Hắc Long


Người đăng: nobita_0712

Lâm Thiên vẻ mặt hớn hở bước đi,hắn lấy được rất nhiều tiền tài từ trên cơ thể
của lão giả,số tiền đó vô cùng nhiều,chỉ sợ khiến cho hắn trở thành tỷ phú
ngay trong 1 đêm thôi,điều đó khiến cho nụ cười trên mặt của hắn,vô cùng nham
nhở.

-A....chết tiệt,cái gì mà đau vậy?

Nhưng bỗng hắn cảm thấy,nơi bụng của mình,có cơn đau truyền tới khiến cho hắn
gục xuống đất.

-A.......

Lột cái áo của mình ra,Lâm Thiên như muốn ngất xỉu,hắn chỉ thấy nơi bụng của
mình,có 1 vết chỉ dài thẳng xuống dưới,dấu vết này rõ ràng là bị mổ ra rồi
khâu lại,trên đó vẫn còn vết máu đỏ tươi hiện lên.

-Đây,từ đây mà ta lại có thương tích như vậy?

Lâm Thiên mắt như như trợn trắng,hắn không biết từ đâu lại có vết khâu đáng sợ
như vậy,từ bé đến giờ,hắn chưa từng bị thương như vậy cả.

-Không lẽ.....lão già kia lấy nội tạng của ta rồi,và số tiền này là lão đã bán đi nội tạng của ta!

Lâm Thiên giật mình,vẻ mặt của hắn vô cùng kinh hãi.

-Thứ gì...ta bị lấy mất thứ gì?

Hắn khẽ sờ soạn khắp người,vẫn thở được tức là nơi ngực của hắn không có vấn
đề,đặt tay lên tim của mình,vẫn còn đập bình thường.

-Thậ....n....thận của ta,số tiền này chắc phải tới 2 quả thận của ta!

Lâm Thiên nhìn xuống số tiền trong tay mình,trợn mắt rồi lại 1 lần nữa ngã
xuống ngất xỉu.

Nửa ngày sau.

-Chàng trai,ngươi định làm gì đó?

Lúc này,trên 1 khu đất vô cùng vắng vẻ,chỉ thấy 1 tên thanh niên với vẻ mặt
trắng rã,ánh mắt không chút sinh khí,trước mặt là cái thòng lọng treo trên 1
cành cây,phía xa hắn là 1 tên trung niên với gương mặt khiếp sợ nhìn.

-Ta muốn chết....

Lâm Thiên vẻ mặt chảy dài những hàng nước mắt,hắn không tin được là mình bị
lão già kia móc thận đem đi bán rồi,mất thận rồi hắn không còn muốn sống nữa,1
tên 21 tuổi đời,cái tuổi đẹp như vậy lại chưa có người yêu,lúc này hắn không
còn thiết sống nữa.

-Có gì từ từ nói,đâu cần phải tìm tới cái chết như vậy....

Tên trung niên vẻ mặt khiếp sợ muốn khuyên ngăn.

Nhưng hắn chưa kịp thì đã thấy Lâm Thiên treo cổ mình lên cái thòng lọng
rồi,hắn định chạy tới để kéo Lâm Thiên xuống nhưng chỉ thấy từ xa,có 2 thân
ảnh đang lao tới với 1 tốc độ đáng sợ.

-Tránh ra....

2 người không ai khác chính là mụ béo và nhị nương,nhìn thấy Lâm Thiên treo cổ
khiến cho 2 người hoảng sợ lao tới.

Bụp....

Nhị nương lướt qua tên trung niên,nàng không quên điểm 1 cái lên vai của tên
trung niên,khiến cho hắn đứng bất động ngay tại chỗ.

-Thằng ngu này,làm gì mà phải tự vẫn chứ?

Mụ béo lao tới,nhanh chóng cắt bỏ cái thòng lọng,nàng đỡ lấy cơ thể của Lâm
Thiên,ngay sau đó 3 người vội rời đi ngay trước mắt tên trung niên,nhưng có vẻ
như tên đó đã bị nhị nương làm không không biết gì xảy ra xung quanh nữa rồi.

1 lát sau....

Bên trong căn phòng nhỏ của Lâm Thiên,hắn được mụ béo và nhị nương đặt trên
cái sofa,lúc này vẻ mặt của 2 người vô cùng khác lạ,Lâm Thiên chỉ bị ngất mà
thôi,không có nguy hiểm,nhưng 2 người cũng thấy được vết khâu trên bụng của
hắn.

-Không phải bị mất nội tạng chứ?

Nhị nương lên tiếng hỏi.

-Không phải,vẫn còn nguyên nhưng có thứ gì đó vô cùng khác lạ!

Mụ béo kiểm tra cơ thể của Lâm Thiên 1 hồi,vẻ mặt của nàng vô cùng khác lạ,khi
kiểm tra tới phần bụng của Huy,mụ béo gương mặt lúc đó vô cùng kinh hãi.

-Thứ gì?

Nhị nương nhìn biểu cảm của mụ béo,hỏi.

-Công lực của hắn,không biết từ đâu mà có,lại còn vô cùng khủng khiếp nữa.

Mụ béo thanh âm đầy vẻ nghi hoặc.

-Công lực...hắn không phải là 1 tên bình thường hay sao,chúng ta cũng có dậy hắn tu luyện gì đâu mà lại có công lực?

Nhị nương lúc này cũng sững sờ,công lực mà mụ béo nhắc tới chính là những
người tập võ,nơi đan điền của họ sẽ tích lũy chân khí,và nó chính là công lực
của mỗi người,chân khí càng nhiều,công lực nội công càng thâm hậu.

-Nội công của hắn,chỉ sợ là hiếm có người nào trên đời có thể sánh bằng...

Mụ béo lên tiếng.

-Giai đoạn nào?

Nhị nương lại hỏi...

-Nếu so bình thường,nội công của hắn chắc cũng phải là Hậu Thiên thất,bát trọng,có khi là cửu trọng,ta không kiểm tra được chu tinh của hắn nên cũng không rõ,nhưng với nội công của hắn lúc này,chỉ sợ 2 người chúng ta cũng không phải là đối thủ...

Mụ béo vẻ mặt khác lạ,có ngạc nhiên mà cũng có kinh sợ,thưởng 1 tên bình
thường mà lại có được nôi công thâm hậu,chắc chắn là có người truyền cho,đến
cả kinh mạch của Lâm Thiên,cũng đã được đả thông rồi.

-Hắn lúc này tốt nhất không thể để người khác phát hiện,tốt nhất là cứ tạm thời phong ấn nội công của hắn lại,chờ đến lúc nào hắn hoàn toàn làm chủ được nó thì thôi.

Nhị nương lên tiếng.

Mụ béo cũng gật đầu đồng ý,ngay sau đó chỉ thấy nàng điểm vài nơi trên bụng
của Lâm Thiên.

1 hồi sau,cảm thấy mọi chuyện đã hoàn tất,2 người cũng trở lại hình dạng lúc
trước của mình,1 béo và 1 gầy,2 gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ đó hoàn toàn thay
đổi thành 2 người vô cùng khó coi.

-Chưa hết,ta còn lấy được thứ này nữa.

Lúc này nhớ ra,mụ béo mang tới 1 cái bọc,bên trong có 1 tờ giấy và 1 số tiền
lớn mà Lâm Thiên lấy được trên người lão già.

-Chỗ tốt tới không nhận sẽ bị trời đánh....

Nhị nương nhìn số tiền trong cái bọc,ánh mắt nàng bỗng sáng lên trông
thấy,gương mặt lúc này hiện rõ 1 chữ Tiền,ôm lấy đống tiền trong tài,vẻ mặt vô
cùng hưởng thụ.

-Không rõ nguồn gốc,muội không sợ hay sao?

Mụ béo lên tiếng.

-Có gì phải sợ....

Nhị nương cười lớn nói.

-Haizz....

Mụ béo thở dài,cái tính mê tiền này,chắc chỉ có 2 người này mà thôi.

-Khoan đã.....hôn ước....

Mụ béo lôi ra 1 tờ giấy bên trong cái bọc,khẽ liếc nhìn vài chữ,bỗng gương mặt
của nàng vô cùng hoảng sợ.

-Hôn ước,hôn ước của ai?

Nhị nương nghe thấy,vẻ mặt ngạc nhiên đi tới.

-Là chủ tịch tập đoàn Nhược Băng......

Mụ béo hô lớn.

Nội dung bên trong tờ giấy là nói về 1 hôn ước được định sẵn từ lâu rồi,và
người nữ bên trên chính là chủ tịch của tập đoàn Nhược Băng,Liễu Nhược Băng.

-Là Liễu Nhược Băng đó sao?

Nhị nương vô cùng chấn động.

Tập đoàn này được lấy theo tên của chủ sở hữu,chính là Liễu Nhược Băng,đây là
1 trong những tập đoàn lớn nhất ở quốc gia này,chưa kể nơi khác mà cái thành
phố này,có tới 60 phần trăm là do tập đoàn này cai quản,và chủ tịch của nó,còn
là 1 nữ nhân vô cùng xinh đẹp,vạn người mến mộ Liễu Nhược Băng.

-Ai có hôn ước với nàng?

Liễu Nhược Băng có hôn ước,đó là chuyện kinh thiên động địa rồi,không ai có
thể ngờ tới,mỹ nữ băng sương,lạnh lùng đó lại có hôn ước.

-Lâm....Lâm Thiên!

Cái tên còn lại bên trong,đủ để khiến cho 2 người cảm thấy trời đất xoay
chuyển,rõ ràng bên trên,cái người có hôn ước với Liễu Nhược Băng lại là Lâm
Thiên.

-Có khi nào trùng tên hay không,làm gì cái tên vô sỉ,khốn nạn,dâm tặc này lại có hôn ước với mỹ nhân như vậy?

Nhị nương làm sao có thể tin được,cái người bên trong đó lại là cái tên Lâm
Thiên này.

-Không...còn có ảnh của hắn nữa.

2 người nhìn tới,bên trong đó còn có rõ 1 cái ảnh của Lâm Thiên.

Lâm Thiên không biết được rằng,cái ảnh này là do lão già kia nhân lúc hắn ngất
xỉu mà dán lên,và tên của hắn cũng được lão viết lên,và nó sẽ thay đổi cuộc
đời của hắn sau này.

-Làm sao bây giờ?

Mụ béo có phần hoảng hốt,chuyện này lớn quá mức khiến cho nàng không biết phải
làm như thế nào.

-Kệ đi,thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng,mọi chuyện cứ quan sát đã...

Nhị nương lên tiếng.

Ngay sau đó,2 người nhanh chóng phi tang vật chứng,cái hôn ước đó được 2 người
giấu kỹ và số tiền được Nhị nương mang tới,đặt trên đầu giường của mình,coi
như là chỗ cất hoàn hảo.

Nửa đêm....

-A.....

Lâm Thiên nằm trong phòng,bên ngoài là 2 người mụ béo và nhị nương,có vẻ như 2
người lúc này phải ở bên cạnh hắn,quan sát và coi chừng Lâm Thiên.

Từ trong hôn mê tỉnh lại,Lâm Thiên cảm thấy toàn thân có chút đau nhức,hắn khẽ
rên lên 1 tiếng,cố gắng ngồi dậy.

Bỗng hắn giật mình,lúc trước hắn đã treo cổ rồi,nhưng lúc này vẫn còn sống,hắn
liếc nhìn xung quanh,thấy căn phòng quen thuộc,biết là 2 người kia tìm thấy
mình lúc chưa chết nên mang về,khiến cho hắn yên tâm.

-Ngươi không bị gì cả,nội tạng không có gì thiếu sót,chắc là ngươi bị thương rồi được người ta chữa trị thôi,đừng có lo nghĩ nhiều...

1 tờ giấy trước ngực,Lâm Thiên đưa lên đọc nó,nội dung bên trong là Nhị nương
viết,thấy được bút tích của nhị nương,Lâm Thiên mới bớt lo lắng,ánh mắt của
hắn vui mừng nhưng vẫn suy nghĩ.

-Lão già kia không lấy nội tạng của ta,vậy mổ bụng ta làm gì?

Lâm Thiên biết chắc,hắn không có bị thương,nhưng cái chuyện mà lão già mổ bụng
hắn,hắn vẫn không hiểu.

-Là do ta đây!

Bỗng 1 thanh âm vang lên.

-Ai....ai?

Lâm Thiên giật mình,hắn ngơ ngác liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy ai,chả
lẽ hắn nghe lầm.

-Nhắm mắt vào,tưởng tượng 1 chút rồi sẽ nhìn thấy ta.

1 lần nữa,thanh âm lại vang lên khiến Lâm Thiên hoảng sợ.

Hắn liếc nhìn 1 hồi,vẫn không thấy có ai,nhớ lại thanh âm nghe được,Lâm Thiên
nhắm mắt lại,tưởng tượng rồi bỗng hắn nhìn thấy 1 thứ.

-Ngươi là ai?

Thứ mà Lâm Thiên nhìn được là 1 thân ảnh trẻ con,tầm 12,13 tuổi,đứng lơ lửng
trên không trước mặt hắn.

-Ai sao,cứ gọi ta là Hắc Long là được...

Đứa trẻ lên tiếng.

-Hắc Long!

Lâm Thiên nghe tới danh tự của thằng nhóc này,không khỏi ngạc nhiên,hắn chưa
từng nghe qua ai lại lấy tên nghe lạ như vậy.

-Sau này rồi ngươi sẽ biết,ngươi chỉ cần biết rằng,ta sẽ là người giúp cho ngươi có được mọi thứ,từ tiền bạc,danh tiếng cho tới mỹ nữ,lúc đó ngươi tùy tiện vung tay là có.

Hắc Long cười cười nhìn Lâm Thiên nói.

-Bố cái thằng chém gió.

Lâm Thiên xì 1 tiếng,làm sao hắn có thể tin được cơ chứ,tiền tài mỹ nữ tùy
tiện vơ lấy.

-Ngươi không tin,mà thôi,sau này ngươi sẽ phải sùng bái ta mà thôi.

Hắc Long nói.

-Trước hết vào chuyện chính....


Đô Thị Thần Võ - Chương #4