Chương 455: Không Có Tiền Thì Đừng Có Giả ...


Vị giám đốc đó mở tủ rượu ra, Diệp Lăng Phi và Tiền công tử đứng trước tủ rượu, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Thế này đi, tôi chọn rượu hộ anh, anh chọn rượu hộ tôi. Trong chúng ta kẻ nào sợ trước thì ngoan ngoãn cút khỏi đây, sau không được ra bộ ông lớn ở đây nữa, anh thấy thế nào?

Tiền công tử liếc nhìn Diệp Lăng Phi một cái, lạnh lùng hắng giọng, nói:

- Khẩu khí được lắm, được, để xem ai sợ ai. Hừm, nói cho mày biêt, ông đây là khách quý của quán này, hôm nào không tới đây chơi thì có thể gửi rượu tại đây, không giống một số kẻ bần hàn, không biết lượng sức mình, cẩn thận khéo tụt cả quần cùng không đủ tiền trả nợ.

- Ngươi yên tâm đi, quần này cùng chẳng đáng mấy đồng, sợ ai chứ!

Diệp Lăng Phi cầm ra một chai Hennessy XO, đặt vào giỏ nhựa, mở miệng nói:

- Ừm, mới có mười hai nghìn, thường thôi.

Vị Tiền công tử kia miệng hếch lên cười khinh khinh, tay cầm nọt chai rượu vang đáng giá hơn hai mươi nghìn đặt vào trong giỏ, nói:

- Chai này cũng thường thôi, mới hơn hai mươi nghìn tí.

- Chết tiệt, tên tiếu tử nhà ngươi hiếm quá đó, mới đó đã lấy chai rượu hơn hai mươi nghìn, trời, không ổn rồi, cứ đà này chắc mình phải đi vay tiền mất thôi.

Diệp Lăng Phi mồm nói thế nhưng tay vẫn không ngừng lấy rượu xuống, thoáng cái đã thêm một chai trị giá không dưới mười nghìn.

Hai người đều chọn những chai rượu đắt nhất trong tủ lấy xuống, khiến những người đứng xem phải tròn mắt. Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh cúi đầu thì thầm thảo luận với nhau làm thế nào để cứu vãn tình thế.

Giỏ nhựa thoáng chốc đã đựng đầy rượu, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Hay chúng ta thanh toán trước đà, xem như ta sợ ngươi rồi.

Diệp Lăng Phi vừa nói tay vừa cầm giỏ rượu đưa qua cho Tiền công tử, còn hắn cầm lấy giò rượu mà Tiền công tử đã đặt đầy rượu vang.

Tiền công tử cười lạnh nói:

- Sợ rồi hả, tao đã nói rồi mà, mày chỉ là tên nhà quê quèn thôi, cho mày biết người có tiền là thế nào.

Vừa nói, hắn vừa cầm giò rượu đến quầy thanh toán, rút chiếc thẻ khách VIP ra nói:

- Đây, xem chỗ này bao nhiêu tiền, đều tính vào khoản của ta.

- Tổng cộng hai trăm mười tám nghìn ba trăm đồng, theo quy định, ngài phải trả bằng tiền mặt, không thể nợ được ạ.

Nữ nhân viên thu ngân nói.

- Cái gì, tao là khách VIP của các người đó, không thể nợ là sao?

Tiền công tử vừa nghe thấy thế, hai con mắt liền long lên sòng sọc, ngườm cô nhân viên, gọi vị giám đốc kia qua, Hỏi:

- Ngươi nói xem thế này là thế nào hả, sao ta không được ghi nợ ở đây.

- Thưa tiền công tử, là thế này ạ, khoản tiền này quá lớn, không thể treo nợ được ạ.

Vị giám đốc vội vàng giải thích, nói:

- Đây là quy định, tôi cùng không còn cách nào cả, tôi biết thân phận của công tử, chỉ có điều khoản tiền này thực sự rất lớn, hay công tử tạm kí gửi rượu ở đây, đợi công tử lấy tiền rồi, chúng tôi lại đưa cho công tử.

- Làm gì có chuyện kí gửi ở đây chứ, ông quá xem thường vị công tử đây rồi đó.

Lúc này Diệp Lăng Phi châm chọc nói:

- Người ta lái xe nhập khẩu nguyên chiếc đàng hoàng, chẳng lẽ chút tiền cỏn con này cũng không có sao.

- Tao giống người thiếu tiền lắm hà?

Tiền công tử đỏ tím tái mặt khi nghe những câu châm chọc của Diệp Lăng Phi, rút từ trong túi ra chiếc thẻ ngân hàng, ném qua thu ngân nói:

- Ở đây có mười nghìn, coi như tiền đặt cọc, đợi lần sau tới tao sẽ thanh toán nốt số còn lại.

- Thôi đi, tôi đã nói rồi mà, làm người không nên giả bộ cao quý quá. Ngươi chỉ có chút tiền này cũng mang ra đóng ta đây ông lớn, không sợ sét đánh trúng đầu sao.

Diệp Lăng Phi đưa giỏ rượu đang cầm trên tay đặt xuống, nói:

- Tôi chỉ là tên nghèo hèn thôi, không đỡ nổi mấy chục nghìn đâu. Tiền công tử, số rượu này ngài từ từ dùng đi nhé.

Nói xong, Diệp Lăng Phi lấy chiếc thẻ ngân hàng ra đưa cho thu ngân. Nhân viên thu ngân rất nhanh chóng trừ đi sáu mươi nghìn đồng trên thẻ.

- Đưa qua phòng hát cho tôi.

Diệp Lăng Phi nói xong, bước tới giữa Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc, mỗi tay ôm eo một em nói:

- Đi nào, chúng ta về phòng hát thôi.

Đợi mấy người Diệp Lăng Phi đi xong, vị giám đốc kia mới nói khẽ vào tai Tiền công tử:

- Thẻ ngân hàng của hắn là vô hạn, bất cứ lúc nào cùng có thể ghi nợ. Tiền công tử, tôi thấy người này không vừa đâu.

- Được rồi, được rồi, ngươi phiền quá đấy, chẳng qua cũng chỉ là hai mươi nghìn thôi chứ gì, ta trả cho ngươi là được chứ gì.

Tên Tiền công tử bị làm cho loạn hết đầu óc, mở miệng nói:

- Tao là ai hả, chẳng lẽ chút tiền này cũng quỵt của ngươi sao.

- Không phải thế, Tiền công tử, ý của tôi là chỉ cần những chai rượu này chưa được mở ra thì có thể trả lại được.

Vị giám đốc đó vốn muốn tháo gỡ cho Tiền công tử nhưng vừa dứt lời đã nhìn thấy mắt tiền công tử đang tròng mắt nhìn hắn:

- Ngươi nghĩ ta không trả nổi hả, mẹ nó chứ, ông đây muốn, mua cả cái quán này cũng dễ như trở bàn tay, đừng đứng đây mà phiền tao. tao đã nói rồi, số rượu này là của tao, tao chỉ tạm thời gửi ở đây thôi.

Vị giám đốc kia không dám hè một lời nào nữa, chỉ biết gật đầu lia địa.

Diệp Lăng Phi và Trịnh Khả Nhạc, Từ Oánh trở về phòng hát, Từ Oánh lo lắng hỏi:

- Diệp đại ca, vừa này anh tiêu nhiều tiền thế, em...

Còn chưa đợi Từ Oánh nói xong, Diệp Lăng Phi đã cười bảo:

- Được rồi, không cần lo cho anh, tiền đối với anh chỉ là những con số thôi.

- Diệp đại ca, thế anh cho em tiền đi, em rất thích tiền.

Trịnh Khả Nhạc đặt ngay mông ngồi cạnh Diệp Lăng Phi, cười hì hì nói:

- Em rất nghèo, biết làm thế nào đây, ai bảo em kiếm được có vài đồng.

- Tiểu nha đầu, em kiếm còn ít sao, mỗi tháng cũng tới hơn bốn nghìn đó, một mình em tiêu gì mà bảo không đủ hả.

Diệp Lăng Phi nói:

- Đừng đứng trước mặt anh khóc nghèo khóc khổ, nếu không anh sẽ trừ tiền thưởng của em thật đó.

Trịnh Khả Nhạc le lưỡi, nói:

- Diệp đại ca, anh không biết đó thôi, con gái tụi em phải mua nào là nữ trang, nào là quần áo..., chỉ cần một tháng là tiêu sạch rồi, cuối tháng nào em chẳng phải vay tiền Từ Oánh.

- Từ Oánh, em nghe thấy rồi chứ, sau đừng cho tiểu nha đầu này vay tiền nữa, để cô ấy tập cách tiết kiệm chút coi.

Diệp Lăng Phi cười nói, Từ Oánh cười gật đầu nhưng không nói câu nào.

Người phục vụ mang rượu vang vào, mở ra rồi rót vào máy điều chế rượu chút nước ngọt, xong xuôi, giúp Diệp Lăng Phi và mấy người rót đầy rượu vào cốc rồi mới đi ra.

Trịnh Khả Nhạc cầm chai rượu lên, ngửi ngùi qua cốc rượu, nói:

- Đây là rượu tới hơn chục nghìn cơ đó, em phải thưởng thức mới được.

Vừa nói, Trịnh Khả Nhạc liền một hơi uống cạn rượu trong cốc. Diệp Lăng Phi đang định nói cho cô biết loại rượu này còn có tác dụng phụ nhưng nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc uống cạn rồi, chỉ đành lắc đầu nói với Từ Oánh:

- Em đừna học Khả Nhạc nhé, rất dễ say đó.

- Em đi hát đây.

Từ Oánh mỉm cười nói:

- Em không biết uống rượu.

Diệp Lăng Phi gật đầu, Từ Oánh cầm lấy micro hát. Trịnh Khả Nhạc lại uống thêm một cốc nữa, chép chép miệng, cảm thấy không tồi, cô liền cầm con xúc xắc lên, gọi Diệp Lăng Phi nói:

- Chúng ta chơi vài ván chứ, ai thua thì phải uống rượu.

- Tiểu nha đầu, rất chuyên nghiệp đó, nhìn bộ dạng có vẻ hay đi karaoke uống rượu lắm đây.

Diệp Lăng Phi cầm cốc lên, hơi nhấm môi một cái.

- Đâu nào, cũng chỉ thời sinh viên em cùng với mấy bạn tới đây thôi, giờ thì ít đi chơi lắm.

Trịnh Khả Nhạc dựa sát vào Diệp Lăng Phi, cầm xúc xắc lắc lắc, nói:

- Diệp đại ca, em đi trước nhé.

Diệp Lăng Phi gật đầu, đầu tiên cô lắc được hai con 5 một con 4, tổng cộng mười bốn điểm. Diệp Lăng Phi chi hơi lắc một cái, đã lắc được mười sáu điểm. Trịnh Khả Nhạc rất tỉnh táo, cầm cốc rượu lên, một hơi uống sạch, sau đó lại tiếp tục đổ xúc xắc, liền lúc ba hiệp, Trịnh Khả Nhạc đều thua. Trịnh Khả Nhạc định uống, bị Diệp Lăng Phi ngăn lại, nói:

- Thôi, không chơi nữa, chúng ta đi hát đi.

Trịnh Khả Nhạc đã uống quá nhiều, loại rượu này lúc mới uống không cảm thấy có vị men nhưng sau đó men rượu tới rất nhanh. Trịnh Khả Nhạc cảm thấy đầu hơi váng, cô ngồi lên đùi Diệp Lăng Phi, hai tay ôm lấy cổ hắn, dùng đôi mắt mê đắm nhìn hắn.

- Diệp đại ca, em thích anh.

Trịnh Khả Nhạc nói.

Diệp Lăng Phi ôm lấy eo Trịnh Khả Nhạc mỉm cười nói:

- Tiểu nha đầu, em uống nhiều quá rồi, đừng có nói linh tinh.

- Em rất tỉnh, em thích anh.

Trịnh Khả Nhạc lại lặp lại lần nữa

- Hôm trên núi, em đã thích Diệp đại ca rồi, chỉ có điều em không dám nói thôi.

- Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, chúng ta hát nào.

Diệp Lăng Phi thấy Trịnh Khả Nhạc uống quá nhiều liền vội vàng gọi Từ Oánh:

- Từ Oánh, tìm bài nào đó cả ba chúng ta cùng hát đi.

Từ Oánh vội vàng tìm bài hát, Diệp Lăng Phi vừa quay đầu lại thì thấy Trịnh Khả Nhạc hai tay ôm cổ hắn, dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn. Diệp Lăng Phi lo cứ thế này thì hắn sẽ bị tiểu nha đầu dụ dỗ chết mất. Hắn đưa tay vỗ vào eo Trịnh Khả Nhạc, nói:

- Chúng ta cùng hát nào, mau ngồi xuống đi.

- Không

Trịnh Khả Nhạc kiêu kì từ chối, hai tay ôm càng chặt cổ Diệp Lăng Phi, cái miệng nhỏ nhắn chủ động tiền gần lại, Diệp Lăng Phi còn chưa kịp phản ứng gì đã bị đôi môi xinh xắn của Trịnh Khả Nhạc dán vào, đôi môi mềm mại, nhỏ nhắn đó vừa chạm vào miệng Diệp Lăng Phi đã khiến hắn điên đảo, vốn định tách đôi môi của Trịnh Khả Nhạc ra nhưng hắn lại không làm được. Diệp Lăng Phi bản tính vốn thích khiêu khích phụ nữ nay hắn bị khiêu khích trở lại, nụ hôn này khiến Diệp Lăng Phi bất giác đưa lưỡi ra, đầu lưỡi của hắn và đầu lưỡi của Trịnh Khả Nhạc hòa quyện với nhau. Tay Diệp Lăng Phi thuận thế tiến thẳng vào trong chiếc váy ngắn của Trịnh Khả Nhạc, đặt lên đôi mông mềm mại của cô.

Từ Oánh vừa chọn xong bài hát, vừa quay người lại thì thấy miệng Diệp Lăng Phi và Trịnh Khả Nhạc đang dán lại với nhau, khiến mặt cô đỏ ửng lên, tim thình thịch đập, loạn nhịp, cô vội vã giả vờ như không nhìn thấy, mở cửa phòng hát, bước ra ngoài.

Từ Oánh vào phòng vệ sinh, lấy nước lạnh tát thẳng lên mặt mấy cái liền mới cảm thấy ngọn lửa thiêu đốt trong tim dịu đi. Lúc cô quay lại phòng hát thì thấy Trịnh Khả Nhạc và Diệp Lăng Phi đã tách nhau ra. Trịnh Khả Nhạc đang ngồi trên đùi Diệp Lăng Phi, cầm mic hát, Diệp Lăng Phi khẽ hừm hừm hắng giọng, thấy Từ Oánh quay lại, Diệp Lăng Phi gọi Từ Oánh qua cùng hát. Từ Oánh chậm rãi ngồi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi. Cô nhìn Trịnh Khả Nhạc và Diệp Lăng Phi một lúc, đưa tay, cùng cầm lấy cốc rượu màu đỏ trước mặt, giống như người đang muốn tự chuốc say mình, ngẩng cổ, một hơi uống cạn cốc rượu.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #455