Chương 34: Ngoài Ý Muốn, Tuyệt Đối Là Ngoài ...


Bành Nguyên híp mắt, nhìn chằm chằm vào bình rượu trong tay Diệp Lăng Phi, cười ha ha nói:

- Người trẻ tuổi, ta đã kiêng rượu , xem ra bình rượu này, chỉ có cậu được hưởng.

Diệp Lăng Phi đem rượu đặt trên bàn, ngồi đối diện Bành nguyên, miệng cười toe toét nói:

- Ông già, tôi còn tưởng rằng hôm nay có thể sảng khoái một phen.

- Xem ra chúng ta không có cơ hội. Bành nguyên có chút tiếc nuối nói, năm tháng không buông tha người nào, nếu như ta trẻ lại mười mấy tuổi, ta nhất định cùng cậu không say không về.

Bành nguyên nói ra những lời này, bỗng nhiên lại cười nói:

- Chỉ có điều Trường Giang sóng sau đè sóng trước, mấy lão già này cũng nên để vị trí cho người trẻ tuổi, tốt lắm không nói nhiều nữa, đến đây, ta giới thiệu cho cậu hai thuộc hạ cũ của ta.

Trương Tiếu Thiên tự nhiên không cần giới thiệu, Diệp Lăng Phi đương nhiên đã biết. Tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Thế Kỷ - Bạch Cảnh Sùng, Diệp Lăng Phi cũng đã được nghe nói, nhưng chưa gặp mặt, hôm nay tính là lần đầu tiên gặp gỡ. Diệp Lăng Phi chào hỏi Bạch Cảnh Sùng một tiếng, rồi đưa mắt nhìn sang Bạch Tình Đình đang trừng mắt nhìn hắn .

- Ừm, còn đây là ...

Bành Nguyên còn chưa giới thiệu xong, Diệp Lăng Phi đã nói:

- Ông già, tôi biết cô ấy, hơn nữa đã gặp cô ta rồi.

- A, hay đấy.

Bành Nguyên hào hứng, vừa cười vừa nói:

- Người trẻ tuổi, nói nghe một chút.

Diệp Lăng Phi vẻ mặt có chút khó xử, nói quanh co:

- Cái này... Cái này hay là không nói thì hơn.

Làm thế, Bành Nguyên càng cảm thấy hứng thú muốn biết bọn họ có quan hệ gì. Không chỉ có Bành Nguyên, mà ngay cả hai người Bạch Cảnh Sùng và Trương Tiếu Thiên cũng biểu hiện rất hứng thú. Bạch Cảnh Sùng tuy là cha Bạch Tình Đình, nhưng vì công tác rất bận rộn, nên cũng không quan tâm nhiều đến sinh hoạt cá nhân của con gái bảo bối. An bài Bạch Tình Đình tiến vào tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, vốn Bạch Cảnh Sùng muốn con gái rèn luyện trong tập đoàn vài năm, sau đó tiếp quản tập đoàn quốc tế Thế Kỷ. Ông ta cảm thấy mình đã già, ý thức được mình cần bồi dưỡng người nối nghiệp. Nhưng qua một năm Bạch Tình Đình rèn luyện ở tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, Bạch Cảnh Sùng cho rằng con gái không thích hợp quản lí tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, ông ta đang tìm kiếm người kế thừa sự nghiệp của mình.

Có thể trở thành con rể Bạch gia, tiếp quản tập đoàn quốc tế Thế Kỷ cũng là một lựa chọn tốt. Bạch Cảnh Sùng đã bắt tay vào xem xét đối tượng thích hợp cho con gái, nhưng Bạch Cảnh Sùng vừa nhắc tới chuyện này, Bạch Tình Đình kiên quyết cự tuyệt, ngay cả Bạch Cảnh Sùng cũng không có biện pháp, cũng không thể bắt buộc con gái của mình lấy người nó không yêu thương.

Bạch Tình Đình mặt trắng bệch liếc Diệp Lăng Phi, có trưởng bối ở đây, không tiện nói, chỉ dám lầm bầm trong miệng, bất mãn nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:

- Tên lưu manh đáng chết, ta muốn xem trong mồm chó của ngươi có thể mọc ra ngà gì.

Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:

- Ông già, chuyện này cũng rất là kịch tính. Khi ta đến Tân Á ngày đầu tiên, liền bị đụng xe. Đương nhiên, là tôi không cẩn thận đụng phải xe người ta.

Bạch Tình Đình vốn tưởng rằng Diệp Lăng Phi sẽ nói mình đụng phải xe Diệp Lăng Phi, nhưng không có ngờ, Diệp Lăng Phi sẽ nói như thế.

- Hừ, coi như ngươi thức thời, từ nay về sau ta sẽ ít tìm ngươi làm phiền.

Bạch Tình Đình vừa nghĩ đến đây, liền nghe thấy Diệp Lăng Phi nói thêm:

- Chỉ có điều, tôi chỉ gọi là tiểu thư, cô ấy đã cho là tôi vũ nhục cô ấy, đây chính là nỗi oan thấu trời. Lần đầu tiên tôi trông thấy cô ấy đã bị mỹ mạo cô ấy hấp dẫn, giật nảy mình, làm sao lại vũ nhục nữ thần trong lòng của tôi.

- Ừ, Tình Đình, nếu thật là như vậy, thì là ngươi không đúng.

Bạch Cảnh Sùng gật đầu phụ họa lời Diệp Lăng Phi:

- Tiểu thư là một loại lễ nghi xưng hô thường dùng, ngươi cũng không nên nói cậu ta như vậy.

- Ba ba, con không có.

Bạch Tình Đình vừa nghe, thầm nghĩ: “Lời này, sao đến miệng tên lưu manh này lại biến đổi như vậy, rõ ràng lời nói đằng sau lại càng là làm nhục mình, sao hắn ngược lại không nói ." Bạch Tình Đình hung hăng trừng mắt Diệp Lăng Phi, mặt mũi tràn đầy ủy khuất nói:

- Ba ba, ngày đó thật sự là hắn gọi con là tiểu thư.

- Tôi biết ngày đó là tôi không đúng. Tôi vừa về nước, không hiểu được lễ tiết trong nước, nên gọi cô là tiểu thư, nhưng cô cũng không nên báo cảnh sát bắt tôi. Tôi ở cục cảnh sát bị thẩm vấn hơn ba giờ, mà còn vị cảnh sát Chu gì gì đó là bạn cô cùng với cô bày mưu tính kế, khiến tôi gặp phiền toái nữa.

- Anh nói bậy.

Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi làm cho tức giận đến nhịn không được, đã thấy mặt nàng đỏ bừng lên, cái miệng anh đào nhỏ nhắn chu lên, trên ngực phập phồng. Nắm chặt bàn tay trắng như phấn, thở phì phì nói:

- Anh đừng có khinh người quá đáng, tôi không có làm chuyện loại này, không có làm.

- Đừng giận, đừng giận, thôi, thôi, cứ cho là tôi nói sai rồi đi.

Diệp Lăng Phi thấy tình thế không ổn, vội vàng rụt đầu lại, chuyển hướng sang bên Bành Nguyên nói:

- Ông già, chúng ta ăn cơm đi, tôi vì tới gặp ông, mà cơm cũng chưa ăn đây.

Bành Nguyên gật đầu nói:

- Cũng tốt, ta cũng có chút đói rồi.

Trương Tiếu Thiên, Bạch Cảnh Sùng hai người vội vàng gọi người mang thức ăn lên, mà Bạch Tình Đình thấy không nói lại Diệp Lăng Phi, tức giận vụng trộm duỗi chân phải ra, cố ý dùng gót giày cao gót giẫm chân Diệp Lăng Phi. Hai người vốn là ngồi gần nhau, Bạch Tình Đình lại từ gầm bàn giẫm Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng không biết. Đột nhiên, cảm giác bàn chân tê rần, không khỏi thầm nhăn nhó, nghiêng đầu nhìn, trông thấy Bạch Tình Đình xấu xa cười thầm.

- Tiểu nha đầu, dám chơi xấu ta à.

Diệp Lăng Phi trong lòng hiểu rõ, hắn cắn răng, cau mày, cố nén đau đớn. Bên kia Bành Nguyên phát hiện vẻ mặt Diệp Lăng Phi không tốt, ân cần hỏi:

- Cậu nhóc, làm sao vậy?

- Không có... không có việc gì.

Diệp Lăng Phi cố gắng cố nặn ra vẻ tươi cười, nhưng cười còn khó coi hơn so với khóc.

- Chân tôi không biết vì sao đột nhiên bị đau, để tôi nhìn xem.

Nói xong, khom lưng cúi xuống. Bạch Tình Đình vội vàng co lại chân, không nghĩ đến động tác Diệp Lăng Phi cực nhanh, ở dưới gầm bàn, thoáng cái nắm cổ chân Bạch Tình Đình . Bạch Tình Đình đi một đôi giày cao gót, trên thì đi một đôi tất chân màu trắng. Diệp Lăng Phi bắt lấy cổ chân Bạch Tình Đình , hai ngón tay phải dùng sức, bóp mắt cá chân Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình cũng đau đến nhăn trán lại. Trong lòng mắng thầm:

- Tên lưu manh đáng chết, lại dùng thủ đoạn này trả thù.

Nàng biểu lộ như vậy cũng bị Bạch Cảnh Sùng nhìn ra, vì vậy, cũng ân cần hỏi:

- Tình đình, con không thoải mái à?

- Không có... không có việc gì, chân con cũng có chút đau nhức.

Nói xong cũng khom người xuống.

Ba người nhìn nhau, đều cười cười hiểu ý. Như thế này, người nào cũng biết đây là nam nữ trẻ tuổi đang làm gì đó.

Bạch Tình Đình khẽ cúi người, đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi cầm lấy mắt cá chân mình, nàng vừa thẹn vừa giận, duỗi tay phải hướng tới tay phải Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng không chịu yếu thế, trở tay bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình vuốt ve. Bạch Tình Đình thấy chính tay phải mình bị nắm, tay trái cũng vươn ra. Diệp Lăng Phi cũng duỗi tay trái ra, lại bắt lấy tay trái Bạch Tình Đình.

Vốn gầm bàn không gian cũng nhỏ, hai người lại nắm tay nhau. Bạch Tình Đình lôi kéo, Diệp Lăng Phi cũng kéo lại, khuôn mặt Bạch Tình Đình nghiêng về phía Diệp Lăng Phi, trong tích tắc, môi hai người chạm vào nhau.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #34