Chương 469: Ngươi Đừng Có Chêu Chọc Ta!


Lúc Diệp Lăng Phi và Chu Hân Minh vừa đi đến đường Thiên Tân dạo chơi thì bị mấy tiểu tử này nhắm vào. Thì ra tên trộm bị Diệp Lăng Phi đánh chính là nằm trong nhóm trộm cướp với quy mô nhỏ, hai tên trộm còn lại bị đánh đến nỗi không biết đường để lết về nhà nữa. Tiểu tử này hôm nay ra ngoài đi dạo, tuy nói bị đánh nhưng hắn bị đánh tương đối nhẹ, vì thế mà hôm nay định kiếm chút gì sống qua ngày đó chính là trộm một ít tiền. Mấy năm nay trộm cướp cũng không đơn giản, nếu một ngày không trộm được gì thì thứ nhất là không có tiền tiêu, thứ hai là tay ngứa ngáy đều đã trở thành bệnh nghề nghiệp rồi.

Tiểu tử này đang lúc tìm mục tiêu thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi, hắn lập tức tìm đồng bọn, ba tên lúc này nhằm Diệp Lăng Phi chính là đồng bọn của hắn.

Diệp Lăng Phi là người thông minh như thế nào chứ, sau khi hắn nhớ tới tên tiểu tử này chính là tên trộm lần trước bị hắn đánh, hắn liền nghĩ đến sự việc sẽ như thế này. Vì thế, Diệp Lăng Phi mới không nhanh không chậm, hắn biết những người này nhất định sẽ tìm mình.

Diệp Lăng Phi lúc này nghe thấy người thanh niên mặt dài này hỏi mình nên làm thế nào, hắn liền ra sức khịt khịt mũi hai cái, giả vờ làm ra bộ dạng yếu ớt nói:

- Vị đại ca, ồ, không phải, vị tiểu huynh đệ, anh thấy có phải chúng ta đã hiểu nhầm nhau rồi không, tôi thấy hay là cứ như vậy đi, tôi thừa nhận là tôi đã sai, đã không đánh phế huynh đệ của anh, sau này gặp phải chuyện như vậy, tôi nhất định sẽ đánh phế huynh đệ của anh luôn. Con người tôi gan nhỏ lắm chỉ sợ gây thêm phiền phức, bây giờ người của anh đông như vậy khiến dọa khiếp tôi rồi.

Lúc đầu trên mặt người thanh niên mặt dài này còn mang chút vẻ đắc ý, hắn tưởng Diệp Lăng Phi thật sự đã sợ rồi, nhưng càng nghe càng thấy không đúng, nghe đến cuối cùng tên thanh niên mặt dài này bị Diệp Lăng Phi khiến cho tức điên lên, cái gì chứ, còn muốn đánh huynh đệ của mình tàn phế luôn sao. Hắn không thể nào nghe tiếp được nữa chửi mắng:

- Tôi, ngươi chính là tìm chết mà, để tôi giáo huấn cho tên tiểu tử này một trận.

Hắn vừa vẫy tay thì mấy thanh niên bên cạnh hắn xông đến, ngay cả tên trộm lúc này định lấy trộm ví của Chu Hân Minh cũng xông lên.

Trên khóe miệng Diệp Lăng Phi hiện lên nụ cười tàn khốc, hắn nói với Chu Hân Minh:

- Hân Minh, em cần mấy người?

- Em cần hết.

Chu Hân Minh đáp.

- Thôi, Hân Minh, nếu như em bị mấy tên tiểu tử này đụng vào thì anh sẽ đau lòng cả nửa ngày đó, em cứ đứng đó là được rồi, mấy tên này giao cho anh.

Diệp Lăng Phi nói xong quay người lại đúng lúc mây tên tiểu tử đó xông lên, Diệp Lăng Phi bay người lên đá bay cước chuẩn nhất, một chân đạp vào ngực của tên trộm đó, lúc đó chính là đạp gãy đứt xương của tên trộm đó, tên trộm đó bị Diệp Lăng Phi đạp văng tới bốn năm mét, ngã cái bịch xuống mặt đất. Trong chốc lát đã ngát xỉu đi. Diệp Lăng Phi lại thêm một cái chuyển người đẹp mắt xoay qua đối diện với mấy tiểu tử thanh niên vừa xông lên, hai tay năm chặt nắm đấm nghênh đón xông tới. Trong khoảnh khoắc hai bên vừa tiếp xúc, hai tay trái phải của Diệp Lăng Phi tấn công cằm của hai tên thanh niên, cằm của hai tên thanh niên đó bị Diệp Lăng Phi đánh vỡ vụn, máu kèm theo những mảnh xương vỡ tuôn ra từ miệng của hai tên đó.

Tiếp theo chính là một chưởng quét chân của Diệp Lăng Phi, chân vừa quét trên cổ một tên thanh niên thì tên thanh niên đó ngay cả tiếng rên cũng không kịp thốt liền ngất đi. Ba tên còn lại đều trơ mắt ra, bọn họ nhìn thấy cảnh đó, chỉ trong chớp mắt mà bốn đồng bọn của mình đã bị người ta đánh trọng thương. Ba tiểu tử này thấy tình cảnh không ổn liền quay người định chuồn, Diệp Lăng Phi đã đến sau lưng bọn họ thò tay ra túm lấy cổ áo của hai tên trong số đó, dùng lực hất ra phía sau miệng nói:

- Hân Minh, em đừng có đứng không thế, hai tên này đưa cho em luyện tập đó.

Hai tên đó cứ như vậy đã bị Diệp Lăng Phi vứt đến trước mặt Chu Hân Minh, hai tiếng bạch, bạch, hai tên đó đã ngã nhào xuống đất. Chu Hân Minh nhấc chân lên đạp cái trán của tên thanh niên nằm bên cạnh chân mình hét:

- Không được động đậy.

Tên tiểu tử đó đã bị ngã nhào đến nỗi say sẩm cả mặt mày, làm gì mà có thể động đậy được gì nữa chứ. Chu Hân Minh vốn không nhất thiết phải động tay, cô chỉ cần đứng bên nhìn Diệp Lăng Phi đánh toàn bộ số thanh niên còn lại ngã nhào xuống đất hết.

Tên tiểu tử còn lại đó cũng đã bị Diệp Lăng Phi đánh nằm trên đất, còn đạp một cái trên đầu tên tiểu tử đó. Sau khi đánh xong phủi phủi tay hai cái rồi đứng trước mặt tên thanh niên mặt dài đó cười ha ha nói: Truyện "Đô Thị Tàng Kiều "

- Lúc này ngươi đã nói cái gì nhĩ?

- Tôi... tôi không nói gì cả.

Tên mặt dài đó nhìn thấy tình thế không ổn liền quay người bỏ chạy thì lại nghe giọng Diệp Lăng Phi cười nhạt nói:

- Nếu ngươi dám chạy một bước thì hôm nay ta sẽ khiến cho cả ba cái chân của ngươi đều bỏ xuống ở đây, khiến cho ngươi sau này không phải nam cũng chẳng phải nữ.

Câu nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho tên tiểu tử đó quả nhiên không dám động đậy liền quay người lại, bịch một cái quỳ xuống đất, mặt mũi trắng bệch miệng nói không ngớt:

- Em sai rồi, em sai rồi.

- Ngươi sai ở đâu thế?

Truyện "Đô Thị Tàng Kiều "

Diệp Lăng Phi bước qua cười ha ha dùng chân đạp lên ngực của tên thanh niên mặt dài đó hỏi:

- Sao ta chẳng biết ngươi đã sai nhỉ, nói nghe xem thử.

- Tôi không nên đắc tội anh, càng không nên chửi anh.

- Ừm, ngươi chửi ta, ta đều quên hét rồi.

Diệp Lăng Phi cười ha ha nói.

- Được rồi, ngươi đã biết mình sai, vậy thì tự trừng phạt mình đi, đừng có để cho ta động tay, tự tát cho mình một trăm cái bạt tai.

- Cái gì?

Tên mặt dài đó chất vấn theo bản năng, hắn thường ngày khoa trương quen rồi, lúc nghe Diệp Lăng Phi nói câu này thế là theo bản năng phản vấn lại một câu.

Diệp Lăng Phi trừng mắt nạt:

- Chẳng lẽ tai ngươi điếc rồi, nghe không rõ lời ta nói sao, có cân ta nhắc lại lần nữa cho ngươi nghe không.

- Không cần, không cần.

- Vậy ngươi còn đợi gì nữa, nếu như ngươi không đồng ý tự tay ngươi tát, vậy thì để ta, ta sẽ khiến cho cả cái miệng ngươi không còn một cái răng nào, tên khốn nạn ngươi, gây chuyện dám gây lên đầu ta, cũng không thèm biết con người của ngươi lớn như thế nào à.

Diệp Lăng Phi vốn định chửi tên trộm bị mình đánh trên xe buýt nhưng tiểu thanh niên đó đã bị Diệp Lăng Phi đánh ngất đi rồi, cho dù Diệp Lăng Phi có ở đây chửi thế nào thì hắn cùng không thể nào nghe thấy được.

Tên thanh niên mặt dài đó không còn cách nào khác đánh phải tự mình tát tai mình, vừa tát vừa đếm. Diệp Lăng Phi từ trong túi rút ra điếu thuốc vừa châm thuốc vừa hỏi Chu Hân Minh:

- Hân Minh, em định xử lý mấy tên tiểu tử này thế nào?

Chu Hân Minh vẫn còn đang trong cơn tức, lúc này bị tên thanh niên mặt dài đó làm cho cơn nhục nhã vẫn chưa tiêu tan. Tuy nói Chu Hân Minh đã nhìn thấy tên tiểu thanh niên mặt dài này đang tự tát tai hắn nhưng cô vẫn cảm thấy không đủ xả cơn tức, thò tay rút điện thoại ra, không nói gì với Diệp Lăng Phi mà tức hồng hộc bấm số điện thoại. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Chu Hân Minh rút điện thoại ra là biết Chu Hân Minh định giáo huấn mấy tên trộm này một trận ra trò rồi.

Quả nhiên chẳng sai. Chu Hân Minh gọi điện cho Tiểu Triệu đang trực ban của đội cảnh sát hình sự bảo hắn dẫn theo người đến đường Thiên Tân. Ngữ khí Chu Hân Minh nói với Tiểu Triệu khác hoàn toàn với ngữ khí Chu Hân Minh nói với Diệp Lăng Phi trong cuộc sông hàng ngày, lúc đối diện với thuộc hạ của mình, trước nay Chu Hân Minh luôn biểu hiện sự uy nghiêm của một cấp trên, lời nói khẩu khí kiên định mạnh mẽ, không cho phép bất kì sự nghi ngờ chất vấn nào cả.

Tiểu Triệu nhanh chóng dẫn theo cảnh sát hình sự chạy đến, trong phút chốc đã đến năm chiếc xe cảnh sát. Tiểu Triệu dẫn người đến hiện trường xem, mắt Tiểu Triệu căng tròn, chỉ thấy Chu Hân Minh mặt đanh như thép đang đứng trong con hẻm, bên cạnh cô còn năm bảy tám tên thanh niên, bộ dạng của mấy thanh niên này mới gọi là thảm thương, có mấy tên mặt đều là máu, còn có hai tên khuôn mặt đều đã sưng phù cả lên quỳ trên mặt đất không ngừng xin lỗi.

Diệp Lăng Phi ngồi dựa vào tường tay cầm điện thoại, nhìn có vẻ như là đang chơi game.

- Đội trưởng Chu, sao thế này?

Tiểu Triệu hỏi.

Lúc này trong điện thoại Chu Hân Minh không nói với Tiểu Triệu đã xảy ra chuyện gì, liền bảo Tiểu Triệu dẫn người đến bắt người, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng Tiểu Triệu khiếp đảm, hắn tưởng những người này đều là do Chu Hân Minh ra tay, quả thật là độc mà. Trong lòng Tiểu Triệu thầm tính, sau này nếu có huấn luyện đọ sức thì có đánh chết hắn hắn cũng không thể làm đối thủ với đội trưởng Chu, ai biết được có khi nào sẽ bị đánh thành bộ dạng như thế này hay không chứ. Truyện "Đô Thị Tàng Kiều "

- Chính là mấy tên trộm này muốn gây phiền phức cho chị, ừm, Tiểu Triệu, trị an bên đường Thiên Tân này rất loạn, trộm cướp hoành hành, cậu xem mấy tiểu thanh niên này đều là trộm cả, cái này cùng quá khoa trương rồi đó. Chị thấy mấy tên trộm này rất có khả năng đã trở thành một nhóm nhỏ có tính chất xã hội đen rồi, cậu dẫn những tên trộm này về đại đội cảnh sát hình sự, thẩm vấn chặt chẽ cho chị, chị muốn xem thử bọn họ còn có bao nhiêu người nữa, nhất định phải hủy diệt đám người có tính chất xã hội đen này, còn phương diện an ninh ở đường Thiên Tân này nữa. A, còn nữa, cậu phái mấy người đến đường Thiên Tân tiếp tục điều tra, chị thấy nói không chừng lúc này còn có mây tên trộm đang hành sự đó, đã rõ rồi chứ.

- Đội trưởng Chu, em sẽ đi làm.

Tiểu Triệu nhìn mấy tên trộm đó thầm nghĩ bụng:

- Còn thẩm vấn thế nào đây, đưa đến bệnh viện trước vậy.

Diệp Lăng Phi đến bênh cạnh Chu Hân Minh, đưa tay ra chọc eo của Chu Hân Minh một cái miệng cười xấu xa nói:

- Hân Minh, em cũng khá nhẫn tâm đấy, nói bọn họ là xã hội đen, được thôi, anh thấy mấy tiểu tử này sắp phải được trải qua những ngày vinh quang trong ngục tù rồi.

- Vốn dĩ là như vậy mà, chẳng lẽ anh không nhìn ra mấy tên trộm này không chỉ đơn giản là trộm cắp không sao, em thấy trong đó còn có vân đề, đi theo em.

Chu Hân Minh nói xong kéo Diệp Lăng Phi theo, Diệp Lăng Phi không biết Chu Hân Minh định làm gì, bị Chu Hân Minh lôi đến đường Thiên Tân, Chu Hân Minh đi dạo khắp nơi trên đường Thiên Tân cũng không nói cho Diệp Lăng Phi biết mình muốn tìm cái gì. Diệp Lăng Phi nhịn không được hỏi:

- Hân Minh, rốt cuộc em định tìm cái gì thế?

- Tìm nơi bán mũ và kính đen.

Chu Hân Minh đáp.

- Tìm mũ và kính đen làm gì?

Diệp Lăng Phi sững sờ, hắn lại quan sát Chu Hân Minh, lại ngước đầu lên nhìn trời, kỳ lạ hỏi:

- Hôm nay trời mù, lại không chói mắt, em làm gì mà phải đeo kính đen và đội mũ chứ?

- Em muốn đẹp một chút không được sao?

Chu Hân Minh không khách khí nói.

- Mau lên, dẫn em đi tìm chỗ bán kính đen và bán mũ đi, em cần dùng.

Diệp Lăng Phi chẳng hiểu gì hết, sau khi đi vài vòng trên đường Thiên Tân thì cuối cùng cũng nhìn thấy một cái mũ màu trắng và một cái kính màu đen. Sau khi Chu Hân Minh đeo kính và đội mũ hiện rõ vô cùng gợi cảm diễm lệ. Diệp Lăng Phi chép môi cười bảo:

- Hân Minh, anh hiểu rồi, hóa ra là em muốn thu hút anh phải không, ừm, không tồi, anh rất thích.

Nói xong Diệp Lăng Phi ôm eo Chu Hân Minh, còn thò tay ra sờ cái mông mịn màng của Chu Hân Minh.

Chu Hân Minh hừ lạnh một câu nói:

- Anh nghĩ đẹp thật, em chỉ là đang làm việc nghiêm chỉnh, làm gì có tâm trạng thảnh thơi đùa giỡn với anh.

- Em ăn mặc như thế để làm việc nghiêm chỉnh?

Diệp Lăng Phi sững sờ, hắn lúc này càng lúc càng mơ hồ, ôm chặt eo của Chu Hân Minh hỏi:

- Hân Minh, em có thể nói cho anh biết, rốt cuộc em định làm gì thế?

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #469