Chương 350: Phiền Phức Lại Đến Rồi


Tay phải của hắn không rời khỏi con chuột, thậm chí đến trò thế giới ma thú cũng làm biếng không tắt, hất mặt hỏi:

- Bạn sinh viên này, có việc gì không?

Vu Đình Đình cẩn thận nói:

- Thưa thầy, em muốn hỏi kí túc xá có còn phòng không ạ?

Vẻ sợ sệt của Vu Đình Đình rất dễ khiến người ta nảy sinh cảm giác tội nghiệp. Đặc biệt là đối với người thầy giáo mới tốt nghiệp đại học tên Lý Tư Hàn này, hiện vẫn chưa thích ứng được với việc thân phận đã thay đổi từ một sinh viên trở thành thầy giáo. Lý Tư Hàn nghe ngữ khí êm dịu như nước của Vu Đình Đình, cộng thêm thân hình cao ráo, khuôn mặt như trăng rằm, bất kể là ai thì cũng động lòng thôi. Chỉ là sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi hắn cảm thấy có chút khó chịu, nhìn dáng vẻ của Diệp Lăng Phi, ít nhất cũng đã ba mươi tuổi rồi, sao lại cùng đi vào với nữ sinh này chứ?

Trong lòng Lý Tư Hàn nghĩ như thế nhưng hắn vẫn động lòng thương mến, chỉ là ngoài mặt ra vẻ rất nghiêm túc, nói:

- Bạn sinh viên này, chẳng lẽ bạn chưa ở kí túc xá sao?

- Không phải.

Vu Đình Đình vội vàng giải thích, nói là cô vốn ở cùng với bạn học, bây giờ muốn chuyển về lại nhưng không biết kí túc xã cũ có còn chỗ hay không. Lý Tư Hàn động lòng nhưng ngoài miệng lại nói:

- Bạn sinh viên này, bạn nên biết kí túc xá của trường chúng ta không phải nói ở là ở, nói không ở là không ở, các bạn như thế cũng quá là tùy tiện rồi. Bạn nói có đúng không hả?

- Vâng, vâng!

Vu Đình Đình miệng không ngừng phụ họa.

Diệp Lăng Phi nhìn dáng vẻ của Lý Tư Hàn, hừ lạnh một tiếng. Vu Đình Đình nghe thấy tiếng hừ lạnh của Diệp Lăng Phi, sợ hắn gây ra chuyện phiền phức, liền vội quay người, nói nhỏ với Diệp Lăng Phi:

- Anh Diệp, anh ra ngoài đợi em đi.

Diệp Lăng Phi gật đầu, quay người bước ra.

- Đó là ai mà ngang ngược quá vậy?

Lý Tư Hàn vốn dĩ đã thấy khó chịu với Diệp Lăng Phi, hắn ỷ mình là thầy giáo, ăn nói không chút khách khí, thể hiện rõ sự bất mãn.

- Con người anh ấy rất tốt.

Vu Đình Đình vội giải thích:

- Anh ấy là .... là bạn em

Vu Đình Đình vốn định nói Diệp Lăng Phi là bạn trai của mình, nhưng lại sợ mình nói thế sẽ đem đến phiền phức cho Diệp Lăng Phi. Cô bé Vu Đình Đình này chỉ nghĩ cho Diệp Lăng Phi, hoàn toàn không hề nghĩ đến mối quan hệ giữa mình và Diệp Lăng Phi sớm đã vượt quá mức quan hệ bạn bè, cho nên nói Diệp Lăng Phi là bạn trai của cô là việc không thể phủ nhận.

Nhưng Vu Đình Đình lại sợ nếu mình nói như thế, lỡ không may ảnh hưởng đến gia đình của Diệp Lăng Phi thì thật không tốt chút nào. Vu Đình Đình cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ bên cạnh Diệp Lăng Phi, cũng không cần bất cứ danh phận gì, chỉ cần được ở bên Diệp Lăng Phi thì cô đã thấy vui rồi.

Lý Tư Hàn nghe Vu Đình Đình nói người đàn ông kia chỉ là bạn của cô thì trong lòng thấy dễ chịu hơn nhiều. Lúc đầu hắn còn tưởng người đàn ông kia là bạn trai của cô gái xinh đẹp trước mặt, xem tuổi tác của hai người, hắn còn nghĩ đến chuyện bao em út rồi nữa.

- Tôi cho em một lời khuyên, không nên qua lại với hạng người tạp nham ngoài xã hội. Em là học sinh, nên ra dáng người học sinh, lo mà chăm chỉ học hành thì hơn.

Lý Tư Hàn lấy thân phận giáo viên giảng cho Vu Đình Đình nghe một lô một lốc đạo lí, sau đó mới hỏi cô tên gì? Học khoa nào? Trước đây ở kí túc xá nào......

Vu Đình Đình trả lời từng câu một, Lý Tư Hàn kiểm tra tài liệu trên máy tính xong, có chút khó xử nói:

- Sinh viên Vu Đình Đình, cái này có chút khó khăn, kí túc xá của em đã có người ở rồi.

Vu Đình Đình sớm đã nghĩ đến chuyện kí túc xá của mình không còn chỗ nữa rồi, mình chuyển rra ngoài cũng đã được một thời gian rồi, trường nhất định sẽ sắp xếp cho sinh viên khác vào ở, phải biết là vẫn còn một số sinh viên đang phải sống ở ngoài.

Trường ngoại ngữ năm nay tuyển sinh số lượng lớn, kí túc xá không đủ chỗ cho sinh viên ở, chỉ có thể thuê ho những sinh viên này một chỗ ở tạm gần trường, chỗ đó nằm bên ngoài, tiếp giáp với trường học.

Trường ngoại ngữ xem đó như kí túc xá tạm thời cho sinh viên, sắp xếp người quản lí. Nhưng điều kiện ăn ở ở đó rất tệ, thế nên rất nhiều sinh viên hi vọng có thể chuyển vào ở trong trường.

Vu Đình Đình vốn cũng không ôm nhiều hi vọng, nghe người thầy giáo này nói thế thì cười cảm ơn:

- Thưa thầy, cảm ơn thầy nhiều. Em biết rồi.

Nói xong, Vu Đình Đình liền quay người định bỏ đi, nào ngờ nghe Lý Tư Hàn gọi cô lại:

- Đợi chút, để tôi nghĩ thử xem có cách gì không.

Vu Đình Đình lại quay người lại, hỏi:

- Thưa thầy, em không muốn làm phiền thầy.

- Không có gì, là giáo viên của em thì tôi phải có trách nhiệm với em, cũng không thể cứ đển em sống ở ngoài được, hơn nữa thời buổi bây giờ không hay lắm, sống ở ngoài cũng không an toàn.

Lý Tư Hàn ra cái vẻ rất có trách nhiệm, nói:

- Tôi thấy hay là thế này, lúc nãy tôi kiểm tra máy tính thấy bên kí túc xá nghiên cứu sinh vẫn còn một giường trống, chỉ là theo quy định thì sinh viên đại học không thể ở bên chỗ nghiên cứu sinh được, nhưng tôi thấy em sống một mình ở bên ngoài không an toàn, hơn nữa một cô bé đi tìm phòng cũng nguy hiểm nữa, lần này tôi sẽ lén giúp em, em đừng nói với người khác thì được rồi.

- Thưa thầy, như thế không được đâu, em không muốn làm phiền thầy như thế.

Vu Đình Đình nói.

- Cái này có gì đâu, nếu em thấy ngại thì mời tôi ăn bữa cơm là được rồi mà.

Lý Tư Hàn cười nói.

- Được, em nhất định sẽ mời thầy ăn cơm.

Vu Đình Đình vội đồng ý.

Lý Tư Hàn làm thủ tục đăng kí xong lại hỏi số điện thoại của Vu Đình Đình, hắn giải thích là do trường yêu cầu phải đăng kí, dẫu sao thì quản lí ở hai khu nghiên cứu sinh và đại học cũng không giống nhau.

Vu Đình Đình cũng không nghĩ nhiều liền đưa số điện thoại của mình cho Lý Tư Hàn. Sau khi giúp Vu Đình Đình làm thủ tục xong, Lý Tư Hàn nói với cô:

- Thứ 2 em đến tìm tôi, tôi sẽ dẫn em qua.

- Thưa thầy, thế còn tiền .....

Ý của Vu Đình Đình là muốn hỏi mình có cần đóng tiền hay không?

- Lúc đầu em cũng đã nộp tiền rồi, tiền năm nay không cần phải nộp nữa. Tiền năm sau sẽ được thu khi khai giảng, cũng không khác gì kí túc xá bên đại học của em, 1000 tệ mỗi năm.

- Thế thì em cảm ơn thầy nhiều quá.

Vu Đình Đình vô cùng vui mừng, cảm ơn Lý Tư Hàn không ngớt. Lý Tư Hàn nhìn thấy nụ cười mê hoặc lòng người của Vu Đình Đình thì lòng liền nóng lên, có chút ngẩn ngơ.

Khi Vu Đình Đình đi ra ngoài, tâm trạng cực tốt, cô không ngờ là mọi việc lại có thể thuận lợi được như thế, chỉ cần đợi đến thứ hai là có thể chuyển qua rồi. Cô không ngừng nói tốt về thầy giáo đó với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi chỉ mỉm cười mãi đến khi hai người tới chỗ đậu xe, Vu Đình Đình mới hỏi:

- Anh Diệp, sao anh cứ cười lạ thế, em nói có chỗ nào không đúng sao?

- Ngốc ạ, chẳng lẽ em không nhìn ra thằng nhóc đó có ý với em hay sao?

Diệp Lăng Phi bĩu môi:

- Khi nhìn thấy thằng nhóc đó lần đầu tiên anh đã biết hắn không phải là thứ tử tế gì rồi, giờ thì anh càng khẳng định là hắn có âm mưu. Đình Đình, hay là thế này đi, chúng ta không ở kí túc xá nữa, anh mua một căn nhà ở gần trường cho em, em chuyển đến ở chẳng phải là xong rồi sao?

- A!

Đình Đình không ngờ Diệp Lăng Phi lại nói thế, liên tục lắc đầu nói:

- Anh Diệp, em không cần anh mua nhà cho em, em thấy có thể ở trong kí túc xá là tốt lắm rồi, còn chuyện anh nói về thầy giáo đó sau này em sẽ chú ý, anh Diệp, anh yên tâm đi, em không phải đứa khờ đâu mà.

- Em còn không khờ sao, cô ngốc em ấy à, bị người ta đem bán còn giúp họ đếm tiền nữa ấy chứ.

Diệp Lăng Phi nói xong liền lái xe rời khỏi trường ngoại ngữ.

Khi lái xe qua tiệm cà phê đó, Diệp Lăng Phi cố ý giảm tốc độ, nhìn vào trong tiệm. Diệp Lăng Phi tin rằng lúc này Lý Khả Hân đang bận ở trong tiệm, hắn nhanh chóng thu lại ánh mắt rồi tăng tốc.

Vu Đình Đình phát hiện ra chi tiết nhỏ này nhưng cũng không hỏi gì nhiều, Vu Đình Đình tin rằng có những việc bản thân không cần thiết phải tra hỏi, nếu Diệp Lăng Phi muốn nói với cô thì nhất định sẽ nói.

Diệp Lăng Phi tiễn Vu Đình Đình về căn phòng cô trọ cùng Tần Dao, Vu Đình Đình có ít đồ cần lấy. Vốn dĩ Vu Đình Đình muốn Diệp Lăng Phi đợi mình ở dưới lầu, nhưng Diệp Lăng Phi lại thấy hoàn toàn không cần thiết phải như thế.

Đằng nào thì sự tình cũng đã ra nông nỗi này rồi, không cần thiết phải giấu Tần Dao mối quan hệ của mình với Vu Đình Đình. Lại nói, Tần Dao cũng chẳng phải là gì của mình. Diệp Lăng Phi hoàn toàn không để ý đến chuyện Tần Dao nghĩ thế nào cả.

Vu Đình Đình cũng chẳng còn cách nào khác, dẫu sao Diệp Lăng Phi không muốn thì cô cũng không kiên trì ý định của mình nữa. Khi Vu Đình Đình mở cửa phòng thì tần Dao không có trong phòng.

Vu Đình Đình đi vào phòng ngủ của mình, lấy một chiếc túi xách, xếp mấy bộ đồ và một ít sách. Diệp Lăng Phi ngồi ở phòng khách đợi Vu Đình Đình thu dọn xong.

Chính lúc này đột nhiên Diệp Lăng Phi có điện thoại, hắn lấy điện thoại ra xem, là điện thoại của Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu lớn giọng nói:

- Sư phụ, người đang ở đâu?

- Cô ở đâu?

Diệp Lăng Phi hỏi

- Sư phụ, đừng như thế được không, là tôi hỏi người ở đâu trước mà.

Vu Tiêu Tiêu kiên trì nói.

- Tôi ở chỗ một người bạn.

- Chắc không phải là bạn nữ chứ.

Vu Tiêu Tiếu cười đểu:

- Tôi không tin bên cạnh sư phụ là một người đàn ông đâu.

- Nhóc con, cô đang gây sự đấy à?

Diệp Lăng Phi cười:

- Nói đi, cô gọi có chuyện gì?

- Không có gì, chỉ là muốn nói với sư phụ, người không đến bách hóa Việt Dương đúng là sự nuối tiếc lớn nhất đời người, người không biết Tuyết Hàn ăn mặc đẹp thế nào đâu, đơn giản là đã làm mê hoặc tất cả mọi người luôn. Hoạt động vừa mới kết thúc thì Tuyết Hàn đã lập tức bị một đám đông toàn đàn ông vây quanh, nếu không phải là Đông Dương sớm có sự chuẩn bị thì lần này Tuyết Hàn đã thoát thân không nổi rồi.

- Thế chẳng phải rất tốt hay sao, chứng tỏ bạn của cô có sức hấp dẫn. Cô gọi điện cho tôi chắc không phải chỉ vì chuyện này chứ.

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Đương nhiên là vì chuyện này rồi. Người nghĩ tôi còn có chuyện gì được cơ chứ. À, tôi vẫn còn một chuyện, đó chính là tối nay phó tổng Bạch của bách hóa Việt Duơng mời bọn người Tuyết Hàn ăn cơm, đương nhiên trong số đó cũng có siêu người đẹp vô địch giữ chùa em đây. Sư phụ, người có đến không?

- Cô ấy mời mấy người bọn cô ăn cơm chứ có phải là mời tôi đâu.

Diệp Lăng Phi đáp.

- Mấy đứa đi đi, nhớ ăn nhiều một chút.

- Không phải chứ, sư phụ, người không đi thật sao, thế thì tiếc quá. Nghe nói tối nay còn mời cả Alice nữa đó. Sư phụ, nếu người mà nhìn thấy cô gái người nước ngoài này nhất định sẽ bị mê hoặc đến chết mất tôi, đơn giản là quá đẹp đi mà.

Vu Tiêu Tiếu ngữ khí có chút ganh tị nói:

- Tôi trước giờ chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp đến thế, còn thân hình của cô ấy nữa chứ, thật khiến cho người khác ngưỡng mộ, nếu tôi mà cũng có được thân hình như thế thì thậm chí khi ngủ tôi cũng cười nữa.

- Rốt cục thì cô muốn làm gì hả? Nói rõ chút đi, tôi thấy cô nhất định là có âm mưu gì đó.

Diệp Lăng Phi cảm thấy Vu Tiêu Tiếu này gọi điện đến không thể đơn giản như thế, càng nghe càng thấy Vu Tiêu Tiếu đang giấu diếm chuyện gì đó. Hắn không muốn chơi trò đố chữ với Vu Tiêu Tiếu nên đã hỏi thẳng luôn.

Vu Tiêu Tiếu liền bật cười, cười một cách rất vui vẻ, sảng khoái. Diệp Lăng Phi nghe tiếng cười của Vu Tiêu Tiếu trong điện thoại cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của cô lúc đó như thế nào. Điều này khiến cho Diệp Lăng Phi càng buồn, nghĩ:

- Con nhóc này rốt cục là làm sao rồi, có chuyện gì đáng cười đâu mà lại cười đến mức đó cơ chứ.

Vu Tiêu Tiếu cười xong mới nói:

- Sư phụ, nên tôi mới nói là người thông minh mà, cũng đoán ra được là tôi có âm mưu. Đằng nào thì người cũng đã hỏi rồi, tôi cũng nói với người luôn vậy, người có rắc rối lớn rồi, thậm chí còn là một rắc rồi cực cực cực lớn nữa.

- Tôi có phiền phức? Phiền phức gì chứ?

Diệp Lăng Phi hỏi dồn.

- Sư phụ, nếu tôi nói là Tuyết Hàn thích người, người có tin không?

Câu nói này của Vu Tiêu Tiếu làm Diệp Lăng Phi lặng người, hắn nhớ hắn và Trương Tuyết Hàn không có qua lại nhiều, vì sao Vu Tiêu Tiếu đột nhiên nói Trương Tuyết Hàn thích mình chứ. Diệp Lăng Phi tưởng Vu Tiêu Tiếu lại muốn đùa với mình nên cố ý nói:

- Nhóc con này đừng có nói bậy, cô tưởng tôi có gì hay hả? Bạn cô thích tôi? Nếu không có việc gì làm thì đi chơi game đi, đừng đùa với tôi, OK?

- Sư phụ, tôi không đùa với người.

Vu Tiêu Tiếu lần này nghiêm túc nói:

- Tôi dám bảo đảm, Tuyết Hàn nhất định là thích người rồi, mặc dù con bé đó chưa nói trực tiếp nói với tôi, nhưng tôi là ai chứ? Quen biết với Tuyết Hàn lâu như thế rồi, nó chỉ cần vẫy đuôi là tôi biết nó đang nghĩ gì rồi.

- Cô nói chuyện không thể giống con gái một chút sao.

Diệp Lăng Phi nói:

- Cẩn thận sau này không ai dám theo đuổi đâu.

- Sư phụ, người đừng có đánh trống lảng với tôi, tôi cho người biết, người đừng nghĩ là tôi lừa người. Tôi nói thật đó, lúc nãy vợ người, à, chính là khi phó tổng Bạch đó đến chào hỏi đám người Tuyết Hàn, em liền nói với Tuyết Hàn người đẹp đó là vợ người, người có biết tôi nhìn thấy gì không?

Vu Tiêu Tiếu sau khi nói xong thì cố ý ngưng lại một lúc, cô tuởng Diệp Lăng Phi nhất định sẽ rất muốn biết chuyện gì phía sau, nhưng bên kia Diệp Lăng Phi cũng im lặng luôn, Vu Tiêu Tiếu đợi cho nửa ngày cũng không nghe thấy tiếng nói của Diệp Lăng Phi, không tránh khỏi có chút thất vọng, giọng nói không còn hưng phấn được như lúc nãy nữa, nói:

- Tôi liền nhìn thấy trong mắt Tuyết Hàn ánh lên vẻ đố kị, nó đang đố kị với vợ người, tôi rất hiểu con người Tuyết Hàn, tôi biết cô ấy không phải là ganh tị với vẻ đẹp của vợ người, thế thì lí do duy nhất có thể giải thích được, đó là nó đã thích người rồi.

Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nói xong lí do cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Nói cả nửa ngày cũng chỉ là Vu Tiêu Tiếu đoán mà thôi. Đây là chuyện gì chứ? Diệp Lăng Phi căn bản không tin cái lí do mà Vu Tiêu Tiếu nói đó. Hắn không dằn được bĩu môi nói:

- Tiêu Tiếu, cô lại đem tôi ra làm trò vui chứ gì? Tôi nói cho cô biết, Tuyết Hàn đó ganh tị với sắc đẹp của vợ tôi, đừng nói với tôi là cô không ganh tị với vợ tôi chứ.

- Chết tiệt, sư phụ, mặc dù vợ người quả thực là rất đẹp, nhưng cô ấy làm sao đẹp được như Tuyết Hàn nhà tôi chứ. Tuyết Hàn nhà tôi mới hai mươi tuổi, dáng vẻ muôn người không có một, sao lại có thể ganh tị với nhan sắc của vợ người được, thế nên lí do đó không đúng đâu.

- Thôi được rồi, cô với Tuyết Hàn đều như nhau, đều là đám trẻ ranh chưa chín chắn.

Diệp Lăng Phi không có ý định tiếp tục đấu khẩu với Vu Tiêu Tiếu, hắn thấy Vu Tiêu Tiếu đúng là rảnh quá không có việc gì làm nên tìm mình gây chuyện. Hắn không muốn nói chuyện phiếm với Vu Tiêu Tiếu nữa, tránh việc cô nhóc này lại nói ra chuyện vớ vẩn nhảm nhí gì nữa.

Diệp Lăng Phi bây giờ sợ nhất chính là lại dính vào phụ nữ nữa, hắn thấy hiện giờ phụ nữ bên cạnh hắn đã quá nhiều rồi, thêm một, hai người nữa thì đúng là phiền phức to.

Diệp Lăng Phi cúp máy, thậm chí còn tắt máy luôn, tránh việc Vu Tiêu Tiếu lại gọi nữa. Lúc đó Vu Đình Đình đã xách túi sách đi từ trong phòng ngủ ra, cô cũng đã thay đồ, trên người mặc một chiếc áo ngắn màu hồng phấn để lộ nửa bờ vai và một chiếc váy màu trắng dài quá gối.

- Anh Diệp, em dọn dẹp xong rồi.

Vu Đình Đình nói.

Diệp Lăng Phi gật đầu, đứng dậy, rất tự nhiên ôm lấy vòng eo của Vu Đình Đình. Vu Đình Đình ngọt ngào tựa mình vào người Diệp Lăng Phi cùng rời khỏi nhà.

Diệp Lăng Phi đưa Vu Đình Đình về phòng ở khách sạn, nói với cô là mấy ngày này có thể hắn không có thời gian đến với cô, nếu có chuyện gì thì có thể gọi cho hắn, Vu Đình Đình ngoan ngoãn chấp nhận. Đồng thời, Vu Đình Đình lại khuyên Diệp Lăng Phi đừng hiểu lầm gì Tần Dao, bản thân cô không ở cùng Tần Dao nữa không phải vì cô không thích Tần Dao, chỉ là lo Tần Dao nhìn thấy mình lại giận mà thôi.

Diệp Lăng Phi sao lại không hiểu ý của Vu Đình Đình chứ, hắn cố ý thọc tay vào trong váy của Vu Đình Đình, xoa xoa thân dưới của cô, miệng nói:

- Đình Đình, anh có em là đủ rồi, anh đối với Tần Dao không có ý gì hết.

Vu Đình Đình bị Diệp Lăng Phi xoa bóp thân dưới thì bắt đầu thấy nhột, da mặt bắt đầu đỏ hồng lên rồi. Diệp Lăng Phi không đùa với Vu Đình Đình nữa, trước khi đi hắn còn hôn cô một cái rồi mới rời khỏi khách sạn.

Diệp Lăng Phi không có ý định đến bách hóa Việt Dương, chủ yếu là nghĩ đến chuyện Alice đang ở bên đó, nếu hắn qua đó mà gặp phải Alice thì đúng là phiền phức. Nếu muốn gặp Bạch Tình Đình thì hắn cũng định đợi đến tối về nhà rồi gặp, đến lúc đó tiện thể hỏi chuyện ở bách hóa Việt Dương. Hắn muốn ra vẻ bản thân căn bản không quen biết gì với Alice, cũng không biết chuyện xảy ra ngày hôm nay ở bách hóa Việt Dương.

Diệp Lăng Phi dừng xe trước cửa bách hóa An Thịnh. Hắn đến bách hóa An Thịnh không phải là vì muốn mua đồ mà là cố ý đến gây chuyện. Dẫu sao thì Lâm Tuyết có thể đến bách hóa Việt Dương gây chuyện được, chẳng lẽ không thể để hắn đến bách hóa An Thịnh làm ầm lên được chắc.

Sau khi Diệp Lăng Phi đi vào trong bách hóa An Thịnh thì cố ý đi lượn một vòng, tiếp đó mới trực tiếp đi thẳng đến cửa của khu trình diễn thời trang bách hóa An Thịnh. Hôm nay do có sự cố nên buổi lễ trình diễn thời trang bị hoãn lại. Lễ hội thời tran sớm đã được chuẩn bị kĩ lưỡng giờ hiện rõ vẻ ảm đạm. Khi Diệp Lăng Phi bước đến cửa của khu lễ hội thời trang liền bị hai nhân viên bảo vệ ngăn lại.

- Làm gì thế hả? Không cho tôi lên chỗ này sao?

Diệp Lăng Phi cố ý lớn tiếng.

- Tôi chính là muốn vào trong xem thử cuối cùng bên trong như thế nào. Nghe nói hôm nay bách hóa An Thịnh có lễ hội thời trang, sao bên trong lại trống không thế?

- Ông Diệp, rất lấy làm tiếc, lễ hội thời trang của chúng tôi hôm nay đã hoãn lại rồi.

Tiếng nói của Lâm Tuyết từ phía sau lưng của Diệp Lăng Phi truyền đến. Diệp Lăng Phi quay người thấy Lâm Tuyết và Triệu Trường Đào đang bước tới. Lâm Tuyết mặc một bộ đầm màu trắng rất thanh nhã, mỗi bước đi đều hiện rõ vẻ thanh nhã phóng khoáng. Nếu không phải là hôm đó nhìn thấy vẻ chế giễu của Lâm Tuyết ở bách hóa Việt Dương thì thật khó mà tưởng tượng nổi người phụ nữ như Lâm Tuyết lại có thể nói ra những lời chế giễu như thế.

- À, nói thế tức là không có gì để xem rồi.

Diệp Lăng Phi tỏ vẻ thất vọng, cố ý lớn tiếng trách:

- Chẳng phải nói là ở chỗ mấy người có biểu diễn gì đó sao? Tôi còn tưởng là có thể xem được cơ. Không ngờ cuối cùng lại chẳng có gì để xem, thật mất hứng.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #350