Người đăng: hquanlx
Buổi trưa, vừa về đến phòng, Trương Tuấn liền không thèm thay quần áo mà nằm
lăn ra giường.
Đêm qua lao động công ích mấy tiếng liền, tinh bì lực tẫn, ngủ có một chút đã
phải dậy đi học, khiến cả người hắn lúc này tương đối mệt mỏi, chỉ muốn đánh
một giấc cho đã.
Tuy nhiên, nghĩ đến lần đầu của bản thân và Lâm Mỹ Ngọc đã cùng nhau một chỗ
mất đi, khóe môi Trương Tuấn không tự chủ được nhếch lên.
Cốc cốc.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Trương Tuấn liền yếu ớt gọi với ra.
"Cửa không đóng ạ."
Nghe hắn nói, người ở bên ngoài liền đẩy cửa đi vào, chính là cái Nhung phòng
trên.
Vừa bước vào phòng, cô nàng liền cười hỏi xã giao.
"Hì hì, anh ăn cơm chưa?"
"Anh chưa, mới học về."
"Thế à, vậy em ngồi đây chơi một lát. Chút nữa cùng nữa lên phòng em ăn nhé,
hai chị kia đang nấu ăn rồi."
Nói đoạn, Nhung liền tiến đến, tự nhiên ngồi lên giường, trong lúc đó còn khẽ
vạch cổ áo ra phẩy phẩy tay, tựa hồ cảm thấy nóng nực.
Chiếc áo phông mỏng tanh, thấm ướt mồ hôi, dường như bên trong còn không mặc
áo lót, vô cùng gợi cảm, đáng tiếc Trương Tuấn đang mệt mỏi buồn ngủ, không
thèm ngó nhìn.
Trương Tuấn đang định đồng ý, dù sao người ta cũng đã gọi, không thể cứ thế mà
lăn ra ngủ, thì trong túi quần hắn bỗng rung lên.
"Người theo hương hoa mây mù giăng lối... ối.. ối.."
Nhạc chuông cuộc gọi đến cất lên, là bài hát Lạc Trôi của sếp Tùng núi, Trương
Tuấn lấy điện thoại ra lười nhác liếc qua một chút, đoạn quẹt ngang trả lời.
"Alo, Ngân à."
"Ưm."
"Cậu gọi cho tớ có việc gì vậy?"
"À.. Chuyện đó.. tấm thẻ.. "
"Sao thế, tiền viện phí cho cô không đủ sao?"
"Không phải, đủ, đủ. Chúng ta gặp nhau một chút được không, tớ có việc cần
nói."
Đầu dây bên kia, Ngân lúc này đang đứng một chỗ trước cây ATM, ánh mắt liên
tiếp đảo quanh đề phòng, tựa hồ khắp nơi đều là người mang địch ý với bản
thân.
Mới vừa nãy, kiểm tra số tài khoản bên trong tấm thẻ đen tuyền mà tên Văn đưa,
cô nàng sững sờ há hốc mồm một hồi lâu, sau đó vội gọi cho Trương Tuấn.
Số tiền quá lớn, nàng không làm chủ được.
"Ừ, gấp không."
Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng Trương Tuấn vẫn đồng ý.
"Có, cậu đang ở đâu, để tớ đến."
"Ngõ X X X, đường X X X, quận X X X, cậu gọi taxi đến nhé, đến nơi thì gọi tớ
tớ ra đón."
"Ưm"
Trương Tuấn tắt điện thoại, cười khổ nhìn Nhung.
"Anh bận mất rồi, mấy em ăn đi nhé."
"Ưm."
Nhung thấy hắn có vẻ mệt mỏi, liền không tiếp tục làm phiền, nói nhảm vài câu
liền trở lại phòng.
Trương Tuấn cũng không thèm đi ra khép cửa, nhắm mắt lại, ý thức tiến vào hệ
thống.
Hôm qua livestream game cả một buổi sáng, hắn còn chưa kiểm tra được bao nhiêu
điểm ngưỡng mộ đây, lúc này liền nhìn một chút.
Ô ô vãi.
Trương Tuấn ngay tức khắc tỉnh táo, tinh thần mười phần.
Hắn không tự chủ được hít sâu một hơi, hai mắt phát sáng rực rỡ..
Quả nhiên, nhiều người chính là lực lượng lớn, tiền tươi tiền tươi hú hú.
Trong tay có tiền, đương nhiên việc cần làm chính là đi cửa hàng dạo một chút,
nhìn xem có đồ gì tốt liền mua, thuận tiện bo cho thằng em hệ thống vài đồng
bạc lẻ.
Trương Tuấn nhớ đến, bản thân đã có một quyển Sơ giai phù lục, hắn cũng đã học
cách chế được vài loại, nên liền tìm mua Sơ giai đan lục.
"Ting, mua thành công Sơ giai đan lục, khấu trừ 4000 điểm ngưỡng mộ."
Tạm thời Trương Tuấn không vội vào kho đồ mở nó ra xem, bởi lúc này là thời
gian tiêu tiền a.
Lượn quanh cửa hàng một hồi, cân đo đong đếm không xác định nên mua cái nào,
Trương Tuấn trong lòng buồn bực.
Nghĩ đến tràng cảnh bên trong bệnh viện, cao thủ hơn mình có rất nhiều, hắn
liền cắn răng hối đoái tất cả điểm ngưỡng mộ thành điểm cộng tăng lên tu vi.
"Ting, hối đoái 7000 điểm thành công, chúc mừng ký chủ tu vi tăng lên luyện
khí kỳ viên mãn."
"Sao không tăng cho tao lên trúc cơ luôn?"
"Tăng lên trúc cơ kỳ bắt buộc cần phải có trúc cơ đan phối hợp, trúc cơ đan có
nhiều loại, ký chủ nên xem xét tự mình lựa chọn."
Hệ thống lạnh lẽo trả lời.
"Cho tao loại xịn nhất đi."
"Ting, điểm ngưỡng mộ không đủ."
...
Trúc cơ đan, Trương Tuấn đọc truyện tiên hiệp sắc hiệp đã nhiều, đương nhiên
biết.
Bên trong Trúc cơ đan, kỳ thật không chỉ là chỉ có được linh khí sung túc, mà
là còn ẩn chứa một tia pháp tắc.
Mặc dù mấy cái pháp tắc này chỉ là những pháp tắc cơ bản nhất trong tất cả các
loại pháp tắc, nhưng lại cũng đủ để thôi động những tên tu luyện giả có thể
bước vào Trúc cơ kỳ.
Tuy nhiên, dù trong Trúc cơ đan có ẩn chứa pháp tắc, thì cũng không phải trăm
phần trăm tu luyện giả sau khi ăn vào nhất định có thể bắt lấy cái tia pháp
tắc này..
Có thể hay không đột phá đến Trúc cơ kỳ, thì còn muốn xem ngộ tính và vận khí
của những con hàng tu luyện giả kia, ngoài ra thì chính là phẩm chất của Trúc
cơ đan.
Trương Tuấn muốn dùng, đương nhiên phải là hàng tốt nhất, hắn trở lại cửa hàng
tìm xem.
Hoàn mỹ trúc cơ đan, 10000 điểm ngưỡng mộ.
Chào.
Rốt cuộc còn dư lại 2538 điểm, Trương Tuấn liền nghĩ đến tiết mục may rủi :
"chiếc nón kỳ diệu"
Ý niệm vừa động, cái vòng tròn quay thưởng khổng lồ rộng lớn vô biên, bao phủ
bởi một tầng sương mờ lại xuất hiện, kim quang tán loạn tứ phía.
"100 điểm một lượt, căm on lét gâu."
Trương Tuấn lựa chọn, chính là tiêu phí cao cấp nhất, dù sao trẫm chính là có
tiền.
100 điểm ngưỡng mộ vừa biến mất, "chiếc nón kỳ diệu" liền bắt đầu chậm rãi
xoay chuyển..
"Ting, nhận được Thăng long cứng một bao."
Khục.
Cái quần què gì thế này.
"Ting, nhận được Thăng long cứng một bao"
Chậm đã, chậm đã.
"Hệ thống, không phải bình thường đều là bánh mì Sài Gòn sao?"
"Bánh mì Sài Gòn, hai ngàn một ổ chỉ dành cho mức tiêu phí 10 điểm."
"Khục, tao không hút thuốc, có thể đổi cái khác được không?"
"Có thể."
"Tốt, đổi tao chai nước suối."
...
Và thế là, sau khi không tin tà, cắn răng quay hết sạch 2500 điểm, Trương Tuấn
trong kho đồ đã có thêm 23 chai nước suối tinh khiết mát lạnh, cùng với hai
bao Thăng long cứng.
Nhìn xem kho đồ lúc nha lúc nhúc một đống tạp nham, bánh mì, thuốc lá, còn có
chai nước, Trương Tuấn rất muốn khóc lên.
Hắn lúc này thật nghĩ học theo giống Châu Tinh Tinh, ngồi phì phèo điếu thuốc
ở trước cửa, ánh mắt vô thần nhìn lên không trung, suy nghĩ về nhân sinh, suy
nghĩ về nhân phẩm của chính bản thân mình.
Con mẹ nó.
.
.
////
Đa tạ các đại gia hongthenguyetthan, mavuong, ken, letoan đề cử np, vô cùng
cảm tạ...