Lâm Thiên


Người đăng: nobita_0712

Hoa Hạ quốc gia.

Đây là 1 trong những quốc gia lớn mạnh nhất của thế giới,nơi này là nơi phát
triển nhất trên tất cả các lĩnh vực,từ kinh doanh,thương mại cho tới dịch
vụ,bất kể thứ gì thì nơi này cũng là nơi phát triển nhất,là nơi tập trung rất
nhiều những tập đoàn lớn mạnh nhất,những tập đoàn này chi phối nguyên 1 quốc
gia to lớn.

Nơi này cũng giống với những nơi khác,cũng có phát luật cai quản,nhưng có vẻ
như nó cũng bị chi phối bởi những thế lực lớn mạnh kia,những chuyện chém
giết,thanh toán lẫn nhau vẫn xảy ra thường xuyên ở mọi nơi,nhưng tuyệt không
có 1 ai can thiệp vào chuyện này,bởi lẽ phía sau,chắc chắn là có 1 thế lực lớn
mạnh chống lưng.

Nơi này là nơi phát triển nhất,nhưng cũng là nơi nguy hiểm nhất,nếu như bên
ngoài có chuyện xảy ra,thì nếu như không muốn mất mạng thì đừng nên can thiệp
vào,điều đó dẫn tới,Hoa Hạ quốc gia là nơi tập trung nhiều nhất của đám tội
phạm,cũng là thiên đường của bọn chúng,bọn chúng được ủng hộ bởi những tập
đoàn lớn mạnh,ở nơi này,nếu như không có sức mạnh thì cũng không khác gì rác
rưởi.

Thành Phố X.

Bên trong 1 con ngõ nhỏ,dài và hẹp,ánh sáng bên trong như không đủ để chiếu
sáng con đường,chỉ có ánh sáng từ những căn phòng xung quanh len lói ra,chắc
là cũng đủ để cho ai đó đi vào thì cũng không có bị lạc đường.

-Lâm ca,huynh đã về rồi sao,mẹ con muội rất là nhớ huynh.

-Ta về rồi đây,để cho 2 người phải chờ đợi rồi.

Bên trong 1 căn nhà nhỏ,nhìn qua cái cửa sổ tồi tàn hướng vào bên trong,chỉ
nghe thấy thanh âm của 1 nam và 1 nữ.

-Ồ,Tạ huynh,vẫn còn đang luyện tập hay sao?

-Rảnh rỗi quá mà,cũng muốn luyện tập 1 chút...

1 thanh âm nam nhân khác vang lên.

-Đứa bé này,có vẻ như thân với Tạ huynh còn hơn cả ta nữa,nếu như không phải quen biết huynh nhiều năm thì ta sợ sẽ nghĩ là nó là con của huynh chứ không phải của ta mất.

-Lâm huynh cứ đùa rồi,thẳng bé này có vẻ khá là thích khi ở cùng với ta mà thôi.

-Ha ha....

Choang.....

Những thanh âm bỗng nhiên biến mất,thay vào đó là có thứ gì như bị đập vỡ
vậy,hướng mắt nhìn vào mới biết,thì ra đó là 1 bộ phim đang chiếu trên ti
vi,và cái thanh âm vỡ nát đó,không gì khác mà chính là cái ti vi đó,chính giữa
nó bị ghim lên 1 cái remote.

-Cái quần què gì vậy,đây là kết thúc phim hay sao,cái thằng ngu kia không biết là đứa bé vốn không phải là con của hắn hay sao,lại còn cảm ơn tên kia nữa.

Phía xa,bên trên 1 cái sofa có phần cũ nát,là 1 thân ảnh thanh niên,chỉ thấy
gương mặt của hắn hiện lên vẻ vô cùng tức giận.

-Thằng đạo diễn này,đỏ vỏ tới gãy tay rồi hay sao mà nghĩ ra cái kết cục khốn nạn như vậy,uổng công ta coi nó từ đầu đến cuối.

Tên thanh niên gương mặt tức tối.

Hắn vốn là fan lớn của bộ phim này,hắn theo dõi không sót bất cứ 1 tập phim
nào,đợi chờ được cái kết nhưng không ngờ cái kết,lại quá mức nhảm nhí như vậy.

-Bình tĩnh,chỉ là phim thôi,không được nóng giận....

Hắn đứng dậy khỏi cái sofa,gương mặt như đang cố kìm nén sự tức giận trong
lòng.

-Vệ sinh cái đã....

Hắn quay đầu đi vào trong nhà vệ sinh,ánh sáng mập mờ từ ngoài căn phòng chiếu
vào cũng đủ cho hắn nhìn rõ bên trong.

Và rồi hắn làm cái chuyện mà khi làm đúng lúc cũng khiến cho ai cũng thoải
mái,nhưng lúc này đối với hắn lại không.

-Aaaa.tiểu tiện ra máu rồi.....

Phịch....

Bước ra từ trong nhà vệ sinh,hắn lại ngồi xuống cái sofa cũ nát của mình,trong
tay là ly nước vẫn chưa kịp uống.

Cạch....cạch.....

Bỗng bên ngoài,cánh cửa căn phòng bị mở ra,từ bên ngoài xuất hiện 1 thân
ảnh,người này nhìn qua thôi cũng biết là 1 người có thể trạng vô cùng đồ sộ.

-Tên kia,ngươi lại phá hoại cái gì hả?

Thanh âm vang lên,người tới là 1 nữ nhân.

Ánh đèn bên trong chiếu lên gương mặt của người này,gương mặt vô cùng tròn
trịa,có phần xấu xí,nhưng đôi mắt của nàng lại khác,nó đẹp lắm,như là pha lê
vậy,nếu như gương mặt của nàng không có biến dạng như vậy thì chắc chắn sẽ vô
cùng xinh đẹp.

-Mụ béo,lại tới nữa hả?

Tên thanh niên nhìn nữ tử vừa xuất hiện,cười trừ nói.

Người này không gì khác có thể coi như là mẹ nuôi của tên này,từ lúc hắn 7
tuổi,được người này mang ra từ bên trong cô nhi viện,hắn đã ở cùng với người
này hơn 10 năm nay rồi,lúc này hắn cũng đã là 1 thanh niên 21 tuổi,tâm hồn
trong sáng,sống nội tâm,yêu màu tím,thích màu hồng và ghét sự giả dối.

-A...ngươi....ngươi....ngươi....

Mụ béo nhìn tới cái ti vi trước mặt,bỗng gương mặt của nàng hiện lên vẻ vô
cùng tức giận,thanh âm cũng trở nên lắp bắp.

-Ngươi..ngươi cái gì,không phải mới cái thứ 7 thôi sao!

Tên thanh niên vẻ mặt lạnh nhạt nói.

-Hừ.....

Mụ béo ánh mắt liếc sang tên thanh niên,sát khí trong mắt hiện lên vô cùng
đáng sợ,chỉ thấy mụ hơi cúi xuống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Vù.....

Ngay sau đó,chỉ thấy như là 1 vật hướng thẳng tên thanh niên lao tới.

Bộp...

-Trò này xưa rồi...

Tên thanh niên đưa tay lên,chặn lại vật đang lao tới trước mặt của hắn,có vẻ
như đây là phản xạ tự nhiên của hắn rồi.

-Thứ gì......

Hắn định đưa lên mắt xem lần này mụ béo này lại ném thứ gì,nhưng chỉ ngay sau
đó thôi....

Ọe.....

Hắn chưa kịp nhìn ra thì đã cảm thấy trời đất như quay cuồng,cơ thể như mất
hết sức lực mà ngã xuống sàn nhà,trong bụng như có thứ gì thì nôn hết ra thứ
đó.

-Giày nửa năm chưa giặt của ta...

Mụ béo lạnh nhạt trả lời.

-Nửa năm.này đến trâu cũng chết vậy,không ngờ mụ đối với con của mình,lại ra tay ác độc như vậy.

Tên thanh niên đứng lên,ném lại cái giày trong tay của mình cho mụ béo,vẻ mặt
vô cùng khó coi nói,như thể hắn vừa rơi vào hố phân vậy.

-Đâu có mùi gì đâu.....Ọe....

Mụ béo định đưa lên mũi kiểm tra thì tình trạng cũng không khác gì tên thanh
niên là mấy.

-Bỏ qua chuyện này,ngươi định tính thế nào với nó hả?

Mụ béo ném đi cái giày trong tay mình,chỉ tay vào cái ti vi bị cái remote ghim
thẳng vào màn hình,tức giận nói.

-Ta sẽ kiếm tiền đến cho mụ,lo gì.

Tên thanh niên ngồi xuống sofa,lạnh nhạt trả lời.

-Trả...ngươi nói như ngươi có thể vậy,ngươi đã làm biết bao nhiêu công việc rồi,sau cùng ngươi có mang về đồng nào đâu,rồi ta lại phải đi trả nợ cho người ta,thật sự sai lầm khi lần đó ta lại chọn ngươi.

Mụ béo tức giận tới nộ hỏa công tâm.

-Người như ta,làm gì xứng với những công việc đó,vẻ đẹp của ta chỉ xứng với những chuyện cao quý mà thôi...

Tên thanh niên đứng lên,hắn hất ngược mái tóc của mình,để lộ ra gương mặt,ánh
đèn mập mờ chiếu lên nửa gương mặt của hắn,bộ dạng vô cùng đẹp trai.

Không nói nhưng gương mặt của hắn,nếu như chăm chút 1 tý thì cũng có thể coi
như là đẹp,mày cao mắt sáng,sống mũi thẳng,chỉ là bộ dạng của hắn vô cùng tàn
tạ nên ít ai nhìn ra được mà thôi.

-Vậy nói đi,công việc nào mới phù hợp với ngươi?

Mụ béo xì 1 tiếng,không thèm nhìn tên thanh niên nói.

-Bỏ cái dạng đó đi,ta chưa có gì vào bụng đâu...

Thấy hắn vẫn chưa có trả lời và vẫn đang hưởng thụ vẻ đẹp của mình,mụ béo
gương mặt hắc sắc nói.

-Vẻ đẹp của ta,nếu như bình thường thì người mẫu đối với ta thì coi như tạm được...

Tên thanh niên vẻ mặt cười cười nói.

-Chết tiệt,ngươi sống chỉ tổ là mầm bệnh cho người khác mà thôi,có phải đi tù hay chết ta cũng phải giết ngươi...

Chỉ thấy trong tay mụ,từ đâu xuất hiện 1 con dao,bộ dạng như vô cùng muốn giết
chết tên thanh niên kia.

-Chuyện gì...chuyện gì..nửa đêm không cho người khác ngủ hay sao?

Từ bên ngoài,1 thân ảnh khác xuất hiện,người này lại như đối nghịch hoàn toàn
với người bên trong,cũng là 1 nữ tử,bên trong thừa bao nhiêu thì bên ngoài
thiếu bấy nhiêu,nhưng lại vô cùng đáng sợ là nếu như 2 người bù trừ cho nhau
thì sẽ trở nên vô cùng xinh đẹp.

-Nhị nương,ta có chuyện muốn hỏi?

Tên thanh niên thấy người vừa xuất hiện,gương mặt hớn hở,xum xoe chạy tới.

Người được gọi là Nhị Nương này là người cùng với mụ béo kia,đưa hắn về từ cô
nhi viện,nên 2 người này đều được coi mà mẹ nuôi của hắn.

-Gì?

Nhị Nương nhìn tên thanh niên,cười nói.

-Nương thấy vẻ đẹp của ta,liệu có đi làm người mẫu được hay không?

Tên thanh niên gương mặt hớn hở nói.

-Cũng được,nhưng trước tiên,kiếm cho ta 1 đoạn dây thừng.

Nhị Nương cười nói.

-Dây thừng,làm gì?

Tên thanh niên có phần không hiểu.

-Kiếm 1 địa điểm đẹp,đào cho ta 1 cái hố,ta muốn thắt cổ.

Nhị Nương cười vẻ châm chọc nói.

-Ngươi mà làm được người mẫu,thì ta đã là diễn viên Hollywood rồi.

-Chết tiệt,trong nhà này,không ai là nhìn ra được vẻ đẹp của ta cả.

Tên thanh niên tức giận nói.

-Đủ rồi,ta mệt rồi,các ngươi cũng nghỉ sớm đi...

Nhị Nương để lại 1 câu rồi rời đi.

Tiếp theo đó,mụ béo cũng vậy,nhưng trước khi mụ rời đi,vẫn không quên nhắc nhở
tên thanh niên về chuyện cái ti vi bị hắn phá hoại.

-Thật là hồng nhan bạc mệnh mà,sắc đẹp của ta đúng là hao tổn theo năm tháng mà...

Tên thanh niên cũng theo 2 người rời đi,nhưng hắn đây là muốn đi dạo.

Hắn đã ở chỗ này hơn 10 năm nay,hiểu biết cũng không ít,xung quanh nơi này
cũng không thiếu những quán bar hay tụ điểm chơi đêm,nhưng những nơi đó,1 là
không có tiền,2 là nếu không có gì đó sau lưng thì tốt nhất đừng nên lui
tới,hắn biết chỗ nào nên tới và không nên tới.

-Lão già,đừng chạy!

Đang bước chân dạo ngoài đường,bỗng 1 cảnh tượng hiện lên trong mắt hắn,chỉ
thấy 1 đám người đang phía sau đuổi theo 1 lão giả,nhưng có vẻ như tốc độ chạy
của lão giả không kém so với đám thanh niên khiến cho bọn chúng không đuổi
kịp.

Gương mặt của tên thanh niên bỗng hiện lên hắc sắc,Lâm Thiên hắn từ nhỏ tới
giờ,đều vô cùng coi thường đám người như này,chỉ thấy hắn bước chân nhanh hơn
về phía đám người.


Đô Thị Thần Võ - Chương #1