Chương 504: Gan Cũng To Quá


Nghe giọng điệu của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình cảm thấy Diệp Lăng Phi lại muốn làm ầm lên. Mặc dù cô rất căm phẫn Lâm Tuyết nhưng cô cũng chỉ muốn đường đường chính chính đánh bại Lâm Tuyết trên thương trường chứ không muốn dùng thủ đoạn nào khác.

Bạch Tình Đình vội kéo tay Diệp Lăng Phi, nói:

- Ông xã à, anh đừng làm ẫm ỹ lên nhé. Em nghĩ chuyện này coi chư xong đi. Dù gì thì không có Lâm Tuyết nhúng tay vào thì chuyện nhà máy hóa chất kia cũng không thể giải quyết trong ngày một ngày hai được. Hôm nay công nhân nhà máy còn làm tắc đường. Ông xã ơi, anh không biết những công nhân đó hung dữ như thế nào đâu. Hai bên đường dán đầy biểu ngữ lời lẽ hỗn tạp, không biết họ nghe ai xúi giục mà mọi cơn tức giận của họ đều dồn hết lên Thế Kỷ Quốc Tế của chúng ta. Chiều nay, tầng lầu kinh doanh giao dịch của chúng ta ở khu vực nhà máy đó còn bị họ đập phá. Có hai nhân viên đã bị thương.

Diệp Lăng Phi nghe xong, trợn mắt phẫn nộ nói:

- Những tên nhân công đó loạn rồi, có căm tức bất mãn gì thì đi tìm chính quyền thưa gửi. Họ hành động bạo lực như thế, ắt hắn là vì cái gì đó.

- Ông xã à, điều này cũng không lấy làm lạ. Tóm lại họ đều không đơn giản. Haizz. Em không biết ban đầu có nên có cái quyết định này không nữa.

Bạch Tình Đình nói,

- Tình Đình, chuyện này anh đã có dự tính rồi. Em đi ngủ trước đi. Anh thấy chuyện này không chỉ để như vậy là xong. Chẳng nhẽ họ không hiểu pháp luật.

Diệp Lăng Phi tức giận. Hành động của những nhân công nhà máy hóa chất thật quá khích. Lại còn dám đập phá tầng lầu giao dịch của Thế Kỷ Quốc Tế. Nếu cứ tiếp tục ẫm ỹ lên như vậy, bất động sản của Thế Kỷ Quốc Tế còn ai dám mua? Diệp Lăng Phi ra khỏi thư phòng, bước thẳng đến phòng ngủ của Chu Hân Mính. Bạch Tình Đình ngó thấy sắc mặt bừng bừng tiến đến phòng ngủ của Chu Hân Mính của hắn, cô dự cảm Diệp Lăng Phi tìm Chu Hân Mính không có chuyện tốt đẹp gì, bèn vội vàng chạy theo sau hắn.

Diệp Lăng Phi gõ cửa phòng Chu Hân Mính. Bên trong vọng ra tiếng hỏi của cô:

- Ai đó?

- Là anh, Hân Mính, anh tìm em có chút việc.

Chu Hân Mính lầm bầm nói:

- Đã mấy giờ rồi.

Dù mồm nói vậy nhưng Chu Hân Mính vẫn ra mở cửa, mơ mơ màng màng nhìn Diệp Lăng Phi đứng ở trước cửa phòng.

- Anh vào đi, giờ mấy giờ rồi. Ngày mai em còn phải đi làm nữa đấy.

Buổi tối Chu Hân Mính không mặc áo ngủ, cô chỉ tùy tiện mặc trên người mỗi chiếc quần tam giác. Mảng mông lớn bị lộ ra ngoài. Chu Hân Mính còn tưởng chỉ có một mình Diệp Lăng Phi, cô không để ý, nên vô tư chui tọt lên giường ngay sau khi mở của phòng cho Diệp Lăng Phi. Lúc cô ngóng ra ngoài đợi Diệp Lăng Phi bước vào thì mới nhìn Bạch Tình Đình đứng sau lưng Diệp Lăng Phi. Lúc này Chu Hân Mính chẳng có mảnh vải tử tế nào trên người, cô vội vàng kéo chăn lên, gấp gáp nói:

- Tình Đình, sao cậu cũng đến vậy?

Bạch Tình Đình ban nãy đương nhiên cũng nhìn thấy bộ dạng thiếu vải của Chu Hân Mính, nhưng cô không còn tâm trạng quan tâm đến việc rốt cuộc Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính đã phát triển tới mức độ nào. Cô bây giờ chỉ quan tâm xem Diệp Lăng Phi định tìm Chu Hân Mính làm gì.

- Hân Mính, tôi qua xem xem.

Bạch Tình Đình lơ đễnh trả lời. Cô quay sang nhìn Diệp Lăng Phi thì thấy hắn khẽ nhăn mặt, nói:

- Hân Mính, em biết chiều nay xảy ra chuyện gì bên phía nhà máy hóa chất không?

Chu Hân Mính ngạc nhiên hỏi lại:

- Chuyện gì?

Cô hết nhìn sang Bạch Tình Đình rồi lại nhìn sang Diệp Lăng Phi, rồi giải thích:

- Mấy ngày nay em bận việc của Vương Thiên Quân. Vụ án đã điều tra xong rồi. Em cũng đã giao lại hồ sơ cho cục trưởng. Nhất định Vương Thiên Quân giờ đang bị thẩm tra, phải ngồi tù. Những chuyện khác thì em không biết. Rốt cuộc bên nhà máy hóa chất đã xảy ra chuyện gì?

- Nhân công của nhà máy đó làm loạn tầng lầu kinh doanh bất động sản của Thế Kỷ Quốc Tế, đã thế họ còn đập phá, nghe nói có người bị thương. Chẳng nhẽ bên em không nhận được lời báo án?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Chuyện này thuộc phạm vi xử lý của đồn cảnh sát khu vực đó, đội cảnh sát hình sự của em không có liên quan gì. Em không hề biết.

Chu Hân Mính nhìn thấy sắc mặt có phần không bình thường của Diệp Lăng Phi, cô biết được quá khứ của hắn, nên cô cũng đoán được chuyện này đã làm Diệp Lăng Phi nổi giận. Trong lúc cô đang tính toán hậu quả mà việc này gây ra thì nghe tiếng Diệp Lăng Phi nói:

- Chuyện này anh thấy có ảnh hưởng không nhỏ. Hạng mục nhà máy hóa chất vốn là hạng mục quan trọng trong tương lai của Thế Kỷ Quốc Tế. Nếu sự việc lần này vẫn còn tiếp tục tiếp diễn, thì sau cùng không chỉ có Thế Kỷ Quốc Tế bị ảnh hưởng, mà con đường thăng quan tiến chức của ba em cũng sẽ không suôn sẻ. Anh nghĩ tốt nhất là em nên thông báo cho ba em một tiếng, không để sự việc này phát triển thêm nữa.

- Em không biết ba em nghĩ gì nữa.

Chu Hân Mính nói,

- Ngày mai em sẽ phản ánh chuyện này lại với ba. Đến lúc đó hãy nói tiếp.

- Không thể đợi đến ngày mai được, anh muốn gặp ba em ngay bây giờ.

Diệp Lăng Phi nói.

Chu Hân Mính vừa nghe xong thì trừng mắt, có chút phẫn nộ nói:

- Diệp Lăng Phi, anh định làm gì. Anh xem bây giờ là mấy giờ rồi, ba em ngủ rồi. Chẳng nhẽ anh muốn em gọi điện đánh thức ba dậy. Em không làm được.

Bạch Tình Đình thấy Chu Hân Mính đã tức giận liền vội vàng khuyên nhủ:

- Ông xã à, Hân Mính nói rất đúng. Chú Chu cả ngày bận rộn. Không thể vì chuyện này mà đánh thức chú ấy dậy được, không được lịch sự cho lắm. Thôi hay là chúng ta sẽ bàn tiếp chuyện này vào ngày mai vậy.

- Ngày mai có việc của ngày mai. Mấy ngày nay anh lo việc của Tân Á mà khinh suất chuyện Thế Kỷ Quốc Tế. anh không nghĩ lại có nhiều chuyện rắc rối đằng sau đến thế. Đám nhân công nhà máy đó to gan thật, ai là kẻ đứng dằng sau thao túng bọn họ? Tình Đình. Nếu Lâm Tuyết quả thực đang nắm bản kế hoạch hạng mục đầu tư tập đoàn của em, thì những việc này chính là do cô ta làm. Anh nghĩ cô ta nhất định không dừng lại ở đó, nhất định còn có âm mưu lớn hơn nữa. Việc này không thể kéo dài thêm được nữa, cần phải nhanh chóng giải quyết. Hân Mính, nếu em không gọi thì anh gọi.

Diệp Lăng Phi nói sẽ gọi điện thoại, Chu Hân Mính xẵng giọng:

- Anh dám!

- Sao anh không dám.

Diệp Lăng Phi quay ấn vài số, cuối cùng cũng không nhấn phím thực hiện cuộc gọi, mà chỉ thở dài, nói:

- Thôi vậy, Hân Mính. Coi như vừa nãy anh chưa nói gì. Anh chỉ muốn nói rằng em không phải ba mình, em sẽ không hiểu ba mình nghĩ gì đâu. Có lẽ, ba em cũng đang vì chuyện này mà phiền não. Thôi vậy, coi như Thế Kỷ Quốc Tế mất đi một hạng mục đầu tư, nhưng có thể thị trưởng Chu sẽ phải trả giá bằng cả chức quan của mình.

Diệp Lăng Phi nói xong, quay người bước đi, thì nghe thấy giọng điệu hòa hoãn của Chu Hân Mính:

- Đợi một lát.

Diệp Lăng Phi lại quay người lại, nhìn thấy Chu Hân Mính do dự rút điện thoại của mình ra, nói:

- Em gọi điện vào số máy bàn, hỏi người nhà xem ba em đã ngủ chưa.

Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng của Chu Hân Mính, hắn khẽ cười thầm trong bụng. Có những lúc Chu Hân Mính nhẹ không nghe lại ưa nặng. Chắc hẳn giờ đã thấy lời hắn nói rất có lý nên mới đồng ý gọi điện về cho ba mình.

Chu Hân Mính gọi về nhà. Người nghe lại chính là ba cô. Chu Hân Mính mềm mỏng nói:

- Ba à, ba chưa ngủ ạ?

- Ba đang bận chút việc, lát nữa ba mới ngủ. Hân Mính, có chuyện gì không con?

Chu Hân Mính ấp úng nói:

- Có chút chuyện ba à.

- Con bé này, không biết đổi tính đổi nết từ lúc nào. Nói chuyện với ba mà còn khách khí như vậy. Nói đi, có chuyện gì muốn ba làm nào?

Chu Hồng Sâm cười nói,

- Ba ơi, chuyện là như thế này, chính là…. Thì là…

Chu Hân Mính cứ ấp úng mãi mà không biết nên bắt đầu như thế nào, cô có phần phẫn uất chuyển điện thoại qua cho Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh nói chuyện với ba em đi.

Diệp Lăng Phi nhìn vẻ bất mãn của Chu Hân Mính, cười ha hả. Hắn nhận lấy điện thoại, cười nói:

- Thị trưởng Chu, cháu là Tiểu Diệp. Thật ngại quá, muốn thế này rồi mà vẫn quấy rầy thị trưởng.

Qua Chu Hân Mính, Chu Hồng Sâm biết được chút ít về xuất thân của Diệp Lăng Phi. Ông nghe giọng Diệp Lăng Phi, liền cười nói:

- Tiểu Diệp hả? Không có gì. Tôi bình thường cũng ngủ rất muộn.

Nghe Chu Hồng Sâm nói vậy, Diệp Lăng Phi bịt ống nghe lại, quay ra nói với Chu Hân Mính:

- Ba em nói ông ấy quen ngủ muộn. Em vừa nãy còn nói ba mình đã ngủ rồi. Thật là cô gái thích nói dối.

Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói vậy thì tức giận định giơ chân đá hắn một cái. Nhưng vừa mới giơ chân lại nghĩ đến Bạch Tình Đình cũng đang ở trong phòng, vội vàng dẹp ý nghĩ bạo lực, cô trợn mắt lừ Diệp Lăng Phi, sau đó nghe Diệp Lăng Phi cùng ba mình nói chuyện.

Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, nói:

- Thị trưởng Chu. Cháu có việc muốn nói với thị trưởng, là chuyện liên quan đến nhà máy hóa chất ạ.

Chu Hồng Sâm cũng đang phát phiền vì chuyện này. Khi nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến nó, ông không thay đổi thần sắc nói:

- Tiểu Diệp, cậu có cách gì không?

- Cũng không dám gọi là cách, chỉ là cháu biêt được một chút tin tức nội bộ. Cháu tin nếu như thị trưởng nghe được thông tin này, nói không chừng sẽ hiểu tại sao nhà máy đó hiện nay sao lại khó rời đi đến vậy. Không biết thị trưởng Chu thích nghe lúc nào? Ngay bây giờ hay để sáng mai?

Chu Hồng Sâm chau mày, ông cầm điện thoại, nói:

- Tiểu Diệp, cậu nói đi. Tin tức gì?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Cũng không có gì đặc biệt quan trọng. Cháu cũng vừa mới biết thôi. Nội bộ tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế có nội gián. Hạng mục đầu tư đối với nhà máy hóa chất trước khi được thương lượng với Thị Trưởng Chu đã bị người khác biết rồi. Thị trưởng Chu, cháu cho rằng dự án nhà máy đó vốn là một cái bẫy. Cái bẫy đó do một người nào đó cố ý sắp đặt cho thị trưởng. Đợi thị trưởng vướng vào bên trong. Thị trưởng Chu, chú thấy thông tin cháu đưa ra như thế nào?

Chu Hồng Sâm vừa nghe xong, mặt mày nhăn nhó, ông ta nắm chặt lấy điện thoại, căng thẳng hói:

- Tiểu Diệp, câu khẳng định tin tức này chính xác chứ?

- Về cơ bản là sự thật.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Thị trưởng Chu. Cháu tin nếu thị trưởng nghe chính miệng Tình Đình nói ra chuyện này, thị trưởng sẽ hiểu tường tận hơn từ trước đến sau của sự việc.

Diệp Lăng Phi vẫn chưa dứt lời thì đã nghe tiếng Chu Hồng Sâm vội vàng nói:

- Tiểu Diệp, cậu bây giờ có tiên đến nhà tôi không? A, còn Tình Đình nữa, tôi muốn trực tiếp cùng cậu và con bé bàn về chuyện này.

Diệp Lăng Phi lại cười thầm trong bụng. Xem ra thị trưởng Chu còn gấp gáp hơn cả mình. Mình còn chưa nói gì, ông ta đã vội vàng bảo mình đến. Nhưng rất hợp ý hắn, hắn rất muốn giải quyết nhanh chóng việc này, muốn đưa ra được giải pháp hay càng sớm càng tốt.

Hắn không ngần ngại đáp:

- Không vấn đề gì thưa thị trưởng. Cháu sẽ cùng Bạch Tình Đình đến đó.

Ngắt điện thoại với Chu Hồng Sâm, Diệp Lăng Phi đưa lại điện thoại cho Chu Hân Mính, nói:

- Hân Mính, ba em muốn anh và Tình Đình qua bên nhà ông. Em có muốn đi không

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #504