Chương 364: Phong Hồi Lộ Chuyển! (Gió Đổi Chiều) ...


Bạch Tình Đình nhìn không chịu được, nàng không thể mặc cho Diệp Lăng Phi hồ đồ như vậy nữa. Hiện tại chuyện đã đủ ầm ĩ, mà ngay cả phóng viên cũng đã tới, hơn nữa Diệp Lăng Phi vừa rồi nói như vậy, Bạch Tình Đình tin tưởng ngày mai trên báo chí sẽ đăng chuyện này.

Ý nghĩ của Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi nhìn thấu, chỉ thấy Diệp Lãng Phi khoát tay với Bạch Tình Đình, ra hiệu Bạch Tình Đình không nên cử động. Ngay sau đó, Diệp Lăng Phi lớn tiếng nói:

“Các vị, các vị có phải cảm thấy ta rất quá phận không, sao có thể đánh người?”

Khách hàng vây xem cũng đang nghĩ tới vấn đề này, bọn họ cũng đều cảm giác nam nhân này làm hơi quá đáng.

Diệp Lăna Phi lớn tiếng nói:

“Ta hỏi các vị, vợ của các vị bị người khác bắt nạt, các vị sẽ làm thế nào?”

Diệp Lăng Phi nói một câu này làm cho mọi người ở đây đều nghi hoặc, những người này không rõ Diệp Lăng Phi muốn nói cái gì. Chỉ thấy Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Bạch Tình Đình, kéo tay Bạch Tình Đình, cao giọng nói:

“Không ai biết vợ ta, cũng có người không nhận ra vợ ta, không sao cả, ta nghĩ các vị hẳn là đều biết tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, vợ ta chính là người nối nghiệp tương lai của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế.”

Nhắc tới tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, người dân bình thường ở thành phố Vọng Hải sao có thể không biết. Những người này vốn đã có một bộ phận nhận ra Bạch Tình Đình, còn lại những người khác nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, cũng biết người vợ trong miệng Diệp Lăng Phi là ai.

Bạch Tình Đình không ngờ Diệp Lăng Phi sẽ đối mặt với nhiều người như vậy, công khai gọi mình là vợ. Nàng đối diện với nhiều người như vậy, khi được Diệp Lăng Phi gọi là vợ, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, nhưng mặt của nàng lại cảm thấy bắt đầu nóng lên. Thật có thể nói là vừa thẹn vừa mừng. Bạch Tình Đình không biết Diệp Lăng Phi muốn làm gì, nhưng giờ phút này, nàng lại bị khí khái nam nhân mà Diệp Lăng Phi biểu hiện ra hoàn toàn chinh phục, tin tưởng chỉ cần có Diệp Lăng Phi ở đây, hết thảy mọi chuyện đều sẽ được giải quyết, đây là một người phụ nữ tín nhiệm chồng của mình. Bạch Tình Đình không nói gì, lẳng lặng nghe Diệp Lăng Phi nói chuyện.

“Bà xã của ta là thiên kim đại tiểu thư, trước kia chưa bao giờ phải chịu tức giận như vậy. Các vị cũng nhìn thấy, bà xã của ta thân là giám đốc bách hóa Việt Dương, tự mình muốn xin lỗi hai tên khốn này. Giải quyết chuyện này. Nhưng hai tên khốn này lại mắng bà xã của ta. Ta hỏi các vị, nếu như đổi lại là các vị. Các vị sẽ trơ mắt nhìn bà xã của mình bị người ta bắt nạt mà không động thân ra sao?”

Diệp Lăng Phi nói xong những lời này, người vây xem liên tục gật đầu, rất nhiều người ở đây là thanh niên bên cạnh đều đưa bạn gái theo, mấy cô gái này nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, đều nhìn phía bạn trai của mình, tựa hồ đều hỏi: anh có thể làm được không?

Diệp Lăng Phi tiếp tục nói:

“Ta mới vừa rồi đã nói qua, ta là giám đốc tập đoàn Tân Á. Dựa theo thân phận của ta, ta không nên động thủ đánh người. Trước kia ta cũng không đánh người bao giờ, đây là lần đầu tiên, nếu như có thể, ta càng tình nguyện thông qua pháp luật giải quyết, mà không phải dùng loại thủ đoạn man rợ này.”

Khi Diệp Lăng Phi nói lời này, Chu Hân Minh vẫn ở bên cạnh nghe, trong lòng thở dài, nàng thầm nghĩ:

"Người này nói dối đúng là không biến sắc, không đánh nhau bao giờ, mới vừa rồi còn đánh người đấy."

Chu Hân Minh đương nhiên sẽ không nói ra. Mà người vây xem vừa nghe Diệp Lăng Phi là cao tầng của tập đoàn Tân Á tự nhiên nghĩ đến Diệp Lăng Phi hẳn là một người cả ngày mặc Âu phục, nói chuyện văn minh có giáo dục, tuy nói lúc này Diệp Lăng Phi thoạt nhìn so với người cỏ giáo dục còn kém rất nhiều. Nhưng đại đa số vẫn cho rằng lời Diệp Lăng Phi nói là thật, đúng là Diệp Lăng Phi lần đầu tiên đánh nhau.

Diệp Lăng Phi ý thức được mình đang hút thuốc còn nói mình lần đầu đánh nhau có chút không phù hợp, đem tàn thuốc ném xuống đất, ho khan hai tiếng, tiếp tục nói:

“Nhưng là, làm một người đàn ông, làm một người chồng, ta không nhịn được, cũng không thể nhịn xuống. Ta nhất định cần phải đánh, ta cần phải vì bà xã của ta mà lấy lại công đạo, chỉ có như vậy, ta mới có thể xem như một người đàn ông chân chính. Nếu như lúc này ta còn không ra mặt, ta đây liền không phải là đàn ông, ta căn bản không phải là một con người.”

Diệp Lăng Phi vừa nói xong, đám người vây quanh ào ào vỗ tay, khen những lời này của Diệp Lăng Phi rất hay. Nghe được mấy tiếng vỗ tay này, sắc mặt đôi nam nữ kia đều tái nhợt rồi, ngay cả tên nam phóng viên kia cũng ý thức được chuyện không ổn, vốn định lén đi, lại bị Diệp Lăng Phi một phát bắt được.

“Đồng chí phóng viên, phiền toái anh không nên đi vội, chúng ta còn chưa đem chuyện làm cho rõ ràng mà.”

Diệp Lăng Phi cười lạnh một tiếng nói.

“Ta nghĩ trong này nói không chừng còn có tin tức, phiền anh chờ một chút?”

“Tin tức?”

Những lời này của Diệp Lăng Phi không chỉ làm cho Bạch Tình Đình cảm giác ngoài ý muốn, mà ngay cả đám người xem cũng hứng thú, muốn biết tin tức theo như lời của Diệp Lăng Phi là cái gì.

Diệp Lăng Phi đem tên phóng viên kia kéo lại, xoay người nói với bốn nữ nhân viên bán hàng kia:

“Các cô đem chuyện nói rõ ràng, đến cùng là chuyện gì xảy ra, để cho tất cả mọi người ở đây bình luận.”

Bốn nữ nhân viên bán hàng kia thấy có người làm chỗ dựa cho các nàng, đem tất cả ủy khuất vừa rồi nói ra. Thì ra, đôi nam nữ kia sau khi đến bách hóa Việt Dương, trên danh nghĩa nói là mua đồ để kết hôn, kết quả chuyên môn tìm những nhân viên bán hàng này hỏi, luôn luôn khiêu khích những nhân viên bán hàng này, lại hơi chút là mắng nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng đều chịu đựng, không dám tranh luận cùng khách hàng. Kết quả càng là như vậy, đôi tình nhân này càng càn rỡ, cuối cùng phát triển thành vô cớ mắng to, cái gì tổ tông mười tám đời, ông bà cha mẹ đều mắng ra, bốn nhân viên bán hàng này chỉ nói

“Khách hàng không nên như vậy.”

Kết quả tên nam nhân kia liền phát hỏa, nhìn bộ dáng còn muốn đánh người, nữ nhân kia lại càng mượn cơ hội nói nhân viên bán hàng nơi này khi dễ khách hàng, mắng càng hung, kết quả mắng bổn nhân viên bán hàng này đến khóc.

Khi bốn nhân viên bán hàng này nói xong, đám người vây quanh mới hiểu được, ào ào chỉ trích đôi nam nữ này là tới đây gây chuyện, thật sự ghê tởm.

“Chuyện có phải như vậy hay không?”

Diệp Lăng Phi lớn tiếng quát nữ nhân kia.

Nữ nhân kia bị Diệp Lăng Phi quát đến sợ, liên tục gật đầu, lúc này, cô ta nào có bộ dáng càn rỡ như vừa rồi. Mà tên nam nhân kia lại càng khiếp đảm, ngay cả bị đánh rơi răng, cũng không dám đến bệnh viện.

Diệp Lăng Phi là người có lý không buông tha kẻ khác, hắn nói với mọi người ở đây:

“Các vị, mọi người cũng hiểu được, hai người này rõ ràng chính là đến gây chuyện. Ta thấy đây là có người sai khiến, nếu không hai naười này sao lại chạy đến đây gây chuyện chứ.”

Được Diệp Lăng Phi nhắc nhở, những người xung quanh cũng cảm giác đúng là như vậy. Đều cấp bách muốn biết là ai sai khiến. Diệp Lăng Phi cười lạnh nói với nữ nhân kia:

“Ta xem cô cũng rất trẻ, cần gì phải làm loại chuyện này, cô thấy cô gái đứng sau lưng cô không? Cô ấy chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, lần này đến chính là có người báo tin nói hai người bị người khác sai khiến tới đây cố ý gây sự, ta thấy các người nên đàng hoàng nói đi. Đương nhiên, cô cũng có quyền lợi không nói, ta sẽ không bắt buộc cô, nhưng đến lúc đó cô sẽ gặp xui xẻo, nói không chừng phải vào ngục giam đợi mấy năm. Chờ khi cô từ ngục giam đi ra, đời cô cũng tàn rồi.

Chu Hân Minh không ngờ lúc này Diệp Lăng Phi lại lấy mình ra. Vừa rồi thấy thủ đoạn bạo lực của Diệp Lăng Phi, Chu Hân Minh vẫn lo lắng Diệp Lăng Phi sẽ đem chuyện làm cho hỏng bét. Cuối cùng ngay cả chính mình cũng không thu thập được. Nhưng không nghĩ tới gió đã đổi chiều, Diệp Lăng Phi nói chuyện một phen, đã đem vấn đề này giải quyết xong. Hiện tại Diệp Lăng Phi lấy mình ra đe dọa, nhìn bộ dáng cần mình phải ra mặt rồi. Chu Hân Minh cũng không ngốc, vừa rồi đã cảm giác được sau lưng chuyện này hẳn là có người thao túng. Chu Hân Minh từ trong đám người đi ra. Đứng ở trước mặt nữ nhân đó, bày ra uy nghiêm của một cảnh sát. Quát:

“Nếu như cô không nói ngay tại đây, bây giờ tôi sẽ đưa cô về đồn cảnh sát, cho cô ở trong đồn cảnh sát nói đi.”

Lần này xem như đem cô gái kia hù dọa mạnh rồi, cô ta đâu nghĩ đến chuyện sẽ biến thành như vậy, vốn tưởng rằng chuyện này làm rất dễ dàng, chỉ cần mình qua đây gây chuyện là xong việc. Nhưng không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành như vậy, cô ta cũng không dám giấu diếm nữa, nói:

“Là....là một người tên là Triệu Trường Đào mời tôi cùng bạn trai tôi làm chuyện này, ông chủ Triệu cho chúng tôi một khoản tiền, bảo chúng tôi làm ầm ĩ ở chỗ này. Thật sự, chúng tôi chỉ là tới đây làm ầm ĩ lên thôi, không hề làm chuyện gì khác.”

“Triệu Trường Đào, đó không phải phó giám đốc của bách hóa An Thịnh sao, sao anh ta lại tìm các người?”

Diệp Lăng Phi trong lòng rất rõ ràng, đương nhiên biết tại sao Triệu Trường Đào lại tìm người đến gây sự, nhưng hắn lại cố ý hỏi.

“Chúng tôi không biết, thật sự không biết.”

Nữ nhân kia cả người run run, nhìn bộ dáng quả thật không giống như đang nói dối.

“Vậy còn hắn, cô nhận ra hắn không?”

Diệp Lăng Phi chỉ về phía tên phóng viên kia, hỏi nữ nhân kia:

“Cô không nên nói cho ta biết tên phóng viên này là mình trùng hợp gặp được, lời như thế nói ra kẻ ngốc cũng không tin.”

“Tôi không nhận ra hắn, thật sự không nhận ra.” Nữ nhân kia liên tục lắc đầu nói:

“Ông chủ Triệu chỉ nói là ông ta sẽ tìm phóng viên tới, muốn chúng tôi cứ việc gây chuyện, chuyện càng lớn càng tốt, việc khác không cần chúng tôi lo lắng.”

Nghe xong nữ nhân này nói, Diệp Lăng Phi cười ha hả chuyển hướng sang tên nam phóng viên kia, hỏi:

“Đồng chí phóng viên, không biết anh có còn gì muốn nói, có phải có thể đem chuyện hoàn chỉnh nói cho mọi người đươc không?”

“Tôi....tôi là trùng hợp gặp phải, thật sự, tôi là trùng hợp ....”

Bộ dáng lắp bắp của tên phóng viên kia đã bán đứng hắn, sợ rằng lúc này, ngay cả ngu ngốc cũng có thể nhìn ra phóng viên này là người khác dùng tiền thuê đến.

“Nếu chuyện đã rõ ràng, vậy tất cả mọi người tản ra đi thôi, muốn mua cái gì thì đi mua, muốn đi dạo thì đi dạo, phía sau cũng không còn gì đáng xem nữa rồi.”

Diệp Lăng Phi hô lên với đám người vây quanh này, ngay sau đó hắn đánh mắt với Trương Hoài Sinh, ý bảo Trương Hoài Sinh đi xử lý chuyện này. Trương Hoài Sinh ngầm hiểu, vội vã nói khách hàng vây xem rời đi.

Bạch Tình Đình không ngờ chuyện sẽ kết thúc thế này, trong quá trình Diệp Lăng Phi xử lý mọi chuyện biểu hiện ra năng lực khống chế đại cục làm cho Bạch Tình Đình sợ hãi than thầm. Bạch Tình Đình âm thầm may mắn có Diệp Lăng Phi tới đây, nếu như hôm nay không có Diệp Lăng Phi, không biết chuyện sẽ biến thành bộ dáng gì nữa đây.

“Tình Đình, chúna ta tới cục cảnh sát, chuyện này còn chưa kết thúc đâu.”

Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:

“Nếu người ta đã tìm tới nhà, vậy chúng ta cũng không thể cứ như vậy quên đi. Đương nhiên, nếu như dùng phương thức đồng dạng trả thù bách hóa An Thịnh thì thật sự quá thấp, chúng ta đều là công dân gương mẫu, phải dựa theo pháp luật để làm việc, thông qua pháp luật để giải quyết chuyện này.”

“Thông qua pháp luật?”

Bạch Tình Đình sửng sốt, nàng cũng không muốn đem chuyện biến thành lớn, chỉ cần sau này không ai đến quấy rối là được, nhưng khôns ngờ Diệp Lăng Phi lại muốn dùng pháp luật, không phải là muốn đem chuyện làm lớn hơn sao.

“Đương nhiên phải thông qua pháp luật rồi, bây giờ anh sẽ không giải thích tiểu ngốc tử em nữa, chờ chúng ta về nhà lại chậm rãi trò chuyện sau, hiện tại, việc chúng ta phải làm chính là đưa ba nhân chứng quan trọng này tới cục cảnh sát, như vậy phải phiền toái Chu đội trưởng của chúng ta rồi.”

Diệp Lăng Phi cười ha hả nói với Chu Hân Minh:

“Sau đó sẽ là công việc của Chu đội trưởng nha, anh và Tình Đình sẽ phối hợp với em.

Chu Hân Minh gật đầu, nàng không chậm chễ, lập tức mang theo đôi nam nữ cùng tên phóng viên kia quay về cục cảnh sát, mà Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình cũng đi theo.

Ý của Diệp Lăng Phi là muốn rèn sắt khi còn nóng, thừa dịp ba người này sợ hãi, nhanh chóng thẩm vấn. Trên thực tế quả thật như thế, căn bản không có phiền toái gì, ba người này liền ngoan ngoãn khai ra, đem Triệu Trường Đào cũng khai ra. Diệp Lăng Phi đương nhiên biết sau lưng Triệu Trường Đào là Lâm Tuyết, nhưng căn cứ Diệp Lăng Phi phán đoán, Triệu Trường Đào căn bản là sẽ không khai ra Lâm Tuyết. Nhưng vậy là đủ rồi, thân phận của Triệu Trường Đào là phó giám đốc bách hóa An Thịnh, Diệp Lăng Phi đã nghĩ qua phương diện trên tòa án.

“Tình Đình, em lập tức tìm luật sư khởi tố Triệu Trường Đào và bách hóa An Thịnh.”

Diệp Lăng Phi nói:

“Càng nhanh càng tốt.”

“Tại sao?”

Bạch Tình Đình dù không phải luật sư, nhưng pháp luật thường thức vẫn biết một ít, nếu như chuyện buổi chiều hôm nay khởi tố Triệu Trường Đào và bách hóa An Thịnh, cho dù cuối cùng có thể tuyên án, cũng không có biện pháp gì bắt Triệu Trường Đào và bách hóa An Thịnh, cùng lắm là bồi thường chút tiền coi như xong.

Diệp Lăng Phi xấu xa cười nói:

“Tình Đình, chẳng lẽ em thật sự cho rằng anh muốn khởi tố Triệu Trường Đào và bách hóa An Thịnh sao? Nếu như em thật sự là nghĩ như vậy, vậy em lầm rồi. Anh phỏng đoán cho dù pháp viện thật sự tuyên án, cuối cùng kết quả cũng không có gì. Anh chính thức là muốn bôi xấu bách hóa An Thịnh và Triệu Trường Đào, chẳng lẽ chỉ có Triệu Trường Đào mời được phóng viên thôi sao, chúng ta cũng sẽ làm vậy. Em có thể dùng tiền mời một số phóng viên, đưa chuyện này ra ngoài.”

“Đây là biến tướng của tuyên truyền bôi xấu đối thủ?”

Bạch Tình Đình được Diệp Lăng Phi nhắc nhở, liền sáng tỏ thông suốt, thoáng cái đã hiểu được ý tứ chân chính của Diệp Lăng Phi. Lên tòa án là giả, hấp dẫn ánh mắt người dân mới là thật, vô hình trung tựa như một lần tuyên truyền cho bách hóa Việt Dương. Bạch Tình Đình không ngờ Diệp Lăng Phi còn có loại ý nghĩ này, lúc này Bạch Tình Đình hận không thể ngay trong cục cảnh sát hôn Diệp Lăng Phi một cái, nàng thật sự rất bội phục Diệp Lăng Phi, không ngờ Diệp Lăng Phi lại có loại ý nghĩ thiên tài này.

Bạch Tình Đình càng ngày càng phát hiện Diệp Lăng Phi thật sự rất ưu tú, luôn luôn có thể trong lúc vu vơ làm cho Bạch Tình Đình ngạc nhiên vui mừng. Nhưng đồng thời, Bạch Tình Đình cũng bắt đầu lo lắng, chính mình có năng lực giữ nam nhân ưu tú – Diệp Lăng Phi này ở bên cạnh không?

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #364