Chương 482: Đá Một Cước Hai Trăm Đồng! ...


Diệp Lăng Phi đỗ xe trước cửa quán nét Tiêu Dao, bước vào trong quán. Nhìn thấy trong đại sảnh của quán nét, một đám người quây tròn, Diệp Lăng Phi chen qua đám người đó đi vào sâu bên trong. Nhìn thấy một người mắc áo thun trắng, dưới mặc một chiếc quần jean ngắn, Vu Tiêu Tiếu đang cùng Hứa Duy ngồi chơi game.

- Lần này thật là thú vị, cậu nói nếu như mỹ nữ đó thua, cô ta sẽ cởi quần áo thật chứ?

Một tiểu nam sinh hỏi người bạn bên cạnh.

- Ai biết được, mình thấy chuyện này cũng có chút căn cứ, à mỹ nữ đó không thể nói lời mà không giữ lấy lời chứ.

Diệp Lăng Phi chau mày thầm nghĩ: "Vu Tiêu Tiếu này rốt cuộc đang giở trò gì vậy?" Diệp Lăng Phi thoạt đầu cho rằng Vu Tiếu Tiếu bị kẻ khác ức hiếp, tên đó chuẩn bị qua đây đánh nhau, nhưng không phải như vậy, hình như là Vu Tiếu Tiếu đang đánh cuộc với kẻ khác, còn lấy mình ra để mà đánh cuộc.

Diệp Lăng Phi đi đến bên Vu Tiêu Tiếu, không nói gì, chỉ nhìn Vu Tiêu Tiếu chơi game. Tên cảnh sát Vu Tiếu Tiếu khống chế vừa lộ đầu, liền bị kẻ khác dùng súng ngắm bắn bể đầu rồi.

Vu Tiếu Tiếu quăng chuột, có vẻ hết sức bất mãn, đến lúc nhìn thấy Diệp Lăng Phi ở bên cạnh, nét mặt Vu Tiêu Tiếu lộ ra vẻ kinh ngạc, miệng nói:

- Sư phụ, anh đến rồi ư.

Diệp Lăng Phi nhìn Vu Tiếu Tiếu ngồi xuống, không hiểu hỏi:

- Nha đầu này em đang làm gì vậy?

Vu Tiếu Tiếu chỉ tay vào ba người ngồi đối diện, nói:

- Sư phụ, là ba tên khốn này không biết từ đâu xuất hiện, buổi sáng hôm nay ở quán nét này chờ em và Hứa Duy, nói là muốn đánh cược với em, em không chịu được sự hống hách của bọn chúng nên đã đánh cuộc với bọn chúng, kết quả là em thua, sư phụ lần này anh phải giúp em, em đã nói nếu thua thì phải cởi quần áo, mẹ nó, lão nương hôm nay mặc T-shirt ra ngoài, nếu như phải cởi thật, thì sẽ bị những tên háo sắc ở đây nhìn thấy hết.

Diệp Lăng Phi liếc nhìn Vu Tiếu Tiếu, vậy nghĩa là lần đánh cuộc này tự cô muốn đánh cuộc, việc này thì liên quan gì đến tôi. Nhưng nhìn ánh mắt van xin của Vu Tiếu Tiếu, khiến Diệp Lăng Phi mềm lòng nói:

- Thôi bỏ đi, chi là đánh cuộc thôi mà, dù thua cũng chẳng có gì ghê sớm.

Lúc Diệp Lăng Phi nói, Hứa Duy cũng bị rời khỏi cuộc chơi, rất rõ ràng lần này lại thua nữa rồi.

Người thành niên ngồi đối diện phía bên phải không chơi game cười nói:

- Tôi nói người đẹp, ván này đã là ván thứ 7 rồi, chúng ta nói rồi, đánh hai mươi ván, nếu cô thắng được 3 ván, mấy anh em chúng tôi sẽ lột quần áo, ngược lại nếu không thắng được ba ván, thì cô phái lột, nhưng nhìn tình hình này, tôi thấy ngay cả một ván cô cũng không thắng nổi.

- Liên quan gì đến ngươi, vẫn chưa chơi xong cơ mà.

Vu Tiếu Tiếu liếc mắt nhìn người thanh niên đó nói:

- Đừng vội đắc ý, đợi lát nữa, ngươi chớ có thua đến mức tiểu ra quần.

Vu Tiêu Tiếu nói xong, lắc lắc cánh tay của Diệp Lăng Phi, miệng nói:

- Sư phụ, anh thấy rồi đấy, những kẻ này bắt nạt người quá đáng.

Diệp Lăng Phi lướt nhìn người thanh niên đó nói:

- Tôi thấy chuyện này nên dừng ở đây thôi, đánh cuộc cùng không cần phải làm to chuyện như vậy, mọi người chỉ là ngẫu nhiên chơi một chút thôi, có đáng phải cuộc đến mức phải lột cả quần áo ra không?

Người thanh niên đó nhìn Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói:

- Anh nói như thế là không đúng rồi, đánh cuộc là đánh cuộc, nếu như mọi người đều đã đồng ý, thì nên tuân thủ lời hứa.

- Hừ, mấy tên chuyên nghiệp đến đây đánh với dân nghiệp dư, các người thật không sợ mất mặt.

Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:

- Nói đi, các người là câu lạc bộ chuyên nghiệp nào?

- Anh nói cái gì?

Người thanh niên đó sửng sốt, hắn không hiểu tại sao Diệp Lăng Phi lại biết ba người bọn hắn là chuyên nghiệp, nhưng vừa nghĩ đến bản thân chịu sự ủy thác của người khác, hôm nay đến đây là để dạy bảo Vu Tiếu Tiếu, người thanh niên này liền phủ nhận nói:

- Ta thấy là cô sợ chúng ta, không dám đánh cuộc.

- Sợ cái rắm, mấy tên tiểu tử lông còn chưa mọc hết, ở đây mà chít chít méo méo.

Diệp Lăng Phi vô cùng nóng giận, nếu như là ngày xưa, Diệp Lăng Phi nhất định sẽ cùng mấy tên này chơi một lát, nhưng bây giờ không còn thảnh thơi như vậy nữa. Diệp Lăng Phi không nói nhiều lời, đưa tay kéo Vu Tiếu Tiếu nói:

- Đi thôi, đừng ở đây gây chuyện nữa.

Vu Tiếu Tiếu biết tâm trạng của Diệp Lăng Phi không tốt, trong lòng âm thầm hối hận, sớm biết như thế này thì không nên gọi Diệp Lăng Phi đến, nhưng lúc này cho dù hối hận cũng không kịp nữa rồi.

Diệp Lăng Phi vừa đi, người thanh niên đó liền mỉa mai nói:

- Người đẹp, không phải cô thấy thua nên mới bày trò như vậy chứ, thật là mất mặt, đánh không lại, bèn tùy tiện tìm một người đến phá rối, chuyện như thế này tôi gặp quá nhiều rồi. Nếu cô không biết chơi thì đừng có chơi, giả bộ làm gì chứ!

Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy liền tức giận, hắn quay người, nhìn người thanh niên đó cười lạnh nói:

- Thật là muốn giữ thế diện cho thì không muốn.

Diệp Lăng Phi nói xong liền lấy chìa khóa xe từ trong người ra, ném cho Hứa Duy nói:

- Đi lấy cái túi đen trong xe của tôi lại đây.

Hứa Duy sửng sốt, không biết Diệp Lăng Phi muốn làm cái gì, nhưng thấy vẻ mặt của Diệp Lăng Phi trầm xuống, Hứa Duy không giám nói nhiều, mau chóng chạy ra khôi quán nét, không lâu sau, cầm cái túi đen của Diệp Lăng Phi trên xe lấy ra đưa cho Diệp Lăng Phi, từ trong túi lấy ra một tập tiền mặt, đặt trong tay, cao giọng nói:

- Các vị hãy nghe đây, ai giúp tôi cho tên tiểu tử này một đấm, tôi sẽ cho người đấy một trăm, đá một cái hai trăm, tôi để tiền ở đây, đánh xong qua đây lấy tiền.

Chiêu này của Diệp Lăng Phi thật hữu dụng, những người ngồi cả ngày ở quán nét đều là những thiếu niên, vừa nghe nói tiền dễ kiếm như vậy, chẳng đợi sai bảo, hai, ba mươi người liền xông đến, lúc người thành niên đó còn chưa hiểu rõ thế nào, đã bị những người này đánh cho ngã gục xuống đất.

Hai người bạn đi cùng người thanh niên đó, nhìn thấy cảnh tượng này, liền bị dọa đến nỗi mau chóng nấp sang một bên, không dám đứng đó, người thanh niên đó bị đánh đến mức kêu oai oái trên mặt đất, miệng liên tiếp xin tha nói:

- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.

- Em nói sư phụ, anh thế này sẽ gây ra chuyện đó.

Vu Tiêu Tiếu lo lắng nói,

- Em chỉ là …..

- Không phải do cô, là ta nhìn tên tiểu tử này ngứa mắt, mẹ nó, nói cũng không biết lối.

Diệp Lăng Phi ngồi ở trên ghế, nhàn nhã hút thuốc, nhìn tên tiểu tử bị đánh cũng tương đối rồi hắn mới nói:

- Được rồi dừng tay đi!

Những thiếu niên đó lần lượt dừng tay lại, có kẻ còn đá thêm một cái cuối cùng, miệng nói:

- Hai trăm đồng này!

Diệp Lăng Phi cười rồi đem tập tiền đưa cho Hứa Duy nói:

- Cậu chia tiền cho những tên này.

Còn bản thân hắn vòng qua chiếc bàn đi đến trước mặt tiểu tử đó, ngồi xổm xuống, cười lạnh nói:

- Tao xem mày còn dám lắm mồm nữa không?

Tên tiểu tử đó bị đánh đến mức đầu rơi máu chảy, nằm trên mặt đất không dám động đậy. Hắn không còn dám càn rỡ nữa, nhận sai nói:

- Tôi sai rồi, tôi sai rồi.

- Nhóc con, mày nên nhớ kĩ, thời đại này là dựa vào tiền mặt, cho dù mày chơi game có tốt hơn thế nữa thì cũng tác dụng chó gì, một năm mày có thể kiếm được bao nhiêu? Mười vạn, hai mươi vạn, ba mươi vạn, hay là năm mươi vạn, nói cho mày biết số tiền này trong mắt tao chỉ là giấy vụn. Lần sau còn càn rỡ nữa, thì phải nhìn cho rõ là mình đang nói chuyện cùng với ai, đây là dạy bảo cho mày, nếu không lần sau không đơn giản chỉ là bị đánh thôi đâu, mà là không còn có thể chơi game được nữa, cho mày tàn phế. Được rồi, bây giờ mày có thể nói vì sao mày lại muốn gây rắc rồi cho bọn họ.

Người thanh niên đó sợ đến mức môi run run, đứt quảng kể lại, khi tên đó nhắc đến đội Phùng Khôn muốn hắn đến đây dạy bảo Vu Tiếu Tiếu, vẻ mặt Diệp Lăng Phi hiện lên chút lạnh lùng, hắn cười lạnh nói:

- Tên tiểu tử này thật là không biết hối cải, vẫn còn nghĩ đến sây chuyện phiền toái.

Nói xong, Diệp Lăng Phi đứng lên, hắn không nói nhiều, bước ra khỏi quán nét Tiêu Dao.

Vu Tiêu Tiếu và Hứa Duy liếc mắt một cái, sau đó cũng bước theo ra khỏi quán.

Sau khi Diệp Lăng Phi đi ra khỏi quán nét Tiêu Dao, liền gọi điện cho Dã Thú, trong điện thoại chỉ nói mấy câu :

- Xóa sổ quán nét Tiêu Dao đi, đừng để cho bọn chúng gây phiền toái nữa.

Diệp Lăng Phi nói xong liền bước đến trước xe mở cửa.

Hứa Duy và Vu Tiếu Tiếu đã đi đến bên cạnh của Diệp Lăng Phi, Vu Tiếu Tiếu nhìn sắc mặt bất thiện của Diệp Lăng Phi, nói:

- Sư phụ, anh lại làm sao vậy. Tại sao em cảm thấy hôm nay anh rất lạ?

- Lên xe đi!

Diệp Lăng Phi không nói nhiều mà bước lên xe trước, Hứa Duy kéo Vu Tiếu Tiếu một cái, cô nhìn sắc mặt của Diệp Lăng Phi không tốt, trong lòng sợ phải đi cùng Diệp Lăng Phi, vì vậy nhỏ giọng nói với Vu Tiêu Tiếu:

- Tiếu Tiếu, mình muốn về trường.

Vu Tiêu Tiếu nhìn Hứa Duy, nhỏ giọng nói:

- Cậu sợ sư phụ phải không, cậu yên tâm đi, sư phụ mình sẽ không nhát cậu đâu.

Hứa Duy vẫn lắc đầu, Vu Tiếu Tiếu thấy Hứa Duy như vậy, cũng không miễn cưỡng, vỗ vai Hứa Duy một cái nói:

- Đi đi, đi đi, về trường nhìn xem có trai đẹp không, dụ dỗ một chút.

Hứa Duy cười hì hì, cô đi đến trước cửa sổ xe, xin lỗi với Diệp Lăng Phi nói:

- Em phải về trường, em còn có tiết.

Diệp Lăng Phi gật gật đầu, không nói lời khác. Vu Tiếu Tiếu mở cửa xe, lên xe, cô lên xe liền nói:

- Sư phụ, nha đầu Hứa Duy này không cần lo cho nó, đợi đến lúc xuống xe chúng ta sẽ đi đâu chơi?

Diệp Lăng Phi khởi động xe, sau khi ra đường mới nói:

- Tùy, tâm trạng hôm nay của anh không tốt.

- Sớm đã nhìn ra rồi, sư phụ, khẩu khí khi nãy của anh vừa thật sự oai phong.

Vu Tiếu Tiếu cười nói.

- Em không ngờ rằng anh có thể nói ra những lời đó, em nhìn mặt tên tiểu tử đó sợ đến mức tái xanh.

Diệp Lăng Phi ừ một tiếng nói:

- Hay là chúng ta đi hóng mát?

- Được thôi.

Vu Tiếu Tiếu nói:

- Đã lâu rồi em không đi hóng mát, nhưng mà, sư phụ có chuyện gì thì phải nói trước, không được bán em đi nhé, bọn buôn người trong xã hội này rất là nhiều, tiểu bạch hoa non nớt như em mà bị bán đi chẳng phải là rất đáng tiếc hay sao, sư phụ anh nói có phải không?

- Thôi bỏ đi, nha đầu này trong đầu toàn nghĩ vớ vẩn gì, không có việc gì bán em để làm gì ?

Diệp Lăng Phi không vui nói:

- Thắt dây an toàn vào đi.

Vu Tiêu Tiêu le lưỡi, lập tức thắt dây an toàn, sau đó nói:

- Sư phụ, anh nói đi, có phải là do chuyện tình cảm xảy ra vấn đề?

- Đã nói rồi, không phải chuyện của em.

Diệp Lăng Phi nói.

- Ngồi cho vững, anh muốn tăng tốc độ.

Nói xong Diệp Lăng Phi nhấn ga, chiếc xe liền lập tức phóng nhanh trên đường.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #482