Chương 410: Tâm Hoài Bất Quỹ


Đi qua trạm thu phí, ánh mắt Diệp Lăng Phi vẫn nhìn theo chiếc xe đi theo phía sau, hắc hắc cười nói:

- Tiểu tử này thật sự là người mê gái!

- Hắn thích theo thì kệ hắn đi!

Vu Tiêu Tiêu nói nói.

Diệp Lăng Phi ừ một tiếng, lái xe thẳng đến hướng nông trường Hoan Lạc (nông trại vui vẻ).

Trong bãi đỗ xe nông trường Hoan Lạc, Diệp Lăng Phi xuống xe liền nhìn thấy chiếc xe kia cũng đi theo vào bãi đỗ xe. Diệp Lăng Phi đứng không nhúc nhích, hai người Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn đứng ở hai bên Diệp Lăng Phi.

- Sư phụ, anh đứng đây làm gì, sẽ không phải lại đang suy nghĩ ra chủ ý xấu xa gì chứ!

Vu Tiêu Tiếu cười hỏi.

- Thật sự bị em nói trúng rồi, anh đang tính toán thu thập hai tiểu tử này như thế nào!

Diệp Lăng Phi trề môi, nói:

- Nhưng bây giờ anh thay đổi chủ ý rồi.

Diệp Lăng Phi vừa nói hai tay liền ôm cái eo thon nhỏ động lòng người kia của Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn, miệng nói:

- Đối đầu kẻ địch mạnh, các em cũng làm đành hy sinh vậy, các em cũng không muốn nhìn thấy hai con ruồi chán ghét đi theo chúng ta mà!

- Sư phụ, anh hơi giống thừa dịp người gặp nạn nha!

Vu Tiêu Tiếu bìu bìu cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm, vẻ tức giận bất bình nói:

- Rõ ràng là nhân cơ hội chiếm tiện nghi của bọn em, hừ, sư phụ anh thật sự là một đại củ cải hoa tâm!

Trương Tuyết Hàn chỉ là không ngừng mím môi, Trương Tuyết Hàn vẫn chưa bao giờ bị con trai ôm giống như vậy, nàng vừa bị Diệp Lăng Phi ôm, tim liền đập loạn, tâm tư tiểu cô nương này không phải đơn thuần nàng biểu hiện ra vậy.

Trương Tuyết Hàn không biết từ lúc nào đã bắt đầu sinh ra hảo cảm với Diệp Lăng Phi, có lẽ là lần trước Diệp Lăng Phi làm anh hùng cứu mỹ nhân trên đường, ở trong lòng nàng đã này sinh mầm mống. Từ nhỏ vừa sinh ra, Trương Tuyết Hàn đã có bệnh tim bẩm sinh. Lớn lên trời lại cho Trương Tuyết Hàn vẻ đẹp giống như tiên tử kia, dường như bù đắp cho Trương Tuyết Hàn bị bệnh.

Trương Tuyết Hàn từ nhỏ đã được tất cả mọi người quan tâm chăm sóc, có thể nói nàng chính là một đóa hoa trong nhà kính, được chăm sóc tỉ mỉ, nhưng cho dù như vậy, đóa hoa yếu kém này vẫn tùy thời gặp phải nguy hiểm.

Càng lớn lên, Trương Tuyết Hàn đã hiểu được mình vĩnh viễn sẽ không biết ngày mai có thể vẫn còn sống ở trên thế giới này hay không. Nguyên nhân chính là vì như thế. Trương Tuyết Hàn mới cố ý muốn đi học một mình, hòa vào cuộc sống. Đây là một lần duy nhất nàng tự mình làm chủ chuyện của mình từ nhỏ tới lớn.

Lúc này, tay Diệp Lăng Phi ôm vào eo nàng. Trương Tuyết Hàn có một loại cảm giác chưa bao giờ thể nghiệm qua. Thân thể mẫn cảm của nàng cảm giác được hơi ấm từ trong tay Diệp Lăng Phi truyền tới eo nàng. Cảm giác ấm áp đó làm cho Trương Tuyết Hàn đột nhiên phát hiện kì thật trên thế giới này có rất nhiều thứ mình cũng chưa từng thử qua. Mà loại cảm giác ấm áp này chính là một trong rất nhiều thứ đó.

Có lẽ đây là cái gọi là thích. Trương Tuyết Hàn không rõ ràng lắm. Nhưng nàng đã có chút thích loại cảm giác này.

Diệp Lăng Phi đâu biết rằng chính mình chỉ vẻn vẹn ôm eo Trương Tuyết Hàn sẽ làm cô gái này trong lòng có nhiều ý nghĩ như thế.

Hứa Trung Ân và Từ Kha Nam đã đi tới. Khỏi cần nói Kha Nam kia vốn đã đối với Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn thèm thuồng ba thước, mà ngay cả Hứa Trung Ân đều hiện ra biểu tình kinh ngạc trên mặt. Hứa Trung Ân lúc trước đã từng theo đuổi Trương Tuyết Hàn. Nhưng không ngờ Trương Tuyết Hàn không chỉ không để ý tới hắn. Ngược lại còn bị em trai nàng là Trương Đông Dương giáo huấn một trận. Lần trước bị đánh đưa vào bệnh viện. Giờ mới ra viện không lâu, ở trong mắt Hứa Trung Ân, Trương Tuyết Hàn này chính là một đóa "Tuyết băng bạch liên" (hoa sen trắng nơi băng tuyết) có thể nhìn nhưng không thể chạm vào. Tóm lại không nam nhân nào có thể có được Trương Tuyết Hàn.

Nhưng tình cảnh trước mắt lại làm cho hắn mở rộng tầm mắt. Trương Tuyết Hàn dĩ nhiên bị một người đàn ông hơn ba mươi tuổi ôm. Càng làm cho hắn cảm giác quá phận hơn là tên này còn ôm một mỹ nữ đồng dạng cũng gợi cảm kích thích vô cùng - Vu Tiêu Tiếu. Hứa Trung Ân liền cảm giác thế giới này đối với hắn rất không công bình, nghĩ đến mình thiếu niên trẻ tuổi, anh tuấn, tài giỏi. Lại không so được với một đã hơn ba mươi tuổi.

Kha Nam kia lại càng như thế. Trong nội tâm đố kị làm cho hắn hận không thể đi tới đem gã già này đá bay. Từ Kha Nam đối với gã này không có nửa điểm hảo cảm. Không phải là lái một chiếc xe Audi sao. Sao có thể so được với xe của mình. Từ Kha Nam nghĩ lại chính mình: Trong nhà có tiền, mình lại vừa du học trở về, tướng mạo lại càng không cần phải bàn. Dựa theo tiêu chuẩn người Hàn Quốc mình tuyệt đối là một mỹ nam tử. Đương nhiên, Từ Kha Nam cũng không hiểu được, tướng mạo của hắn trong mắt người Trung Quốc chính là ẻo lả. Nếu làm "tiểu bạch kiểm" (trai bao...), các phú bà cũng hoài nghi tiểu bạch kiểm như con gái này liệu có năng lực thỏa màn các nàng hay không.

Mặc kệ nói như thế nào, Từ Kha Nam vẫn cảm thấy nhìn Diệp Lăng Phi rất không thuận mắt. Trên mặt hắn hiện lên vẻ mặt khinh thị, đi tới, ánh mắt cao cao tại thượng (mắt để lên trời - ý là khinh người) nhìn Diệp Lăng Phi, trề môi nói:

- Ta nói vị đại thúc này, chú đứng ở chỗ này không biết rất chướng mắt sao, nhanh tránh ra một chút!

- Gọi ta đại thúc, ta thật sự già như vậy sao?

Diệp Lăng Phi hỏi ngược lại một câu.

- Ta không gọi ông là ông già đã rất lễ phép rồi, ông nghĩ mình là ai!

Từ Kha Nam ngữ khí bất thiện nói.

- Nếu tuổi ta lớn như vậy. Vậy cậu gọi ta một câu cha cũng được, đương nhiên, cậu gọi ông nội ta cũng sẽ không để ý.

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Nhưng, ta cũng sẽ không đáp ứng, ta tuyệt đối không có loại con trai như cậu. Thật không biết cha mẹ cậu dạy dỗ cậu như thế nào, nếu ta có loại con trai như cậu, vừa sinh ra ta sẽ bóp chết hắn, nam không ra nam, nữ không ra nữ, cậu thật sự nghĩ cậu là đông phương bất bại à!

- Ông dám mắng ta!

Từ Kha Nam trợn tròn con mắt, bên kia Hứa Trung Ân lần trước vẫn bất mãn với Diệp Lăng Phi, hắn thấy Từ Kha Nam tức giận, người này cũng đi tới gần, hừ lạnh nói:

- Mày nghĩ mày là ai, ở chỗ này ra vẻ à!

Diệp Lăng Phi buông tay ôm Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu ra, cười lạnh nói:

- Làm sao vậy, Hứa đại công tử, đừng tường rằng ta không biết cậu là ai, không chỉ nói cậu, bố cậu ở trước mặt ta cũng phải ra vẻ đáng thương, nếu cậu không tin, cứ gọi bố cậu đến, ta làm cho hắn gọi cậu là cha cũng được!

Diệp Lăng Phi nói lời thật sự quá tàn nhẫn, thật là dọa người. Diệp Lăng Phi tức giận Hứa Trung Ân lần trước hù dọa Trương Tuyết Hàn, bây giờ nhìn thấy Hứa Trung Ân ở trước mặt mình, trong lòng tức giận, không chút khách khí mắng:

- Bọn mày không phải hai người sao, có can đảm cứ tới đây solo, bọn mày nhanh lên một chút, đừng lề mề, lão tử không có thời gian, tùy tiện đánh chúng mày năm sáu phút liền xong việc!

- Khá lắm, mày không nhìn xem tao là ai!

Từ Kha Nam vừa nghe Diệp Lăng Phi hô hào muốn đánh, hắn vẻ mật âm trầm quát,

- Mày dám động một sợi lông của tao, mày phải cân nhắc sau này còn có thể lăn lộn ở chỗ này không!

Từ Kha Nam này chính là ngoài miệng nói cứng, nhưng trong lòng hắn lại nhút nhát. Nói như thế nào hắn đều là được nuông chiều từ bé, đánh người đều là người khác đi làm, đâu đến phiên hắn động thủ. Mà Hứa Trung Ân kia lại hơi chột dạ, nhớ tới lần trước Trương Đông Dương đánh mình, có vẻ đám người Trương Đông Dương không có việc gì, mà ngay cả cha mình cũng nói chuyện đó cứ như vậy quên đi. Hứa Trung Ân cảm thấy nói không chừng hai cô gái này có quan hệ rất mạnh, Hứa Trung Ân từng hỏi thăm, biết Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn đều là từ tỉnh tới, nhưng không có ai biết hai nhà này đang làm gì. Hứa Trung Ân nghĩ đến bộ dáng Trương Đông Dương càn rỡ, hắn liền cho rằng trong nhà hai cô gái này rất có bối cảnh.

Hứa Trung Ân trong lòng hiểu rõ, nhưng hắn lại cố ý không nói, mà là chuẩn bị nhìn Từ Kha Nam diễn trò hay. Nhưng Từ Kha Nam cũng đang mạnh miệng, lại không dám có ý tới gần.

Trương Tuyết Hàn lúc này lại lôi kéo cánh tay Diệp Lăng Phi, thanh âm ôn nhu dễ nghe kia hòa tan không khí đang khẩn trương đầy áp lực.

- Chúng ta vào đi, đừng ở đây nữa!

Diệp Lăng Phi ừ một tiếng, mắt nhìn Từ Kha Nam và Hứa Trung Ân, hắc hắc cười nói:

- Hai vị, nếu như các cậu không đánh ta, vậy ta đi vào à, các cậu chậm rãi đứng ở chỗ này đi!

Diệp Lăng Phi nói xong, tay lại đặt ở bên hông Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn, đi về phía cửa vào nông trại.

Nhớ tới Diệp Lăng Phi trước khi đi cười đắc ý, Từ Kha Nam hận đến nghiến răng nghiến lợi, nói:

- Gã này có lai lịch gì, sao lá gan to như vậy?

Hứa Trung Ân nhìn Từ Kha Nam, nói:

- Từ ca, nói như thế nào nhỉ, tên này luôn càn rỡ như vậy, nhưng là sao chứ, lại không có chuyện gì, đến cùng hắn có lai lịch thế nào, tôi cũng không tra rõ được.

Cha Từ Kha Nam chính là kinh doanh một nhà xưởng quy mô coi như cũng được, mà mẹ hắn cũng làm cho một xưởng may, hai năm nay, lợi nhuận từ nhà xưởng của cha mẹ hắn đều không tệ, mà cha Từ Kha Nam lại vừa được lên làm đại biểu nhân dân toàn quốc, làm cả quan và thương. Hứa Trung Ân là con trai phó chủ nhiệm Hứa Lạc Sơn, từ khi Từ Kha Nam về nước, liền quen biết Hứa Trung Ân. Hai người chính là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, bởi vậy, thường xuyên đi chơi cùng nhau. Vốn hôm nay hai người chuẩn bị đi hóng gió, nhưng không ngờ trên đường lại gặp Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu, Từ Kha Nam lập tức bị mê hoặc, nên mới theo tới đây.

Hai người vừa bị Diệp Lăng Phi làm nhục một phen, vốn Từ Kha Nam chuẩn bị tìm người giáo huấn Diệp Lăng Phi một trận, nhưng thay đổi suy nghĩ, trước tiên thăm dò rõ ràng lai lịch của Diệp Lăng Phi rồi lại tính cũng không chậm. Bởi vậy, buông tha cho ý nghĩ tìm người tới đây giáo huấn Diệp Lăng Phi. Nếu hai người đến đây, cũng không thể cứ trở về như vậy, hai người Từ Kha Nam và Hứa Trung Ăn bàn bạc với nhau một lát, rồi đi vào đi dạo, coi như tới nơi này chơi, thuận tiện còn có thể đi theo đám người Diệp Lăng Phi, nói không chừng có cơ hội, hảo hảo trả thù một trận.

Sau khi Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu, Trương Tuyết Hàn đi vào nông trại, Diệp Lăng Phi nhìn nông trại giới thiệu có thể câu cá trong ao, liền cực lực ủng hộ đi câu cá.

Trương Tuyết Hàn không có ý kiến, Vu Tiêu Tiếu chưa câu cá bao giờ, cảm thấy chắc là chơi khỏe đùa vui lắm, cũng đáp ứng.

Vu Tiêu Tiếu nghĩ là không tệ, nhưng khi chính thức câu cá, nàng mới biết được câu cá không phải một chuyện dễ dàng.

- Anh đã nói rồi, anh là cao thủ câu cá, chẳng lẽ em nghi rằng anh khoe khoang!

Khi Diệp Lăng Phi ngồi hơn tiếng đồng hồ, rốt cuộc câu được một con cá dài bằng ngón tay. Diệp Lăng Phi không nhịn được đắc ý một phen. Vu Tiêu Tiếu hừ một tiếng, trong miệng không phục nói:

- Câu cá có gì khó, chỉ là bổn tiểu thư không có thời gian đi học, nếu em học, nhất định so với anh còn tốt hơn!

Vu Tiêu Tiếu trong miệng vừa nói, nàng cầm cần câu, không mắc mồi câu, chính là thả một cái lưỡi câu không ở trong nước, ào ào, đột nhiên Vu Tiêu Tiếu cảm thấy có thứ gì, nàng kéo cần câu lên, Diệp Lăng Phi không nhìn còn khá, vừa nhìn, thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu đi. Trong lòng thầm nghĩ:"Trời ạ, trên thế giới này còn có thiên lý không?"

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #410