Chương 575: Ở Bên Cạnh Anh


Bạch Tình Đình đặt tay lên ngực Diệp Lăng Phi, đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu nhìn hắn, lúc này hắn là tất cả đối với cô.

Môi Diệp Lăng Phi chầm chậm chạm vào môi Bạch Tình Đình làm trống ngực
cô đập thình thịch, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, khi hai đôi môi
dính chặt vào nhau, Bạch Tình Đình chủ động ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, hôn nồng nhiệt đáp trả.

Tay phải Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy lưng Bạch Tình Đình, lưỡi hắn quấn quýt lấy lưỡi cô, hôn say đắm. Trong lúc hôn, Bạch Tình Đình cảm thấy cơ thể mình như đang bùng cháy, toàn
thân như có lửa đốt bên trong.

Diệp Lăng Phi dùng cánh
tay lành lặn kéo áo Bạch Tình Đình lên đến tận vai. Toàn bộ tấm lưng
ngọc ngà, mềm mại với những đường cong hoàn mỹ của cô lộ ra hoàn toàn
trước mắt hắn. Hắn dùng tay lười biếng vuốt dọc tấm lưng cô, xoa đi xoa
lại vùng da thịt nõn nà không tì vết. Hành động này của Diệp Lăng Phi
làm chính hạ thân hắn bắt đầu có phản ứng. Rồi hắn dừng lại chỗ khuy cài áo ngực sau lưng cô, nhẹ nhàng bứt nó ra, chiếc áo con của Bạch Tình
Đình ngay lập tức rơi xuống.

Khi áo con rơi xuống, Bạch Tình Đình đột nhiên có cảnh giác, môi cô rời môi hắn, lúc này cô đang
ngồi trên người hắn. Cô đỏ mặt, nhưng không có ý định kéo lại chiếc áo
con giờ đã bị tuột xuống tận đáy lưng lại, mà chỉ đỏ bừng măt, dịu dàng
nói với Diệp Lăng Phi:

- Ông xã à, chờ em một chút!

Nói xong cô chỉnh lại chiếc áo ngoài đang bị Diệp Lăng Phi kéo lên tận
bả vai, tiện tay lôi hẳn áo con ra khỏi người đặt luôn xuống giường, rồi bước xuống đất.

Diệp Lăng Phi không hiểu cô định làm
gì, hắn dõi theo bước chân ra đến cửa của cô, nhìn cô chốt hắn cửa lại,
rồi thu hẹp mắt lại khi cô quay lại, đứng trước giường hắn.

Bạch Tình Đình nhìn hắn với cái nhìn đầy cảm xúc, mặt cô vẫn đỏ như quả táo chín, rồi cô chầm chậm cởi bỏ từng chiếc cúc trên áo mình, hé lộ
dần dần bộ ngực nhỏ trắng nõn. Diệp Lăng Phi không ngờ rằng trước mặt
hắn, cô tự lột áo của mình.

- Ông xã à, anh có thích em như thế này không?

Bạch Tình Đình hai tay ôm ngực, ngượng ngịu ngọt ngào hỏi.

Hắn nuốt nước bọt, cảm giác vẫn chưa thỏa mắt với màn thoát y ban nãy,
bà xã hắn có thể khiến bọn đàn ông phạm tội lúc nào không hay. Hắn gật
mạnh đầu, nói trong mụ mị:

- Thích, bà xã à, anh rất thích!

Nói xong, Diệp Lăng Phi giơ tay túm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình, kéo lên giường.

Bạch Tình Đình nằm nghiêng người trên giường tùy ý để tay Diệp Lăng Phi hành động nốt với chiếc váy đang mặc còn lại. Cả người cô giờ chỉ còn
độc chiếc quần lót, che chắn bộ phận quý giá nhất trên người. Bạch Tình
Đình lại ngồi trên người Diệp Lăng Phi, cúi người xuống, Diệp Lăng Phi
ôm lấy tấm lưng cô bằng một tay, miệng áp sát đến ngực cô, thè lưỡi liếm nụ hoa hồng hồng trên ngực Bạch Tình Đình.

Hai cánh
tay trắng mịn của Bạch Tình Đình nắm chặt lấy thành giường. ngực cô rung động dưới miệng Diệp Lăng Phi, cùng với sự đùa nghịch liếm láp của Diệp Lăng Phi ở trên ngực, mông cô cũng bắt đầu lắc lư, mồm không tự chủ mà
phát ra tiếng rên khe khẽ.

Đây cũng không phải lần đầu
tiên hai người cùng làm vậy. Đêm trước khi Bạch Tình Đình cùng Vú Ngô
sang nhà ba cô ngủ tạm một đêm trước hôn lễ, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình
Đình cũng đã có những hành động thân mật như thế này rồi. Chỉ là lần này Diệp Lăng Phi không thể dùng cả hai tay ôm trọn thân thể Bạch Tình Đình vào lòng.

Bạch Tình Đình sớm đã bắt đầu chấp nhận
chuyện phát sinh quan hệ với Diệp Lăng Phi, thế nên hôm nay khi đối diện với ông xã mình, cô không hề có bất cứ phản kháng nào. Mà ngược lại cô
rất muốn mang lại cho chồng mình những khoái cảm mà trước đây cô luôn
muốn lẩn trốn.

Trải qua những trận sinh tử, Bạch Tình Đình càng cảm thấy yêu chồng mình hơn, bản thân cũng thích được chồng vuốt ve nhiều hơn.

Khi hai chân Bạch Tình Đình bắt đầu tách ra. Đối diện với môi Diệp Lăng Phi, cả người Bạch Tình Đình hưng phấn đến cực điểm. Mông cô cũng lắc
mạnh hơn. Bạch Tình Đình lúc này không còn là mỹ nữ kiều kì, cao quý khó gần nữa, mà chỉ đơn thuần là người vợ đang hưởng thụ tình yêu của chồng dành cho mình. Tất cả mọi thứ của cô đều lộ ra trước mắt chồng mình.
Bất kì bộ phận nào trên người cô đều thuộc về người chồng cô yêu thương. Dưới những cái vuốt ve rực lửa của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình không
còn lo đến việc giữ thể diện. Thậm chí khi bộ phận nhạy cảm nhất của cô
dưới cái chạm tay của chồng mình từ từ thu lại, cô cũng không cảm thấy
vô liêm sỉ.

Bạch Tình Đình cả tối không rời khỏi phòng
bệnh của chồng mình. Cô nằm bên cạnh Diệp Lăng Phi. Mặc dù tối nay hai
người vẫn chưa chính thức quan hệ, nhưng sự động chạm về thể xác cũng
khiến các cơ của cô trở nên căng cứng mệt mỏi.

Trên mặt Bạch Tình Đình hiển hiện nụ cười hạnh phúc, cô trần truồng nằm bên cạnh chồng mình, cảm nhận được hơi ấm rất đàn ông từ người Diệp Lăng Phi tỏa ra.

Đêm nay Bạch Tình Đình nằm mơ một giấc mơ, trong
mơ có cảnh cô đã thật sự cùng chồng mình quan hệ. Và ngạc nhiên là cảm
giác sau khi quan hệ không hề đau đớn như cô từng nghĩ. Cái cảm giác đó
rất khó diễn tả thành lời, thoải mái, mãn nguyện, có lẽ thế.

Đến tận khi tỉnh lại, giấc mơ vẫn ẩn hiện trong đầu cô. Quay ra nhìn
người chồng đang nằm bên cạnh, Bạch Tình Đình tinh nghịch khẽ huýt sáo.

- Bà xã, em làm gì thế?

Trong chốc lát Diệp Lăng Phi cũng thức giấc, hắn hơi xoay người nhìn người bên cạnh.

- Không có gì, ông xã à, em đang nghĩ đợi khi vết thương của anh lành lại chúng ta sẽ đi du lịch kết hôn.

Bạch Tình Đình nói:

Chúng ta đi Hawai nhá, được không anh?

- Được chứ!

Diệp Lăng Phi nói.

- Ban ngày chúng ta sẽ cùng ra ngoài chơi, còn đến tối, sẽ ở trong phòng, hề hề, đến lúc đó em hãy sinh cho anh một đàn con.

Bạch Tình Đình dịu dàng bật cười nói:

- Em không phải heo, sao có thể sinh nhiều con như thế được.

- Vậy hai đứa nhé, một trai một gái. Con trai sẽ giống anh, còn con gái sẽ giống em.

Diệp Lăng Phi hôn lên môi Bạch Tình Đình, hỏi:

- Như vậy đã được chưa?

Bạch Tình Đình gật đầu, cô lại nhớ lại giấc mơ đêm qua, rồi đỏ bừng mặt, nhỏ giọng thủ thỉ:

- Ông xã à, em đã chuẩn bị tâm lý rồi. em chỉ … chỉ mong sau khi vết
thương của anh lành lại, lúc đó nếu anh muốn… muốn, thì nhẹ nhàng một
chút là được.

- Yên tâm đi.

Diệp Lăng Phi dỗ ngọt:

- Anh sẽ giữ chừng mực, bà xã à, em không cần phải lo lắng quá đâu.

Bạch Tình Đình e thẹn gật đầu, cô kề môi vào tai hắn thì thầm:

- Ông xã à, em đã chuẩn bị xong rồi. Tối qua em cũng định nói với anh cơ, nhưng em chỉ lo vết thương của anh.

Diệp Lăng Phi cười nham hiểm:

- Không phải có câu: “chết trên người mỹ nhân, làm quỷ cũng phong lưu” hay sao? Anh nguyện làm ma phong lưu.

- Linh tinh, em không muốn ông xã em xảy ra chuyện, em muốn đời đời kiếp kiếp được ở bên anh!

Bạch Tình Đình nói xong, thơm nhẹ lên má hắn rồi nhanh chóng ngồi dậy, giơ tay với lấy chiếc quần lót của mình, mặc vào người.

- Ông xã à, bây giờ em phải đến công ty, tối em lại đến với anh!

Bạch Tình Đình vừa cài khuy áo ngực, vừa nói với Diệp Lăng Phi đang nằm bên cạnh:

- Tối nay có thể em sẽ đến muộn một chút vì chiều nay em phải gặp một khách hàng, rồi có thể phải cùng người ta ăn tối nữa.

Diệp Lăng Phi vuốt ve tấm lưng trần của Bạch Tình Đình, nói:

- Tình Đình, sao em phải đi sớm vậy, lát nữa đi cũng chưa muộn mà.

- Em còn phải về nhà tắm.

Bạch Tình Đình mặc xong áo con thì quay người, hờn dỗi:

- Tối qua làm người ta nhếch nhác chết đi được, chỗ đó…chỗ đó bẩn quá thể. Em phải về nhà tắm rồi mới đến công ty được.

- Thì ra là như vậy, được, em về đi!

Diệp Lăng Phi dặn thêm:

- Đi dường cẩn thận đấy cưng!

- Vâng, ông xã, em biết rồi.

Bạch Tình Đình mặc xong quần áo, bước xuống giường, chỉnh đốn lại cho
ra dáng vẻ thường ngày, sau đó quay người về phía Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã, điện thoại của anh mất rồi đúng không, hôm nay em mua cho anh cái khác nhá.

- Không cần đâu em, hôm nay Dã Lang sẽ mang đến cái khác, lát nữa anh sẽ gọi điện cho em.

Diệp Lăng Phi nằm trên giường ngắm vẻ đẹp mơn mởn mỹ miều của Bạch Tình Đình, mà không kìm nổi tiếng xuýt xoa, mắt hắn gắn chặt vào phần hạ
thân đang được bao phủ bởi chiếc váy kia, mà cười nham hiểm:

- Bà xã à, hay tối nay chúng ta cứ thực hiện luôn đi.

- Ông xã, không cần phải vội như vậy, anh cứ lo dưỡng thương đi đã.

Bạch Tình Đình nhỏ giọng thừa nhận:

- Dù sao thì sớm muộn gì em cũng là của anh, chẳng lẽ chỉ có mấy ngày mà anh cũng không nhịn được hay sao?

- Em nói cũng đúng!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Có điều, tối nay em cũng phải làm y như tối qua đấy.

Bạch Tình Đình nghe xong lại đỏ mặt, im lặng coi như đồng ý.

Bạch Tình Đình vừa đi khỏi thì Diệp Lăng Phi lại nằm hẳn xuống giường
ngủ đến tận khi có một cô y tá bước vào thay thuốc hắn mới tỉnh dậy. Mấy cô y tá bệnh viện quân khu này cô nào cũng thướt tha trắng trẻo. Nếu
không phải tối qua vừa triền miên một trận với Bạch Tình Đình tối qua,
nói không chừng hôm nay hắn lại viện cớ trêu ghẹo mấy cô gái này, nói gì thì nói chứ nhìn người đẹp đỏ mặt cũng là cái thú của đàn ông.

Cô y tá kia sau khi thay xong thuốc cho Diệp Lăng Phi thì dặn dò:

- Cần phải chú ý hết sức, không được vận động mạnh, nếu không sẽ làm vết thương càng thêm sâu.

Câu nói này của cô y tá rõ ràng có hàm ý khác, tuy Diệp Lăng Phi hắn
đọc được hàm ý trong câu nói của cô, nhưng vẫn giả đò không hiểu hỏi:

- Cái gì được coi là vận động mạnh?

Cô y tá kia nhìn Diệp Lăng Phi, bất lực nói:

- Tóm lại là vận động mạnh.

- Cô phải nói rõ ràng một chút chứ, tôi cần phải biết cái nào là vận động mạnh để còn tránh.

Diệp Lăng Phi vẫn không tha hỏi.

Cô y tá trẻ bị Diệp Lăng Phi bức thì vội vã nói:

- Chính là chuyện giữa đàn ông và đàn bà, anh chắc cũng biết.

Nói xong cô y tá tội nghiệp chạy vội ra ngoài: Không thể động đến. E
rằng bản thân còn tiếp tục đứng đó thì sẽ tiếp tục bị người đàn ông này
chọc tức lên cô vội vàng chạy ra ngoài.

Cô gái này vừa
ra đến cửa thì Dã Thú cũng vừa đến đến nơi, suýt nữa thì hai người đâm
sầm vào nhau. Mắt nhìn theo bộ dạng hớt hải vội vã rời đi của cô gái
này, Dã Thú bước vào phòng, cười nói:

- Lão đại, anh lại làm gì cô y tá kia thế?

- Tao là người thật thà, còn làm gì được cô ta.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Là do cô ta tự nghĩ linh tinh ấy chứ.

- Không chắc là như vậy, Sa- tan, anh lại trêu ghẹo người ta rồi.

Có giọng nói của một người phụ nữ từ ngoài cửa truyền vào, Diệp Lăng
Phi ngó ra, thì thấy Angel ăn mặc gợi cảm đang đứng ngoài cửa

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #575