Chương 331: Sự Kết Hợp Hoàn Hảo Giữa Tốc ...


Nhưng không thể phủ nhận, Vu Tiêu Tiếu quả thật rất đẹp, khi Trương Đông Dương nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng đối mặt với Vu Tiêu Tiếu, không phát hiện một điểm khác thường nào trong ánh mắt của Diệp Lăng Phi khi đứng đối diện Vu Tiêu Tiếu, liền cảm thấy mình đã hiểu lầm Diệp Lăng Phi. Người ta đối với chị họ mình có thể không giống như những gì mình nghĩ, bởi vậy, trong lòng Trương Đông Dương lại cảm giác hơi có lỗi với Diệp Lăng Phi .

Một đám mỹ nữ vây quanh hai người, Trương Đông Dương cũng không thể nói so đấu quyền cước nữa, hắn nhìn qua Diệp Lăng Phi, nói:

- Chúng ta đến trụ sở huấn luyện Tây Sơn so đấu chướng ngại, anh chịu không?

Huấn luyện Quân sự có các hình thức như leo lên, chướng ngại vật... trụ sở huấn luyện Tây Sơn chính là một trụ sở huấn luyện được thiết lập tại dã ngoại của trường quân đội, ở đây chủ yếu là huấn luyện thể năng.

Diệp Lăng Phi nghe Trương Đông Dương nói muốn so thể năng với mình, nở nụ cười tươi rói. Nụ cười này khiến cho người khác nhận ra có ý vị sâu xa của nó, nhưng chẳng ai hiểu được đằng sau nụ cười đó rốt cuộc ẩn chứa điều gì cả.

Cả bọn người Trương Tuyết Hàn đều thay áo quần, cùng đi theo hai người đến trụ sở huấn luyện Tây Sơn. Trụ sở huấn luyệnTây Sơn thuộc vùng cấm quân sự, người ngoài không được vào, có điều cũng chẳng biết Trương Đông Dương thông qua thủ đoạn gì, lại có thể đưa những người này vào được trụ sở huấn luyện.

Đi vào khu huấn luyện, mấy cô gái Vu Tiêu Tiếu, Trương Tuyết Hàn đều đứng sang một bên, chỉ có Diệp Lăng Phi và Trương Đông Dương đứng trước chướng ngại vật của khu huấn luyện.

- Đã lâu không vận động thân thể rồi, xem ra hôm nay thực sự được vận động một chút!

Diệp Lăng Phi cởi áo khoát ngoài ra ném xuống mặt đất, hai tay cài khuy áo sơ mi, nhìn giày da mình đang mang, hắn cười nói:

- Đây có lẽ là lần đầu tiên mang giày da chơi, không biết đến lúc đó có bị cậu đẩy rơi xuống không nữa.

- Tôi sẽ không chiếm ưu thế với anh đâu!

Trương Đông Dương vừa nói xong liền cởi đôi giày ba-ta đang mang ra, thì nghe Diệp Lăng Phi nói:

- Không cần thiết, cho dù cậu có mang giày ba-ta đi chăng nữa cũng không chạy qua tôi đâu, hà tất phải cởi giày ra, vào chuẩn bị thôi!

Trương Đông Dương không cởi giày mình đang mang ra nữa, hắn lạnh lùng nói:

- Cái này là do anh tự tìm, đến lúc đó có thua thì cũng đừng trách bản thân mình vô dụng.

- Sẽ không đâu, yên tâm đi!

Diệp Lăng Phi xoay xoay đầu nói.

- Chúng ta bắt đầu thôi!

- Được!

Cùng với tiếng hô được của Trương Đông Dương, cả người hắn đã chạy bay ra ngoài giống như một mũi tên phóng ra khỏi cung, chạy thẳng đến chướng ngại vật trước mặt. Diệp Lăng Phi cười cười, nhìn về hạng mục huấn luyện quen thuộc xa xa, nói thầm trong bụng:

- Thật là quen thuộc, giống như là ngày hôm qua vậy, trong nháy mắt đã bảy tám năm rồi!

Diệp Lăng Phi phảng phất như quay trở về với quá khứ, trở về sự huấn luyện của trường học Tử Vong, trở về ngôi trường tàn khốc gần như Địa ngục nhân gian đó.

Đột nhiên, Diệp Lăng Phi phát ra một tiếng rống gần như để trút giận, hắn co giò chạy xông tới, thoắt chốc, Diệp Lăng Phi giống như hoàn toàn biến thành một con người khác, à, không, càng giống một đầu dã thú toả ra bản năng, bị bản năng thúc đẩy xông tới.

Sáu cô gái đang xem cuộc chiến trận đấu giữa hai người này khi nghe tiếng rống giận dữ của Diệp Lăng Phi, trong lòng đều run lên bầm bập, loại thanh âm này không giống như loại âm thanh mà nhân loại có khả năng phát ra, nó giống như âm thanh điên cuồng của dã thú.

Vu Tiêu Tiếu thu lại khuôn mặt đang tươi cười, nghiêm túc nói:

- Tuyết Hàn, cậu có phát hiện ra không, sư phụ mình hình như không phải người thường, mình cũng không nói rõ được, nhưng luôn có cảm giác trên người sư phụ ẩn chứa rất nhiều điều mà mình chưa thấy được.

Trương Tuyết Hàn được sinh ra trong gia thế quân nhân, làm sao mà cô không nhận ra được, hai mắt cô nhìn chằm chằm bóng dáng Diệp Lăng Phi, môi run lập bập, chậm rãi nói:

- Tiêu Tiếu, Đông Dương không phải là đối thủ của hắn.

- Tuyết Hàn, cậu nói gì?

Vu Tiêu Tiếu quay đầu lại.

- Vừa mới bắt đầu , làm sao lại có thể đưa ra kết luận dễ dàng như vây!

- Cảm giác, đơn thuần chỉ là cảm giác của mình thôi, mình cảm giác Diệp tiên sinh có thể... Có thể là...

Trương Tuyết Hàn vẫn chưa nói hết câu này ra.

- Woa!

Hứa Vy thốt lên một tiếng kinh ngạc, ngạc nhiên nhìn Diệp Lăng Phi một chân đạp trên chướng ngại vật cao gần ba mét, theo sát biên lề, nhảy vọt qua. Những động tác này thường thấy trong phim, nhưng trong thực tế, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy, vẻ đẹp oai hùng của đàn ông đã hiện ra trong khoảnh khắc đó, đây quả là sự kết hợp hoàn hảo giữa tốc độ và sức mạnh. Trong chớp mắt, Hứa Vy đã bị chinh phục rồi, cô há hốc mồm, không chớp mắt, nhìn Diệp Lăng Phi giống như con thỏ khôn nhảy qua chướng ngại vật cao ba mét đó.

Không chỉ Hứa Vy, Vương Thanh, Đàm Tinh Kỳ, thậm chí là Triệu Linh ngoan hiền cũng đều thốt lên sự kinh ngạc, trên mặt mỗi người bọn họ đều hiện lên vẻ kinh ngạc, sự rung động trong lòng đã vượt xa biểu cảm trên mặt họ.

So với động tác nhanh nhẹn gọn nhẹ đó của Diệp Lăng Phi, Trương Đông Dương hiện rõ vẫn kém hơn một chút, nhưng hắn cũng liên tục không ngừng, khi hai chân hắn chạm đất, phát hiện ra Diệp Lăng Phi đã đến tấm chắn lưới sắt, đang nhanh chóng nằm sấp xuống xuyên qua tấm lưới sắt.

Chính ngay cả Trương Đông Dương mỗi ngày đều luyện tập cũng không thể không thừa nhận động tác của Diệp Lăng Phi quả thật rất chuẩn xác, mà tốc độ lại cực nhanh. Chỉ thấy Diệp Lăng Phi ít khi dừng lại, hoàn toàn dùng cơ thể ma sát chạm mặt đất, vượt qua trót lọt.

Trong lòng Trương Đông Dương rất rõ, điều này không chỉ cần kỹ xảo điêu luyện, mà còn cần kỹ xảo thể lực tráng kiện, bản thân hắn hoàn toàn không cùng cấp bậc trình độ với Diệp Lăng Phi.

Nhưng Trương Đông Dương vẫn không chịu bỏ cuộc, cho dù có thua, cũng phải xong trận đấu. Trương Đông Dương lúc này không còn là so đấu thể năng với Diệp Lăng Phi nữa, mà với tư cách là một người đàn ông, với chức trách là một quân nhân, bắt buộc hắn phải hoàn thành trận đấu.

Trương Tuyết Hàn vẫn chưa nói xong câu nói lúc nãy, có điều, cô cũng không cần thiết phải nói ra nữa, Vu Tiêu Tiếu đã tận mắt nhìn thấy. Cô nhíu mày bảo:

- Hình như sư phụ tôi đã được thông qua huấn luyện, động tác của sư phụ sao lại có thể nhanh hơn Trương Đông Dương. Tuyết Hàn, có phải sư phụ tôi là quân nhân xuất ngũ không vậy.

Trong thâm tâm Trương Tuyết Hàn biết rõ Diệp Lăng Phi không phải là một quân nhân bình thường, việc ra tay tàn nhẫn này một quân nhân bình thường khó có thể làm được, cô nhớ đã có lần bố cô nhắc đến bộ đội đặc chủng của Trung Quốc, những bộ đội này do lính mũi nhọn của quân đội thành lập ra, sau khi thông qua huấn luyện biết bao cực khổ và tàn khốc. Thì sẽ trở thành quân nhân ưu tú nhất của Trung Quốc.

Quân đội Trung Quốc tìm tàng nhân tài, đặc biệt là những bộ đội đặc chủng thần bí không dùng phiên hiệu mệnh danh gì cả thì lại càng tập hợp nhiều tinh anh. Bất kỳ ai cũng một mình phụ trách một mặt công tác.

Cái gì gọi là CIA của Mỹ, hoặc là thủy quân lục chiến, bộ đội đặc công beret, những tổ chức đặc chủng hay bộ đội đặc chủng được gọi với cái tên rất kiêu trên thế giới khi đối mặt với bộ đội đặc chủng Trung Quốc cũng phải nhượng bộ lui binh.

Có rất nhiều chuyện mà hầu như người Trung Quốc đều không biết, bộ đội đặc chủng Trung Quốc thường xuất hiện ở những nơi nguy hiểm của Trung Quốc với bộ dạng thần bí. Truy bắt thuốc phiện, truy quét xã hội đen, đả kích khủng bố...

Thậm chí bộ đội đặc chủng Trung Quốc cũng đã từng xung đột trực tiếp khi đối diện với sự thâm nhập từ ngoại quốc vào và một số đặc công của các quốc gia khác, chỉ có điều đã được che dấu cẩn thận, trong mắt của người Trung Quốc, Trung Quốc là một quốc gia ổn định, không có chủ nghĩa khủng bố đại loại như ở các nước Mỹ, Anh, hoàn toàn là vì họ cho rằng Trung Quốc luôn ẩn chứa bộ đội đặc chủng thần bí sâu xa đã âm thầm thực thi trách nhiệm này.

Là một anh hùng vô danh, họ không thể xuất hiện công khai xuất hiện trong tầm mắt của công chúng, nhưng hoàn toàn là vì sự tồn tại của những người này, hoàn toàn là vì có bộ đội đặc thù như vậy, mới đắp nặn nên một đất nước Trung Quốc an toàn.

Trương Tuyết Hàn đã từng nghe một số chuyện từ bố của cô, nhưng bố cô lại không tiết lộ nhiều. Trương Tuyết Hàn rất muốn nói cho Vu Tiêu Tiếu biết, Diệp Lăng Phi rất có khả năng là một bộ đội đặc chủng, nhưng lời nói vừa đến khóe môi lại thôi không nói nữa, chỉ nhẹ gật đầu. Xem như là phụ họa với lời nói của Vu Tiêu Tiếu.

Khi Diệp Lăng Phi đã hoàn thành cuộc thi, Trương Đông Dương vẫn đang nổ lực bắc qua cây cầu được nối bởi từng sợi dây thừng khoảng 1,2m.

Đây là cuộc khảo nghiệm cực lớn về thể năng, những chướng ngại vật phía trước đã tao hổn không ít thể năng của Trương Đông Dương. Bây giờ chiếc cầu làm bằng sợi dây thừng này là cuộc khảo nghiệm cao nhất về thể năng của hắn.

Trước giờ Trương Đông Dương vẫn chưa hoàn thành các hạng mục huấn luyện về thể năng. Hôm nay là lần đầu tiên hoàn thành tất cả các hạng mục huấn luyện thể năng ở nội địa trụ sở huấn luyện Tây Sơn. Điều này đối với bản thân Trương Đông Dương là một cuộc khảo nghiệm rất lớn.

Diệp Lăng Phi đứng ở điểm cuối. Trong ánh mắt hắn lộ ra sự ngưỡng mộ đối với chàng trai trẻ Trương Đông Dương. Tuy không nói ra. Nhưng Diệp Lăng Phi lại giơ ngón tay cái với Trương Đông Dương.

Một dây, hai dây... Khi Trương Đông Dương bám lấy dây thừng cuối cùng thì mồ hôi khắp người hắn đã nhỏ xuống đất. Trương Đông Dương nghiến răng. Tận dụng sức lực cuối cùng. Tay phải đang nắm chặt sợ dây thừng buông ra. Cả người hắn rơi xuống mặt đất. Trong khoảnh khoắc hai chân Trương Đông Dương chạm đất. Toàn thân Trương Đông Dương theo bản năng ngã nhào xuống mặt đất. Diệp Lăng Phi ôm chặt Trương Đông Dương, khẽ gật đầu nói:

- Tiểu tử, giỏi lắm. Tôi đồng ý với cậu, sau này sẽ không gặp chị họ cậu nữa.

Diệp Lăng Phi vẫn còn nhớ vụ này. Hắn vốn chỉ muốn đùa với Trương Đông Dương thôi. Còn Trương Tuyết Hàn thì hắn không thấy thú vị gì cả.

Trên mặt Trương Đông Dương lúc này chảy đầy mồ hôi. Những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn từ trên trán xuống mặt đất. Tự hắn đứng dậy. Sau khi thở dốc một hồi. Trương Đông Dương mới nói:

- Anh Diệp. Chuyện giữa anh và chị họ tôi không quan tâm nữa. Đó là chuyện của hai người. Nhưng, con người tôi rất phục những người như anh. Những cái khác thì không nói. Chỉ dựa vào bản lĩnh tài năng của anh lúc nãy tuyệt đối đủ tư cách làm anh rể tôi. Có điều, nói qua thì cũng nói lại, cho dù tôi có đồng ý, nhưng chị họ tôi không đồng ý. Anh có tìm chị họ tôi hay không đó là chuyện của anh. Nhưng tôi đã nhận anh làm đại ca rồi. Sau này có việc gì cứ tìm tôi. Tôi có thể làm được sẽ không hề từ chối.

Diệp Lăng Phi lắc đầu, vỗ vỗ lưng Trương Đông Dương, cười nói:

- Cậu hiểu nhầm tôi rồi. Tôi chẳng có ý gì với chị họ cậu cả. Tôi đã sớm biết cậu luôn cho rằng tôi có ý đồ với chị họ cậu. Vì thế nên cũng chẳng giải thích gì với cậu cả. Chỉ là muốn xem cậu có được bao nhiêu bản lĩnh. Kết quả lại khiến tôi rất bất ngờ. Thể năng của cậu vượt xa tưởng tượng của tôi. Tôi tin rằng qua vài năm nữa, tôi không phải là đối thủ của cậu nữa. Nếu có thời gian, tôi không ngại được tiếp xúc với cậu nhiều hơn.

Vu Tiêu Tiếu, Trương Tuyết Hàn cùng mọi người nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Trương Đông Dương thân mật đi lại.

Lúc nãy ở trường huấn luyện người mẫu, nhìn hai người họ giống như kẻ thù. Thở hồng hộc. Trong nháy mắt đã trở nên vô cùng thân mật. Nếu như đàn ông đều là loài vật khó hiểu. Thì chẳng thể nào hiểu được họ đang nghĩ gì.

Đã không có việc gì nữa, Trương Tuyết Hàn cùng mọi người trở về trường huấn luyện người mẫu tiếp tục luyện tập, còn Diệp Lăng Phi và Trương Đông Dương thì người đầy mồ hôi, đang lái xe đi tìm một trung tâm tắm hơi tắm một cái.

Vốn dĩ Vu Tiêu Tiếu muốn đến xem Trương Tuyết Hàn cùng mọi người luyện tập, nhưng cô lại thay đổi ý định, muốn đi cùng Diệp Lăng Phi và Trương Đông Dương, theo như lời Vu Tiêu Tiếu nói, thì đây được gọi là giám sát, xem thử có phải hai người này đi làm việc vô liêm sỉ không, chẳng hạn như là đi tìm một em để giải tỏa lòng ham muốn.

Diệp Lăng Phi khoa trương nói tôi giống loại người đó sao, nhưng Vu Tiêu Tiếu lại nói không những giống mà chính là như thế. Khiến cho Diệp Lăng Phi nhăn trán sầu não lái xe chở Trương Đông Dương và Vu Tiêu Tiếu đến khu thành phố, trên đường đi, Diệp Lăng Phi hỏi Vu Tiêu Tiếu mình giống ở điểm nào, Vu Tiêu Tiếu thật thà nói, trong lòng cô, đàn ông chẳng tốt đẹp gì cả, đều thích dùng sinh vật nguy hiểm ở phần dưới để suy xét.

- Thế còn bố cô thì sao?

Diệp Lăng Phi bất thình lình hỏi.

- Bố tôi ngoại lệ.

Vu Tiêu Tiếu vừa nói xong đã nghe Trương Đông Dương cười phá lên. Cô giận tung nắm đấm vào lưng Diệp Lăng Phi nói:

- Sư phụ, nói tóm lại sư phụ là người như thế, không cần phải cãi leo lẻo.

Diệp Lăng Phi quả nhiên không tranh cãi nữa, cô bé này nói chuyện đều thích càn quấy bậy bạ, trong lòng Diệp Lăng Phi biết rõ nếu cứ tranh cãi tiếp với Vu Tiêu Tiếu, thì sẽ không thể dứt được. Hắn dừng xe trước cổng một trung tâm tắm hơi có tên là Hải Hoàng, ra hiệu cho Trương Đông Dương và Vu Tiêu Tiếu xuống xe trước, đợi hắn đỗ xe an toàn rồi xuống sau.

Bất thình lình nhìn thấy trước trạm xe buýt bên phải con đường lớn ngay cổng trung tâm tắm hơi Hải Hoàng, Tần Dao mặc một váy đầm màu tím đang trò chuyện thân mật với một người đàn ông.

Đã lâu lắm rồi Diệp Lăng Phi và Tần Dao không có liên lạc. Trong lòng Diệp Lăng Phi cũng chẳng rõ không biết mình có được xem là người đàn ông đầu tiên của Tần Dao không, chuyện trên đỉnh núi tối hôm đó đã xảy ra khá lâu rồi, tuy tối hôm đó Diệp Lăng Phi không có triệt để chiếm lấy Tần Dao. Nhưng cơ thể vẫn chưa được khám phá của Tần Dao lại không giữ được dưới sự âu yếm vuốt ve của Diệp Lăng Phi.

Trong lòng Diệp Lăng Phi không thích mấy tính cách của cô gái Tần Dao này, Tần Dao rất thích hay trổ tài khôn vặt, thích lợi dụng.

Điều này không thể tách rời đến hoàn cảnh trưởng thành của cô, Tần Dao sinh ra trong một gia đình ở nông thôn, quan niệm trọng nam khinh nữ ở trong thôn đã khiến cho Tần Dao ngay từ nhỏ biết học cách giữ chặt lấy những gì cô có thể đạt được trong tầm tay.

Diệp Lăng Phi hiểu rất rõ tính cách của Tần Dao, cũng hiểu được tuy Tần Dao luôn nói thích mình, nhưng cô lại có thể kết bạn với những người cùng tuổi khiến cho cô thấy cảm mến. Con người của Tần Dao tập trung rất nhiều tính cách, so với Vu Đình Đình, Bạch Tình Đình,... Tần Dao càng hiện ra là một người có tính cách vô cùng phức tạp.

Còn số tiền ban đầu Diệp Lăng Phi đưa cho Tần Dao, Diệp Lăng Phi căn bản không hề muốn lấy lại. Lúc này nhìn thấy Tần Dao trò chuyện thân mật với một thanh niên nhìn có vẻ giống nam sinh ở trạm xe, Diệp Lăng Phi thấy được cô gái Tần Dao này quả nhiên là tiến triển theo những gì mình tưởng tượng, chắc hẳn người thanh niên nhã nhặn lịch sự này là mẫu người mà Tần Dao thích.

Diệp Lăng Phi liếc nhìn một cái, cũng không chào hỏi gì Tần Dao, mà đi thẳng vào trung tâm tắm hơi Hải Hoàng.

Diệp Lăng Phi và Trương Đông Dương tắm xong, khoát lên người bộ đồ tắm rồi đi ra đại sảnh nghỉ ngơi. Trước cửa đại sảnh nghỉ ngơi có một nhóm thiếu nữ trắng nõn nà mặt váy ngắn đang ngồi. Diệp Lăng Phi cười nói với Trương Đông Dương:

- Có cần tìm một cô không?

- Không hay lắm!

Trương Đông Dương lắc đầu.

Vu Tiêu Tiếu vẫn chưa ra, Diệp Lăng Phi và Trương Đông Dương tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi đợi Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi đưa cho Trương Đông Dương một điếu thuốc. Trương Đông Dương đốt cho Diệp Lăng Phi một điếu trước rồi mới đốt cho mình một điếu. Hút một hơi Trương Đông Dương liền hỏi:

- Anh Diệp, có phải trước đây anh là lính không, mà còn là lính cừ khôi nữa.

- Dựa vào cái gì?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Dựa vào những vết sẹo trên người anh Diệp là biết anh Diệp không phải là người bình thường rồi, ước mơ lớn nhất của em là được vào bộ đội cừ khôi của Trung Quốc. Nhưng bố em lại không đồng ý, em chỉ có thể ở trường mà phá phách.

- Thanh niên mà, sống tốt là quan trọng nhất.

Diệp Lăng Phi nói đầy ý vị hàm xúc.

- Có điều không phải cừ khôi mới lợi hại, điều quan trọng nhất của con người chính là tìm được một môi trường sống mà mình thích để tiếp tục cuộc sống, trân trọng những người bên cạnh mình.

Trương Đông Dương gật gật đầu nói:

- Bố em cũng nói thế, không còn cách nào cả, em chỉ có thể nghe theo lời bố. Em lại rất ngưỡng mộ chị họ em, có thể lựa chọn những gì mình thích, anh Diệp, anh nói xem, đây có phải là điều bất hạnh của đàn ông chúng ta không, tại sao chị họ em lại có thể lựa chọn những việc mà chị ấy thích?

Diệp Lăng Phi không hỏi kỹ về thân phận của Trương Tuyết Hàn và Trương Đông Dương, có những chuyện tốt nhất là không nên biết. Diệp Lăng Phi chỉ cười cười, xem như là tán thành những gì Trương Đông Dương nói.

Khi Vu Tiêu Tiếu xuất hiện ở đại sảnh nghỉ ngơi, tất cả đàn ông đang nghỉ ngơi ở đại sảnh đều dồn ánh mắt trên người cô. Vu Tiêu Tiếu cố ý để lộ ra cặp đùi, khiến cho những người đàn ông đó nhìn thấy cặp đùi trắng nõn mềm mại suýt chút nữa thì chảy cả máu mũi. Vu Tiêu Tiếu nhếch miệng, lầm bầm nói không mấy lễ độ:

- Nhìn gì mà nhìn, chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ à?

Nói xong liền đến bên cạnh Diệp Lăng Phi nằm xuống, cố ý để lộ cặp đùi trần ra.

Diệp Lăng Phi hướng ánh mắt lên cặp đùi của Vu Tiêu Tiếu, miệng nói toạch ra:

- Tiêu Tiếu, đùi cô đẹp thật. Nhưng không cần thiết phải để lộ ra như vậy, nếu không tất cả đàn ông ở đây đều bị cô mê hoặc hết. Sư phụ mặc kệ đó!

- Sư phụ, quản tôi cái gì chứ, tôi để lộ cặp đùi ra, không phải là cố ý mê hoặc mấy tên đàn ông đó. Sư phụ xem, đôi mắt thối của mấy tên đàn ông đó, quá háo sắc, giống như chưa bao giờ nhìn thấy người đẹp không bằng.

Vu Tiêu Tiếu khinh thường nói.

- Coi như bọn họ có thấy thì sao chứ, có thể làm gì được tôi, hừ, Đông Dương, cậu nói có đúng không?

Trương Đông Dương vừa hút một hơi, nghe Vu Tiêu Tiếu hỏi mình, trong đầu nhoáng một cái trả lời:

- Chị Tiêu Tiếu, chuyện này em mặc kệ, chị cứ quậy đi, nếu có quậy thì cũng đừng để cho bác Vu biết, không liên quan gì đến em đó.

- Ây da, tiểu tử cậu có phải hơi quá đáng không. Chị họ cậu thì cậu bảo vệ, còn chị thì cậu mặc kệ. Chị thật nhìn sai người rồi, uổng công chị tốt với cậu. Sau này đừng có nói là quen chị đó.

- Chị Tiêu Tiếu, chị nói gì thế, đây chỉ là chuyện đâu đâu không à, em lo là nếu chị quậy như vậy thì sẽ bị bác Vu biết.

Trương Đông Dương vội nói.

- Chẳng phải chị đã biết rõ tính khí của bác Vu sao, em không dám chọc bác Vu nổi giận.

Vu Tiêu Tiếu nghe Trương Đông Dương nói vậy. Quả nhiên là thu lại, lấy áo tắm phủ lên đùi, miệng lầm bầm:

- Hành vi của chị có gì không hay chứ, chị luôn là cô gái ngoan mà. Nếu không thì bố chị đã không đồng ý cho chị đến đây rồi, đúng không sư phụ?

- Tôi đâu có quen biết bố cô, sao tôi biết được.

Diệp Lăng Phi vê dập đầu thuốc còn thừa vào cái gạt tàn thuốc, cầm di động trên tay, đột nhiên nhớ ra chuyện gì liền hỏi:

- Cô quen với Tiêu Vũ Văn?

- Sư phụ quen nha đầu này?

Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến tên của Tiêu Vũ Văn. Nghiêng mặt nhìn Diệp Lăng Phi, đột nhiên nhớ ra điều gì liền hét lên nói:

- À, tôi nhớ rồi, lần trước ở quán Tiêu Dao, Tiêu Vũ Văn đã cản trở sư phụ, sư phụ, sao sư phụ lại tán gẫu với nha đầu đó, không phải là có gian tình gì đó chứ!

- Nha đầu này nói bậy gì thế hả, tôi làm sao mà có gian tình với cô ta chứ. Tôi chỉ là khi gặp cô ta, có chút không vui thôi, thật ra thì cũng chẳng có gì. Sở dĩ tôi nhắc đến cô gái này là nghĩ đến tên tiểu tử Hứa Trọng Ân. Cô không quên tên tiểu tử họ Hứa đó chứ!

Vu Tiêu Tiếu nhếch miệng cười bảo:

- Ai thèm nghĩ đến tên tiểu tử mà mọi người đều ghét chứ, giống như con ruồi nhặng xấu xa, chỉ thích bám lấy người khác. Lần này Đông Dương đã dạy dỗ cho tên tiểu tử đó một bài học, con thấy sau này hắn có thể sẽ thành thật hơn.

Trương Đông Dương vốn dĩ không biết người hôm trước mình đánh họ Hứa, hắn đánh xong liền bỏ chạy mất, còn việc sau đó như Diệp Lăng Phi, Vu Tiêu Tiếu bị đưa về đồn cảnh sát, hắn không hề hay biết.

Trương Tuyết Hàn rất rõ tính khí của em họ mình, nếu như nói chuyện sau đó cho em họ nghe, Trương Đông Dương nói không chừng sẽ làm loạn cả lên. Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu đã thống nhất với nhau, không nói sự việc xảy ra sau đó cho Trương Đông Dương biết, chuyện này như vậy coi như xong.

Trương Đông Dương nghe Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu nhắc đến chuyện đánh nhau hôm đó, từ trong câu chuyện giữa hai người, Trương Đông Dương nghe được người bị đánh họ Hứa, hắn có vẻ hiếu kỳ, liền hỏi:

- Thế còn ai họ Từ, có phải tên tiểu tử thấp lùn đó không?

- Cậu nghe là được rồi, không cần hỏi nhiều.

Vu Tiêu Tiếu không hề khách khí nói thẳng với Trương Đông Dương, rất giống với giọng điệu của một bà chị, Trương Đông Dương ngoài vẻ mặt đánh người hung dữ ra, còn rất nghe lời Vu Tiêu Tiếu, hắn lè lưỡi nói:

- Không hỏi thì không hỏi.

Trương Đông Dương gọi một nữ phục vụ mặc váy ngắn lại, yêu cầu một chai bia, lại hỏi Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu uống gì. Diệp Lăng Phi uống một chai nước cam, còn Vu Tiêu Tiếu uống một chai nước trái cây hỗn hợp.

Diệp Lăng Phi vặn nắp chai, uống một hơi, rồi đặt nước cam trên bàn bên trái, tiếp tục nói:

- Tôi nhớ Tiêu Vũ Văn đi cùng Hứa Trọng Ân, Hứa Trọng Ân bị đánh lần này, tôi lo là Tiêu Vũ Văn sẽ đến tìm cô gây chuyện.

Vu Tiêu Tiếu vừa húp một ngụm, suýt nữa là phun cả nước trái cây trong miệng ra, cô chùi mép miệng, đặt chai nước bên cạnh chai nước cam của Diệp Lăng Phi, cười bảo:

- Sư phụ, vậy thì sư phụ không hề biết con người của Tiêu Vũ Văn rồi, người nói cô ta sẽ vì Hứa Trọng Ân mà gây chuyện với tôi à, không nói Tiêu Vũ Văn khua chiêng đánh trống đến cảm ơn tôi là tốt lắm rồi.

- Tại sao?

Câu nói này của Vu Tiêu Tiếu khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy kỳ quặc, hắn thò tay cầm chai nước của mình nhưng lại không uống.

Hắn muốn biết rốt cuộc là chuyện gì, trong lòng Diệp Lăng Phi còn lo cô gái Tiêu Vũ Văn này sẽ vì chuyện Hứa Trọng Ân bị đánh mà đến tìm Vu Tiêu Tiếu gây chuyện. Tiêu Vũ Văn là cháu gái của Tiêu Triều Dương, mà bang Búa Rìu là một bang xã hội đen, nếu ngầm ra tay thì thật khó để mà đề phòng được.

- Sư phụ, tôi đã nói là người không rõ nội tình bên trong rồi mà. Nghe nói trong nhà của Tiêu Vũ Văn có gia cảnh, nhưng là gia cảnh gì thì tôi không rõ, hình như tóm lại là người trong nhà đều hy vọng Tiêu Vũ Văn có thể kết duyên cùng Hứa Trọng Ân, nhưng cô gái Tiêu Vũ Văn này cũng thanh cao lắm, tuyệt đối không hề thích con người của Hứa Trọng Ân, tôi đã tận mắt nhìn thấy mấy lần Tiêu Vũ Văn không chịu gặp mặt Hứa Trọng Ân, hoàn toàn không có chút gì gọi là giống hẹn hò cả. Bây giờ Hứa Trọng Ân bị đánh, e rằng Tiêu Vũ Văn đang mừng thầm trong bụng, sau này sẽ không có người làm phiền cô ấy nữa, người nói xem cô ấy có nên khua chiêng đánh trống đến cảm ơn tôi không.

- Ồ, thì ra là vậy.

Diệp Lăng Phi nghe xong, trong lòng cũng đã rõ bảy tám phần, xem ra Tiêu Triều Dương định chuẩn bị vứt bỏ quan hệ với xã hội đen, tính rửa tay gác kiếm rồi đây.

Tiêu Triều Dương làm như vậy, có thể là rất xem trọng gia cảnh của Hứa Trọng Ân, Hứa Lạc Sơn là phó chủ nhiệm Nhân Đại, nếu có thể kết thân với Hứa Lạc Sơn, thì có thể rửa sạch một chút từ xã hội đen đó.

Rửa tay với xã hội đen là sự lựa chọn sáng suốt nhất, cùng với sự không ngừng tăng cường đả kích vào xã hội đen của nhà nước, thì các tổ chức xã hội đen sẽ càng ngày càng bị trừ khử, cho dù có tổ chức xã hội đen nào không bị trừ khử đi chăng nữa, thì những ngày sau đó cũng khó mà sống yên ổn.

Cũng giống như băng đảng Mafia Ý, bây giờ cũng chuyển sang hoạt động bí mật, mọi hành động đều được ẩn náu, cho dù như vậy, vẫn không ngừng có đầu sỏ bị truyền tin tức ra ngoài vì bị cảnh sát Ý nắm bắt được.

Sau khi Diệp Lăng Phi đã rõ mối quan hệ này, cũng không còn lo Hứa Trọng Ân sẽ gây ra trò gì nữa. Hắn có phần hơi ghét tên Hứa Trọng Ân này, cậy vào bố mình làm quan lớn, mà không kiêng nể gì cả.

Nếu lần này Hứa Trọng Ân không bị Trương Đông Dương đánh, nói không chừng sẽ đích thân Diệp Lăng Phi ra tay, chí ít cũng khiến cho tên Hứa Trọng Ân nằm viện một tháng, đỡ phải để tên tiểu tử này ra ngoài gây hại cho xã hội.

Vu Tiêu Tiếu uống một ngụm nước giải khát, cô cúi đầu nhìn, chai nước mình đang cầm trong tay lại là chai nước cam của Diệp Lăng Phi, còn chai nước trái cây của mình lại bị Diệp Lăng Phi uống hơn một nữa rồi.

- Sư phụ!

Vu Tiêu Tiếu chỉ vào chai nước trái cây Diệp Lăng Phi đang cầm trên tay, lầm bầm:

- Người... người đã cướp đi nụ hôn đầu đời của tôi!

Câu nói này của Vu Tiêu Tiếu không chỉ khiến cho Diệp Lăng Phi giật mình, mà ngay cả Trương Đông Dương đang uống bia khi nghe xong câu này cũng bật phun ngụm bia ra. Hắn vội vàng đặt chai bia xuống, chùi sạch chỗ ướt. Miệng không ngừng lầm bầm:

- Chị Tiêu Tiếu, chị thật muốn dọa người ta chết khiếp à!

- Chỉ là một chai nước trái cây, có đáng phải như vậy không?

Lúc nãy Diệp Lăng Phi vẫn chưa phát hiện ra, trong đầu chỉ nghĩ đến mối quan hệ giữa Tiêu Vũ Văn và Hứa Trọng Ân, đã vô tình cầm phải chai nước trái cây của Vu Tiêu Tiếu.

Sau khi nghe Vu Tiêu Tiếu la ầm lên, hắn mới phát hiện chai nước trái cây đã bị hắn uống sắp hết rồi. Diệp Lăng Phi để chai nước lại vị trí cũ, nói:

- Thế này đi, tôi sẽ bù cho cô thêm một chai!

- Sư phụ, vấn đề không phải là vậy, vấn đề là tôi cũng đã uống của người rồi!

Vu Tiêu Tiếu với vẻ mặt đau khổ, có vẻ rất sầu não, nói:

- Tôi lớn như vậy rồi, nhưng chưa bao giờ có tiếp xúc thân mật với con trai, bây giờ nụ hôn đầu đời của tôi đã bị sư phụ cướp đi, người nói tôi phải làm sao đây, có cần phải chịu trách nhiệm với tôi không?

- Tôi... tôi!

Vu Tiêu Tiếu chặn đến nỗi Diệp Lăng Phi không nói được lời nào, nếu như Đông Dương không có bên cạnh, Diệp Lăng Phi nói không chừng sẽ bỏ đi, lầm rầm:

- Chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm, cô xem, tụi mình tới khách sạn nào thuê phòng đây.

Nhưng lúc này Diệp Lăng Phi lại không nói ra, chỉ nhìn qua bên Đông Dương với vẻ mặt u sầu. Vu Tiêu Tiếu nhìn vẻ mặt u sầu của Diệp Lăng Phi, cô động lòng, trong lòng chẳng phải đã có sẵn đối tượng rồi sao, vì thế nên nói:

- Sư phụ, lần này người có muốn chạy cũng không chạy được, người phải chịu trách nhiệm với tôi, vậy đi, tôi cũng không làm khó sư phụ, tối mai trường tôi tổ chức vũ hội toàn trường, hay người nhảy cùng tôi có được không?

- Âm mưu, chắc chắn là âm mưu!

Diệp Lăng Phi không rõ vì sao sau khi nghe yêu cầu này của Vu Tiêu Tiếu, liền cảm thấy đây là một âm mưu mà Vu Tiêu Tiếu nhằm vào mình.

Vu Tiêu Tiếu cũng có lúc nỗi bão tố, hôm qua cô đã nổi bão tố rồi. Cô cùng bọn người Vương Thanh từ phòng máy của trường học đi ra, lần đầu tiên Vu Tiêu Tiếu lại muốn đi lên lớp tự học.

Ôm quyển sách triết lật ra chưa được mấy lần, Vu Tiêu Tiếu đi vào phòng học nhỏ của lớp, trong phòng có khoảng hai mươi người, trong đó có bốn năm nam sinh khác lớp mà cô chưa từng gặp qua. Bốn năm nam sinh này trà trộn vào đây chính là muốn tìm cơ hội bắt chuyện với Vu Tiêu Tiếu, việc này đã kéo dài một tuần lễ rồi, quả nhiên là công sức không phụ người có lòng, tối nay thực sự đã cho họ gặp được cô.

Vu Tiêu Tiếu vừa ngồi xuống, mấy nam sinh đó đã không ngồi yên được nữa, từng người tìm lý do để bắt chuyện với Vu Tiêu Tiếu.

- Bạn ơi, mình có thể ngồi đây không?

- Không có mắt à, bên cạnh tôi không có chỗ ngồi, thích làm gì thì làm!

- Bạn ơi, có thể cho mình mượn quyển sách triết không, mình quên đem sách theo rồi.

- Cho ngươi mượn lão nương tôi xem cái gì, không đem sách thì đến đây làm gì.

- Bạn ơi...

- Lão nương không rảnh!

Vu Tiêu Tiếu không thèm giữ thể diện cho mấy tên này, đuổi đi hết. Vu Tiêu Tiếu vừa xuất hiện, đã kích thích mấy khủng long của lớp, có người cố ý nhắc tới buổi dạ hội ngoài trời được tổ chức ở Bắc Viện của đại học Vọng Hải vào tối thứ 6.

Mấy khủng long đó cố ý vừa xướng vừa họa, để đánh sự chú ý của Vu Tiêu Tiếu, ý đồ lớn nhất cũng chỉ là muốn biết Vu Tiêu Tiếu có thật sự không hề hứng thú với con trai hay không.

Vu Tiêu Tiếu quả nhiên đã bị kích thích, cô rõ ràng biết mấy khủng long này đố kị với mình, nhưng thật sự không chịu nỗi những lời nói đó của họ, hét lớn:

- Lão nương hôm đó sẽ dẫn bạn trai đi cùng.

Câu nói vừa thốt ra, Vu Tiêu Tiếu đã thấy hối hận rồi. Cả buổi tối cô tính xem nên tìm ai nhảy cùng mình. Nam sinh của trường đại học Vọng Hải rất nhiều, nhưng cô lại chẳng thấy được một ai, ngay cả tên Điền Phong, Vu Tiêu Tiếu cũng đều cho là làm khuân vác không hơn không kém, nếu là bạn trai mình thì điều đó tuyệt nhiên không được.

Vốn dĩ Trương Đông Dương là sự lựa chọn không tồi. Vu Tiêu Tiếu cho rằng quá thân với Trương Đông Dương, nên không thể ra tay.

Hôm nay đã vặn óc cả buổi sáng. Buổi chiều đến đây tìm bọn Vương Thanh thương lượng có tên súc sinh nào thích hợp mượn dùng đỡ. Vừa khớp đụng phải Diệp Lăng Phi và Trương Đông Dương đánh nhau.

Đợi sau khi sự việc giải quyết xong. Vu Tiêu Tiếu lại nhớ đến chuyện này. Tuy nói Diệp Lăng Phi đã hơn ba mươi, nhưng dáng vẻ lại điềm đạm nho nhã. Đặc biệt là khuôn mặt trắng bóc, nếu như chỉ cần hóa trang một chút thôi. Thì nói hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi cũng có người tin.

Điều càng quan trọng hơn là tốc độ và sức mạnh của Diệp Lăng Phi lúc nãy được biểu hiện rõ ở trụ sở huấn luyện Tây Sơn đã khiến cho tim cô rung động mạnh mẽ. Cho rằng đàn ông phải giống như Diệp Lăng Phi. Đột nhiên cô cảm thấy Diệp Lăng Phi là người thích hợp nhất. Vì thế mới tìm cơ hội ép Diệp Lăng Phi tham gia buổi khiêu vũ thứ bảy cuối tuần cùng cô.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #331