỏi tháp. Nàng nhất định sẽ làm như vậy.
"..."
Không có sự đáp trả. Như thể đang chọc sôi trí tò mò của nàng, nhíu đôi màu
liễu lại, Rilianne không nề hà mà sấn tới, nắm lấy bàn tay lấm bụi của người
con trai mà hỏi lại:
"Ngươi, là ai? Tại sao lại ở trong đây?"
Hoảng sợ thấy rõ trong mắt người đối diện, nàng đang nhìn thấy hoảng sợ trong
chính gương mặt của nàng. Bàn tay trắng của nàng bị hất ra, kẻ giống nàng đang
lùi lại và nhìn nàng với ánh mắt e sợ. +
"Tôi... Bị nguyền rủa, nên mới phải ở trong đây." - ngừng, rồi lại tiếp - "Mãi
mãi, cho đến khi cuộc đời này kết thúc."
Nàng đang nghe cái quái gì thế này?