Chương 422: Khách Viếng Thăm Nửa Đêm


Trương Lộ Tuyết đâu có hiểu được tâm tư của Diệp Lăng Phi, trong lòng cô đang thầm đắc ý thì nghe Diệp Lăng Phi nói:

- Được rồi, tôi thấy đừng có ồn ào tiếp nữa, tốt nhất là lập tức trở về bảo tồn thể lực đi!

Hai tay Diệp Lăng Phi đẩy Trương Lộ Tuyết ra, khiến cho Trương Lộ Tuyết cảm thấy trong lòng rất không vui, cô thầm giận hờn nói:

- Tôi không tin anh là người đàn ông không háo sắc!

Trịnh Khả Nhạc cũng bước qua miệng nói:

- Đúng thế, rất lạnh, mau vào thôi, chết cóng rồi!

Mấy cô gái này đều mặc áo ngắn tay, phần lộ ra bên ngoài lạnh như sắp đóng băng. Đường Hiểu Uyển và Từ Oánh cũng trở vào bên cạnh mọi người, mọi người vừa đi đến cửa của căn nhà gỗ đột nhiên nghe thất ở một nơi không xa có âm thanh, trong đó còn văng vẳng tiếng nói của đàn ông.

Bốn cô gái lúc đầu còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng khi nghe kĩ lại quả thật là có âm thanh, hơn nữa lúc này còn nhìn thấy ánh đèn. Trong rừng sâu có giọng nói của con người, vốn đã đủ người rồi. Lúc nãy Diệp Lăng Phi còn kể chuyện ma, vậy càng thêm người rồi. Bất giác bốn cô gái bám chặt Diệp Lăng Phi, toàn thân run cầm cập.

- Trở vào căn nhà gỗ mau!

Sau khi Diệp Lăng Phi nhìn thấy ánh đèn đó, thấp giọng nói:

- Đi dập tắt lửa mau!

Năm người đi trở vào căn nhà gỗ, Diệp Lăng Phi xoay tay lại khóa cửa căn nhà gỗ. Hắn thò tay rút ra con dao găm, nắm chặt trong tay. Đống lửa bị dập tắt, bốn cô gái núp trong cùng của căn nhà gỗ đó, tâm trạng căng thẳng không dám phát ra tiếng động.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, ánh đèn cũng xuyên qua khe cửa căn nhà gỗ, từ trong giọng nói Diệp Lăng Phi đoán đây là hai người đàn ông. Nghe ngữ khí của hai người đàn ông này hình như cũng là muốn xuống núi, nhưng lúc đi qua khe rãnh phía dưới lại phát hiện ra đã bị nước chôn vùi rồi. Hai người định ở lại đây một đêm, ngày mai tiếp tục tìm đường xuống núi.

- Anh Đức, lúc nãy em thấy ở đây có ánh sáng, sao trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa cả!

Một người đàn ông hỏi.

Người đàn ông còn lại nói:

- Đi vào căn nhà gỗ xem thử!

Hai người đi thẳng đến căn nhà gỗ Diệp Lăng Phi đang ở, Diệp Lăng Phi ra hiệu cho bốn cô gái không được lên tiếng, hắn nhìn ra ngoài từ khe cửa căn nhà gỗ thì thấy hai người đàn ông khoảng 1m 80 đã đến trước cánh cửa gỗ, hai người đàn ông này nhìn không rõ tướng mạo, chỉ loáng thoáng thấy được trên tay hai người đang cầm vật gì đó.

Khi ánh đèn của chiếc đèn pin rọi qua cửa căn nhà gỗ, một người đàn ông trong đó lên tiếng:

- Có ai không?

- Có!

Diệp Lăng Phi đứng bên trong cách cánh cửa đáp.

- Ồ, người bạn, chúng tôi là khách du lịch, bị trận mưa lớn gây khốn đốn trên núi, xuống không được. Buổi tối trời quá lạnh. Chúng tôi có thể vào được không?

Người đàn ông đó nói.

- Xin lỗi. Chúng tôi ở đây có mấy người, không tiện cho các anh vào.

Diệp Lăng Phi nói.

- Bên cạnh cũng có một căn nhà gỗ, các anh có thể qua bên đó.

Hai người đàn ông đó nhìn nhau một lúc, một người đàn ông cao to trong tay đang cầm một chiếc đèn pin cười nói:

- Huynh đệ, anh đừng có sợ, chúng ta đều là khách du lịch, bây giờ đều bị khốn đốn nơi này, mọi người ở cùng nhau để chăm sóc cũng tốt mà. Ồ, chỗ anh có phải đã có lửa rồi không, bên ngoài lạnh cóng người, hãy cho chúng tôi vào sưởi chút lửa với!

Hai người đàn ông vừa nói xong định bước tối nhưng lại nghe Diệp Lăng Phi cười nhạt nói:

- Xin lỗi, tôi đã nói rồi. Chúng tôi ở đây không hoan nghênh các anh, nếu các anh qua đây, vậy thì xin lỗi rồi, tôi chỉ có thể giải quyết các anh trước vậy. Trong rừng sâu này, tôi không bảo đảm được các anh là người tốt, và các anh cũng không biết bên tôi có phải là người tốt hay không. Mọi người đều bị khốn đốn trên núi này, không nhất thiết phải gây thêm phiền phức này, tôi hy vọng tự các anh suy nghĩ cho cẩn thận!

Lời Diệp Lăng Phi vừa nói ra quả thật đã khiến cho hai tên đàn ông đó sợ chết khiếp đi. Bọn họ nhìn nhau, hình như là đang phán đoán thế cục trước mắt, tiếp theo sau đó người đàn ông cao to cười ha ha nói:

- Cũng được. Bây giờ đã có cục diện này thì chúng tôi cũng không biết được ai là người tốt, ngộ nhỡ có mưu đồ gì thì sao. Được, được, vậy chúng tôi qua bên căn nhà gỗ kia tạm trú một đêm vậy, có điều thời tiết quả thật rất lạnh, huynh đệ, tôi thấy trong này sắp hạ nhiệt độ rồi đó, anh cũng cẩn thận một chút!

- Ây dô!

Trương Lộ Tuyết phát ra tiếng kêu chói tai, Diệp Lăng Phi nhíu mày, Trương Lộ Tuyết nhỏ giọng nói:

- Có côn trùng!

Người bên ngoài hiển nhiên nghe được trong phòng còn có con gái, liền nghe người đàn ông cao to đó nói:

- Huynh đệ, được rồi, chúng tôi đi đây, các anh tự chú ý nhé!

Sau khi Diệp Lăng Phi nhìn thấy hai người đó rời khỏi đây, hắn nhíu mày, quay người lại tìm hai khúc gỗ, lấy hai khúc gỗ chặn cánh cửa lại. Lúc này mới quay trở vào bên trong cùng của căn nhà gỗ, thấp giọng nói:

- Đừng có lên tiếng tùy tiện thế, tôi thấy hai người đó chẳng giống khách du lịch gì cả!

Trương Lộ Tuyết thấp giọng nói:

- Vậy chúng ta có thể nhóm lửa lên chưa, tôi thấy hơi lạnh rồi!

- Không được nhóm, hai người đó không biết tình hình bên trong của chúng ta thế nào cả, vì thế mới không dám tùy tiện vào. Nếu chúng ta nhóm lửa, họ sẽ nhìn thấy được tình hình bên trong căn nhà gỗ này rồi!

Diệp Lăng Phi thấp giọng nói.

- Bốn người các cô tập trung sát lại với nhau đi, có thể sẽ ấm hơn một chút, tôi đứng ngoài cửa canh chừng, các cô ngủ trước đi!

Bốn người chụm lại với nhau, Từ Oánh nhìn thấy Diệp Lăng Phi một mình ở cửa thì không cầm lòng được, thế là nói:

- Giám đốc Diệp, anh qua đây ngồi cùng với tụi em, như vậy sẽ ấm hơn chút. Căn phòng không nhóm lửa, không có hơi nóng, anh rất dễ bị cảm lạnh đó.

Trịnh Khả Nhạc cũng phụ họa theo:

- Đúng thế, giám đốc Diệp, tụi em toàn bộ đều dựa vào anh rồi, nếu như anh ốm thì bốn người tụi em không biết phải làm thế nào cả đây!

Diệp Lăng Phi nghĩ nghĩ cũng đúng, căn nhà gỗ này nếu không nhóm lửa quả thật có hơi lạnh. Nếu mình thật sự đổ bệnh xuống mấy cô gái này chắc sinh vấn đề rồi. Thế là hắn đặt con dao găm qua tay trái, đến bên cạnh Đường Hiểu Uyển ngồi ngoài cùng nằm xuống.

- Diệp đại ca, anh nói xem hai người đó là người như thế nào?

Đường Hiểu Uyển quay người lại, sát lại gần Diệp Lăng Phi hỏi.

- Không biết, có điều nhìn không giống người tốt!

Diệp Lăng Phi dựa vào người Đường Hiểu Uyển, dán chặt vào người Đường Hiểu Uyển, cắm con dao găm vào thắt lưng, miệng nói nhỏ:

- Tóm lại tối nay phải đặc biệt chú ý!

- Ồ!

Môi của Đường Hiểu Uyển sát lại gần môi Diệp Lăng Phi, cô có thể nghe thấy hơi thở phát ra từ miệng Diệp Lăng Phi. Trong bóng tối, Đường Hiểu Uyển cũng không sợ người khác nhìn thấy. Từ Oánh, Trịnh Khả Nhạc và Trương Lộ Tuyết ba người cùng chụm lại một chỗ, Đường Hiểu Uyển dựa lưng với Trịnh Khả Nhạc, lại đối diện với Diệp Lăng Phi.

Tay trái của Diệp Lăng Phi vòng qua cổ của Đường Hiểu Uyển, ôm chặt Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển dán chặt vào lòng Diệp Lăng Phi, hai tay ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi. Nằm trong lòng Diệp Lăng Phi cô cảm giác rất an toàn.

Lúc này Diệp Lăng Phi không có bất kì dục hỏa nào cả, trong đầu hắn đầy hình ảnh của hai người đó. Đột nhiên bên ngoài vọng lại âm thanh, hình như là tiếng gió thổi. Gan của Trịnh Khả Nhạc vốn đã rất nhỏ, cô liền thấp giọng nói:

- Giám đốc Diệp, tôi có thể đến bên cạnh anh không?

- Ừm!

Diệp Lăng Phi đáp một tiếng, Trịnh Khả Nhạc chuyển đến bên phải Diệp Lăng Phi. Cô và Đường Hiểu Uyển một trái một phải kẹp Diệp Lăng Phi ở giữa.

Diệp Lăng Phi đưa tay phải ra ôm Trịnh Khả Nhạc vào lòng, miệng nói:

- Nếu mọi người chụm lại sẽ ấm hơn một chút. Đợi lúc trời sáng chúng ta có thể tìm đường ra!

Trịnh Khả Nhạc cảm giác chỉ cần nằm bên cạnh Diệp Lăng Phi trong lòng cô một chút cũng không hề sợ sệt. Điều mà người đàn ông này mang lại cho cô chính là cảm giác an toàn, nghĩ đến việc Diệp Lăng Phi đã từng giúp cô trong lúc khó khăn, nếu như không có Diệp Lăng Phi, Trịnh Khả Nhạc không biết bây giờ mình trở nên bộ dạng như thế nào cả. Trong lòng thấy ấm áp hơn, nghiêng người sát lại gần Diệp Lăng Phi, ngực cô đè vào ngực Diệp Lăng Phi, nhỏ nhẹ nói:

- Giám đốc Diệp, anh nói xem ngày mai chúng ta có thể ra được không?

- Không tin anh sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Vậy thì được rồi, lo ngủ đi, ngày mai anh dẫn tụi em ra ngoài!

Nói xong Diệp Lăng Phi vỗ nhẹ vào lưng của Trịnh Khả Nhạc, an ủi nói:

- Chỉ cần có anh đây, tất cả sẽ không thành vấn đề!

Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi nói câu này, trong lòng đột nhiên sinh ra một sự cảm động xưa nay chưa từng có, đôi môi mỏng của cô dán trên mặt Diệp Lăng Phi, sau khi hôn một cái, Trịnh Khả Nhạc vùi đầu vào lòng Diệp Lăng Phi, không chịu ngẩng đầu lên nữa. Diệp Lăng Phi đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức choàng tỉnh, tay phải hắn đặt trên cái mông mịn màng được che dấu dưới lớp vải quần, vỗ nhẹ một cái nhưng lại không nói gì cả.

Chung quanh đều yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở. Diệp Lăng Phi ôm hai cô gái đáng yêu, nhưng trong lòng lại nghĩ đến hai người đàn ông ở bên ngoài. Vừa nghĩ đến việc mình phải bảo vệ bốn cô gái này, đầu hắn đã đau cả lên. Nếu như chỉ có mình hắn, hắn đâu cần phải lo lắng đến hai người đàn ông đó, nhưng tình hình lúc này khiến cho hắn không thể không đề phòng cẩn thận, không dám để một chút sơ hở sai sót gì cả.

Có thể là một tiếng đồng hồ, hoặc hai tiếng, tóm lại trong bóng tối, Diệp Lăng Phi không biết đã qua bao lâu rồi, hắn nghe bên ngoài căn nhà gỗ lại vọng lại âm thanh, đó không phải là tiếng gió mà là tiếng có người len lén sát lại gần.

Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng cử động cánh tay, cố gắng không để làm thức tỉnh hai người Đường Hiểu Uyển và Trịnh Khả Nhạc. Hắn rút hai cánh tay ra, nhẹ nhàng ngồi dậy.

- Diệp...!

Từ Oánh vẫn chưa ngủ say, mơ màng nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang cử động, cô nhỏ giọng vừa gọi được một chữ liền thấy Diệp Lăng Phi đưa ra động tác tay ra hiệu với cô đừng có lên tiếng. Từ Oánh đành phải ngậm miệng lại, im lặng nhìn Diệp Lăng Phi.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #422