Chương 372: Phiền Phức Lớn Rồi


Đợi Diệp Lăng Phi đến phòng thị trường mới biết Tôn Hằng Viễn đã đến phòng làm việc của Tiền Thường Nam rồi. Diệp Lăng Phi không gặp được Hằng Viễn vừa định đi thang máy rời khỏi phòng thị trường thì nhìn thấy Tào Dương lén lút nấp ở cánh cửa nhìn mình.

- Tào Dương, anh lại đây!

Diệp Lăng Phi gọi Tào Dương.

Tào Dương vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi gọi mình thì cảm thấy lo lắng, tự trách mình:

"Mình rảnh rỗi nhìn anh ta làm gì, tên tiêu tử này được lắm. Diệp Lăng Phi kia gọi mình nhất định là vì chuyện hôm qua rồi, tìm tôi tính nợ cho mà xem. Được lắm, tôi dù sao cũng là một người thành thực ung dung, hi vọng tâm trạng hắn hôm nay tốt, cứ như vậy đi."

Tào Dương lê bước đến trước mặt Diệp Lăng Phi, không đợi đến lúc Lăng Phi nói, Tào Dương thẳng thắn chủ động nói:

- Giám đốc Diệp, tôi biết lý do anh tìm tôi, tối qua đúng là do tôi lắm chuyện, là vì một người anh trai của tôi thấy giám đốc Diệp đến bệnh viện khám bệnh nên gọi điện thoại cho tôi. Tôi nói vói mọi người là anh mắc bệnh rồi, ai ngờ lại có người tung tin thất thiệt, cuối cùng trở thành tin anh ... anh qua... rồi.

Tào Dương nghĩ một hồi lâu cũng không dám nói Diệp Lăng Phi qua đời rồi, anh nhút nhát nói:

- Sau này nhất định tôi sẽ không dám như vậy nữa, giám đốc Diệp, anh có thể bỏ qua cho tôi được không!

Tay phải của Diệp Lăng Phi vỗ vai Tào Dương, Tào Dương cử nghĩ là Diệp Lăng Phi đánh mình, sợ đến mức hai chân mềm ra, hai răng cắn vào nhau. Tào Dương định bụng Diệp Lăng Phi đánh anh thế nào anh cũng không chống trà, không cãi lại. Diệp Lăng Phi không phải là người thích gây chuyện. Nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi chỉ vỗ nhẹ vào vai của Tào Dương, Lăng Phi nhìn thấy dáng vẻ của Tào Dương lúc này thì cười haha:

- Tìm mãi thì hóa ra là cậu, tôi vốn định giáo huấn cho người tung tin đồn này một trận, anh nhớ là nợ tôi một ân tình, đến lúc tôi nghĩ ra thì tôi sẽ tìm anh mời tôi đi ăn.

- Không vấn đề gì. Giám đốc Diệp, chúng ta ăn cơm xong rồi đi hát, đến lúc ấy tôi sẽ tìm một người đẹp giải trí một chút, tôi sẽ bao hết.

- Thôi đi, tên tiểu tử này xem tôi là loại người gì. Đợi tôi rảnh thì mời tôi đi ăn là được rồi. Được rồi, anh cũng đừng đứng ở đây nữa, làm gì thì đi làm đi.

Diệp Lăng Phi vỗ vai Tào Dương, cười sảng khoái nói:

- Được, được.

Tào Dương trả lời liên hồi, lúc nãy anh bị dọa cho phát hoảng, bây giờ nghe Lăng Phi nói như vậy mới thấy yên tâm trong lòng.

Diệp Lăng Phi xoay người đi về phía thang máy, Tào Dương không ngớt vẫy tay chào Lăng Phi. Đợi cho đến lúc thang máy đóng lại, Tào Dương mới dám thở dài. Anh ấy vừa xoay người, thì nhìn thấy Vương Đào đứng cười ngay sau lưng anh ấy.

- Có gì đáng cười, nếu như đổi lại là anh thì anh cũng sẽ sợ thôi.

Tào Dương nói với Vương Đào.

- Đủ rồi, Tào Dương, không phải anh không biết tính khí của giám đốc Diệp.

Vương Đào đi đến trước mặt Tào Dương. Nói nhỏ:

- Lúc đầu giám đốc Diệp đối với mấy người chúng ta rất tốt. Tôi thấy giám đốc Diệp chủ yếu nhằm vào trưởng phòng, giám đốc. Còn đối với những người nhân viên như chúng ta thì anh ấy sẽ không nổi giận như vậy đâu. Nếu như hôm nay đổi lại là Giám đốc Tôn, anh cứ xem thử giám đốc Diệp có thể không thể không nổi giận hay không.

Tào Dương kiểm chứng xác nhận điều này. Diệp Lăng Phi chỉ thẳng tay với những người cấp trên mà thôi. Và ngược lại hoàn toàn với những người cấp dưới. Bây giờ sau khi đã biết là do tiểu tử Tào Dương, Diệp Lăng Phi lại cảm thấy bình thường.

Diệp Lăng Phi đi vào thang máy, đến thẳng đại sảnh tầng 1, đáng lẽ Diệp Lăng Phi hôm nay muốn tìm ra người đã tung tin đồn thì thấy việc ở lại tập đoàn này chẳng có ý nghĩa gì cả. Vốn dĩ anh ấy coi tập đoàn như là bến đỗ của mình. Nếu như sống một cuộc sống bình thường thì phải có 1 công việc như vậy. Nếu như không có việc gì chỉ ở lại trong nhà chơi trò chơi, lên mạng cũng là một cách hay để giết thời gian. Nhưng bây giờ Diệp Lăng Phi và Diệp Lăng Phi đi ngắm thành phổ biển lúc trước không còn là một nữa. Anh ấy có rất nhiều công việc phải làm.

Diệp Lăng Phi vừa đi ra khỏi thang máy thì có chuông điện thoại. Hóa ra là điện thoại đường dài của tên tiểu tử Dã Thú. Trong điện thoại anh ta cho Diệp Lăng Phi biết công việc làm ăn của anh cơ bản đã giải quyết xong. Cũng định học tập Diệp Lăng Phi đến ngắm thành phổ biển sống một cuộc sống bình thường.

- Học tập tôi, cậu đừng nói bậy, tôi còn có thể ngắm thành phố biển, sống một cuộc sống bình thường. Tôi thấy cậu đến đây thì không thể nào không quậy phá các cô gái ở đây . Không tránh khỏi được!

Diệp Lăng Phi với giọng không được thoải mái lắm. Tên tiểu tử này đến đây thì quả không phải là chuyện vui rồi. Lần trước hắn ta vừa đến thì đã gây chuyện. Đến giờ anh vẫn cảm thấy có lỗi với Trần Tuyết Hoa. Lúc gặp cô ở trong công ty, anh đều tìm cách tránh đi.

- Đại ca, tôi đã thay đổi rồi, tôi không còn làm chuyện như thế nữa.

Dã Thú mở miệng nói lớn.

- Dã Lang có thể làm chứng cho tôi. Tôi về sẽ không ra ngoài làm loạn nữa, tôi cũng muốn tìm một cô gái tốt để cùng chung sống. Anh nói....?

- Được rồi, đấy là việc của cậu, chỉ cần cậu đừng gây phiền phức cho tôi là được rồi.

Diệp Lăng Phi trong lòng rất rõ hắn ta đến đây sẽ không đơn giản như vậy, rất có khả năng là muốn thành lập căn cứ cho tổ chức Lang Nha. Hơn nữa, Diệp Lăng Phi cũng không muốn can thiệp quá sâu về công việc trong tổ chức.

Diệp Lăng Phi vừa cầm điện thoại gọi cho Dã Thú vừa đi thẳng ra cửa tòa nhà. Anh chỉ để ý đến việc nói chuyện điện thoại với cậu ta mà không để ý đến trước mặt mình. Lúc Lăng Phi đi đến cánh cửa lớn của tập đoàn thì phía trước đi tới một cô gái, cô gái đó ước chừng khoảng 25-26 tuổi. Làn da trắng mịn, trên người là một chiếc váy dài màu trắng, phần eo nhỏ nhắn, giữa eo là một chiếc thắt lưng có in hình con bướm. Mái tóc dài ngang vai để lộ ra phần cổ trắng mượt và đeo sợi dây chuyền thủy tinh.

Cô gái này tuy dáng người chỉ trung bình nhưng lại có sức cuốn hút rất lớn, cơ thể hình chữ S, dưới sự tô điểm của chiếc váy dài làm cho người đàn ông vừa nhìn đã bị cuốn hút bởi nụ cười tinh tế, trong sáng như búp bê ấy.

Người thiếu nữ này trong tay cầm một túi xách màu bạc, nhìn thì biết ngay đây là túi xách kỷ niệm của nhãn hiệu LV. Giá trên thị trường khoảng 8000 tệ, vấn đề là cứ coi như bạn có tiền thì cũng không nhất định có thể mua túi xách kỉ niệm của LV.

Cô gái này khi bước vào, đang lúc quay đầu nhìn ra bên ngoài cánh cửa chính cứ như đang nhìn ai đó, mà không hề chú ý trước mặt mình. Mà anh cũng đang cầm điện thoại, đang nói chuyện với Dã Thú, càng không chú ý đến người phụ nữ đẹp như tiên nữ ấy. Kết quả thì không cần phải nghĩ cũng biết được, hai người chạm phải nhau, túi xách của cô gái và điện thoại của anh đều rơi xuống đất.

Lăng Phi cảm thấy như mình đang chạm phải một vật gì đó mềm mềm, theo bản năng anh đưa tay ra nắm lấy vật ấy. Đến lúc anh biết rõ mình đang chạm vào cơ thể của một mỹ nữ thì hai tay anh đã nắm chặt lấy phần ngực nhô lên của cô.

Lúc này cò thiếu nữ đang sững sờ không dám tin nhìn Diệp Lăng Phi, hai người trong giờ khắc ấy, không có bất cứ cử động nào khác.

Vẫn là Diệp Lăng Phi có phản ứng trước, mặc dù người phụ nữ này đẹp hơn vợ Bạch Tình Đình của anh nhưng cô lại không cao bằng vợ anh. Nhưng lúc chạm vào ngực của cô gái này thì nó cũng mềm mại, đầy sức sống như của vợ anh vậy. Ngay lúc này anh chợt so sánh vợ mình với cô gái ấy. Kết quả, Diệp Lăng Phi cho rằng vợ mình và cô gái ấy ai cũng đẹp, mỗi người một vẻ. Đương nhiên, Diệp Lăng Phi càng thiên vị vợ mình Bạch Tình Đình hơn.

Diệp Lăng Phi bỏ hai tay ra, nếu như đổi lại là người đàn ông khác thì đã đỏ mặt xin lỗi liên tục rồi. Dù nói thế nào cũng là ở đại sảnh của tập đoàn mà sờ vào ngực của người khác, vả lại còn trực tiếp sờ vào.

Nhưng cô gái này gặp phải là Diệp Lăng Phi, chỉ nghe thấy lời trách cứ của anh:

- Chuyện gì thế này, cô gái này thật chẳng chú ý đến hình tượng của mình, rõ ràng là nhìn thấy người đàn ông ở trước mặt mà cũng chủ động đâm vào. Hây, Ai mà biết được cô đang nghĩ gì cơ chứ?

Diệp Lăng Phi nói như vậy lại hóa ra đều là do cô cố ý đâm vào mình, còn Diệp Lăng Phi chủ động đụng vào ngực của người khác là một phản ứng tự nhiên. Lăng Phi cũng không quan tâm đến cái nhìn của cô gái ấy với mình, anh cúi người nhặt lấy điện thoại của mình, xem như chẳng có việc gì. Rồi nói với cô khi cô vẫn còn đang đứng đấy nhìn nhìn:

- Được rồi, lần sau thì phải chú ý một chút, đừng có đi như vậy nữa.

Diệp Lăng Phi nói rồi coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, đi qua người cô.

Nhưng không ngờ vào ngay lúc này cô gái đã phản ứng lại, đột nhiên chặn trước mặt anh, khuôn mặt với nụ cười dịu dàng ấy giờ đây trở nên lạnh lùng, tức giận nói:

- Đứng lại, anh định như thế này đấy sao?

Giọng cô trở nên khó chịu làm anh thấy không thoải mái. Anh ấy đứng lại rồi cười nói:

- Không đi thì làm gì? Chẳng lẽ cô còn định mời tôi đi ăn, có điều tôi phải nói rõ. Tôi đây đối với những người con gái có giọng nói khó nghe thì không bao giờ thèm nhìn, ngay tiếng phổ thông cũng không nói nổi nữa, chỉ có thể đi học tiếng của chim thôi.

- Anh nói gì?

Mặt cô gái đỏ ửng lên, khuôn mặt ấy dần chuyển sang màu lạnh giá, coi như bây giờ xuất hiện ánh mặt trời sáng lạn cũng không thể nào làm dịu đi khuôn mặt lạnh giá ấy.

- Tôi không nói gì cả, có phải cô nghe nhầm rồi không.

Diệp Lăng Phi không muốn tiếp tục vướng vào phiền phức với cô gái. Đây là đại sảnh của tập đoàn Tân Á, nếu như cãi nhau với một cô gái ở trong đại sảnh của công ty thì chỉ biến mình thành chuyện cười trong công ty. Anh không muốn trong công ty trở thành tội danh chuyên đi ăn hiếp phụ nữ. Như vậy về sau nhân viên nữ đáng yêu trong công ty không phải là nhìn thấy anh thì lại vây lấy anh.

Diệp Lăng Phi dịch sang trái vài bước, định bụng đi ngang qua cô ấy, nhưng lại không ngờ anh đi một bước cô cùng đi một bước chặn trước mặt anh.

- Thưa cô, cuối cùng cô định làm gì, tôi còn có việc phải làm, nếu như cô thật sự muốn nói chuyện với tôi thì tôi sẽ không ngại nửa đêm hai người chúng ta tìm khách sạn thuê một căn phòng cùng nhau nói chuyện, nhưng bây giờ thực sự tôi đang bận.

Diệp Lăng phi phiền muộn trong lòng, anh nghĩ không biết hôm nay mình rốt cuộc là gặp số đào hoa hay dậm phải phân chó rồi không nữa, mà lại phải gặp một người như cô gái này.

- Tôi muốn anh xin lỗi tôi, xin lỗi tôi vì hành động lưu manh lúc này của anh.

Giọng của cô gái này nghe rất dễ nghe, chỉ là lúc này bị anh làm cho tức đến kích động nên khó tránh khỏi giọng cao hơn một chút.

- Xin lỗi? Vì sao phải xin lỗi, cô nên nhìn cho rõ là do cô chủ động đâm vào tôi, tôi còn chưa nói cô tử tế hướng đạo là may lắm rồi. Lại còn bảo tôi là lưu manh, con mắt nào của cô nói tôi lưu manh.

Diệp Lăng Phi hiên ngang nói:

- Ngần này tuổi rồi nói chuyện thì cần có căn cứ, nếu không có chứng cứ thì là đổ oan cho tôi rồi, tôi còn phải kiện cô mới đúng.

- Lúc nãy cái tay của anh đã làm gì?

- Tay tôi làm sao chứ?

Diệp Lăng Phi nói:

- Tôi không làm gì cả, tôi không nhớ nữa.

- Hừ, anh vẫn là một đại trượng phu ư, tôi thật xem thường anh.

Cô gái thấy vài người xung quanh đang nhìn về phía mình nên đã to giọng hơn một chút nói:

- Bản thân anh đã dám làm việc gì mà không dám nhận.

- Tôi không làm gì cả, vốn là không làm gì rồi.

Diệp Lăng Phi nói một cách không phục :

- Cô nói lúc này tôi đã làm gì?

- Không dám nhận phải không, anh còn là đàn ông không, lúc này chẳng phải anh làm lưu manh đấy sao, sao bây giờ lại phải giả làm quân tử, có giỏi thì anh làm lại lần nữa đi.

Cô gái bị anh chọc đến phát tức lên, mãi không thể tưởng tượng mình lại có thể gặp phải loại người vô liêm sỉ như anh ta.

Khi cô gái nói xong câu này, thì thấy mặt anh trở nên đau khổ, lại đưa hai tay về phía ngực của cô trước mặt mọi người. Nói giọng bất lực:

- Đây là do cô muốn tôi làm, lúc này chẳng phải tôi đẩy cô như thế này sao, vốn dĩ là phản ứng theo bản năng, ai bảo cô đâm vào tôi.

- Anh...!

Cô gái không thể ngờ Diệp Lăng Phi có thể làm như vậy. Trong giây lát cô mở to đôi mắt không dám tin nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi tỏ ra oan ức nói:

- Đây đều là do cô yêu cầu tôi, không liên quan đến tôi.

Nói rồi Lăng Phi bất ngờ nhảy sang bên cạnh, anh thật sự lo lắng cô gái sẽ nổi giận. 36 kế chạy là thượng sách.

Quả thật như vậy, khi Lăng Phi vừa nhảy sang một bên, cô gái thật sự tức giận, đôi mắt cô mở to, không thể kiềm chế được nữa, định cho Diệp Lăng Phi bài học thì ngay lúc này thì nghe thấy tiếng nói của một người đàn ông ở phía cánh cửa:

- Lộ Tuyết, con còn làm gì đấy?

Những nhân viên đang còn đứng xem ở dưới đại sảnh xem cảnh náo nhiệt vừa nhìn thấy người đàn ông ở cánh cửa thì sợ run tái mặt mày không dám đứng xem nữa mà lũ lượt trở về phòng.

Người đàn ông này là Trương Khiếu Thiên, sau khi nhìn thấy Trương Khiếu Thiên chợt nhớ tới lần ăn cơm ở Quảng Trường Hải Tinh, Bạch Cảnh Sùng đã từng nhắc đến con gái của Trương Khiếu Thiên tên là Trương Lộ Tuyết. Vả lại, Diệp Lăng Phi cũng biết chiều nay Trương Khiếu Thiên sẽ đưa con gái đến Tập đoàn Tân Á.

- Không phải chứ, chẳng lẽ cô gái này là con gái của Trương Khiếu Thiên, người kế thừa sau này của Trương Khiếu Thiên.

Diệp Lăng Phi trong chốc lát nhận ra mình đã vô ý đụng vào con gái của tổng giám đốc thì biết mình sẽ phải gặp nhiều phiền phức rồi.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #372