Chương 411: Bị Theo Dõi!


Chỉ thấy có một con cá to chừng 3 ngón tay mắc vào lưỡi câu của Vu Tiêu Tiếu mắc, nhưng con cá này lại không phải bị câu vào miệng, mà là lưỡi câu mắc vào thân con cá.

Diệp Lăng Phi vừa nhìn tình cảnh này, thiếu chút nữa ngất xỉu. Ở đâu có kiểu câu cá như vậy. Vu Tiêu Tiếu này vận khí cũng quá tốt đi, đúng là mèo mù vớ cá rán, mơ mơ hồ hồ lại câu được một con cá.

Vu Tiêu Tiếu cũng không nghĩ đến chính mình có thể câu được cá, nàng đắc ý thỏa mãn mà đem con cá này quơ quơ trước mặt Diệp Lăng Phi, miệng cười nói:

- Sư phụ, trình độ câu cá của anh cũng không có gì đặc biệt, cá anh câu so với cá em câu nhỏ hơn nhiều.

Diệp Lăng Phi hừ một câu, trong miệng nói:

- Con cá kia nhất định là bị mù, nếu không sao lại ngu đến tự đụng vào lưỡi câu của em!

Vu Tiêu Tiếu không để ý tới Diệp Lăng Phi nói như thế nào, nàng cầm cá chạy đến chỗ Trương Tuyết Hàn ngồi ở bên cạnh Diệp Lăng Phi, nói:

- Tuyết Hàn, nhìn con cá mình câu, so với cá sư phụ câu được thì lớn hơn nhiều, mình không ngờ mình còn có thiên phú này!

Trương Tuyết Hàn khè cười nói:

- Tiêu Tiếu, vận khí của bạn tốt thôi!

- Cái gì chứ, rõ ràng chính là cá mình câu!

Vu Tiêu Tiếu cười nói, nàng lơ đãng nhìn về phía sau, liền nhìn thấy Từ Kha Nam và Hứa Trang Ân chán ghét kia đang đi tới, Vu Tiêu Tiếu nhẹ nhàng đẩy Trương Tuyết Hàn một cái, ra hiệu Trương Tuyết Hàn nhìn về phía sau, đồng thời trong miệng lầm bầm:

- Phiền chết người rồi, có hai con ruồi theo đuôi, đuổi cũng không đi!

Diệp Lăng Phi nghe được Vu Tiêu Tiếu lầm bầm, xoay người, nhìn thấy Hứa Trung Ân và Từ Kha Nam đi tới. Diệp Lăng Phi lấy thuốc từ trên người ra, nhét vào miệng, trước khi châm lửa, Diệp Lăng Phi nói giọng khó nghe:

- Sao ở đây bắt đầu có mùi thối vậy, không phải là có thứ gì thối tha tới đây chứ!

- Hai con ruồi chán ghét lại tới!

Vu Tiêu Tiếu nói.

Diệp Lăng Phi châm thuốc xong, nhấc cần câu lên, một bên thu dây câu, một bên nói:

- Có ruồi, vậy vẫn là chạy sớm một chút thì tốt hơn. Khụ, thời gian này nơi nào cũng có ruồi, trốn cũng không thoát.

- Thật trùng hợp nha, không ngờ mấy người đã ở đây!

Từ Kha Nam làm bộ trùng hợp gặp được Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu. Cười ha hả đi tới, nhìn bộ dáng kia, còn muốn vươn tay đến bắt tay các loại.

- Rõ ràng chính là đi theo chúng ta, cần gì phải tìm cớ chứ. Thật sự làm cho người ta không chịu nổi!

Diệp Lăng Phi cầm cần câu. Che ở trước mặt Từ Kha Nam, liếc mắt nhìn Từ Kha Nam một cái nói:

- Tao nói đến cùng là mày muốn làm gì. Không để yên cho chúng ta sao!

- Ta là mới vừa trùng hợp đi tới nơi này. Chẳng lẽ đây là nhà của ông. Không cho ta đi sao?

Từ Kha Nam không phục nói.

- Tao cũng không dám nói những lời này!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Nhưng tao thấy mày thì rất khó chịu. Có phải mày muốn đến đây câu cá không. Tao cho mày ở chỗ này thoái mái mà câu cá!

Diệp Lăng Phi vừa nói, liền đem cần câu ném đi. Một tay túm cổ áo Từ Kha Nam. Giống như xách cổ một con gà con, xách Từ Kha Nam ra bờ hồ.

- Mày muốn làm gì. Mày biết tao là ai không. Mày muốn làm gì....!

Từ Kha Nam luống cuống, liên tục nói.

- Cho mày cút đi!

Diệp Lăng Phi đi đến bờ hồ. Đem Từ Kha Nam như túi rác ném vào trong hồ, ngay sau đó Diệp Lăng Phi quay người lại. Nhìn Hứa Trung Ân ở phía sau hỏi:

- Mày có phải cùng muốn theo nó hay không?

- Không….Không!

Hứa Trung Ân liên tiếp xua tay, dần dần lui về phía sau.

- Đừng để tao lại nhìn thấy hai đứa mày, nếu không tao cho bọn mày biết cái gì gọi là vuốt râu hùm đấy!

Diệp Lăng Phi nói xong, gọi Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu rời đi.

Từ Kha Nam ở trong hồ lặn ngụp cả nửa ngày, thật vất vả mới bò được lên bờ.

- Thằng khốn kia ở nơi nào, ta muốn giết hắn!

Từ Kha Nam thẹn quá hóa giận. Hoàn toàn mất lý trí, la lớn.

Diệp Lăng Phi và Trương Tuyết Hàn, Vu Tiêu Tiếu ở nông trại vui vẻ chơi đến 6h chiều, sau đó, còn ăn bữa cơm bình thường trong nông trại, lúc này mới rời khỏi nông trại vui vẻ. (để nông trại vui vẻ cho giống phong cách VN; tên chính thức là nông trang Hoan Nhạc)

Nếu về đến thành phố Vọng Hải cùng phải khoảng 8h tối, Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn cũng không muốn ở lại chỗ này, ngày mai các nàng còn phải đi học, mà Diệp Lăng Phi cũng cần phải đi làm. Đương nhiên, đi làm hay không đối với Diệp Lăng Phi ảnh hưởng cũng không lớn, nhưng có lúc đi làm ngược lại thành một loại phương thức giết thời gian vô cùng tốt.

Ba người đi ra bài đỗ xe nông trại. Diệp Lăng Phi nhìn lướt qua bốn phía. Liền nhìn thấy ở góc đông bắc bãi đỗ xe, có một cỗ xe Jetta màu trắng. Có bốn người. Khi đám người Diệp Lăng Phi mở cửa xe ra, bốn người kia cũng nổ máy.

Diệp Lăng Phi lên xe, lái xe Audi ra khỏi bãi đỗ xe. Hắn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy bốn người kia cũng bắt đầu rời bánh, ngay sau đó chiếc xe Jetta kia liền đi theo.

Diệp Lăng Phi không nói với hai người Vu Tiêu Tiếu, Trương Tuyết Hàn chuyện này, hắn bất động thanh sắc, lái xe lên đường cao tốc. Khi chiếc xe Jetta màu trắng kia cũng xuất hiện trên đường cao tốc, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra.

- Dã Lang, ở đâu?

- Ta ở trụ sở!

Dã Lang nói.

- Ta bị người theo dõi, có thể là kẻ ta đắc tội, phía sau ta có một chiếc xe Jetta màu trắng, bốn mươi phút sau, ngươi chờ ở trạm thu phí đường cao tốc đi theo chiếc xe kia!

Diệp Lăng Phi nói rất nhẹ nhàng, không hề có chút bởi vì hắn bị theo dõi mà lo lắng.

Khi Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, Vu Tiêu Tiếu nhìn về phía sau, chỉ nhìn thấy phía sau mơ mơ hồ hồ có một cỗ xe đang chạy, nhưng lại không thấy rõ lắm.

- Sư phụ, làm sao anh biết chúng ta bị theo dõi?

Vu Tiêu Tiếu hỏi.

- Đây là trực giác, em cho rằng anh đem tên tiểu tử kia ném vào trong hồ, hắn sẽ từ bỏ ý đồ sao?

Diệp Lãng Phi cười nói,

- Nhưng không sao cả, nếu hắn muốn chơi, anh sẽ chơi với hắn!

- Hay là chúng ta báo công an?

Trương Tuyết Hàn đề nghị nói.

- Tại sao phải báo công an, là một ít chuyện nhỏ thôi!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Bạn anh cũng là cảnh sát, mới vừa rồi chính là anh bảo hắn đến xử lý chuyện này!

Diệp Lăng Phi nói dối không chớp mắt, hắn không muốn làm cho Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu biết quá nhiều chuyện của mình, vì vậy, liền nói dối một hồi cho có lệ.

Hết đường cao tốc, Diệp Lăng Phi liền nhìn thấy hai người Dã Lang và Dã Thú ngồi trong xe đỗ ở trạm thu phí. Diệp Lăng Phi cũng không chào hỏi, lái xe qua trước mắt hai người Dã Lang và Dã Thú.

Khi chiếc xe Jetta màu trắng phía sau đi qua trạm thu phí, Dã Lang mặt không chút thay đổi khởi động xe, bám theo.

Bình thường xe đi vào nội thành đều là đi trên quốc lộ, như vậy có thể rất nhanh đi vào thành phố Vọng Hải. Nhưng Diệp Lăng Phi cũng không đi qua quốc lộ, mà là đi đường Đông Bắc rất ít xe cộ kia.

- Sư phụ, anh đi làm đường rồi!

Vu Tiêu Tiếu nhắc nhở.

- Sao, sợ anh đem các em đi bán sao?

Diệp Lăng Phi ha ha cười nói,

- Anh chính là cố ý đi nhằm đường đó!

- Sư phụ, anh xấu quá!

Vu Tiêu Tiếu bĩu môi nói.

- Không được, em phải biết sư phụ tính đi đâu đã!

- Được rồi, anh từ đường Đông Bắc xuyên qua phố Tây Nam, rồi vòng đến trường em, sau đó, lại tới học viện Nghệ Thuật!

Diệp Lăng Phi kiên nhẫn giải thích,

- Hiện tại em hài lòng rồi chứ!

- Cũng tàm tạm, sư phụ, anh cần phải đưa Tuyết Hàn đến dưới lầu, còn có, không được có ý đồ với Tuyết Hàn!

Vu Tiêu Tiếu nói xong, lại bổ sung một câu:

- Đương nhiên, nếu như Tuyết Hàn nguyện ý, em không phản đối!

Trương Tuyết Hàn liền nhéo Vu Tiêu Tiếu một cái, Vu Tiêu Tiếu nỡ nụ cười, cười nói:

- Mình nói giỡn thôi mà!

Phía sau chiếc xe Jetta màu trắng khi cùng đi theo, trong xe mặt có một nam nhân đầu trọc, nhìn xe Diệp Lăng Phi, miệng nói:

- Mẹ kiếp, tiếu tử này thật có số đào hoa, mang theo hai đại mỹ nữ, nếu ta có một người đã biết đủ rồi!

Người trẻ tuổi đang lái xe kia nói:

- Tam ca, anh nói tiểu tử này đắc tội ai không được, hết lần này tới lần khác lại đi đắc tội Từ đại thiếu gia!

- Ừm, chúng ta cầm tiền của lão cha người ta, đương nhiên phải giúp người ta làm việc. Tốt lắm, đừng nhiều lời, cần phải giáo huấn người này một chút, dựa theo Từ thiếu gia phân phó, đem người này đánh cho không đứng lên được thì thôi!

Mấy người trong xe đang nói chuyện, lúc này đột nhiên phía sau có một cỗ xe đi lên, sau khi chiếc xe này vượt qua chiếc xe Jetta màu trắng, ngay sau đó quay đầu xe chặn lại, che ở trước chiếc xe Jetta màu trắng này.

- Mịe!

Tiểu tử lái xe đó vội vã phanh xe, đem xe dừng lại, mắng:

- Muốn chết à!

Nam nhân đầu trọc kia, càng lại càn rỡ, đẩy cửa xe ra, xuống xe, đi thẳng đến chiếc xe BMW ngăn trở bọn họ, miệng vẫn hùng hùng hổ hổ.

Dã Lang và Dã Thú từ trong xe đi xuống, hai người đều không nói chuyện. Dã Lang đi thẳng đến đầu trọc kia, mà Dã Thú thì mặt âm trầm đi về phía ba gã nam nhân vừa xuống phía sau gã đầu trọc.

- Mẹ mày...!

Nam nhân đầu trọc mới vừa mắng ra một câu, đã bị Dã Lang một cước đá cho quỳ rạp trên mặt đất. Dã Lang đi tới, một chân dẫm lên lưng nam nhân đầu trọc đó, làm cho hắn không thể động đậy.

Ngay lúc Dã Lang động thủ, Dã Thú cũng đã xong chuyện, ba tiểu tử kia sao có thế là đối thủ của Dã Thú, còn chưa rõ ràng tình huống, đã bị Dã Thú đánh gục.

- Là ai bào mày tới?

Dã Lang hỏi.

- Từ công tử!

- Nói tên!

Dã Lang quát.

- Từ Kha Nam!

Nam nhân đầu trọc kia bị Dã Lang quát to một tiếng, sợ đến cả người run run, vội vã nói. Dã Lang nhấc chân lên, lấy ra một chuôi dao găm, ném xuống đất, lạnh lùng nói:

- Lão đại giao cho ta cắt đầu ngón cái của bọn mày, mày tự làm sao cho gọn đi, muốn tao làm hay mày làm?

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #411