Cuộc Tự Tử Đi Vào Truyền Thuyết


Người đăng: nobita_0712

Đêm tối.

Bên trong bệnh viện,người ra người vào vô cùng tấp nập,những ca cấp cứu ra vào
liên tục,người chết có mà người thương nặng cũng có,khiến cho trong chỗ
này,không 1 nơi nào yên tĩnh.

Nhưng vẫn có 1 nơi,bên ngoài hàng ghế chờ đợi,có rất nhiều thân ảnh đang gục
mặt bên dưới,khí tức u ám bao trùm lấy tất cả mọi người,trên gương mặt đám
người,không 1 tên nào còn sinh khí cả.

-Chết rồi,thật sự chết rồi...

Tạ Kinh nhìn vào tờ giấy viện phí trong tay,vẻ mặt vô cùng khó coi.

-Tạ ca,không cần lo lắng,Thiên Long ca là đại ca tốt của chúng ta bao năm nay,lúc này huynh ấy gặp chuyện,chúng ta không thể nào thờ ơ bỏ huynh ấy được,đệ sẽ gắng hết sức...

1 tên đi lên,gương mặt của hắn vô cùng kiên định nói.

-Ngươi có tiền sao!

Thanh âm của tên này như thức tỉnh mọi người,thứ mà đám người đó cần lúc này
nhất,chính là tiền,chỉ có tiền mà thôi,nghe tới tiền,cả đám như tỉnh ngộ
vậy,tên nào nhìn tên vừa lên tiếng kia,cũng là bộ mặt hạnh phúc.

-Không,đệ không có tiền,nhưng đệ biết 1 chỗ chôn cất vô cùng phong thủy,nếu Tạ ca muốn....

Bốp....bốp....

Tên kia chưa kịp nói hết,thì hắn đã ăn nguyên 1 trận đòn vào mặt,trong nháy
mắt mà gương mặt biến dạng đến nhìn vào gương cũng không nhận ra được.

-Cái tên chết dẫm này,thứ ta cần là tiền,không phải nơi chôn cất,chuyện đó thì tìm lúc nào chả được...

Tạ Kinh vẻ mặt đầy tức giận nói.

-Không sao Tạ ca,ta có cách kiếm tiền,nếu như vì Thiên Long ca,ta nguyện hi sinh mình,cơ thể ngọc ngà của ta,sẽ đi làm trai bao...

1 tên khác đứng lên,gương mặt hắn tràn đầy vẻ tự tin và hưng phấn nói.

Bốp...bốp....bốp....

Lần này hắn ăn nguyên cái giày vào miệng.

-Ngươi mà đi làm trai bao,như vậy giết ta đi còn hơn,cái tên yếu sinh lý này,ngươi mà đi làm trai bảo chỉ tổ chúng ta tốn tiền đền bù cho khách mà thôi...

Tạ Kinh thật sự bị nộ hỏa công tâm rồi,đám thuộc hạ này,không 1 tên nào cho
hắn 1 sáng kiến hay cả.

-Nhưng đại ca...ta còn có....

Tên kia lấy ra cái giày trong miệng,lên tiếng hỏi Tạ Kinh.

-Sao,ngươi còn cách kiếm tiền khác sao,nhanh nói.

Tạ Kinh gương mặt lại hưng phấn,ánh mắt vô cùng mong đợi nhìn tên kia.

-Không...đệ chỉ muốn hỏi,đã bao lâu rồi huynh chưa giặt giầy,thối kinh khủng....

Tên kia đưa cái giày lên mũi ngửi,hắn tý nữa thì đột tử mà chết...

-Mới vài tháng thôi....

Tạ Kinh thuận miệng trả lời.

-Ngươi đây là đang chán thở rồi có đúng không?

Bỗng hắn giật mình,không biết từ đâu hắn lấy ra 1 thanh đao,hướng tên kia chém
xuống.

Xoẹt.....

Nhưng may là tên kia mau lẹ,tránh được 1 đao trí mạng đó.

-Sao rồi,đã có tiền để trả viện phí hay chưa?

Lúc này,tên bác sĩ xuất hiện,nhìn đám người Tạ Kinh cười cười nói.

-Không trả...có được không?

Tạ Kinh ngước mắt nhìn lên,chỉ thấy 2 hàng nước mắt của hắn chảy ra,bộ dạng vô
cùng đau đớn,những tên khác cũng vậy.

-Ngươi đây là muốn ta giết người có phải không.

Tên bác sĩ không biết từ đâu lôi ra 1 con dao mổ trâu,vung tới trước mặt đám
người Tạ Kinh.

-Nếu không có tiền thì coi trừng cái mạng của các ngươi đấy.

Tên bác sĩ trừng mắt nhìn đám người Tạ Kinh 1 cái,rồi quay đầu bước đi.

-Chưa hết....

Bỗng hắn nhớ ra chuyện gì đó liền quay lại.

-Sao vậy bác sĩ,được miễn tiền viện phí hay sao?

Tạ Kinh thấy tên bác sĩ quay lại,vẻ mặt hớn hở.

-Không...là viện phí tăng thêm,do trong lúc phẫu thuật có đôi chút việc ngoài ý muốn,cho nên tăng thêm viện phí,lúc này cỡ khoảng 3 tỷ,mau chóng lấy tiền ra nộp...

Tên bác sĩ để lại 1 câu rồi vui vẻ rời đi.

-Giết ta đi được không?

Tạ Kinh nhào tới,ôm lấy chân của tên bác sĩ,vẻ mặt vô cùng mong đợi.

-Cút...ta chỉ lấy tiền,nếu không có tiền thì sẽ lấy nội tạng của các ngươi...

Tên bác sĩ vung chân đá bay Tạ Kinh,1 mặt đe dọa nhìn đám người.

Đám người Tạ Kinh,không lâu sau đó đã rời khỏi bệnh viện,lúc đi,vẻ mặt tên nào
tên nấy cũng là sự vui mừng với nụ cười trên môi.

-Tạ ca,thật sự phải dùng tới nó hay sao?

Lúc này đám người Tạ Kinh xuất hiện bên ngoài,1 tên đệ tử đi tới,nhìn Ta Kinh
với ánh mắt mong chờ nói,có vẻ như đám người đang rất mong chờ chuyện này.

-Hết cách rồi,chúng ta phải dùng tới nó thôi,nó lúc này là thứ duy nhất giúp cho chúng ta,cũng như là giúp Thiên Long ca.

Ta Kinh thanh âm kiên định.

-Anh em,sẵn sàng chưa?

Hắn quay lại,nhìn qua đám thuộc hạ 1 lượt...

-Chúng đệ luôn luôn làm theo đại ca....

Đám người đồng thanh hô lên....

Bên ngoài.

-Đám đó đang làm gì vậy?

1 vài người nhìn thấy đám người Tạ Kinh,vẻ mặt cười châm chọc.

-Đoàn xiếc hả?

-Đúng là 1 đám củ chuối...

Không ít người nhìn thấy đám người Tạ Kinh,đều là vẻ mặt hài hước khó tả.

-Anh em,đây có lẽ là chuyện cuối cùng mà chúng ta làm cùng nhau rồi...nhưng.....

Tạ Kinh ánh mắt liếc nhìn 1 hồi,sau đó chỉ thấy hắn khẽ lùi lại,đứng bên cạnh
đám người,vẻ mặt có phần sợ hãi.

-Tạ cao,không sao đâu,chỉ khoảng 20 mét mà thôi,sẽ không có đau đớn đâu...

1 tên nói vào tai Tạ Kinh,và trước mặt bọn chúng,là 1 vách đá,với đêm tối nên
không nhìn rõ được nông sâu,nhưng ít cũng phải tới hơn 10 mét,và đây là cách
giải quyết tốt nhất lúc này,đó là tự sát mà thôi,còn số 3 tỷ đó,không phải bọn
chúng có thể trả được.

-Nhưng...ta sợ độ cao!

Tạ Kinh cơ thể hơi run lên.

-Sợ độ cao,2 mét rưỡi hả,đại ca cứ đùa chúng em...

1 tên nắm lấy cổ tay Tạ Kinh,kéo hắn tới bên bờ vực vách đá.

-Ngươi....muốn....

-Aaaaa....

Chỉ thấy tên kia giơ chân,đạp Tạ Kinh xuống bên dưới vách đá,chỉ thấy Tạ Kinh
hét lớn rồi rơi xuống,không 1 thanh âm nào tiếp theo vang lên.

-Anh em,Tạ ca anh dũng đi trước,để làm gương cho chúng ta,chúng ta cũng nên theo Tạ ca thôi,sẽ được đoàn tụ với 2 đại ca...

Tên kia liếc nhìn vách đá 1 hồi,hắn quay lại thì thấy ánh mắt của những tên
còn lại,đang nhìn chằm chằm vào hắn,nhìn thấy Tạ Kinh rơi xuống không 1 tiếng
động,hắn muốn rút lui rồi,nhưng chắc chắn đám người kia sẽ không để hắn làm
chuyện đó.

Gào....

Bỗng 1 thanh âm vang lên,đám người quay lại nhìn,chỉ thấy 1 bóng ảnh mờ mờ
đang đi tới,từ nơi đó cứ phát ra những thanh âm như động vật bị chọc tiết
vậy,vô cùng đáng sợ.

-Là Tạ ca,Tạ ca linh hồn quay trở lại rồi....

1 tên nhìn rõ gương mặt của người này,không ai khác là Tạ Kinh,chỉ thấy toàn
thân hắn ướt sũng,gương mặt trắng bệch không còn chút máu,đang nhìn chằm chằm
vào đám người.

-Tạ ca,huynh sống khôn chết thiêng,không nên lưu luyến nhân gian làm gì,chúng đệ đảm bảo sẽ đốt nhiều tiền vàng cho huynh.

Đám người không tự mà quỳ xuống,hướng Tạ Kinh dập đầu lia lịa.

Bốp....

Nhưng chỉ thấy Tạ Kinh lướt qua đám người,đi tới trước mặt tên mà lúc nãy đã
đạp hắn xuống,tiếp theo chỉ thấy Tạ Kinh giơ chân,1 cước đạp tên đã đạp mình
xuống,cảnh tượng khiến đám người há lớn miệng.

-Tạ ca chưa chết,đúng là ước muốn lớn nhất của chúng đệ....

Đám người thấy Tạ Kinh có thể đạp tên kia xuống,biết là hắn chưa chết,vội hét
lên vui sướng.

-Vậy sao!

Tạ Kinh ánh mắt nhìn qua đám người,với vẻ mặt vô cùng khác lạ.

-Tạ ca,huynh bắt buộc muốn như thế sao?

Như nhìn ra được ý trong ánh mắt của Tạ Kinh,đám người hơi lùi lại,có phần
tránh xa.

Nhưng sau đó,chỉ thấy đám người đứng xếp thành 1 hàng,từng tên từng tên theo
nhau nhảy xuống.

-Tạ ca,tình cảm huynh đệ chúng ta,chỉ có như vậy thôi sao?

-Trước đây huynh sống tình cảm lắm mà,sao bây giờ....

Từng tên theo nhau nhảy xuống,vẫn không quên hướng Tạ Kinh oán trách,từng câu
nói vang lên,như thể tình cảm anh em vô cùng sâu đậm bị Tạ Kinh hủy hết.

Vù...vù....

Tạ Kinh không quan tâm tới những câu nói đó nữa rồi,nếu lúc mà hắn chưa bị đạp
xuống mà những tên này nói như vậy,không chừng sau này,tình cảm anh em đi lên
vô cùng,nhưng lúc này,tình cảm anh em chỉ như cái bình gốm 20k 10 cái ngoài
chợ mà thôi,tùy thời vỡ nát.

Ngay sau đó,vụ tự tử tập thể này,đã đi vào trong truyền thuyết rồi,với sự
chứng kiến của nhiều người khác.

Sáng ngày hôm sau.

Lâm Thiên lúc này,từ bên ngoài đi vào trong căn biệt thự,đám cận vệ nhìn thấy
Lâm Thiên xuất hiện,gương mặt có phần nghi ngờ nhưng cũng không có hỏi nhiều
liền cho hắn vào.

Sự thực hắn thức giấc sớm,là để luyện công,hôm qua ở trong biệt thự không có
thời gian cho hắn tập luyện,hắn đành phải thức khuya để tranh thủ tập
luyện,Lục Mạch Thần Kiếm thì bắt đầu có tiến bộ rõ ràng,cơ hội để cho hắn đánh
ra kiếm khí càng ngày càng nhiều hơn,Lăng Ba Vi Bộ cũng vậy,Lâm Thiên lúc này
có thể bước ra vài bước rồi,khinh công của hắn lại được tăng lên 1 chút.

Bệnh viện...

-Bác sĩ,chuyện lớn rồi....

Lúc này,1 y ta từ bên ngoài chạy vào,vẻ mặt hốt hoảng nhìn tên bác sĩ hôm qua
đã phẫu thuật cho Thiên Long,nói.

-Chuyện gì?

Tên bác sĩ lạnh nhạt nói.

-Tên hôm qua,sống lại rồi...

Nữ y tá vẻ mặt không giấu được sự kinh ngạc nói.

-Sống....hắn sống thật rồi?

Nghe tới đây,cuốn sách trong tay tên bác sĩ rơi xuống,vẻ mặt vô cùng vui mừng.

Ngay sau đó,chỉ thấy hắn nhanh chóng chạy tới nơi mà Thiên Long được đưa tới.

-Hắn sống,vậy viện phí lại được tăng rồi...

Nhìn Thiên Long đang thoi thóp thở trên cái giường bệnh,vẻ mặt tên bác sĩ
không khỏi hiện ra nụ cười khó hiểu.

-Làm thủ tục chuẩn đoán cho hắn...

Tên bác sĩ hướng nữ y tá bên cạnh,nói.

Nữ y tá nhanh chóng chạy đi làm việc.

-Không sao,có ta ở đây,ngươi không chết được đâu,bệnh gì cũng sẽ khỏi...

Tên bác sĩ hướng Thiên Long an ủi.

Nghe được thanh âm vậy,Thiên Long vẻ mặt vui sướng gật đầu,trên mặt hắn chảy
ra 2 hàng nước mắt,như đang cảm tạ tên bác sĩ và trời đất.

Việc chuẩn đoán diễn ra rất nhanh mà thôi,trong tay tên bác sĩ lúc này là kết
quả của Thiên Long.

Nhìn qua bệnh án vừa chuẩn đoán xong,tên bác sĩ thở dài 1 tiếng,gương mặt lộ
ra nụ cười nhìn Thiên Long.

-Ta hết bệnh rồi sao,cảm tạ bác sĩ...

Thiên Long nhìn nụ cười trên mặt tên bác sĩ,hắn vô cùng vui mừng.

-Không,ngươi bị Ebola rồi...

Tên bác sĩ lạnh nhạt nhìn Thiên Long nói.

Thiên Long chưa kịp hết vui mừng thì nghe thấy thanh âm của tên bác sĩ,hắn đổ
gục xuống giường bệnh,tiếp tục ngất đi 1 lần nữa,lần này chỉ thấy 2 mắt hắn
trắng dã,mặt tái xanh,sùi bọt mép,cơ thể co giật trên giường bệnh.


Đô Thị Thần Võ - Chương #10