Chương 370: Mâu Thuẫn Với Trần Ngọc Đình


Trước cửa tòa nhà, một đoàn người thuộc tập đoàn Tân Á nhìn thấy Diệp Lăng Phi cứ như là nhìn thấy quái vật vậy. Hôm qua xuất hiện tin giám đốc phòng tổ chức Tập đoàn Tân Á qua đời, những người này vừa sáng sớm hôm nay nhìn thấy Diệp Lãng Phi dưới mặc quần thể thao, phía trên là chiếc áo phông đen cổ tròn tay ngắn, trong tay cầm một tờ báo, đi quanh Tập đoàn Tân Á. Điều làm mọi người kinh ngạc hơn là Diệp Lăng Phi không đi thang máy mà chỉ toàn nhảy thang bộ, nhảy từng bậc một.

Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc vừa đi đến trước cầu thang thì thấy Diệp Lăng Phi đang nhảy trên cầu thang, đã nhảy 7,8 bậc rồi.

- Giám đốc Diệp, chẳng phải là...

Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc không đi thang máy mà đi cầu thang bộ, họ đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, Từ Oánh nhìn Diệp Lăng Phi từ đầu đến chân, không hiểu vì sao lý do gì mà Diệp Lăng Phi đi đến đây.

Leo cầu thang, tôi còn có thể làm gì nữa chứ? Diệp Lăng Phi ném tờ báo về phía Từ Oánh,

- Mang vào văn phòng giúp tôi, tôi phải leo cầu thang đã.

- Giám đốc Diệp, tại sao anh lại phải leo cầu thang.

Trịnh Khả Nhạc cười hỏi.

- Nếu đi thang bộ thì cũng đâu cần phải nhảy như vậy, nhìn dáng vẻ của anh cứ giống như một loài động vật dễ thương vậy.

- Kăng-gu-ru!

Diệp Lăng Phi nhảy một mạch xuống lầu 1, đứng thẳng người nói to lên:

- Tôi bằng này tuổi rất dễ mắc bệnh, nếu như không học tập như con kăng-gu-ru thì hòn sỏi trong người tôi không bao giờ mất được.

- Hòn sỏi?

Từ Oánh khó hiểu hỏi:

- Hòn sỏi gì vậy?

- Bệnh thận, hôm qua tôi đi bệnh viện kiểm tra thì phát hiện mình mắc bệnh thận. Nhưng ôi thôi, chẳng biết từ đâu xuất hiện cái tin tôi đã chết rồi. Ây, Mọi người có biết từ đâu mà có tin này không?

- Hình như là tin đồn bắt nguồn từ từ phòng thị trường; còn cụ thể thì tôi không rõ.

Từ Oánh nói.

- Phòng thị trường phải không, được, tôi biết rồi, tôi sẽ qua bên đó xem thử để làm rõ thực hư.

Diệp Lãng Phi nói rồi xua tay với Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc. Hắn nói:

- Mọi người cũng đừng đứng đó nữa, mau đi làm đi. Ah, Khả Nhạc cô mặc chiếc váy màu xanh này rất hợp, rất đẹp, Tối nay có cần tôi đưa về nhà không?

Trịnh Khả Nhạc cười khì. Cô lắc đầu nói:

- Giám đốc Diệp, anh đừng đùa tôi nữa, đây là chiếc váy cũ, tôi mặc hơn một năm rồi, còn đẹp gì nữa. Tối nay tôi cũng không về nhà, cũng không dám phiền đến Giám đốc Diệp

- Không về nhà, chẳng lẽ cô lại đi xem mặt?

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Không phải, bố mẹ tôi đến thăm tôi, họ không yên tâm để tôi ở một mình, bố mẹ đi máy bay đến đây. Tối nay tôi còn phải đi ăn cơm nữa.

Trịnh Khả Nhạc kéo tay của Từ Oánh. Cô cười nói:

- Chị Từ Oánh sẽ cùng tôi về. Giám đốc Diệp, hôm nay anh không có cơ hội để đưa chúng tôi về rồi.

- Tiếc quá, vậy mà tôi cứ tường tối nay sẽ được đưa các cô về!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa nhìn về phía Từ Oánh với trang phục giản dị, quần tây và áo sơmi. Gật gật đầu nói:

- Từ Oánh, cô nên học tập Khả Nhạc ấy, học trang điểm như người ta, cô không học cách làm đẹp thì sẽ có lúc không có người con trai nào để ý đến cô đâu.

Từ Oánh tự nhiên đỏ mặt lên. Trịnh Khả Nhạc lúc này chợt nghĩ đến một chuyện. Cô nói:

- Ồ, giám đốc Diệp, tôi chợt nghĩ đến một chuyện, tổng giám đốc tối qua đã về rồi, nói chiều nay sẽ đến công ty.

- Tổng giám đốc Trương về thì có liên quan gì tới tôi đâu, tôi cũng đâu phải đi nịnh bợ.

Trịnh Khả Nhạc cười nói:

- Tôi chẳng phải là có lòng tốt nhắc anh hay sao, nhân vật số 1 trong công ty chúng ta là Giám đốc Diệp rồi còn gì. Mọi người đều nói Diệp Lăng Phi là rồng thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi, muốn gặp Giám đốc Diệp còn khó hon cả gặp Tổng giám đốc ấy chứ.

Diệp Lăng Phi cười haha, anh ta cũng không quan tâm mọi người trong công ty nói ra sao về mình. Dù gì thì anh ta cũng chẳng quan tâm đến chuyện này.

Sau khi vất vả nhảy cầu thang đến phòng tổ chức, anh ta lau mồ hôi, trong lòng nghĩ thầm:

- Xem ra không ổn rồi, mới được mấy tầng lầu mà đã ra mồ hôi rồi.

Diệp Lăng Phi muốn vào nhà vệ sinh, rửa mặt nên mới đi về phía phòng làm việc của mình.

Diệp Lăng Phi vừa đi vào đại sảnh của phòng tổ chức thì gặp phải Thái Hạo và Trần Ngọc Đình. Xem ra Thái Hạo đến văn phòng của Trần Ngọc Đình. Hai người vừa nói chuyện xong. Thái Hạo và Trần Ngọc Đình đi về phía đại sảnh văn phòng.

- Phó tổng Trần, lâu rồi không gặp.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy Trần Ngọc Đình. Cười chào:

- Sao hôm nay phó tổng Trần lại không tới phân xưởng ?

Trần Ngọc Đình mặc bộ vest nữ, chiếc cô áo hình chữ V làm rõ hơn bộ ngực đầy đặn của cô ấy, chiếc quần tây bó sát vào cặp đùi tròn mượt của cô, làm cho người ta không thể không chú ý. Nhất là cặp đùi tròn căng của cô. Càng làm cho Diệp Lăng Phi nghĩ tới cảnh anh chết lặng người vào cái tối anh ôm cặp đùi tròn trịa, đẫy đà. Cứ nghĩ đến chuyện này trong lòng anh lại dâng trào cảm giác khó tả, không yên. Diệp Lăng Phi vội vàng đập tan cảm xúc ấy đi, không muốn nghĩ đến chuyện ấy nữa.

Trần Ngọc Đình sau khi thấy Diệp Lăng Phi đi tới thì thở phào nhẹ nhõm. Cô còn lo hôm nay anh ấy sẽ không đi làm, nghe nói chiều nay Tổng giám đốc sẽ đưa con gái ông đến tập đoàn. Mặc dù Trương Khiếu Thiên không tuyên bố ý do vì sao lại đưa con sái là Trượng Lộ Tuyết đến tập đoàn, nhưng mọi người đều có thể đoán được đây chính là dấu hiệu cho việc Trương Lộ Tuyết chính thức bước vào tập đoàn Tân Á.

Trần Ngọc Đình cũng lo nếu như Diệp Lăng Phi không xuất hiện, ít nhiều cũng có người nói bậy bạ. cuối cùng trở thành việc lớn trong tập đoàn Tân Á, cũng như việc giám đốc Diệp Lăng Phi xuất hiện là việc hiển nhiên vậy.

Trần Ngọc Đình liếc nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Giám đốc Diệp, lúc này tôi định nói chuyện với anh, có liên quan đến vấn đề làm việc của phó giám đốc Thái.

Diệp Lăng Phi bĩu môi, nhìn Thái Hạo với ánh mắt coi thường rồi nói:

- Anh ấy, thôi bỏ đi, tôi không có tâm trạng nói chuyện với anh ta, Phó tổng Trần, không phải tôi không giữ thể diện cho cô, thế nào đi nữa cô vẫn là cấp trên của tôi, nhưng có một số người làm việc lại không giữ chừng mực. Dù gì tôi vẫn là giám đốc của phòng này, nếu không giữ thể diện cho tôi thì cũng đừng trách tôi không biết giữ thể diện cho người khác.

Trần Ngọc Đình không ngờ Diệp Lăng Phi lại kiên quyết đến thế, cô quả thật không nghĩ được vì sao anh ấy lại có thành kiến với Thái Hạo. Có điều, Thái Hạo vào phòng tổ chức là do tự mình đề bạt, nếu như đúng theo lời Diệp Lăng Phi thì anh ta nhất định phải bị điều sang bộ phận khác, nhưng bộ phận nào còn chỗ trống cho Thái Hạo nữa đây.

Vừa rồi Thái Hạo biện minh cho mình bằng việc đưa ra lý do Diệp Lăng Phi không quen với cách làm việc của mình, cố ý nhấn mạnh Diệp Lăng Phi muốn đẩy mình ra khỏi phòng tổ chức.

Trần Ngọc Đình cứ nghĩ nếu mình nói thì Diệp Lăng Phi sẽ nể mặt một ít nhưng không ngờ anh ấy lại kiên quyết như thế. Xem ra dù là Tổng giám đốc Trương đích thân tìm Diệp Lăng Phi thì anh ấy cùng như vậy thôi.

Trần Ngọc Đình cảm thấy hơi khó chịu, cô đưa mắt nhìn Thái Hạo, rồi xoay sang Diệp Lăng Phi nói:

- Giám đốc Diệp. anh xem Từ Oánh kia nói cho cùng cùng là trợ lý của anh, cũng không phải là trưởng phòng. Với quyền lực bây giờ của cô ấy phải chăng là hơi lớn rồi, chi bằng chia bớt công việc cho Phó giám đốc Thái.

- Anh ta, đợi tôi làm không nổi cái chức này rồi hãy nói.

Diệp Lăng Phi không chút nể mặt như vậy, cùng có nghĩa không giữ thể diện cho Thái Hạo trước mặt nhân viên phòng Tổ chức ở đại sảnh.

- Anh ta là phó giám đốc phòng tổ chức thì Từ Oánh là người dưới quyền của tôi. Từ Oánh đại diện cho tôi, chăng lẽ tôi không có quyền giải quyết công việc của phòng tổ chức sao, đúng là nực cười, Phó tổng Trần, nếu như cô cần anh ta thì điều anh ta đến chỗ cô là được rồi, phòng tổ chức bây giờ do tôi sắp xếp. Tôi nói rồi, tôi không cần một phó giám đốc phòng như anh ta, nói khó nghe một chút thì anh ta thích đi đâu thì đi, không liên quan đến tôi.

Diệp Lăng Phi quay tức giận, quay ngoắt đầu, ngay cả Trần Ngọc Đình cũng chẳng buồn nhìn, đi thẳng về phòng làm việc.

Trần Ngọc Đình bị Diệp Lăng Phi dội sáo nước lạnh, nên sắc mặt có chút khó coi. Thái Hạo nhân cơ hội nói:

- Diệp Lăng Phi này chẳng ra sao cả, mặc dù cô tạm thời không quản lý phòng tổ chức, nhưng dù gì cô cũng là phó tổng của tập đoàn, Diệp Lăng Phi sao lại có thế nói như vậy được chứ. Cô không cần phải lo cho tôi, quá lắm thì tôi nghỉ việc, tôi không tin nghỉ việc thì tôi không có cơm ăn. Hừ.

Thái Hạo nói rồi tức giận chuẩn bị bước vào đại sảnh văn phòng; xem ra anh ta chuẩn bị nghỉ việc rồi.

Trần Ngọc Đình không ngờ Diệp Lãng Phi làm cho cô khó xử như vậy, cò vốn tưởng Diệp Lăng Phi sẽ hiểu chuyện, ít ra sẽ giữ Thái Hạo lại, nhưng Diệp Lăng Phi nói như vậy có nghĩa chẳng giữ chút thể diện nào cho cô. Nghiêm trọng hơn là anh ta lại nói như vậy trước mặt nhân viên phòng tổ chức. Lại cộng thêm việc Thái Hạo đổ thêm dầu vào lửa. Trần Ngọc Đình không kìm nổi tức giận. Cô nói với Thái Hạo:

Thái Hạo, anh việc ai phải đi, anh là phó giám đốc của phòng tổ chức, lẽ nào anh không biết được phải làm gì sao, anh làm việc ngay cho tôi.

Trần Ngọc Đình nói rồi xoay người đi, mặt biến sắc bước đi về phía văn phòng Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi rót một ly nước đặt trước bàn, vừa mở tờ báo ra đọc, còn chưa xem thì cửa văn phòng đã bị Trần Ngọc Đình mở ra. Diệp Lăng Phi vội nhìn thì thấy gương mặt xanh mét của Trần Ngọc Đình, phía sau lưng cô là khuôn mặt lo lắng của Từ Oánh nhìn anh. Ai nhìn cũng biết được là cô đang tức giận, Từ Oánh là đang lo lắng anh,

Anh biết là do anh mà cô tức giận như vậy, trong lòng thở dài:

Chi vì một tên Thái Hạo, mà giận đến như vậy sao.

Anh vẫy vẫy tay Từ Oánh, ý nói cô đi ra.

Trần Ngọc Đình đóng cửa phòng lại, khuôn mặt biến sắc của cô hướng về phía anh, cô cũng không ngồi xuống mà nhìn anh rồi nghiêm giọng hỏi:

- Giám đốc Diệp, anh như vậy là có ý gì?

Diêp Lăng Phi uống nước , vắt chân đọc báo, cơ bản không nhìn cô nói:

- Không có ý gì cả, là vì không thích con người tên Thái Hạo.

- Thái Hạo là do tôi điều từ phòng kỹ thuật sang phòng tổ chức, anh ngay từ đầu là do không hài lòng với việc tôi đề bạt anh ấy làm phó giám đốc, hội nghị lần ấy tôi đã cảm nhận được. Tôi biết là vì anh không hài lòng với tôi, nhưng việc gì anh phải trút giận lên Thái Hạo, anh cứ trút thẳng vào tôi ấy,

Anh bỏ tờ báo xuống, thấy cô tức đến mức mặt mày tái mét như vậy, nên nhấn giọng lên:

- Phó tổng Trần, làm phiền cô nhìn rõ con người tôi, tuy Diệp Lăng phi tôi này không thể nói là quân tử nhưng không xấu tính đến mức trút giận lên người khác. Nếu như tôi có tức giận với cô, tôi sẽ trút giận lên cô, tôi sẽ không giữ trong lòng để đi trút giận lên người của cô, không phải là tính cách của tôi. Nếu như cô thật sự xem tôi là người như vậy thì mời cô lập tức rời khỏi văn phòng của tôi. Cô thích giải quyết như thế nào tùy cô, không liên quan đến tôi.

Nói rồi anh đưa mắt về phía màn hình máy tính, không để ý đến cô nữa.

Trần Ngọc Đình bị mấy lời nói của Diệp Lăng Phi che mắt, anh ấy nói không sai, anh ấy vốn không có ý làm Thái Hạo khó xử. Mặc dù lúc đầu anh ấy không hài lòng lắm với việc cô đề bạt Thái Hạo làm phó giám đốc bộ môn, nhưng sau đó Diệp Lăng Phi thật sự không cố ý làm khó Thái Hạo, hình như mâu thuẫn gần đây mới bắt đầu này sinh.

Giọng của cô đã nhỏ hơn một ít, nhưng khuôn mặt vẫn như thế, vẫn là giọng chất vấn ấy:

- Nếu đã như vậy thì anh việc gì phải làm khó Thái Hạo, dù sao anh ấy cũng chỉ là một phó giám đốc. Đáng để anh phải như vậy không?

- Tôi làm sai gì sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Anh...anh làm cho Thái Hạo không có chỗ đứng trong phòng tổ chức. Trần Ngọc Đình nghĩ một hồi lâu rồi mới nói.

- Chẳng lẽ phòng tổ chức lại cần một phó giám đốc vô dụng như anh ta sao, cô xem lại công việc của phòng tổ chức trước đây đi, chẳng phải làm rất tốt sao. Tại sao lại cần một người vô dụng như anh ta, đây thật sự là lãng phí tài nguyên của công ty. Anh ta cũng xuất thân từ một nhân viên kỹ thuật. Tốt thôi, để anh ấy về lại phòng kỹ thuật, phòng của tôi không có chỗ cho anh ta.

Không hiểu vì sao Diệp Lăng Phi thấy Trần Ngọc Đình bảo vệ cho Thái Hạo thì lại càng tức giận hơn, không giữ cho cô ấy chút thể diện nào.

Trần Ngọc Đình cố nén cơn giận, cô ấy bình tĩnh lại suy nghĩ, Diệp Lãng Phi quả thật nói không sai, chỉ là Thái Hạo ở phòng tổ chức quá cứng nhắc, phòng tổ chức cần một người hiểu rõ về kỹ thuật để đảm nhiệm chức phó giám đốc. Đây là ý nghĩ ban đầu của Ngọc Đình. Cô chỉ cho rằng phòng tổ chức cần phải quan hệ với phòng sản xuất và phòng thị trường. Nếu thiếu một người hiểu rõ về kỹ thật thì rất khó làm tốt công việc.

Trần Ngọc Đình vốn là nhân viên kỹ thuật, về phương diện này thì ít nhiều cũng thiên vị người thuộc bộ phận kỹ thuật. Nói cho cùng, cô nghĩ chỉ có người nắm rõ kỹ thuật mới có thể quàn lý tốt phòng tổ chức.

- Giám đốc Diệp. phòng tổ chức cần một người giỏi về kỹ thuật quản lý, nếu không sẽ khó trong việc giao lưu với phòng sản xuất và phòng thị trường. Hơn nữa, Giám đốc Diệp thường xuyên không có mặt ờ văn phòng; nếu như không có Thái Hạo ờ đây, tôi sợ phòng tổ chức sẽ....

- Phó tổng Trần, ý cô là gì, có nghĩa là phòng tổ chức nhất định phải có Thái Hạo , mà phòng tổ chức của tôi không thể nào không có Thái Hạo, được, đây là do cô nói, tôi sẽ xem thử nếu phòng tổ chức không có Thái Hạo thì sẽ thế nào.

Diệp Lăng Phi tức giận, đập bàn nói:

- Tôi đây hôm nay nhất định phải cho Thái Hạo đi khỏi phòng tổ chức một cách thê thảm.

Diệp Lăng Phi nói rồi cầm lấy điện thoại.

Trần Ngọc Đình nhanh tay cầm lấy tay Lăng Phi. Cô cũng bị Lăng Phi làm cho tức giận ra lắm rồi. Với Trần Ngọc Đình lúc này thì anh vô cùng ngang ngược không hiểu đạo lý. Cô nhìn Diệp Lăng Phi chằm chằm, nói:

- Giám đốc Diệp, anh định làm gì đây, tôi vẫn là cấp trên của anh dù rằng tôi tạm thời không quản lý phòng tổ chức, nhưng tôi vẫn có quyền đề bạt chức phó giám đốc bộ môn .Nói cho cùng, tôi muốn Thái Hạo tiếp tục chức phó giám đốc bộ môn.

Thấy Ngọc Đình cũng nổi giận, Lăng Phi lạnh lùng nhìn chăm chăm Ngọc Đình, hỏi:

- Phó tổng Trần, cô và Thái Hạo rốt cuộc là quan hệ gì? Tại sao lúc nào cùng che chở cho anh ta?

- "quan hệ gì?" Ngọc Đình lặng người, ngay lập tức hiểu được ý của Lăng Phi. Cô bỗng cảm thấy tức trong lòng; cô nhìn anh rồi chậm rãi nói:

- Diệp Lăng Phi, anh là đồ tồi.

Nói xong cô không nói gì nữa, xoay người đi thẳng về phòng làm việc của mình.

Sau khi Trần Ngọc Đình đóng sầm cửa lại, Lăng Phi mới bình tình lại, giống như những câu vừa rồi của mình đã làm đau lòng Ngọc Đình. Tại sao cô cứ phải bênh vực cho anh ta. Lăng Phi trấn tình lại suy nghĩ, mới hiếu ra được tâm lý của Ngọc Đình. Thái Hạo là do đích thân cô đưa sang phòng tổ chức, nếu như bị người của mình đuổi ra khôi phòng tổ chức thì làm cho cô thấy mình có lỗi với Thái Hạo.

- Thôi, đành vậy!

Diệp Lăng Phi thờ dài, đứng dậy đi thẳng vào phòng làm việc của cô. Lúc này Ngọc Đình và Lăng Phi to tiếng với nhau đã bị Thái Hạo ở bên ngoài ra hết, trong lòng đắc ý nghĩ:

- Diệp Lăng Phi, anh chẳng phải rất ngang ngược hay sao, tôi không tin lần này anh vẫn có thể như vậy.

Hắn ta khoái chí trong lòng, nghĩ lần này Lăng Phi đắc tội Ngọc Đình thì nhất định chẳng có kết quả tốt đẹp gì. Ngọc Đình không phải là một người dễ động chạm, nói không chừng Diệp Lăng Phi sè không giữ nổi cái chức của mình.

Thái Hạo chạy về phòng làm việc của mình, Ngọc Đình tự tìm mình để sắp xếp công việc, nghĩ mình nhất định phải làm phó giám đốc bộ môn, thì sau này Diệp Lăng Phi sè không dám làm ai mình nữa.

Diệp Lăng Phi đẩy cánh cửa phòng làm việc Ngọc Đình, thấy cô đang gục đầu trên bàn làm việc, run rẩy vai. Lăng Phi đi vào, đóng cửa lại. Anh đi đến bên cạnh Ngọc Đình, tay phái đặt lên vai của cô, thở dài cười:

- Ngọc Đình, thôi nào, tôi thua cô rồi.

- Ngọc Đình vẫn vậy, cô không ngẩng đầu lên làm cho Lăng Phi tưởng cô chờ anh nói cụ thể hơn, Diệp Lăng Phi chỉ nói:

- Tôi đồng ý để Thái Hạo làm phó giám đốc bộ môn, tôi nghỉ việc ờ tập đoàn, như vậy cò hài lòng rồi chứ?

Đến lúc này cô mới ngẩng đầu lên, vừa nói vừa khóc:

- Tôi muốn anh nghỉ việc ở đây làm gì chứ?

Diệp Lăng Phi lúc này mới rõ trên mặt cô toàn nước mắt, đôi mắt tròn đỏ của cô, lúc này úp trên mặt bàn giờ toàn là nước mắt.

Không ngờ Ngọc Đình lại bị mình làm cho khóc đến như vậy, Lăng Phi thấy như thế trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi. Không làm chủ được hai tay anh ôm lấy eo của Ngọc Đình, hôn vào tai cô thì thầm nói:

- Chẳng phải cô muốn Thái Hạo làm giám đốc sao, chỉ có cách là tôi rời khôi công ty thì anh ta mới có thể ở lại.

- Tôi không cần!

Trần Ngọc Đình nũng nịu như một đứa trẻ nói,

- Tôi... Tôi không muốn anh rời khỏi đây.

Nói xong, Ngọc Đình má cô đỏ bừng lên, cúi thấp đầu, không dám nhìn Lăng Phi.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #370