Chương 388: Bị Tập Kích!


Cửa phòng vừa mở ra, phục vụ bưng đồ ăn tới phòng. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình liếc nhau, ngay sau đó Diệp Lăng Phi liền nói:

- Hai vị, xin lỗi, thân thể vợ tôi có chút khó chịu, chúng tôi đi trước.

Diệp Phong cười nói:

- Thức ăn đã lên đây, chẳng lẽ Diệp tiên sinh cứ đi như vậy?

- Ai u, anh xem trí nhớ của tôi này!

Diệp Lăng Phi vỗ đầu mình một cái, miệng nói:

- Tôi suýt quên mất chuyện này, may có anh nhắc nhở. Phục vụ, đem thức ăn còn chưa mang lên bàn gói lại cho tôi, tôi muốn mang về, về phần hóa đơn thì tính cho hai người này!

Diệp Phong trong lòng thầm thở dài một tiếng, thầm nghĩ:"Hôm nay xem như ta gặp phải tổ tông rồi."

Phục vụ vội vã đem mười món ăn đã gói lại đưa đến xe, Diệp Lăng Phi mở cửa xe, hô:

- Bà xã lên xe!

Bạch Tình Đình đi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi, đột nhiên vươn tay phải, hung hăng nhéo cánh tay Diệp Lăng Phi một cái, cái miệng nhỏ nhắn bĩu bĩu nói:

- Anh vừa rồi thật quá đáng, sao anh có thể trước mặt người khác làm như vậy, nếu Lâm Tuyết kia nói ra, sau này em làm sao đây.

Diệp Lăna Phi đã sớm nghĩ đến Bạch Tình Đình sẽ nói bão vì hành vi xấu xa vừa rồi của mình, hắn cau mày (vì đau đớn), miệng nói:

- Bà xã, anh biết anh sai rồi, nhưng anh nghe khẩu khí Diệp Phong kia nói chuyện rất đáng giận, anh lại là nam nhân, sao có thể để cho nam nhân khác nói vợ anh vậy chứ, là chồng em, anh mới ghen mà.

Diệp Lăng Phi liếc thấy sắc mặt Tình Đình không giống như là rất tức giận, nói tiếp:

- Anh biết anh sai rồi, sau này tuyệt đối không dám làm như vậy, về phần Lâm Tuyết kia, anh thấy cô ta tuyệt đối không có can đảm nói ra. Hừ, nếu cô dám nói ra ngoài, anh tìm người lột trần truồng cô ta.

- Anh....!

Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi nói đến hết chỗ nói, hung hăng liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Anh muốn làm gì, chẳng lẽ anh không biết làm như vậy là phạm pháp sao?

Nhìn Diệp Lăng Phi bộ dáng không nói lời nào, Bạch Tình Đình khi khi cười nói:

- Ông xã, tốt lắm, lần này coi như xong, nhưng anh phải cam đoan tuyệt đối không có lần sau đó!

- Anh cam đoan!

Diệp Lăng Phi vừa nghe, vội vã cười ha ha nói.

Trên đường Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình quay về biệt thự, Diệp Lăng Phi lái chiếc xe audi của mình, xe của Bạch Tình Đình chạy song song, Diệp Lăng Phi mở cửa sổ xe, bắt chuyện với Bạch Tình Đình nói:

- Bà xã, chờ chúng ta trở về sẽ ăn hết đống thức ăn này, hừ, xem như cũng kiếm được, ăn cơm miễn phí, còn có tiền, tốt nhất lần sau còn loại chuyện tốt như thế này..

Mái tóc Bạch Tình Đình bị gió thổi lên, có vẻ hết sức mê người. Nàng chớp động con mắt, cười nói:

- Ông xã, hay anh là tới tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, làm trợ thủ của em đi!

- Không!

Diệp Lăng Phi quả quyết cự tuyệt,

- Anh không làm chuyện phiền phức đó đâu!

Một tiếng chuông điện thoại êm tai từ bên cạnh Diệp Lăng Phi truyền đến, Diệp Lăng Phi đeo tai nghe, nhận điện thoại.

- Diệp Lăng Phi, anh ở đâu?

Trong điện thoại truyền đến thanh âm Chu Hân Minh, Diệp Lăng Phi nghe bên Chu Hân Minh kia ồn ào, hẳn là ở bên ngoài. Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua Bạch Tình Đình, nói:

- Là Hân Minh gọi điện thoại.

Nói xong, hắn mới nói với Chu Hân Minh:

- Anh mới vừa đi ăn cơm với Tình Đình, nhưng cơm còn chưa ăn, chúng ta đem toàn bộ thức ăn gói lại mang về, Hân Minh, nhanh chóng về nhà, ba người chúng ta ăn cơm đi.

- Nói chuyện với anh tiện không?

Chu Hân Minh hạ giọng hỏi.

Loại thái độ này của Chu Hân Minh làm cho Diệp Lăng Phi ý thức được vấn đề gì, hắn thấp giọng nói:

- Đương nhiên, Hân Minh, đã xảy ra chuyện ai?

- Diệp Lăng Phi, anh quen biết một cảnh sát quốc tế tên là Houedry (Vi Đức Lí) không?

Chu Hân Minh hỏi.

Diệp Lăng Phi hơi hơi sửng sốt một chút. Hắn rất thẳng thắn nói:

- Anh biết hắn!

- Hắn là tới tìm anh sao?

Chu Hân Minh chưa nói tại sao muốn hỏi Houedry người này, mà là khẩn trương hỏi thăm. Từ trong giọng nói khẩn trương của Chu Hân Minh kia, Diệp Lăng Phi nghe được sự lo lắng của Chu Hân Minh. Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Ngày hôm qua nói chuyện qua với hắn, là ngẫu nhiên gặp được, hắn tới đây cũng không phải là muốn tìm anh. Hân Minh, đến cùng là hắn làm sao vậy?

Đầu kia điện thoại Chu Hân Minh thở phào một hơi, thanh âm hòa hoãn xuống, nói:

- Hắn đã chết, em tra qua điện thoại của hắn, phát hiện ngày hôm qua anh đã gọi điện thoại cho hắn. Nên em lo...

Chu Hân Minh tuy nói cùng không nói gì, nhưng Diệp Lãna Phi cũng đã nghĩ đến Chu Hân Minh đang lo lắng cái gì. Diệp Lăng Phi giảm tốc độ xe chậm dần, Bạch Tình Đình thấy xe Diệp Lăng Phi chậm dần, tưởng rằng Diệp Lăng Phi có chuyện gì, cũng đem giảm tốc độ chậm lại. Đồng thời hỏi:

- Lão công. Làm sao vậy?

Diệp Lăng Phi không trả lời Bạch Tình Đình, mà hỏi Chu Hân Minh nói:

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

- Cụ thể chờ em về nhà rồi lại nói đi, hiện tại em đang ở hiện trường, trong điện thoại nói không tiện.

Chu Hân Minh nói.

- Em ở chỗ nào, giờ anh qua đón em!

Diệp Lăng Phi hỏi.

Đầu kia điện thoại Chu Hân Minh trầm mặc một lát, rốt cuộc chậm rãi nói:

- Trước cửa tiệm intemet số 307 đường Hoa Bác!

Diệp Lăng Phi cúp điện thoại. Đem xe tắp vào lề đường. Hắn mở cửa xe, xuống xe. Bạch Tình Đình cũng dừng xe ở bên đường, xuống xe, Bạch Tình Đình bước nhanh tới.

- Ông xã, làm sao vậy, có phải Hân Minh có chuyện gì hay không?

Diệp Lăng Phi lắc nhẹ đầu, nói:

- Anh có một người bạn đã xảy ra chuyện. Hân Minh gọi điện thoại tới, chính là nói cho anh biết chuyện này.

Bạch Tình Đình không hỏi nữa, dù sao Diệp Lăng Phi cũng có bạn của mình.

- Bà xã, anh đi cục cảnh sát một chuyên, có thể người bạn kia của anh cần anh đảm bảo.

Diệp Lăng Phi vừa nói, vừa từ trong xe lấy ra ba túi đồ ăn, là đò ăn đem từ trong tiệm cơm ra, để vào xe Bạch Tình Đình, sau đó nói:

- Tình Đình, em về nhà trước đi, nhớ kĩ trên đường cẩn thận một chút.

Diệp Lăng Phi trước khi đi, hôn Bạch Tình Đình một cái rồi phi xe đi. Đi thẳng đến chỗ Chu Hân Minh nói kia.

Đến khi Diệp Lăng Phi chạy tới, trước cửa tiệm intemet kia đã bị cảnh sát căng dài phân cách. Bên ngoài dải phân cách đứng đầy người vây xem. Ba chiếc xe cảnh sát đỗ ở bên cạnh vẫn đang lóe đèn, cả con đường cơ hồ đều bị tắc lại. Diệp Lăng Phi không thế lái xe tới gần trước cửa tiệm, chỉ có thể đỗ xe bên lề đường. Diệp Lăng Phi xuống xe, chen vào đám người, đến trước dải phân cách. Trùng hợp lại nhìn thấy tiểu Triệu của đội cảnh sát đứng ở bên cạnh dải phân cách đó hỏi một cậu bé thoạt nhìn khoáng mười tuổi, Diệp Lăng Phi hô:

- Tiểu Triệu, đội trưởng Chu đâu rồi?

- A, Diệp ca!

Tiểu Triệu vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, vội vã đi tới. Diệp Lăng Phi khom lưng chui qua dải phân cách, tiểu Triệu tới bên cạnh Diệp Lăng Phi, kì quái mà hỏi:

- Diệp ca, sao anh lại tới đây?

- À, ta tìm đội trưởng Chu.

Diệp Lăng Phi ở cửa không nhìn thấy Chu Hân Minh, nói với tiểu Triệu:

- Chu Hân Minh đi đâu, giúp ta tìm cô ấy một chút!

- Chu tỷ ở bên trong quán nét, em đưa anh vào!

Tiểu Triệu đưa Diệp Lăng Phi đi vào quán nét, quả nhiên nhìn thấy Chu Hân Minh đang hỏi chủ quán.

- Chu tỷ!

Tiểu Triệu gọi Chu Hân Minh nói,

- Diệp ca tìm chị!

Chu Hân Minh vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi tới, nàng phân phó tiểu Triệu:

- Tiểu Triệu, cậu tiếp tục hỏi chủ quán xem có biết người chém nhau không.

- Chu tỷ, không thành vấn đề!

Chu Hàn Minh liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện!

Nàng cùng Diệp Lăng Phi đi ra khôi quán nét, đi tới bên cạnh, Chu Hân Minh nhìn bốn phía không có ai chú ý tới đây, mới nói:

- Vụ án này rất khó giải quyết, người bị chém chết chính là cảnh sát quốc tế.

- Bị người chém chết, Houedry sao lại bị người chém chết ở thành phố Vọng Hải.

Diệp Lăng Phi cảm thấy rất kì quái, Houedry đến thành phố Vọng Hải chấp hành nhiệm vụ, làm một cảnh sát quốc tế kinh nghiệm phong phú, Houedry tuyệt đối sẽ không phạm loại sai lầm hạ cấp này, sao sẽ bị người ta chém chết trên đường, chẳng lẽ là trả thù?

- Căn cứ người chứng kiến nói là khi Houedry đi tới quán nét trước cửa, cùng một đám còn đồ xảy ra xung đột, tên côn đồ này đã chém chết Houedry.

Chu Hân Minh chỉ chỉ vết máu dài đến vài thước trước cửa quán nét nói:

- Lúc ấy đi cùng Houedry còn có một cô gái, nghe nói cô gái kia cũng bị chém, chi là tên kia cô gái chạy trốn, chúng ta còn đang tìm cô gái kia.

- Thi thể Houedry đâu?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Đã đưa tới bên pháp y, đang xác định nguyên nhân dẫn đến tử vong.

- Trên người Houedry có cái gì không?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Chu Hân Minh ý thức được Diệp Lăng Phi bết vài thứ, nàng lắc đầu nói:

- Chúng ta chỉ tìm ra điện thoại của hắn, ví tiền cùng với giấy tờ tùy thân, cũng không có đồ đặc thù gì khác, vài thứ kia đã được bảo quản cẩn thận. Nếu như anh muốn xem nó, em có thể lấy được mấy thứ kia.

- Không cần!

Diệp Lăng Phi nói,

- Hôm qua Houedry đi tìm anh, vốn buổi tối hôm nay Houedry sẽ gọi điện thoại cho anh, hắn có vài tấm ảnh cần anh hỗ trợ điều tra thêm lai lịch của người trong ảnh, nhưng không ngờ Houedry sẽ phát sinh chuyện như vậy. Anh cảm giác chuyện này thật sự rất kì quặc, Hân Minh em cân thận nghĩ lại vết thương trên người Houedry có trí mạng hay không.

- Em nhớ kĩ trên thi thể Houedry, vị trí trái tim có vết đâm, hẳn là vết thương bị đao nhọn đâm vào mới tạo thành.

Chu Hân Minh nói,

- Nhưng đây cũng không thể nói lên có nghi vấn, phải biết rằng khi mấy tên còn đồ này chém người sẽ rất hung ác, nói không chừng vết thương đó chính là do tên còn đồ hạ thủ tàn nhẫn tạo thành.

- Hân Minh, anh khẳng định với em, đây là có âm mưu . Bây giờ anh không giải thích với em được, chuyện em cần làm bây giờ là tìm được cô gái bị thương kia, tên của cô ấy là Susan (Tô San), cũng là một cảnh sát quốc tế.

Chu Hân Minh cau mày lại, nàng ý thức được vụ án này có thể cũng không phải đơn giản như thoạt nhìn mặt ngoài, vốn Chu Hân Minh tưởng rằng chỉ có cảnh sát quốc tế tên là Houedry này ờ thành phố Vọng Hải, không ngờ cô gái bị người chém kia cũng là một cảnh sát quốc tế. Nếu như vậy, chuyện có thể thật sự đúng như Diệp Lăng Phi nói, đây là vụ án đã sớm có âm mưu nhằm vào cảnh sát quốc tế. Chu Hân Minh đau đầu hơn là cảnh sát quốc tế tên là Susan kia hiện tại đang ở nơi nào, đầu tiên cần tìm được nữ cảnh sát quốc tế kia.

- Chúng ta nên làm sao bây giờ, đi đâu tìm cô cảnh sát quốc tế kia.

Chu Hân Minh nói.

Diệp Lăng Phi vừa định nói chuyện, thì điện thoại của Chu Hân Minh vang lên, Chu Hân Minh nghe điện thoại, nàng không nói gì, chỉ nghe điện thoại, cuối cùng hỏi mấy câu rồi Chu Hân Minh cúp điện thoại.

- Ngay vừa rồi, có một người trẻ tuổi cầm đao xông vào bệnh viện nhân dân số 1 thành phố, nhìn bộ dáng là muốn chém người.

Chu Hân Minh nói.

- Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố là bệnh viện cách đây gần nhất, nếu như người bị thương nhất định sẽ tới bệnh viện này cấp cứu, anh thấy người trẻ tuồi này đang tìm người.

Diệp Lăng Phi nói tới đây, vội vàng nói với Chu Hân Minh:

- Hân Minh, chúng ta lập tức chạy tới bệnh viện nhân dân số 1 , nếu như có thể bắt thanh niên này, chuyện sẽ trở nên rõ ràng.

Chu Hàn Minh vừa nghe, vội vàng gọi tiểu Triệu, lưu lại mấy người tiếp tục ở hiện trường, còn lại cảnh sát đều chạy tới bệnh viện nhân dân số 1 thành phố.

Chờ khi bọn họ chạy tới, thanh niên cầm khảm đao đó đà chạy đi. Chu Hân Minh lập tức sắp xếp thủ hạ hỏi người trong bệnh viện, đồng thời, đem băng hình giám sát của bệnh viện cũng lấy ra, cầm về cục cảnh sát.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #388