Đại Việt Tu Chân Quần


Người đăng: cazot

Đinh mẫu lườm nhi tử một cái
/ làm gì có ai đi ăn sinh nhật mà ăn mặc như ngươi chứ lại còn không mang theo
điện thoại nữa ,thật coi mẫu thân ngươi là tiểu hài tử sao/
/ách /TRỌNG THẦN không con đường chối cãi bèn cười hììhì rồi đánh lạc hướng
/mẹ có gì ăn không ta đói rách bụng rồi nè/
/đáng đời ngươi ai bảo cả ngày không về nhà hại ta và ba ngươi lo lắng như vậy
/
/được rồi .mà mẫu thân đại nhân tiểu nhân biết sai rồi mà /
/được rồi tha cho ngươi lần này đó ,không có lần sau đâu đấy /
/hì hì dạ tuân lệnh mẫu thân đại nhân, mà ba đâu hả mẹ /
/đang ngồi trong nhà đó liều mà vào xin lỗi ông ấy đi cha ngươi rất lo lắng
cho ngươi đó /

Nghe vậy TRỌNG THẦN vội vàng bước nhanh vào nhà .chỉ thấy trên bàn uống nước
đang ngồi một người đàn ông trạc tầm 40 đang ngồi hút thuốc dưới đất thì nằm
đầy một đống tàn thuốc, thấy vậy hắn không khỏi vội vàng nói
/ba sao ngươi lại hút thuốc, rất có hại cho sức khỏe /
/còn không phải là vì lo lắng cho ngươi sao /không đợi Đinh phụ trả lời Đinh
mẫu liền trách móc noi
/được rồi mà mẹ nó . con nó về là tốt rồi ./ lại quay sang nói với hắn
/mau vào tắm rửa thay quân áo đi rồi ra ăn cơm hôm nay nay mẹ ngươi nấu món
sườn sào chua ngọt mà ngươi thich nhất đó /
/ ba ta xin lỗi /nói chạy vọt ra nhà tắm
/cái đứa nhỏ này / đinh phụ lắc đầu cười
Sau khi tắm rửa xong thì cả nhà họ lại cùng nhau vui vẻ ăn cơm tối trong lúc
cả Đinh phụ và Đinh mẫu đều không nhắc đến chuyện trượt Đại học hay chuyện hôm
nay cả nhưng .trong lòng của Trọng Thần rất rõ ràng đó là vì cha mẹ sợ cậu bị
áp lực nên mới giả vờ như không chuyện gì mà thôi vì thế nên khi cơm nước xong
cậu liên chủ động ở lại tâm sự với cha mẹ bày tỏ là mình đã không còn để ý đến
việc trượt đại học nữa nên nhị vị phu huynh có thể yên tâm không cần lúc nào
cũng lo lắng cậu làm chuyện dại dột, đối với việc này đinh phụ, mẫu đều hết
sức vui mừng mặc dù con của ho không họ không đỗ đại học nhưng chi cần cậu có
thể thoát ra khỏi bóng ma đó không làm những điều dại dột là sự an ủi lớn nhất
với họ rồi .....

Vừa vào phòng Trọng Thần liền không kịp chờ đợi nữa vội vàng khóa chốt cửa lại
rồi hít một hơi thật sâu sau đó một bên bày ra tư thế thức thứ nhất của hỗn
nguyên cơ sở quyền pháp một bên vận chuyển tâm pháp ,bỗng cậu liền cảm thấy
hít thở không thông như là có một quả núi đè lên người cậu khiến cả người cậu
đều ướt đẫm mồ hôi nhưng cậu vẫn cắn răng kiên trì thi triển ra nốt ra thức
thứ nhất ,thức thứ nhất vừa thi triển xong cậu liền cảm thấy như từ bốn phương
tám hướng có từng sợi khí lưu xông vào người hắn tẩm bổ từng thớ thịt trên
người ,ngay cả ngon núi đang đè trên người hăn cũng giống như vỡ tan ra vậy
khiến hắn không nhịn được rên lên một tiếng đầy sảng khoái. Nếm được quả ngọt
làm sao TRong Thần liền muốn thi triển chiêu thức thứ 3 nhưng mà
Á _..mới thi triển được nữa thì Trọng Thần liền không chiu nổi áp lực chiêu
thức thức thứ 2mang lại nên liền ngã co quắp xuống đất thở hổn hển

Một lúc lâu sau Trọng Thần mới đứng dậy phủi phủi quần áo rồi cười khổ nói
/tu chân quả nhiên không dễ dàng / nói rồi liền mở cửa phong đi ra nhà tắm tắm
rửa sau đó quay về giường đi ngủ

Sáng hôm sau khi ăn bữa sáng cùng cha mẹ liền nói muốn ra ngoài có chút việc
rồi nhanh chóng chạy đến sơn động tìm Phong Thanh Dương
Vừa vào đến cửa động liền thấy Phong Thanh Dương đang cầm một cai điện thoại
bấm bấm
Thấy một màn này Trọng Thần không nhịn được nghệt mặt ra
/tiền bối _./
Nghe Trọng Thần gọi Phong Thanh Dương mới lưu luyến rơi mắt khỏi điện thoại
ngẩng đầu lên mỉm cười với Trọng Thần lại nhìn thấy cậu đang trợn mắt nhìn
mình bèn ngẩn ra rồi thuận theo ánh mắt của Trọng Thần nhìn xuống chiếc điện
thoại trong tay mình liền hiểu ra sao Trọng Thần lại có vẻ mặt ki quái như vậy
,lão bèn giơ điện thoại lên lắc lư nói
/tu chân cũng cần phải cập nhật thời đại nha ..đến đến tiểu hữu lại đây ngồi
đây /
Trọng Thần vẫn ngơ ngác đi đến bên cạnh Phong Thanh Dương rồi ngồi xuống
/tiểu hữu có tài khoản message sao ,để ta thêm tiểu hữu vào quần bổ xung một
chút số lượng người trẻ tuổi cho quần /
Trọng Thần vẫn chưa tỉnh hồn báo ra tài khoản của mình cho đến khi chuông điện
thoại reo lên thông báo có tin nhắn hắn tỉnh lại .ý nghĩ đâu tiên lóe lên
trong đầu hắn là *chẳng lẽ ta tu là giả tu chân *


Đô Thị tu chân ký (việt nam) - Chương #6