Chương 92: Tham Quan Khảo Sát


Hai chiếc xe Audi tiến vào nhà máy điện của tập đoàn Tân Á, đây là lần đầu tiên Diệp Lăng Phi xuống thăm nhà xưởng của tập đoàn. Nhà máy điện này cũng khá lớn, nó rộng khoảng mười nghìn mét vuông, có lẽ đã được xây dựng từ bảy, tám năm trước.

Quản đốc nhà máy điện này họ Tống, năm nay ông đã hơn sáu mươi tuổi. Trước đây ông chính là lãnh đạo của Trần Ngọc Đình, hồi Trần Ngọc Đình mới tốt nghiệp đại học, sau đó xin vào tập đoàn Tân Á thì nàng đảm nhiệm chức vụ trợ lý quản đốc kỹ thuật nhà máy điện.

Trần Ngọc Đình cùng với Diệp Lăng Phi dừng xe trước cổng ký túc xá nhà máy, quản đốc Tống cùng với các vị lãnh đạo của nhà máy đã đứng chờ từ trước ở đây. Trước đây, tất cả các phân xưởng sản xuất đều thuộc quyền chỉ đạo của bộ sản xuất, nay thành lập thêm bộ phận tổ chức, đương nhiên là các phân xưởng này thuộc quyền lãnh đạo của bộ tổ chức.

- Phó tổng Trần, có cần tới ngồi ở trước nhà máy không?

Dù sao thì bây giờ Trần Ngọc Đình cũng là phó tổng giám đốc tập đoàn Tân Á, quản đốc Tống đối với Trần Ngọc Đình vô cùng khách khí, vẻ mặt lúc nào cũng niềm nở, tươi cười.

Trần Ngọc Đình vội vàng nói:

- Quản đốc Tống, chúng ta đâu cần phải khách khí như vậy. Trước đây tôi cũng từng làm ở bộ phận sản xuất nhưng vì không liên quan trực tiếp tới sản phẩm nên cũng ít quan tâm tới nhà máy điện, lần này tới đây là muốn thỉnh giáo ngài, muốn hiểu rõ hơn về tình hình hoạt động nhà máy điện của chúng ta.

Quản đốc Tống cười dài nói:

- Phó tổng Trần, tình hình nhà máy điện của chúng ta chắc cô còn chưa biết.

Quản đốc Tống nhìn mấy vị lãnh đạo nhà máy đứng phía sau mình, phân phó:

- Gọi tất cả chủ nhiệm các phân xưởng vào phòng họp, bảo bọn họ chuẩn bị tài liệu cho thật tốt, để trình bày tình hình của nhà máy với các vị lãnh đạo.

- Tốt lắm.

Một người đeo kính đang tiếng đến khu ký túc xá của phân xưởng, người này trông có vẻ rất nhã nhặn, tuy không thể nói là đẹp nhưng rất có phong độ.

Quản đốc Tống xoay người lại, ánh mắt hướng vào Diệp Lăng Phi. Lần trước ông cũng đã gặp qua người này chẳng qua là vẫn chưa hiểu rõ lắm.

- Giám đốc Diệp, lần đầu tiên xuống nhà máy điện thị sát, có phải cảm thấy hơi xa đúng không?

- Không sao.

Diệp Lăng Phi cười cười nói:

- Ngay cả phó tổng Trần còn không cảm thấy xa thì làm sao mà tôi dám than phiền được.

Trần Ngọc Đình liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nàng không nói lời nào, cất bước đi về phía tòa nhà trụ sở. Diệp Lăng Phi thấy Trần Ngọc Đình không hề có ý muốn tranh cãi với mình nên cảm thấy có chút vô vị, đành phải đi theo Trần Ngọc Đình vào trong tòa nhà.

Quản đốc Tống dẫn đầu những lãnh đạo trong nhà máy điện đi thành hai hàng, tiến vào tòa nhà.

Bên trong phòng hội nghị, quản đốc Tống bưng hai chén trà tới đặt trước mặt Diệp Lăng Phi và Trần Ngọc Đình, ông tươi cười nói:

- Ở đây không có gì đặc biệt, tôi chỉ có nước chè, mong các vị đừng để bụng.

- Quản đốc Tống, đừng khách khí, ông ngồi đi.

Trần Ngọc Đình bảo quản đốc Tống ngồi xuống bên trái nàng.

Diệp Lăng Phi ngồi bên phải Trần Ngọc Đình, hắn đang nghe Trần Ngọc Đình nói chuyện về tình hình sản xuất của nhà máy điện với quản đốc Tống. Diệp Lăng Phi cảm thấy rất buồn chán, hắn vốn không có lý tưởng gì nên căn bản không muốn làm gì ở tập đoàn Tân Á, bởi vậy, hắn không có hứng thú gì với câu chuyện của hai người.

Cái mà Diệp Lăng Phi đang tập trung là Trần Ngọc Đình, hôm nay nàng mặc bộ đồng phục màu xanh lam của tập đoàn, người nàng hơi nghiêng về phía trước, hai tay đặt trên mặt bàn, đang chú ý nghe quản đốc Tống. Ánh mắt Diệp Lăng Phi tập trung vào bộ ngực đầy đặn của nàng, trong đầu hắn tưởng tượng nếu không có cái áo ngực thì không biết bộ ngực của Trần Ngọc Đình sẽ quyến rũ đến mức nào.

Trần Ngọc Đình đang nói chuyện với quản đốc Tống, bỗng nàng nhìn lướt qua Diệp Lăng Phi thì thấy Diệp Lăng Phi đang đờ người ra. Nhưng nàng cũng không để ý, đang định nói tiếp với quản đốc Tống thì nàng bỗng phát hiện ra Diệp Lăng Phi đang nhìn cái gì. Nàng giật mình, cảm giác trong người nóng bừng lên. Sắc mặt không biến đổi, nàng lạnh lùng nói:

- Giám đốc Diệp, anh làm gì vậy?

- Ngẩn người.

Diệp Lăng Phi biết Trần Ngọc Đình đã phát hiện mình đang nhìn cái gì, nên nói thẳng thừng.

Trần Ngọc Đình biết không còn nào khác đối với Diệp Lăng Phi , nhưng trước mặt quản đốc Tống nàng không thể nói rõ rằng Diệp Lăng Phi đang nhìn ngực mình. Nàng chỉ nói:

- Giám đốc Diệp, bây giờ anh đã là giám đốc bộ tổ chức, thế nên phải hiểu rõ tình hình hoạt động của các phân xưởng trong tập đoàn.

- Tôi biết, tôi đang nghe các vị nói chuyện mà.

Diệp Lăng Phi thay đổi tư thế, tiếp tục nói:

- Phó tổng Trần, cô là lãnh đạo của tôi, đương nhiên tôi phải nghe theo cô, cô không để cho tôi nói chuyện thì tôi nói thế nào được.

Trần Ngọc Đình liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nàng lạnh lùng nói:

- Giám đốc Diệp, đó không phải là tính cách của anh, khi nào thì anh mới biết tôn trọng lãnh đạo?

- Vừa nãy, tôi đột nhiên phát hiện thấy phó tổng Trần nói rất có lý?

- Lời nói vừa nãy của tôi?

Trần Ngọc Đình sửng sốt, nàng thầm nghĩ:

- Mình vừa nói cái gì nhỉ?

- Đúng vậy, không phải cô vừa nói “ Đó không phải là tính cách của anh” sao? Những lời này rất có lý. Tôi cũng có cảm giác câu nói kia không phù hợp với tính cách của tôi.

Diệp Lăng Phi cố ý chọc tức nàng.

Trần Ngọc Đình biết Diệp Lăng Phi đang nói đùa mình, nàng định nổi giận nhưng nghĩ lại nổi giận với Diệp Lăng Phi cũng không có tác dụng gì, nên tốt nhất là không thèm để ý đến hắn nữa, tiếp tục nói chuyện với quản đốc Tống.

Những chủ nhiệm phân xưởng lần lượt chạy tới phòng hội nghị, trên tay họ đều cầm các loại tài liệu. Những chủ nhiệm phân xưởng này đa số đều là từ công nhân mà lên, luận về kỹ thuật hay năng lực thì không cần phải nói nhưng nếu luận về tố chất thì những người này rất kém.

Những chủ nhiệm này nói chuyện rất cừ, giọng người nào người nấy cũng đều to như chuông đồng. Tay cầm tài liệu, họ hứng phấn thuyết giảng khiến nước bọt bắn ra bốn phía xung quanh phòng họp.

Cuối cùng là quản đốc Tống đứng lên tổng kết, đến khi ông nói xong thì đã tới buổi trưa. Diệp Lăng Phi xoa xoa vào bụng, trong đầu đang tính xem sau khi cuộc họp kết thúc thì trưa nay hắn sẽ ăn cái gì.

Sau khi họp xong, quản đốc Tống cùng với Trần Ngọc Đình và Diệp Lăng Phi vừa đi vừa nói chuyện:

- Trưa này chúng ta ăn cơm ở canteen của nhà máy, thức ăn của chúng tôi cũng không tệ đâu.

Trần Ngọc Đình cười cười nói:

- Lão lãnh đạo, ông khách khí với tôi từ bao giờ vậy. Tôi cùng với giám đốc Diệp phải về trụ sở ngay, ông cũng biết đấy, bộ tổ chức mới đi vào hoạt động, vẫn còn nhiều công việc lắm.

Quản đốc Tống gật đầu nói:

- Ừ, nếu như vậy thì tôi cũng không giữ lại nữa.

Ông nhìn phía sau lưng Diệp Lăng Phi phát hiện cự ly giữa hắn và Trần Ngọc Đình rất gần, ông thấp giọng nói:

- Tiểu Trần, dù sao thì trước đây tôi cũng là lãnh đạo của cô, tôi không thể giương mắt nhìn cô bị hại được, tôi nghe nói thời gian trước có vấn đề ở một số hạng mục, hình như là có liên quan đến hạng mục tài chính, tôi thấy bảo phó tổng Tiễn cũng muốn biết chuyện này, cô phải cẩn thận một chút đấy.

Trần Ngọc Đình sau khi nghe xong nói:

- Lão lãnh đạo, ông yên tâm, tôi tự thấy mình không làm gì có lỗi với công ty nên không sợ ảnh hưởng gì cả.

- Cô tự giải quyết cho tốt.

Quản đốc Tống cười cười, không nói thêm gì nữa.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #92