Chương 6: Ước Chiến


Diệp Lăng Phi hạ cửa kính xuống, sau đó quay đầu ra ngoài, cười hì hì nói:

- Xin chào nữ cảnh sát.

- Không cần, đã quấy rầy hai người thân mật rồi.

Chu Hân Mính vừa cười vừa nói. Nụ cười này giống như là hai người là bạn tốt của nhau vậy.

- Nữ cảnh sát, lúc nãy chúng tôi chỉ tâm sự với nhau thôi. À, lúc này sao cô không trở về nhà, ở đây làm gì?

Diệp Lăng Phi nhìn về phía sau xe thì phát hiện có một chiếc xe cảnh sát dừng ở đó, trong xe cũng không có người.

- Nữ cảnh sát không định lái xe một mình về chứ? Như vậy cũng không hay cho lắm.

- Yên tâm, tôi bây giờ vẫn còn đang phải trực. Vừa đi tuần tra đã nhìn thấy một sắc lang dụ dỗ không biết thiếu nữ.

Nói xong câu này, Chu Hân Mính kẻo cửa xe ra, nghiêm nghị nói:

- Xuống xe, tôi bây giờ hiện tại đang hoài nghi anh dụ giỗ gian dâm vị thiếu nữ thành niên kia, cần phải đưa anh đi điều tra.

Diệp Lăng Phi thiếu chút nữa thì ngất đi, trong lòng thầm nghĩ:

- Đây chính là một cái cớ tìm ta để gây phiền toái. Tuy nhiên Đường Hiểu Uyển thoạt nhìn thì trông có vẻ rất trẻ, giống như là vẫn còn tuổi vị thành niên.

Hắn ngoan ngoãn đi xuống xe. Chu Hân Mính liền kiểm tra toàn thân của hắn.

Đường Hiểu Uyển lúc này cũng đã xuống xe. Nàng cũng muốn giải thích với Chu Hân Mính mình không phải là thiếu nữ vị thành niên, càng không phải bị người khác lừa gạt. Thế nhưng Chu Hân Mính đâu có chịu nghe, nàng hướng về phía Diệp Lăng Phi nói:

- Hiểu Uyển, em đi vào trong xe đi, đây là chuyện của anh với vị nữ cảnh sát này.

Đường Hiểu Uyển nhìn Diệp Lăng Phi lại nhìn Chu Hân Mính, nhất thời cũng không rõ hai người này có quan hệ với nhau như thế nào. Nàng đành bất đắc dĩ quay trở lại trong xe.

- Nữ cảnh sát, cẩn thận kẻo tôi quấy nhiễu tình dục của cô. Tay của cô hình như đặt lên một vị trí không thích hợp thì phải.

Diệp Lăng Phi cười hì hì nói.

Chu Hân Mính cười lạnh nói:

- Họ Diệp kia, tôi đang chấp hành nhiệm vụ, anh chính là đối tượng khả nghi cần phải điều tra.

Lúc này, Chu Hân Mính đã sờ đến đùi Diệp Lăng Phi. Cặp tay thon dài nhỏ nhắn của nàng ma xát vào đùi của hắn, sau đó từ từ vuốt xuống dưới.

Diệp Lăng Phi bị bàn tay mềm mại của Chu Hân Mính vuốt ve thì trong lòng có một cảm giác kỳ lạ. Trong lòng hắn thầm kêu không xong, đang chuẩn bị rời đi thì Chu hân Mính nghiêm nghị quát:

- Anh mà dám động đậy thì tôi sẽ lấy cớ là anh đánh lén cảnh sát mà bắt anh.

- Đây rõ ràng là cô hãm hại tôi.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy đôi môi của nàng nở ra một nụ cười thì biết rõ ràng nàng cố ý gây khó cho mình.

- Rất thông minh, anh đã biết được mục đích của tôi. Anh đã thông minh như vậy, chắc biết tại sao tôi làm phiền anh chứ?

Chu Hân Mính đã đặt vào biên giới trên đùi của Diệp Lăng Phi, gần kề bộ vị đó của hắn. Hạ thân của Diệp lăng Phi lồi ra một cái, thân thể hắn vừa giật giật lúc này Chu Hân Mính đã nắm cái đó của hắn.

- Họ Diệp kia, anh mà còn dám động đậy tối sẽ biến anh không còn trở thành nam nhân.

Đây chính là mệnh căn của con người. Diệp Lăng Phi trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mỗi cái này. Lỡ như Chu Hân Mính nhất thời tức giận, làm loạn lên thì Diệp Lăng Phi sẽ phải đau khổ cả đời.

- Nữ cảnh sát, tôi là công dân hợp pháp, cô không cần phải đối xử với tôi như vậy.

Diệp Lăng Phi ra vẻ cầu xin, cất tiếng nói:

- Không bằng ân oán quá khứ của chúng ta bỏ qua vậy.

Nghe thấy Diệp Lăng Phi đã chịu thua, Chu Hân Mính liền thả lỏng tay ra, vỗ vỗ má của hắn nói:

- Như vậy cũng không phải không đúng. Tôi rất thích nhìn thấy anh như vậy. Anh có biết trước kia tôi chỉ chơi người khác, ngày đó lại bị anh chơi lại, cục tức đó tôi nuốt không trôi được. Muốn cho tôi nguôi giận, chỉ có một ách đó là anh đứng yên để cho tôi đánh.

- Nữ cảnh sát, như vậy sao được.

Diệp Lăng Phi đưa đôi tay nhức mỏi buông xuống, nhún bờ vai đã mỏi nhừ của mình, đùa cợt nói:

- Tôi chỉ sợ cô đánh không lại tôi. Để cho tôi đánh cô, nhiều như vậy cũng không tốt.

- Anh nói cái gì, anh có thể đánh tôi một trận sao? Hừ tôi không tin.

Chu Hân Mính khinh thường nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Cho dù cho anh đánh trước ba chiêu anh cũng không phải là đối thủ của tôi.

- Thật không?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Như vậy đi, đêm nay tôi có chuyện nên tạm thời không thể phụng bồi.

Ngoài đêm nay, thời gian sẽ để cho cô lựa chọn.

- Hừ, hôm nay tâm tình tôi cũng không tốt, tôi tạm thời bỏ qua cho anh. Anh cho tôi số di động, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ gọi cho anh. Nếu anh mà không dám tới tôi sẽ lập tức tới công ty để gặp anh nghe chưa?

- Không dám, tuyệt đối không dám.

Diệp Lăng Phi liên tục ngáp, nhìn chiếc xe cảnh sát của Chu Hân Mính từ từ rời khỏi rồi quay lại xe của mình. Lúc này Đường Hiểu Uyển đã cuống cuồng đến mức sắp phát khóc. Nàng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nếu như không tại vì lời nói của mình, trưởng phòng cũng không bị cảnh sát điều trong. Trong lòng suy nghĩ mông lung, thầm cảm thấy mình có lỗi bỗng nhiên nhìn thấy Diệp Lăng Phi quay lại với nụ cười trên môi.

- Trưởng phòng, anh còn cười được sao?

- Tại sao lại không cười?

Diệp Lăng Phi ra vẻ thần bí nói:

- Tôi chính là đặc công được quốc gia huấn luyện đặc biệt. Nói thực cho cô biết, tôi tới đây chính là để chấp hành nhiệm vụ, so với cảnh sát bình thường, thì ai hơn ai?

- Trưởng phòng, anh lừa gạt người ta.

Anh làm sao mà là đặc công được, em không tin. Hừ anh gạt, em từ nay em không để ý tới anh nữa.

Đường Hiểu Uyển hờn dỗi nói.

Thấy đôi môi nhỏ nhắn của nàng, Diệp Lăng Phi không nhịn được lại hôn nàng lần nữa. Hắn cố gắng kìm chế sự xúc động của mình. Nói thế nào thì Hiểu Uyển cũng là cấp dưới của mình, nếu tiếp tục dây dưa thì không chừng sẽ gây ra một số chuyện không hay. Mặc dù mình không sợ nhưng cũng phải nghĩ đến thanh danh của cô bé này.

Trên đường đưa Đường Hiểu Uyển đến khu cư xá Thúy Viên, nàng không hề nhúc nhích. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, tựa hồ như có chuyện cần nói với Diệp Lăng Phi. Cuối cùng Đường Hiểu Uyển vẫn không thể nói ra, nàng xuống xe làm một mặt quỷ tinh nghịch nói:

- Trưởng phòng, cám ơn anh đã đưa em về nhà, hy vọng từ nay về sau có thể tiếp tục đi nhờ xe của anh.

- Không có vấn đề gì!

Diệp Lăng Phi đáp ứng nói.

Sau khi nhìn thấy Đường Hiểu Uyển đã vào trong khu cư xá, Diệp Lăng Phi mới trở về nhà của mình.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #6