Chương 589: Anh Thích Nghề Bảo Kiếm.


Công ty bảo hiểm Dân An thành lập năm 1995, trụ sở chính đặt tại Bắc
Kinh, là một công ty khá nổi tiếng. Đường Hiểu Uyên vừa thấy đây là một
công ty bảo hiểm. lập tức kéo tay Diệp Lăng Phi nói:

-Diệp đại ca, bảo hiểm là nghề khó làm nhất. em nghĩ anh nên đổi công ty khác thì tốt hơn?

Diệp Lăng Phi cười hắc hắc, nói:

-Đổi chỗ khác à. em nhìn bên kia còn có một công ty nữa, chúng ta đi ra chỗ đó vậy.

Diệp Lăng Phi chỉ vào một bàn tuyển dụng trống không ở gần đó. Đường Hiểu Uyên vừa nhìn theo, không nhịn được nói:

-Lại là một công ty bảo hiểm nữa sao?

Nghe Đường Hiểu Uyên oán trách. Diệp Lăng Phi cười nói:

-Hiểu Uyên, anh thấy không ai nộp đơn vào mấy công ty bảo hiểm đâu.
Khỏi phải vất vã. thôi chúng ta tới chỗ công ty bảo hiểm Dân An đi.

Vừa nói, hắn vừa kéo Đường Hiểu Uyên đi. Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu
Uyên còn chưa đi tới chỗ tuyển dụng của công ty bảo hiểm Dân An. một cô
sái mặc trang phục công sở đã vội vã đi tới chỗ hai người, cô ta nói
giọng Sơn Đông; cực kì nhiệt tình chào hỏi:

-Vị tiên sinh này, anh đến tìm việc làm à?

-Cô cứ hỏi thừa. tôi không tìm việc làm tới nơi này làm gì.

Diệp Lăng Phi nhìn qua thấy cô gái này khoảng 27, 28 tuổi, trông cũng
khá " khôi ngô", vóc dáng thô, khuôn mặt to bè. Diệp Lăng Phi không có
tí hảo cảm với cô gái này mà cô ta nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy cũng
vẫn giữ nụ cười, nói:

-Vị tiên sinh này, sao anh không đến chỗ công ty bảo hiểm Dân An chúng tôi xem một chút?

-Các cô đang tuyển người à? Diệp Lăng Phi hỏi.

Dĩ nhiên rồi. nếu anh làm tổng quản lí khách hàng ở một khu vực nào đó, tiền lương mỗi năm là tám mươi vạn tệ, chưa bao gồm tiền thưởng cuối
năm. Vị tiên sinh này. tôi thấy anh có khí chất của lãnh đạo. mau tới
đây ngồi nói chuyện chút.

Diệp Lăng Phi cười toe toét:

-Không ngờ cô cũng khéo ăn nói nhỉ cả việc này cũng nhìn ra, không sai,
tôi từng làm lãnh đạo. nhưng mà cũng là quá khứ rồi, tôi đã rời khỏi
công ty, đang muốn tìm một công việc để làm.

Diệp Lăng Phi vừa
nói vừa đi tới quầy tuyển dụng. ngồi xuống một chiếc ghế. Đường Hiểu
Uyên đứng ở sau Diệp Lăng Phi, nàng không ngồi xuống mà đứng ngắm Diệp
Lăng Phi. Cô gái kia nhiệt tình giới thiệu:

-Vị tiên sinh này,
có thể anh chưa hiểu rõ lắm công ty bảo hiểm Dân An chúng tôi, để tôi
giới thiệu cho anh. Công ty bào hiểm Dân An thành lập....

-Đừng nói nữa, chúng ta dứt khoát đi. Cô cũng thấy tôi không có nhiều thời gian không rảnh lãng phí ở mấy cái này.

Diệp Lăng Phi không đợi cô gái kia giới thiệu xong đã ngắt lời, hắn nói:

-Tôi tới đây chính là để tìm một công việc. Tôi thấy chỗ các cô đang
tuyển người. Nếu như các cô hỏi tôi tại sao lại đăng kí vào công ty của
các cô. tôi chỉ có thể nói rằng...

Diệp Lăng Phi nói tới đây. cố ý dừng lại một chút sau đó nói:

-*******. nơi này trừ chỗ của các cô ra chỉ có một công ty bảo hiểm nữa là không có ai xin nộp đơn. chỗ các cô lại gần chỗ tôi đứng hơn nên tôi mới tới đây.

Diệp Lăng Phi vừa nói xong, ba nhân viên tuyển
dụng của công ty bảo hiểm Dân An miệng cũng biến thành chữ "O". Cô gái
kia phản ứng nhanh nhất. cười nói:

-À, thật ra anh không hiểu rõ quy trình tuyển dụng của công ty chúng tôi rồi. Chúng tôi tổ chức tuyển người trên cả mạng Intenet và sàn tuyên dụng sau đó tập hợp các tài
liệu của người nộp đơn rồi mới liên lạc qua điện thoại. Bởi vì công ty
chúng tôi yêu cầu rất cao nên nhiều người không dám tới đây ứng tuyển.

-Quả nhiên là người làm bảo hiểm, mồm mép dẻo như kẹo. Diệp Lãng Phi nhấc chân lên nói:

-Được rồi, tôi tới để dự tuyển .

-Tiên sinh. sơ yếu lí lịch của anh đâu? Cô gái kia hỏi.

-Sơ yếu lí lịch à? Diệp Lăng Phi sửng sốt, nói:

-lẽ nào tới đăng kí dự tuyển cũng cần mang sơ yếu lí lịch, các cô đã báo lịch phỏng vấn gì đâu.

-ồ, thì ra anh không mang theo sơ yếu lí lịch, không sao. chúng tôi
cũng có sẵn bảng sơ yếu lí lịch ở đây, anh điền vào là được.


gái kia vẫn giữ vẻ tươi cười (chắc về nhà cứng hết quai hàm mất), lấy
một bản sơ yếu lí lịch trống đưa tới trước mặt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng
Phi nhìn lướt qua tờ khai một chút rồi giơ tay ra. nói: "Bút!". Cô gái
vội vàng đưa bút tới, cảm giác kia giống như là "Thật vất vả bắt được
một tên. ngàn vạn lần không thể để cho hắn chạy thoát". Diệp Lăng Phi
cũng không để ý nhiều lắm. hắn cầm bút điền tên của mình lên. Viết một
lúc , Diệp Lăng Phi bổng nhiên ngừng bút tựa hồ đang suy nghĩ gì đó. Cô
gái kia nhìn thấy thế. vội vảng giải thích:

-Tiên sinh. về vấn
đề xe cộ không nhất thiết phải khai. nếu như anh không có xe có thể
không khai, dĩ nhiên điền được thì tốt nhất.

Cô gái kia lấy một bảng khai khác, nói:

-Anh xem. chỗ này có các sự lựa chọn . nếu như anh không có xe. có thể
lựa chọn điền xe thường giá 3 vạn. trên tờ khai chúng tôi cũng ghi chú
rõ anh phải khai nhà ở, nhưng cũng không bắt buộc, nếu như anh không có
nhà ở cũng có thể điền là nhà tập thể nghèo, cái này cũng là quy định
của công ty thôi.

-Thì ra là như vậy! Diệp Lăng Phi nghe đến đó. thở dài một cái. vừa điền tiếp vừa nói thầm: "Các cô làm khó tôi rồi,
trong bảng chọn sao lại không có xe Mercedes-Benz giá hơn 100 vạn, cùng
không có biệt thự, tôi làm sao mà điền được, nếu như vậy cũng tốt, tôi
sẽ điền theo mấy lời của cô."

Ba cô nhân viên công ty
bào hiểm há hốc miệng, nhìn nhau, đều thầm phục đây đúng là nhân tài a.
không đi làm bảo hiểm thì thật là đáng tiếc, quả thực trời sinh để làm
ra tư vấn bảo hiếm. Diệp Lăng Phi nhanh chóng điền xong sơ yếu lí lịch.
cô nhân viên cầm sơ yếu lí lịch, nhìn số điện thoại của Diệp Lăng Phi,
đọc thật kỹ cho nhớ. giống như là sợ Diệp Lãng Phi bỏ chạy mất. Diệp
Lăng Phi cảm thấy rất kỳ quái, làm sao những người này nhìn mình mà hai
mắt đều tỏa sáng như thế.

-Tôi xin phép về trước!

Diệp
Lăng Phi vừa muốn đứng dậy, bỗng cô gái nói giọng Sơn Đông bàn với hai
cô nhân viên phụ trách tuyển dụng mấy câu. vội vàng nói:

-Diệp tiên sinh. xin chờ một chút!

-Có chuyện gì vậy? Diệp Lăng Phi kỳ quái hỏi,

-Chẳng lẽ các cô còn muốn tôi điền lại sơ yếu lí lịch sao ?

-Không phải vậy, Diệp tiên sinh. là như thế này. Chúng tôi cho rằng
ngài hoàn toàn đáp ứng các điều kiện của công ty, chúng tôi muốn ngài
ngày mai tới báo danh tại trụ sở của công ty, chi tiết cụ thể công việc
và cả lương bổng đãi ngộ của ngài sẽ được thông báo rõ ràng ở đó.

Cô gái lấy ra một tờ danh thiếp, hai tay đưa cho Diệp Lăng Phi. nói tiếp:

-Đây là danh thiếp của tôi. có chuyện gì ngài có thể gọi điện thoại cho tôi, ngày mai chín giờ sáng ở công ty, mong ngài nhớ kỹ, không nên đến
muộn.

-Nhanh như vậy đã được nhận rồi?

Diệp Lăng Phi cũng cảm giác quá nhanh, hắn không nhìn danh thiếp, cất vào túi áo, nói:

-Nếu như vậy thì ngày mai gặp lại các cô.

Nói xong, Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyên đi ra ngoài. Vừa ra khỏi chợ tuyển dụng. Diệp Lăng Phi thở dài một cái. nói:

-Hiểu Uyên, có đến chợ tuyển dụng một lần anh mới hiểu được một đạo lý. Đường Hiểu Uyên tò mò nhìn Diệp Lãng Phi, không hiểu hiểu hắn định nói
gì:

-Diệp đại ca, anh hiểu ra đạo lý gì?

Diệp Lăng Phi cố ý kéo dài giọng điệu, chậm rãi nói:

-Anh rốt cục cũng hiểu cái sì gọi là sói nhiều thịt ít rồi.

"Xì", Đường Hiểu Uyên cùng nhịn không được bật cười.

-Có cái gì buồn cười đâu. vốn là như thế mà!

Diệp Lăng Phi ôm eo Đường Hiểu Uyên, đi về phía xe của mình, vừa đi vừa nói chuyện:

-Hiểu Uyên. anh còn hiểu ra thêm một đạo lý khác nữa.

-Đạo lý gì vậy? Bây giờ khó tìm việc sao? Đường Hiểu Uyên hỏi.

-Không! Diệp Lăng Phi lắc đầu, chậm rãi nói:

-Anh hiểu ra thời buổi bây giờ là thịt ít sói nhiều đó.

Đường Hiểu Uyên lại bị Diệp Lãng Phi chọc cười, nàng thoát khỏi vòng tay của Diệp Lăng Phi, vừa cười vừa chạy, nói:

- Em cũng muốn bỏ chạy, cô bé Tiểu Bạch Thỏ đáng yêu không muốn rơi vào tay tên sói xám độc ác đâu.

Nhìn bộ dáng đáng yêu giống như một cô bé của Đường Hiểu Uyên, Diệp
Lăng Phi không nhịn được lắc đầu, thầm nghĩ: "Mình ở cùng Hiểu Uyên mấy
ngày. không biết có bị nhiễm tính trẻ con của nàng không nhỉ?"

Diệp Lăng Phi lái xe chở Đường Hiểu Uyên đến trường học tìm Vu Đình
Đình. Dạo này Diệp Lăng Phi cũng không gặp Vu Đình Đình. thật sự hơi nhớ nàng. Dù sao hiện tại cũng không có việc gì làm. Diệp Lăng Phi bàn với
Đường Hiểu Uyên rũ Vu Đình Đình cùng đi chơi. Trên đường tới trường học, Đường Hiểu Uyên đã gọi cho Vu Đình Đình. Vu Đình Đình vừa nghe máy,
Đường Hiểu Uyên đã cười nói:

-Đình Đình muội muội, bây giờ em đang ở đâu

-Là chị Hiểu Uyển ạ. em đang đi học. Vu Đình Đình nói.

-Hiểu Uyên tỷ tỷ. chị tìm em có việc sao?

Đường Hiểu Uyên cười, nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi đang lái xe, rồi mới trả lời thành thật:

-ừ, coi là có chuyện, có một người đàn ông muốn gặp em, em có muốn gặp không?

-Hiểu Uyên tỷ, chị đừng đùa em như thế . Vu Đình Đình cười nói.

-Em không muốn gặp những người đàn ông lạ a, chị có việc đúng không;
bây giờ em phải vào phòng học rồi, nơi đó tín hiệu liên lạc không tốt
lắm. có thể bị mất sóng, em cúp điện thoại đây. có gì buổi tối nói
chuyện tiếp.

Đường Hiểu Uyên nghe Vu Đình Đình nói muốn cúp điện thoại, vội vàng kêu:

-Em đừng cúp điện thoại, chị thật sự có chuyện muốn nói.

-Hiểu Uyên tỷ tỷ. chị nói mau đi! Vu Đình Đình thúc giục,

- Bây giờ em mà vào trễ, chị không biết ông thầy này được xưng là thiết diện vô tư. chỉ cần tới trễ nhất định sẽ bị phạt. không nói chuyện lí
do gì cả.

Diệp Lăng Phi lấy điện thoại trong tay Đường Hiểu Uyên, nói với Vu Đình Đình:

-Đình Đình. nếu như ông thầy kia khi dễ em. có cần anh đi dạy dỗ hắn ta một trận không, anh sắp đến cổng trường em rồi.

-A. Diệp đại ca!

Vu Đình Đình nghe thấy thanh âm của Diệp Lăng Phi. cực kì mừng rỡ. vui sướng không kiềm chế được. vội vàng nói:

-Diệp đại ca, em lập tức ra gặp anh.

-Được rồi, Đình Đình. hôm nay em không cần đi học. Hiểu Uyên cùng nghỉ làm. ba chúng ta đi chơi đi.

-Vâng! Vu Đình Đình không cần suy nghĩ gì, lập tức đáp ứng.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #589