Trả Thù Đau Đớn


Người đăng: nobita_0712

Lâm Thiên chia tay Tiểu Long Nữa,hắn có phần lưu luyến nhìn theo vị mỹ nhân
này đến khi khuất hẳn,hắn mới bước chân rời đi,có vẻ như xe của hắn hỏng,cũng
không đến nỗi tệ như vậy,gặp được mỹ nhân như thế.

-Chết tiệt,lão già kia vẫn chưa chết....

Lâm Thiên bước đi,hắn không khỏi suy nghĩ về Tiểu Long Nữ,nhưng bỗng
nhiên,gương mặt khốn nạn của lão già kia lại hiện lên trong đầu hắn,khiến cho
hắn không khỏi rùng mình.

-Ngay từ đầu,ta đã biết lão ta không chết rồi...

Thanh âm của Hắc Long truyền tới.

-Vậy sao,sao ngươi không nói cho ta?

Lâm Thiên trong bụng suy nghĩ,đây cũng là cách để hắn nói chuyện với Hắc Long
mà không cần phải lên tiếng.

-Lão ta vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ của mình,nên tạm thời lão ta chưa chết được...

Hắc Long trả lời.

-Nhiệm vụ gì?

Lâm Thiên hỏi.

-Tạm thời ngươi đừng biết...

Hắc Long cũng chưa muốn nói.

Thấy vậy,Lâm Thiên vẻ mặt càng ngày càng bực bội,bí mật của hắn chỉ có lão ta
biết,cứ ngỡ lão ta chết là trên đời không ai biết bí mật này nữa,nếu như lỡ 1
ngày mà lão già này mê gái nói ra,như vậy không phải sẽ kéo tới cả đám người
đòi mổ bụng hắn hay sao,nghĩ thôi cũng khiến cho Lâm Thiên bực mình.

-Khốn nạn,chết tiệt,đúng là cái đồ tiểu cường...

Lâm Thiên giận cá chém thời,chỉ thấy hắn đánh ra 1 chỉ,bỗng nhiên Lục Mạch
Thần Kiếm lại sử dụng được,chỉ thấy kiếm chỉ của hắn bắn thẳng vào 1 căn nhà.

Ầm....

Thanh âm như có thứ gì đó bị phá hủy vang lên,khiến cho Lâm Thiên giật mình.

-Bố cha thằng nào,phá cửa nhà vệ sinh nhà ông?

Từ bên trong,1 tên trung niên vẻ mặt hắc sắc lao ra,trong tay hắn là cây đao
vô cùng dữ tợn,nhìn bên dưới,rõ ràng là đang lúc hắn đi vệ sinh thì bị Lâm
Thiên phá hủy mất cảnh đẹp,cái quần còn chưa có kéo lên tử tế.

-Ai...không hồn bước ra...

Tên kia trong tay thanh đao vung lên vài đường,hắn liếc nhìn xung quanh nhưng
không thấy 1 ai,vẻ mặt tức tối đi vào.

Lâm Thiên hắn đã chạy từ lâu rồi.

1 lát sau,Lâm Thiên quay trở lại biệt thự của Nhược Băng,hắn liếc mắt nhìn vào
bên trong,thấy xe của nàng đã đậu ở đó từ bao giờ,ánh mắt hiện lên vẻ tức
giận,chính mụ vợ mất nết này,đã chọc thủng bánh xe của hắn,chỉ có nàng ta chứ
không ai khác.

Lâm Thiên tức tối đi vào,đám cận vệ thấy vậy định ngăn cản nhưng nhìn bộ dạng
của Lâm Thiên,như thể lúc nào cũng muốn cắn người nên không dám ngăn lại.

-Về rồi sao,ta còn tưởng ngươi ngủ ngoài đường nữa?

Lâm Thiên bước chân vào bên trong,chỉ thấy Nhược Băng đang ngồi thưởng thức
trà,2 bên là Tiểu Hoa và Tiểu Mai đang hầu hạ,thấy Lâm Thiên xuất hiện,Nhược
Băng gương mặt hiện lên nụ cười ẩn ý nhìn hắn nói.

-Hừ.....

Lâm Thiên đi tới,hắn nhìn thẳng vào mắt của Nhược Băng,như thể muốn ăn tươi
nuốt sống nàng.

-Sao vậy,định tỏ ra nguy hiểm hả?

Nhược Băng biết rõ lý do sao Lâm Thiên lại trở nên như vậy,nàng buông nhẹ chén
trà trong tay xuống,nhìn lên gương mặt tức tối của Lâm Thiên,cười nhạt nói.

-Nếu như còn lần sau,đừng trách là ta sẽ đánh vào mông nàng...

Lâm Thiên bỏ lại 1 câu rồi rời đi.

-Tiểu thư....hắn.....

Tiểu Hoa đang định lên tiếng thì bị ngăn lại,bên cạnh Tiểu Mai thấy vậy liền
im lặng,nàng biết chắc 2 người này ở công ty đã có không ít chuyện xảy ra.

-Kệ hắn đi,miệng của hắn,hắn thích nói gì thì nói....

Nhược Băng cười nhạt nhìn Lâm Thiên rời đi.

-Hừ....

Tiểu Hoa hừ lạnh 1 tiếng.

-Tiểu thư,tên kia lại gọi tới,nhắc tiểu thư chuyện ngày mai...

-Nhắc lại với hắn,ta đã biết,bảo hắn chuyển địa điểm đi,ngay sau khi tan làm,chúng ta sẽ gặp nhau,địa điểm ta sẽ gửi cho hắn...

Nhược Băng bỏ lại 1 câu sau đó cũng rời đi.

Tiểu Hoa gật đầu tỏ ý hiểu,ngay sau đó nàng cũng đi làm ngay,còn lại Tiểu Mai
thu thập.

Buổi tối...

-Tên kia đâu rồi?

Lúc này,đã đến lúc ăn tối rồi,Nhược Băng xuất hiện,nhưng không thấy Lâm Thiên
đâu,bên dưới bàn ăn đã được 2 người Tiểu Hoa và Tiểu Mai dọn sẵn.

-Cậu chủ hình như đang trong phòng,để em lên gọi...

Tiểu Mai nhanh chóng chạy đi.

-Cậu chủ,bữa tối đã đến,tiểu thư đang đợi cậu bên dưới...

Tiểu Mai chạy tới trước cửa phòng Lâm Thiên,nàng định đi vào nhưng sợ Lâm
Thiên đang làm việc riêng nên chỉ đứng bên ngoài lên tiếng.

-Ta biết rồi...

Thanh âm của Lâm Thiên từ bên trong vọng ra,sau đó 1 lát,Lâm Thiên xuất
hiện,bộ dạng của hắn vẫn bình thường,nhưng trong đôi mắt,vẻ tức giận vẫn chưa
có hết,Tiểu Mai thấy vậy cũng không nhiều lời,liền im lặng đi theo phía sau.

-Sao vậy,bộ lúc về bị chó cắn hả?

Nhược Băng thấy Lâm Thiên xuất hiện,thấy ánh mắt vẫn còn tức giận của hắn,cười
nhạt nói.

-A,lúc ở công ty,suýt nữa bị 1 con chó lớn cắn,nhưng may mà ta có mang theo mắm tôm,nên nó không dám cắn ta nữa...

Lâm Thiên ngồi phịch xuống,rõ ràng vẻ mặt của hắn nếu như không trả thù,hắn sẽ
không ngủ ngon được.

-Vậy sao,ta cũng muốn biết con chó đó là của ai,lại dám cắn đại công tử Lâm Thiên đây?

Nhược Băng cười cợt nói.

-Nàng.......

Lâm Thiên bị bộ dạng thờ ơ của Nhược Băng làm cho nộ hỏa công tâm,may mà hắn
kìm chế được.

-Không sao,nếu như con chó đó còn muốn cắn ta,cũng không tệ nếu ta cho nó vào nồi luôn...

Lâm Thiên lạnh lùng nói.

Nhược Băng cũng không có lên tiếng,bữa cơm tối đó tràn ngập sát khí trong
không khí,khiến cho không chỉ Tiểu Mai mà cả Tiểu Hoa cũng không có dám lên
tiếng.

Cũng không lâu,Lâm Thiên ăn xong bữa tối,hắn nhanh chóng quay trở lại phòng
của mình,Nhược Băng cũng vậy,2 người này như ăn xong cùng với nhau vậy,nàng
hỏi hắn về 2 người mẹ chồng kia đâu thì chỉ thấy Lâm Thiên trả lời bọn họ
có chuyện riêng,vài ngày nữa không có ở nhà
.

Điều này khiến cho Nhược Băng cảm thấy có chút khó xử,vốn tưởng 2 người ở
đây,nàng có thể điều tra được thân phận của 2 người này,nhưng không ngờ lại có
việc bên ngoài.

Nửa đêm...

Thời gian trôi qua rất nhanh,lúc này đã là nửa đêm,Lâm Thiên vì nghĩ cách trả
thù Nhược Băng mà không hề có ý muốn ngủ,nếu như hắn cũng chọc thủng bánh xe
như nàng,thì nàng lại có xe khác cho nên cách đó không có được.

-Khà...khà....ta đã quên mất thứ này rồi....

Lâm Thiên suy nghĩ 1 hồi,bỗng nhiên ánh mắt của hắn sáng lên,ngay sau đó chỉ
thấy hắn chạy vào trong nhà vệ sinh,sau 1 hồi lâu mới bước ra,gương mặt có
phần mệt mỏi nhưng nụ cười trên đó,rõ ràng là đang có âm mưu vô cùng nguy
hiểm.

-Để xem với thứ này,nàng có ngủ được hay không,đừng nên đắc ý như thế...

Lâm Thiên nghiến răng ken két nói.

Ngay sau đó,hắn ở trong phòng loay hoay làm thứ gì đó,1 hồi sau hắn mới xuất
hiện,lúc này trên người là 1 bộ hắc y với cái khăn che mặt màu đen,nói ra cũng
không phải khăn mà là tất của hắn,vì không có cái nào màu đen cả nên hắn đành
dùng tới tất,may mà hắn vừa mới giặt hôm qua xong.

Lâm Thiên ở đây không lâu,nhưng hắn biết những chỗ nào thường có người canh
gác,có CTV,nên hắn dễ dàng luôn ra mà không có bị bất cứ thứ gì phát hiện.

Phòng của Nhược Băng,nằm ở cuối lầu 3,nơi có 1 cái cửa sổ hướng ra bên
ngoài,hắn đều biết hết,Lăng Ba Vi Bộ thi triển,Lâm Thiên như 1 bóng ma giữa
đêm tối lẻn ra ngoài mà không có ai biết.

-Là chỗ này...

Hắn đi vòng qua ngôi biệt thự,đứng bên dưới ngẩng lên nhìn cái cửa sổ lầu
3,nơi đó là phòng của Nhược Băng,biết chắc lúc này nàng ta đang ngon giấc,hắn
liền hành động.

Lăng Ba lại 1 lần nữa thi triển,Lâm Thiên đạp nhẹ lên vách tường,theo thế chạy
lên....

Xoẹt....

-Thứ gì?

Gần tới lầu 3 thì bỗng,hắn cảm thấy dưới chân của mình đạp vào thứ gì đó khiến
cho bộ pháp bị ngừng lại,hắn cứ như vậy mà rơi tự do xuống.

Bụp...

May mà có nội lực trợ giúp,Lâm Thiên ngã xuống chỉ cảm thấy cái lưng có 1 chút
đau nhức mà thôi,những đau đớn này sẽ không là gì khi hắn làm thành công phi
vụ này.

Ngoàm....

Nhưng thứ khác lại tới,chưa kịp leo lên lên nữa thì Lâm Thiên thấy,chân của
mình như bị con gì ngậm vào vậy,hắn nhìn xuống,gương mặt cứng đờ.

Bên dưới là 1 con chó nghiệp vụ,đang cắn vào chân của hắn,cái miệng của nó như
nuốt trọn cổ chân của hắn.

-É......

Đau đớn bị chó cắn truyền tới,Lâm Thiên muốn hét lên nhưng không được,nếu vậy
chắc chắn nữ nhân kia sẽ biết,khi đó phi vụ của hắn sẽ hoàn toàn thất bại.

-Cút đi....

Lâm Thiên vung chân đá 1 cước,hòng muốn đá bay con chó này,nhưng mà cái miệng
của nó như đỉa bám vào vậy,vô cùng khó rời ra.

-Dám cắn ta,cho con súc sinh ngươi biết lợi hại...

Lâm Thiên 1 quyền đánh xuống,đánh thẳng lên miệng con chó,lúc này chỉ thấy con
chó ẳng lên vài tiếng rồi lăn quay ra đất,chưa chết nhưng bị 1 quyền của Lâm
Thiên làm cho ngất xỉu.

-Khà...khà....cơ hội tới....

Lâm Thiên lần nữa dùng Lăng Ba,hắn thuận lợi leo lên,tránh né được chỗ ngã
cũ,và trong chớp mắt,hắn đã tới bên cạnh cửa sổ phòng của Nhược Băng,lúc này
chỉ thấy hắn nhè nhẹ đẩy ra cái cửa sổ,bên trong Nhược băng đang ngủ,không có
phát hiện,Lâm Thiên lúc này muốn cười lớn nhưng vẫn nhìn,hắn lấy từ trong
người ra,1 thứ gì đó hình bầu dục,cầm nó trong tay,Lâm Thiên vẻ mặt càng ngày
càng hớn hở.

-Nếm thử BOM tự chế của ta đi,hắc hắc...

Lâm Thiên quăng mạnh cái thứ trong tay của hắn,hướng thẳng Nhược băng mà ném.

Bộp...

Nhưng cứ ngỡ là hắn thành công nhưng không ngờ,ngoài cái cửa sổ kia,trước mặt
Lâm Thiên còn có 1 thứ gì đó khác chắn lại,là cái gương nhưng vì trời tối nên
hắn không nhìn thấy,lúc này chỉ thấy thứ hình bầu dục đó bắn ngược trở lại,Lâm
Thiên nhìn nó bay tới trước mặt mình,định vung tay lên đỡ nhưng không kịp,nó
đập vào mặt hắn,nhanh chóng vỡ ra,1 luồng khí màu đen nhanh chóng bao trùm lấy
cái đầu của Lâm Thiên,điên cuồng chui vào mũi hắn khiến cho hắn trong chưa đến
1s đã ngất xỉu,ngã xuống mặt đất,sùi bọt mép.


Đô Thị Thần Võ - Chương #14