Món Quà Bất Ngờ


Người đăng: hquanlx

Chiếc xe công vụ rì rì chạy đi, bên trong có thêm một vị khách không mời mà
đến.

Không đúng, vốn dĩ ba đồng chí Xuân Vũ Môn này cũng muốn "mời" Trương Tuấn đi
một chuyến, nhưng bây giờ đã đổi lại thành Trương Tuấn chủ động lên xe.

Lúc nãy, khi Trương Tuấn hạ đo ván ba tên này, trong đầu hắn hệ thống cũng đã
phát ra một cái nhiệm vụ ẩn giấu.

Tiêu diệt phân đà Xuân Vũ Môn.

Mô tả nhiệm vụ : Xuân Vũ Môn bắt đầu xuất thế, trải rộng đệ tử khắp nơi, đã
bước đầu thành lập một phân đà ở Đại Việt. Nhiệm vụ của ký chủ là tìm ra hang
ổ của bọn chúng và tiêu diệt.

Nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng : một tờ giấy hoàng kim kỹ năng, một huy hiệu
ngôi sao.

Nhiệm vụ thất bại, trừng phạt : tu vi giáng một cấp.

Huy hiệu ngôi sao, thứ đồ này Trương Tuấn không biết là cái gì, bởi nó lần đầu
xuất hiện. Tuy nhiên, suy cho cùng, đã là hàng họ của hệ thống, thì có thể kém
đi nơi nào.

Chỉ là, hắn có chút nghi hoặc.

"Tiêu diệt, vậy là phải giết chết tất cả bọn chúng à?"

Hệ thống không nhanh không chậm đáp lại.

"Không cần thiết, chỉ cần đảm bảo chúng không thể tiếp tục hoạt động được ở
Đại Việt..."

Ra vậy.

An tọa trên ghế phụ, Trương Tuấn cho tên Vương Lực đang ngồi chỗ ghế lái một
cái bạt tai cực mạnh, khiến cho gương mặt thâm tím của hắn đỏ lên, đoạn nhàn
nhạt hỏi.

"Biết khu đô thị Văn Cường không?"

Vương Lực run run trả lời.

"Em.. không..."

"Vậy còn hai đứa mày?"

Liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, Trương Tuấn hỏi tiếp hai tên đã bị dính
định thân thuật, lúc này đang nhìn mình sợ hãi.

"Em.. bọn em cũng không biết.. Đại ca, bọn em đều là người Trung quốc, chỉ mới
đến đây vài ngày thôi..."

Nghĩ đến cũng đúng.

Trương Tuấn quay qua Vương Lực, lại tát cho hắn một phát nữa, hung hăng nói.

"Óc chó, không biết đường mà không biết hỏi chị google à. Lái xe đi."

Vương Lực nội tâm thầm khóc, dạ vâng liên tục, đoạn bắt đầu thao tác trên điện
thoại tìm google map, sau đó nổ máy chạy đi.

Trên xe còn có một đoạn đường, dù sao cũng là rảnh rỗi, Trương Tuấn liền bắt
đầu tâm sự.

"Nói, sao chúng mày lại đến tìm tao?"

Dứt lời, hắn liền lạnh lùng bồi thêm một câu.

"Đừng nghĩ đến việc nói láo, không tao không ngại cho chúng mày ăn cháo thay
cơm đâu."

Tuy nhiên, có vẻ như Trương Tuấn đã đánh giá cao tố chất của bọn hắn.

Hắn còn chưa kịp nghĩ ra vài câu hăm dọa, phía sau Triệu Khôn đã vội vã lên
tiếng trả lời, một bộ nịnh nọt.

"Đại ca, là có kẻ thuê bọn em, muốn mời đại ca đi gặp hắn một chuyến."

"Ai?"

"Là Hoàng Vĩ Hạo, tuy nhiên người ta hay gọi hắn là Uzi."

"Uzi, Uzi nào??"

"Là Uzi của đội tuyển RNG, một thằng béo mập, gương mặt vô cùng xấu xí, đôi
mắt híp lại còn rất hung dữ..."

Trương Tuấn có chút buồn bực, thì ra là Uzi mà hắn biết, chỉ là sao lại liên
quan đến thằng này rồi.

Bản thân dường như cũng chưa gặp hắn bao giờ, trong game cũng vậy, cả hai vốn
dĩ không hề có giao tiếp với nhau, thế thì hắn tìm mình làm cái quái gì đây.

"Hắn đang ở đâu?"

"Dạ, ở khách sạn Marriot, tuy nhiên cụ thể tầng nào phòng nào thì chỉ có Chu
lão biết..."

"Chu lão là ai?"

Nghe Trương Tuấn hỏi đến Chu lão, gương mặt Triệu Khôn hơi tái, hắn cắn răng
trả lời.

"Đó là một vị trưởng lão trong môn phái.."

À ha, nhắc đến môn phái mới nhớ.

Trương Tuấn hừ lạnh.

"Sao Xuân Vũ Môn bọn mày lại xuất hiện ở Đại Việt, tao không tin chỉ là một
giải đấu game thôi mà mấy tên tu luyện giả chúng mày lại phải mò sang tận
đây."

Lời này của hắn khiến cả ba tên kinh ngạc, Triệu Khôn lắp ba lắp bắp.

"Sao, sao mày biết Xuân Vũ Môn. Nếu đã biết, còn không mau thả bọn tao ra."

Vốn dĩ hắn không khai báo ra danh tính tông môn, bởi bên trong có thiết luật,
nhưng Trương Tuấn đã chủ động nhắc tới, vậy thì đương nhiên phải mượn oai hùm
một phen.

"Một cái môn phái cùi bắp mà dám lấy ra dọa tao. "

Trương Tuấn âm lãnh híp mắt, mấy cái ngân châm xuất hiện, liên tục đâm tới
trên người Triệu Khôn, khiến hắn kêu sống than chết một hồi, thê thảm rũ rượi.

Ngồi bên cạnh, Lục Bích Diễm thầm mắng một tiếng đần độn, tên Khôn mà ngu như
bò.

Kẻ trước mắt còn trẻ mà tu vi cao tuyệt, hậu trường đương nhiên cứng rắn, hơn
nữa chính mình còn đang ở trong tay người ta, thế mà còn dám chơi trò thái độ.

Mẹ nó, ngươi muốn hại chết cả lão nương sao.

Nội tâm khẽ động, Lục Bích Diễm liếm môi, khóe mắt kiều mị nhìn Trương Tuấn,
phát ra âm thanh quyến rũ.

"Đại gia, ngài có thể giải trừ định thân cho tiểu nữ được không, tiểu nữ sẽ
thành khẩn khai báo, hơn nữa còn có thể đáp ứng mọi mong muốn của ngài..."

Chỉ cần giải trừ định thân, Lục Bích Diễm tự tin sẽ lợi dụng ưu thế cơ thể sắc
dụ thành công Trương Tuấn, khiến hắn buông tha.

Dù sao chính mình và đối phương cũng không có thâm cừu đại hận gì, đối phương
lại trẻ như thế, có thể kiềm chế được trước nhan sắc của mình mới là lạ.

Vớ vẩn, còn có thể quyến rũ được một tên cao thủ, vì mình làm tay sai. Hơn
nữa, cái cơ thể cao ráo rắn chắc, gương mặt đẹp trai này, bị hắn phang hùng
hục thì sẽ sướng như thế nào đây..

Vừa ảo tưởng một phen, giữa háng Lục Bích Diễm đã lại bắt đầu rỉ nước.

Suy nghĩ rất tốt, đáng tiếc hiện thực tàn khốc.

Trương Tuấn nhìn thẳng vào Lục Bích Diễm, lạnh lùng quát.

"Câm mồm, biết thì trả lời, không biết thì im."

Giọng nói của hắn khiến Lục Bích Diễm lạnh run, yếu ớt liếc mắt nhìn qua, sau
đó tự giác nuốt những lời mê hoặc chưa nói vào bụng, ngoan ngoãn ngồi im.

Vương Lực thấy Trương Tuấn nhìn qua, không đợi hắn lên tiếng, nhanh chóng phun
ra những gì mình biết.

"Đại ca, bọn em chỉ là đệ tử ngoại môn, gần đây tất cả đều được cao tầng phái
ra ngoài thăm dò và thu thập tin tức về những thứ thần kỳ, quái dị..."

"Ở Đại Việt chúng mày có bao nhiêu người."

"Dạ, tính cả ba đứa em thì có mười bảy tên nữa, do Chu lão và Hồng lão quản
lý..."

"Tốt, tu vi của bọn hắn như thế nào? Hiện đang ở đâu?"

Toàn thân Vương Lực đổ mồ hôi lạnh, cắn răng do dự, phía sau Lục Bích Diễm
liền vội nói.

"Mấy tên đệ tử chỉ tương đương với ba người bọn em, nhưng Chu lão và Hồng lão
nghe nói đều sắp đột phá trúc cơ kỳ, vô cùng lợi hại. Đại ca, khuyên ngài
nhanh thả bọn em đi, nếu không đợi bọn hắn tìm đến, lúc đó sẽ rất khó nói
chuyện."

Báo ra thực lực, sau đó lời nói mang theo một nửa khuyên răn, một nửa hăm dọa,
thao tác có thể nói là tương đối nhuần nhuyễn.

Sắc dụ không được, phải đổi một cái phương án khác nha.

Tuy nhiên, đều vô dụng.

Trương Tuấn gật đầu, nhìn ra bên ngoài đã đến chung cư Văn Cường, hắn liền lấy
ngân châm ra.

"Được rồi, địa chỉ không cần báo cũng được, dù sao lát nữa chúng mày cũng phải
chở tao đến đó. Bây giờ thì ở trong này ngắm cảnh một lúc đi."

Vừa dứt lời, ngân châm liền điểm đến, cả ba tên trong nháy mắt liền im lặng,
nửa chữ không thể phát ra khỏi miệng, trơ mắt nhìn Trương Tuấn mở cửa bước đi.

.

Cốc cốc cốc.

Lâm Mỹ Ngọc buồn chán nằm dài trên ghế, cơ thể đẫy đà được bao phủ bởi một bộ
quần áo bằng lụa trắng mỏng tanh, mười phần gợi cảm. Nghe thấy tiếng gõ cửa,
cô nàng liền lười nhác ngồi dậy gọi với ra.

"Ai vậy?"

Trương Tuấn khẽ ho khan, cố gắng khiến cho giọng nói của mình lạc đi.

"Chuyển phát nhanh."

Nghe hắn nói vậy, trong lòng Lâm Mỹ Ngọc tuôn ra nghi hoặc.

Mình, tựa hồ không có đặt mua thứ gì a, lẽ nào là giả danh lừa đảo, hoặc là
cướp bóc..

Vừa nghĩ đến, nội tâm liền không khỏi có chút run rẩy, cô nàng tiến ra cửa,
thấp giọng hỏi ngược lại.

"Tôi không đặt mua đồ nào cả, anh chuyển phát cái gì?"

Trương Tuấn cười cười, tiếp tục giả bộ.

"Một người tên là Trương Tuấn nhờ tôi chuyển phát thứ này cho cô, cô Lâm Mỹ
Ngọc đúng không ạ, mời cô nhanh chóng ra ký nhận.."

Biết tên mình, còn biết cả Trương Tuấn, xem ra là thật rồi.

Lâm Mỹ Ngọc trong lòng có chút ngọt ngào, thằng nhóc này xem ra vẫn còn nhớ
đến bản thân mình nha.

Cô nàng liền vội vã mở cửa, nội tâm như trở lại thời thiếu nữ, khi được đón
chờ món quà thần bí nho nhỏ của bạn trai tặng cho.

Có chút hào hứng, có chút kích động.

Cánh cửa vừa hé ra, đột nhiên liền bị người thẳng tay đẩy đi, sau đó một thân
ảnh cao lớn xộc thẳng vào.

Lâm Mỹ Ngọc kinh hãi, chưa kịp hét lên tiếng kêu cứu thì bờ môi thơm đã bị một
đôi môi khác chặn xuống, mùi hương nam tính, gương mặt quen thuộc ập đến khiến
cô nàng tê dại nhắm mắt lại.

Hai hàm răng trắng bóng không tự chủ tách ra, để cho cái lưỡi đối phương xâm
nhập, sau đó là một màn đá lưỡi gợi cảm ướt át diễn ra.

Một nụ hôn thật sâu trôi qua, Trương Tuấn mới thỏa mãn rời đi môi thơm.

Nhìn thẳng vào gương mặt kiều diễm đỏ ửng của mỹ nữ trước mặt, không biết là
giận dỗi hay xấu hổ, hắn mỉm cười hỏi.

"Mỹ Ngọc, món quà này, em thích không?"


Đô Thị Truy Mỹ Ký - Chương #76