Chương 324: Không Phải Oan Gia Không Gặp


Không chỉ là nam sinh, ngay cả ba bạn học nữ ở cùng kí túc xá với Trương Tuyết Hàn bình thường vẫn hay chăm sóc Trương Tuyết Hàn, nhìn tiểu muội yếu đuổi vốn không quen biết Hứa Trọng Ân, chỉ là có gặp qua hai lần ở học viện.

Hứa Trọng Ân dựa vào quyền lực của bố mình, trèo lên hàng ngũ **, cùng với mấy thái tử gia có gia cảnh ở học viện Thể Dục ngay sát bên học viện Nghệ Thuật thường xuất hiện ở học viện Nghệ Thuật, chờ thời cơ tìm mục tiêu họ muốn săn cái đẹp.

Trương Tuyết Hàn vô tình đã trở thành mục tiêu lý tưởng nhất của bọn họ, nhưng Trương Tuyết Hàn lại không thèm để mắt đến những người này. Còn những thái tử gia này khổ vì không có cơ hội hạ thủ, ngay cả cơ hội để bắt chuyện cũng không có.

Nếu như Trương Tuyết Hàn không có gia cảnh, cho dù không bị mấy thái tử gia này chà đạp, cũng sẽ bị mấy tên háo sắc bủa vây, chỉ cần một lần phao tin đồn đã lên giường với Trương Tuyết Hàn, cho dù các nam sinh có chết cũng đáng thẳng tay chà đạp.

Thoát ra cái gia cảnh không được tùy tiện để lộ ra, chính em họ của Trương Tuyết Hàn là Trương Viễn Dương đã khiến mấy tên đàn ông thèm thuồng sắc đẹp của Trương Tuyết Hàn phải chùn bước.

Trương Viễn Dương là em họ của Trương Tuyết Hàn, chỉ nhỏ hơn Trương Tuyết Hàn có hai tháng. Năm nay hai mươi tuổi, đang học tại học viện chỉ huy lục quân được thành lập ở thành phố Vọng Hải, học viện này là học viện quân sự chuẩn, biên chế thuộc bên quân đội, những sinh viên tốt nghiệp học viện này đều được vào quân đội đảm nhiệm các chức vụ quân quan, đó không phải là nơi có thể đụng vào, sinh viên của học viện này gây chuyện, cảnh sát địa phương cũng không có quyền bắt người, chỉ có thể thông qua sưu tra của trường hoặc là do người kiểm soát quân khu đặt ở tỉnh hội bắt những sinh viên này.

Những sinh viên có thể vào học viện này đều không phải là người bình thường, không có gia cảnh bên quân sự rất khó có thể vào được học viện này. Trương Viễn Dương luôn quan tâm vô bờ tới chị họ mình, nếu có người dám bắt nạt chị họ hắn, thì đó sẽ là xui xẻo lớn.

Lúc đầu, một sinh viên học viện thể dục không rõ điều này, đã chạy đến học viện Nghệ Thuật bám lấy Trương Tuyết Hàn, vừa đúng lúc gặp phải Trương Viễn Dương cùng vài người bạn của mình đến chơi, sau một trận bị đánh đau đớn, tên tiểu tử đó phải vào nhập viện hơn một tháng.

Tiểu tử này cũng có gia cảnh, bố hắn có quan hệ rất tốt với cục trưởng cục giáo dục chính phủ, vốn định tìm bộ trưởng đó giúp đỡ, nhưng không ngờ bộ trưởng đó khi nghe đến sinh viên học viện chỉ huy lục quân, liền lắc đầu lia lịa.

Ông ta biết giải quyết việc này không hề đơn giản, không thuộc phạm vi xử lý của địa phương, xử lý rất phiền phức, nói không chừng còn xử lý không được. Ai bảo con trai nhà ngươi đi bám lấy con gái nhà người ta, điều này vốn đã không đúng rồi.

Kết quả tên tiểu tử đó bị đánh không không, sau đó thì rời khỏi học viện thể dục. Vì sao, Trương Viễn Dương vẫn không chịu buông tha, dẫn thêm vài người bạn ngày ngày lượn lờ trong học viện thể dục, chỉ tìm tên tiểu tử đó.

Nam sinh học viện thể dục đã quen với việc đánh nhau tập thể, ngay cả những kẻ lăn lộn trong xã hội đen cũng không dám đụng đến những sinh viên thể dục không sợ trời không sợ đất này, đường đường là những sinh viên học viện thể dục thường ngày hung dữ gặp phải sinh viên học viện chỉ huy lục quân lại giống như con rùa rụt cổ, căn bản không dám đụng vào những tổ tông sống này, tiểu tử đó không thể tiếp tục ở học viện thể dục nữa, bị ép phải rời khỏi học viện thể dục.

Việc này sau khi được lan truyền đến học viện Nghệ Thuật, những nam sinh có tư tưởng với Trương Tuyết Hàn không dám đụng đến Trương Tuyết Hàn nữa. Trong lòng những tiểu tử này đang mong ngóng có một ngày Trương Tuyết Hàn chủ động nhắm trúng bọn họ, nhưng muốn chủ động tiếp xúc với Trương Tuyết Hàn lại không phải là điều mà các nam sinh này dám làm được.

Trương Tuyết Hàn biết sự lợi hại của em họ mình, cho dù có chuyện gì cũng không nói cho em họ mình biết, sợ em họ mình lại gây họa.

Hứa Trọng Ân nói những lời giả dối đó là muốn tiếp cận Trương Tuyết Hàn. Trương Tuyết Hàn tuy trong lòng không thích nam sinh này, nhưng cô lại không để lộ ra ngoài mặt. Cô yếu ớt dựa vào người Trần Tuấn Long, nhẹ nhàng nói:

- Cảm ơn, tôi không sao, không cần thiết.

Vu Tiêu Tiếu cười nhạt bảo:

- Đã nghe thấy chưa, chúng tôi không cần thiết phải đến bệnh viện, ngươi mau cút đi, đỡ phải ở đây khiến người ta chê cười.

Hứa Trọng Ân lướt mắt nhìn Diệp Lăng Phi, lại đưa ánh mắt lên người Trương Tuyết Hàn, trong lòng cảm thấy không phục.

Nhưng nhìn thấy cảnh tượng thế này, hắn nên đi sớm sẽ tốt hơn, đành phải nói với Trương Tuyết Hàn một câu rồi muốn quay người lên xe đi. Trong lúc hắn vừa quay người liền nghe giọng nói lạnh tanh của Diệp Lăng Phi:

- Tiểu tử, chẳng lẽ đi như vậy, cũng nên để lại cái gì làm kỉ niệm chứ.

Hứa Trọng Ân vừa nghe, nét mặt xị xuống, nói không hài lòng:

- Ngươi có ý gì?

- Cậu nói xem.

Ánh mắt muốn giết người của Diệp Lăng Phi nhìn thẳng vào mắt của Hứa Trọng Ân, lạnh lùng nói:

- Chẳng lẽ ngươi dọa người ta như vậy rồi bỏ đi sao, hay để tôi lái xe dọa cậu thế nào nhé?

Diệp Lăng Phi bực tên tiểu tử này quá khoa trương, con đường này chính là nằm trên khu phố chen chúc mà còn dám lái xe tốc độ cao, trước đó không lâu vừa có một chiếc xe chạy quá tốc độ cho phép đã tông chết một người đi đường, việc này tuy đã xảy ra lâu rồi, nhưng tận mắt nhìn thấy có người lại chạy xe với tốc độ nhanh, trong lòng Diệp Lăng Phi rất tức giận.

Sự việc lần đó vừa khớp do Hứa Trọng Ân gây ra, sau việc đó, bố hắn đã dùng quan hệ thân quen của mình để tìm người thay tội cho hắn, vậy mới cứu được tiểu tử Hứa Trọng Ân này ra.

Diệp Lăng Phi không biết việc này, nếu biết được kẻ gây ra sự cố tối hôm đó chính là Hứa Trọng Ân, Diệp Lăng Phi sẽ không thèm nói chuyện với Hứa Trọng Ân đâu, một nắm đấm tung ra từ sớm vào miệng tên khốn khiếp Hứa Trọng Ân rồi mới nói gì hãy nói.

Diệp Lăng Phi chỉ cảm giác người thanh niên Hứa Trọng Ân này quá khoa trương, còn về bối cảnh của Hứa Trọng Ân, hắn không biết gì. Còn cho rằng đây chỉ là một tên tiểu tử còn mọc lông thích phô trương trước mặt các cô gái, chỉ là muốn giáo huấn Hứa Trọng Ân một chút thôi.

- Tiểu tử cậu có phải là...

Một người đàn ông trẻ trọc đầu, mặt đầy vết sẹo ngồi trong xe nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, nhịn không được to mồm chửi, nhưng mới nói được một câu đã nghe Hứa Trọng Ân nói:

- Anh Hạo, việc này đều trách tôi.

Tên tiểu tử Hứa Trọng Ân này cuối cùng cũng có ngày thay đổi được sự phô trương đó, cười bảo:

- Em biết em sai rồi, em muốn đền bù cho Tuyết Hàn, bất kể Tuyết Hàn có đề nghị gì, chỉ cần em có thể làm được, em nhất định sẽ đền bù.

- Nói đơn giản quá hê, cần cái mạng của ngươi đó, ngươi có cho không?

Vu Tiêu Tiếu vẫn đang giận dữ khó mà tiêu được, nói.

- Tiêu Tiếu, đừng nói nữa, việc này cũng phải trách mình, không xem thử có xe hay không.

Trương Tuyết Hàn vẫn rất biết dùng lời, cô nở nụ cười nhạt nói:

- Tôi không cần bất cứ thứ gì, anh chỉ cần lần sau chạy xe chú ý hơn chút là được rồi.

Nói xong, Tuyết Hàn chuyển ánh mắt nhìn qua sắt mặt lạnh tanh của Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp tiên sinh, việc này là thế đi, chúng ta vào quán cà phê thôi.

Thấy Tuyết Hàn cũng không truy chấp, Diệp Lăng Phi cũng không thể lắm chuyện đi truy chấp chuyện này nữa. Hắn đành phải gật đầu, dìu cánh tay Tuyết Hàn quay người đi, Vu Tiêu Tiếu giận dữ không thể tan được, trừng mắt Hứa Trọng Ân một cái rồi mới vội vàng lại dìu Trương Tuyết Hàn.

Hứa Trọng Ân căm hận nhìn Diệp Lăng Phi. Hắn quay người đi bước lên xe.

- Hứa huynh đệ, sao anh lại có thể bỏ qua như vậy được. Có tôi đây, không ai dám đụng đến anh.

Người đàn ông mặt sẹo đó nhếch môi nói.

- Chỉ là tôi không muốn để lại ấn tượng xấu với tiểu mỹ nhân đó.

Hứa Trọng Ân mặc cười nham hiểm nói.

- Mà cho dù có giáo huấn tên tiểu tử này cũng không nhất thiết phải ở đây, có đúng không?

Tuy ngoài miệng Hứa Trọng Ân nói thế nhưng trên thực tế lại không như vậy. Việc lần trước tuy đã tìm người thế tội, nhưng Hứa Lạc Sơn lại cảnh cáo Hứa Trọng Ân thời gian này không được gây chuyện nữa, việc này nếu bị người ta điều tra ra được thì khó mà có thể giải quyết êm xuôi được nữa.

Vì thế mà Hứa Trọng Ân không dám tiếp tục gây chuyện nữa, lo rằng nếu gây ra chuyện lớn, nói không chừng sẽ có người điều tra ra được vụ tông chết người lần đó của hắn, vậy nên mới nhẫn nhịn nuốt cục tức cho qua chuyện này.

- Hứa huynh đệ quả nhiên là người không tầm thường, người có văn hóa sẽ không như vậy, tôi thật không ngờ tới đó.

Nói xong, mặt sẹo quay lại đằng sau nói:

- Đã nghe rõ chưa, hai tiểu tử thối các ngươi sau này phải học hỏi người ta nhiều nhiều, đừng có mà động cái là đánh người.

- Vâng, vâng, Hứa công tử là người có học thức.

Hai tiểu thanh niên đầu trọc liên tục phụ họa theo.

Hứa Trọng Ân không khỏi đắc ý, phơi phới nói:

- Xem các ngươi kìa. Tôi cũng ở đó lăn lộn mà. Không còn cách nào khác, ông già tôi bắt tôi phải lăn lộn kiếm cái bằng tốt nghiệp. Tương lai mới có cơ hội vào chính phủ. Còn Hạo ca anh lại không giống tôi, là người của 3K, ai dám đụng tới chứ. Ông già tôi đã nói rồi, chính phủ rất đau đầu với 3K tụi anh.

- Đúng thế, ở thành phố Vọng Hải này đâu có ai dám đụng vào người của 3K chúng tôi.

Mặt sẹo khoe khoang nói.

- Hứa huynh đệ, không dấu gì anh, đại ca của chúng tôi ở Hồng Kông liên kết làm ăn với bang xã hội đen ở đó, nếu như vụ làm ăn lớn này được đàm phán xong, thì mỗi năm mấy người chúng tôi kiếm mấy triệu là không thành vấn đề, ngay cả Đường Chủ của chúng tôi cũng đã nói, sau này chúng tôi chỉ việc ngồi nhà cũng có thể kiếm được một đống tiền, những việc ẩu đả nhỏ này sẽ do các tiểu bang phái khác đi làm, chúng tôi sẽ không đi thu mấy cái phí bảo hộ gì gì đó nữa, số tiền nhỏ mọn đó chẳng thể lọt vào con mắt được.

Mặt sẹo lấy ra một hộp thuốc lá, đưa cho Hứa Trọng Ân đang lái xe, cũng rút một điếu cho bản thân hắn, tiểu đệ của hắn đang bận đốt thuốc cho hai người họ. Mặt sẹo rít một hơi, cười bảo:

- Đến lúc đó, chính tôi đã không thèm lái chiếc Toyota rách nát này, huynh đệ mua chiếc BMW hoặc Hummer đi, lúc đó huynh đệ cậu có muốn làm quái xế cũng không có ai dám quản chúng ta. Chúng ta cũng sống theo cuộc sống của những nhân vật cấp cao, những tiểu thư nhơ nhớp ấy không thèm đụng vào nữa, tôi sẽ chuyên tìm sinh viên nữ hoặc những thành phần tri thức chơi, sạch sẽ biết bao, chỉ nghĩ thôi đã thấy sảng khoái lắm rồi.

Hứa Trọng Ân cùng cười với tên mặt sẹo đó, tên mặt sẹo đó cơ hồ như nhìn thấy tiền đã ngay lập tức đến tay hắn rồi, vẻ mặt cười dâm đãng.

Trương Tuyết Hàn không để cho Vu Tiêu Tiếu dìu mình, sau khi cô thông qua điều chỉnh hơi thở tạm thời, hơi thở trở nên đều đặn hơn. Trên mặt cô nở nụ cười ngọt ngào, liên tục cảm ơn Diệp Lăng Phi. Vu Tiêu Tiếu lúc này mới nhớ đến việc khen Diệp Lăng Phi, cô cùng Trương Tuyết Hàn nói lời cảm ơn.

Điều này ngược lại khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy hơi ngượng ngùng, nếu Vu Tiêu Tiếu không khách sáo với hắn, Diệp Lăng Phi còn thấy bình thường, Vu Tiêu Tiếu lại khách sáo với hắn như vậy, ngược lại khiến cho Diệp Lăng Phi thấy không quen lắm.

Quán cà phê mà Trương Tuyết Hàn nói đã đóng cửa, trên cửa quán cà phê có dán tờ cáo thị, vì chủ quán cần dùng tiền gấp để đi nước ngoài, nên giờ nhượng quán lại với giá thấp, phía dưới còn lưu lại phương thức liên hệ với chủ quán.

- Môi trường ở đây rất tốt, tôi cùng các bạn học đều rất thích đến đây.

Trương Tuyết Hàn nói với vẻ tiếc nuối, cô lo rằng sau khi quán cà phê này đóng cửa, cô không có nơi nào để tán gẫu với bạn bè nữa.

Diệp Lăng Phi vẫn không thay đổi sắc mặt, nhìn quán cà phê này đóng cửa, ngầm tính đến phương thức liên hệ với ông chủ quán cà phê này.

Địa thế của quán này rất được, nằm gần rất nhiều trường đại học, các đôi tình nhân sinh viên muốn tán gẫu, không ngoài mấy quán đại loại như cà phê, quán bar. Diệp Lăng Phi vốn định giúp Lý Khả Hân tìm một công việc, trước đây hắn còn đang suy nghĩ nên giúp Lý Khả Hân như thế nào đây.

Thực tâm thì Diệp Lăng Phi không muốn Lý Khả Hân rời khỏi, tuy trong lòng hắn có vướng mắc, nhưng không cản trở đến tình cảm trước đây của hắn và Lý Khả Hân. Vướng mắc này cần có thời gian để dần dần lấp bằng, nếu lúc này Lý Khả Hân rời khỏi thành phố Vọng Hải, thì sau này thật sự không còn cơ hội để gặp mặt Lý Khả Hân nữa.

Diệp Lăng Phi không để lộ suy nghĩ của mình ra, chỉ hỏi ở đây có nơi nào có thể ngồi để nói chuyện được không. Trương Tuyết Hàn suy nghĩ, rồi đề nghị đến KFC bên cạnh con đường lớn trước mặt.

Tiệm KFC đó rất nhỏ, mỗi ngày lại có rất đông khách, tiệm KFC này thật sự tìm không được chỗ ngồi. Đề nghị này của Trương Tuyết Hàn đã bị Vu Tiêu Tiếu bác bỏ. Vu Tiêu Tiếu nheo mắt, xông lại chỗ Diệp Lăng Phi cười bảo:

- Sư phụ, buổi trưa người mời tôi ăn mì rồi, người xem giờ cũng đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, có thể mời tôi ăn thêm một bữa nữa được không, yêu cầu của tụi tôi không cao, tìm một nhà hàng gọi món pizza là được rồi.

Đề nghị này thật sự không quá đáng. Diệp Lăng Phi hài lòng đồng ý liền. Cái món mì sợi này ăn thì nhiều thế, nhưng tiêu hóa cũng nhanh, sau xong được một lát sau đã cảm giác thấy đói lại rồi.

Vu Tiêu Tiếu ôm Trương Tuyết Hàn tìm một nhà hàng có môi trường tốt ở đầu đường, chỗ ngồi trong đại sảnh của nhà hàng này đều được ngăn ra bởi tấm chắn. Gần giống với kiểu bán phòng bao. Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn chọn một bàn sát cạnh cửa sổ.

Lúc hai mỹ nữ này vừa xuất hiện đã thu hút được ánh mắt của khách hàng nam đang ăn cơm ở đó, ở đây có một đôi tình nhân của học viện Nghệ Thuật, sinh viên nam đó biết Trương Tuyết Hàn, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Trương Tuyết Hàn.

Nữ sinh viên đó nhìn thấy ánh mắt bạn trai mình nhìn chằm chằm hai mỹ nữ vừa mới vào, tức giận ném đôi đũa, cầm túi xách lên, tức hồng hộc bỏ đi ra ngoài. Sinh viên nam đó cảm thấy có lỗi, liền vội tính tiền rồi đuổi theo.

Cảnh này đã rơi vào tầm ngắm của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cầm thực đơn lên đưa cho Vu Tiêu Tiếu cười bảo:

- Xem ra sức hấp dẫn của mỹ nữ vẫn luôn không có cách nào ngăn cản được, hoàn cảnh của tôi lúc này chẳng phải là rất nguy hiểm sao.

Trương Tuyết Hàn vừa nghe liền mím chặt đôi môi anh đào của mình lại cười không nói gì, ngược lại Vu Tiêu Tiếu lại bô bô cái miệng nói:

- Sư phụ, vậy người phải có cảm giác vinh hạnh chứ, hai mỹ nữ chúng tôi cùng ăn cơm với người, người khác sẽ bật khóc vì không hưởng thụ được điều này nữa là. Người nói xem tôi đối xử với sư phụ có tốt không chứ, mỗi lần hẹn sư phụ ra ngoài đều tìm mỹ nữ đến làm tam bồi (bồi ăn, bồi uống, bồi ngủ). Lần trước tôi đã tìm năm sáu người đẹp, còn lần này, tôi đem cả bảo bối Tuyết Hàn yêu quý nhất của tôi cũng cống hiến ra luôn rồi. Tiến hơn chút nữa sẽ là hiến thân, người nói xem người có nên truyền ra ngoài cho tôi tuyệt con đường sống không, tôi sẽ đem đến ngược đãi tên khốn Điền Phong, xem hắn sau này làm thế nào mà ngẩng đầu trước mặt tôi.

Những lời nói này của Vu Tiêu Tiếu khiến cho Trương Tuyết Hàn đỏ bừng mặt, những lời nói này của Vu Tiêu Tiếu đâu có giống được thốt ra từ miệng thiếu nữ tuyệt mỹ chứ, còn tam bồi, hiến thân nữa chứ, những thứ này khiến cho Trương Tuyết Hàn nhất thời không thể có vẻ mặt tự nhiên như Vu Tiêu Tiếu, bàn tay mềm mại xinh xắn của cô khẽ chọc đùi của Vu Tiêu Tiếu, Vu Tiêu Tiếu quay đầu lại, cố ý nói:

- Tuyết Hàn, sao cậu lại chọc mình, chẳng lẽ phiền mình ở đây làm kì đà cản mũi hả, muốn mình viện cớ rời khỏi đây phải không.

Tuyết Hàn không thể nhịn tiếp được nữa, thò tay ra thọc lét Vu Tiêu Tiếu, nói vào tai Vu Tiêu Tiếu với giọng ngọt ngào như chim sơn ca hót thích thú:

- Cậu bắt nạt mình à, lần này mình sẽ không tha cho cậu đâu.

- Cứu tôi với, có mỹ nữ không quan tâm đến hình tượng nè.

Vu Tiêu Tiếu cố ý cười ha ha nói. Hai tay cô cũng không để không, phản ngược lại cũng thọc lét cho Trương Tuyết Hàn nhột.

Hai người đẹp quậy một hồi, mãi đến lúc hai bên cùng bị thọc lét đến cười ha ha mới chịu buông tay ra.

Buổi trưa ba người đều ăn cơm, đến nhà hàng này chủ yếu là tìm nơi để nói chuyện, Vu Tiêu Tiếu không hề gọi pizza.

Vu Tiêu Tiếu suy nghĩ nên tiết kiệm tiền cho Diệp Lăng Phi, tuy nói nhà Vu Tiêu Tiếu khá đầy đủ, nhưng cô lại không phải là người con gái tiêu tiền bừa bãi. Lại cộng thêm với việc bố cô là thị trưởng tỉnh hội, Vu Tiêu Tiếu còn chịu ảnh hưởng tư tưởng, vì thế, những cô gái tiêu tiền và bình thường không có gì khác nhau cả.

Ngoài ba món điểm tâm ra còn có thêm ba tách cà phê, Diệp Lăng Phi không nhắc đến việc tham gia hoạt động thời trang với Trương Tuyết Hàn, dù sao Trương Tuyết Hàn cũng là do Vu Tiêu Tiếu gọi đến, đương nhiên là nên để Vu Tiêu Tiếu nhắc đến việc này.

Vu Tiêu Tiếu nói toàn bộ sự việc với Trương Tuyết Hàn, Trương Tuyết Hàn nghe nói mình phải đi làm người mẫu, liền khẽ lắc đầu. Tuy nói là cô học môn hình thái, dáng dấp tuyệt đối không vấn đề gì, nhưng cô lại chưa bao giờ được huấn luyện qua phương diện người mẫu, điều này quả thật không được. Mặc khác, vừa nghĩ đến việc ăn mặc gợi cảm đứng trước bàn dân thiên hạ, Trương Tuyết Hàn cảm thấy nhột nhạt.

Vu Tiêu Tiếu lúc này sử dụng binh khí sát thủ của cô ta, đó chính là dây dưa bám víu lấy, cộng thêm bộ dạng bên ngoài khóc lóc đáng thương, nói sư phụ Diệp Lăng Phi ăn hiếp cô như thế nào, nếu ngay cả người bạn Trương Tuyết Hàn này cũng không chịu giúp cô, cô cảm giác cuộc đời này vô vọng .v.v..., nói đến nỗi Diệp Lăng Phi nghi ngờ rằng bản thân mình có phải đã từng uy hiếp Vu Tiêu Tiếu rồi hay không nữa.

Trương Tuyết Hàn nhất thời nhìn nét mặt của Diệp Lăng Phi, tuy miệng không nói gì cả, nhưng trong ánh mắt lại chứa ý cười, hình như là luôn có người ràng buộc Vu Tiêu Tiếu mà vui vẻ yên tâm.

Thậm chí trong ánh mắt Tuyết Hàn bao hàm một tia khác thường, hoài nghi giữa Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu có quan hệ gì không.

Điều này khiến cho Diệp Lăng Phi xấu hổ, nếu hắn thật sự làm thế nào với Vu Tiêu Tiếu rồi, thì cũng đã qua rồi, nhưng thực tế không có, bản thân hắn một tư tưởng bé xíu như con kiến cũng không có, hai vị ở nhà cũng đủ cho hắn rồi, làm sao dám ở bên ngoài tiếp tục chiêu ong hút mật chứ.

- Được rồi, mình đồng ý là được chứ gì, chỉ là mình không biết mình có được hay không thôi.

Cuối cùng Trương Tuyết Hàn cũng đã mềm lòng, cũng may Vu Tiêu Tiếu đã nắm được cái nhược điểm này của Trương Tuyết Hàn, quả nhiên đã bị Vu Tiêu Tiếu lung lay rồi.

Vu Tiêu Tiếu nháy mắt Diệp Lăng Phi. Điều này khiến cho Diệp Lăng Phi dở khóc dở cười. Thầm nghĩ:

- Tiểu nha đầu này cũng quá ngang bướng rồi, ngay cả thiếu nữ thanh khiết như vậy cũng nói lay động được để đi làm người mẫu, quả thật là ngang bướng vô địch. Khâm phục, khâm phục.

Lúc Bạch Tình Đình thức dậy, cảm thấy toàn thân nhức mỏi. Mãi đến hơn bốn giờ sáng mới chợp mắt, không chỉ đơn thuần ngủ vài tiếng là thoải mái hẳn được.

Cô lấy chiếc di động trên đầu giường, nhìn xem đã hơn hai giờ chiều rồi. Không ngờ mình đã ngủ hơn tám tiếng đồng hồ rồi.

Bạch Tình Đình mặc chiếc áo ngủ mỏng manh, dựa nửa người lên đầu giường, tay phải xoa xoa vầng thái dương, nghĩ đến những việc sáng nay. Mặt Bạch Tình Đình đỏ ửng, miệng lầm bầm nói:

- Tiểu tử này có lúc cũng rất đáng yêu.

Bạch Tình Đình hơi thất vọng, sáng nay Diệp Lăng Phi chỉ ôm chặt cô ngủ mà không hề có bất cứ hành vi thân mật nào cả.

Sự thất vọng của Bạch Tình Đình bắt nguồn từ việc cô không tự tin vào bản thân, đều đã mặc những chiếc áo ngủ mỏng manh, mà Diệp Lăng Phi cũng không hề bị cô mê hoặc. Cô hoài nghi phải chăng mình không có sức hấp dẫn với Diệp Lăng Phi, nhưng Bạch Tình Đình nhanh chóng nghĩ được thông suốt.

Một mặc, Diệp Lăng Phi cũng cả đêm không được ngủ ngon giấc, có muốn cũng không được thỏa cho lắm; mặc khác, Diệp Lăng Phi tôn trọng mình, sẽ không nhân lúc mình ngủ mà có ý đồ với mình.

Nhớ đến cảm giác an toàn khi mình nằm ngủ trong lòng Diệp Lăng Phi, cô cảm thấy má mình nóng bừng, tim đập loạn xạ, cô rất muốn mỗi tối đều có thể nằm trong lòng Diệp Lăng Phi yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Bạch Tình Đình nghĩ bậy bạ một hồi, luôn cảm giác má mình nóng bừng bừng. Trái tim nhỏ bé cứ đập liên hồi không ngừng, không dám nghĩ bậy tiếp nữa, vôi vàng bước xuống giường, đã hơn hai giờ rồi, cho dù giờ có đến công ty, cũng không xử lý kịp việc ở công ty. Bạch Tình Đình quyết định cho mình nghỉ phép, không đến bách hóa Việt Dương nữa.

Cô bước vào nhà tắm, dòng nước ấm chảy khắp toàn thân. Bạch Tình Đình đối mặt với kính gương mù, khẽ vểnh mông lên, dòng nước chảy theo những đường cong cơ thể xuống đến phần mông, theo giữa mông chảy xuống khe rãnh mê hồn ấy.

Tay phải cô bóp nắn đôi gò bồng đảo nhô cao, trong bất giác lại nhớ đến cái cảm giác Diệp Lăng Phi xoa bóp ngực mình. Vừa mới nghĩ đến đây, Bạch Tình Đình cảm giác từ vùng ngực truyền vào tim một cảm giác mê dại, bên dưới bất giác nóng lên, Bạch Tình Đình mím chặt môi, lầm bầm nói nhỏ:

- Đồ khốn chết tiệt, đều do mày hại hết.

Trước khi gặp Diệp Lăng Phi, lúc Bạch Tình Đình tắm không hề xuất hiện cảnh như thế này cả. Từ lúc sau khi tiếp xúc thân mật với Diệp Lăng Phi, mỗi lần tắm, Bạch Tình Đình giống như ma lực nghĩ đến cảnh Diệp Lăng Phi hôn mãnh liệt khắp cơ thể cô, mỗi lần đều cảm giác bên dưới nóng hừng hực.

Cô khép chặt hai chân thuông nõn nà lại, cố gắng không nghĩ đến Diệp Lăng Phi. Không dễ chút nào khi đẩy Diệp Lăng Phi ra khỏi đầu mình.

Bạch Tình Đình tắm xong, mặc chiếc áo ngủ tơ lụa cổ rộng mới đổi bước vào trong thư phòng, lại quỷ xuôi thần khiến nhớ đến Diệp Lăng Phi. Tối qua, Diệp Lăng Phi giúp Bạch Tình Đình nghĩ ra rất nhiều phương án tiêu thụ hàng hóa rất hay.

Hai người chăm chú nhìn màn hình vi tính, cảnh thảo luận chi tiết cụ thể lại hiện lên trong đầu Bạch Tình Đình, đuổi không chịu đi.

Bạch Tình Đình dứt khoát không đuổi hình hảnh của Diệp Lăng Phi ra khỏi đầu mình nữa, đối với bản thân cô mà nói, cô đã là vợ của tiểu tử đó, gọi điện thoại cho chồng mình là việc đương nhiên, không có cái gì là nên hay không nên cả.

Bạch Tình Đình cầm điện thoại lại gọi cho Diệp Lăng Phi.

Lúc Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Bạch Tình Đình, hắn vẫn còn đang ở nhà hàng gần học viện Nghệ Thuật nói chuyện với Vu Tiêu Tiếu, Trương Tuyết Hàn.

Vừa thấy là điện thoại của Bạch Tình Đình gọi tới, Diệp Lăng Phi mỉm cười ra ý xin lỗi với Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn, đứng lên đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa bắt máy.

- Tuyết Hàn, cậu nhìn bộ dạng của sư phụ mình thì biết nhất định là bà xã của sư phụ gọi điện đến.

Vu Tiêu Tiếu sát miệng lại bên tai Trương Tuyết Hàn cười bảo:

- Sư phụ mình là một người rất sợ vợ.

Trương Tuyết Hàn không cảm thấy ngạc nhiên, nhìn tuổi của Diệp Lăng Phi chí ít cũng đã ngoài ba mươi, ở cái tuổi này có vợ là việc bình thường, không có vợ ngược lại mới không bình thường.

- Cậu quen vợ của hắn?

Trương Tuyết Hàn nhỏ giọng hỏi.

Vu Tiêu Tiếu cười nói:

- Sao mà không quen được chứ, là một mỹ nữ rất nổi tiếng, nghe nói qua tập đoàn Quốc tế thế kỷ chưa?

- Ừm!

- Chính là đó, vợ của sư phụ mình chính là con gái của chủ tịch tập đoàn đó.

Trương Tuyết Hàn ngạc nhiên, điều này quả thật nằm ngoài dự liệu của cô, cô không ngờ người đàn ông nhìn có vẻ rất bình thường này lại là con rể của chủ tịch tập đoàn Quốc tế thế kỷ.

Bây giờ nghĩ lại, mới rõ bách hóa Việt Dương vốn là công ty bách hóa cấp dưới của tập đoàn Quốc tế thế kỷ, dựa vào thân phận của Diệp Lăng phi, vì bách hóa Việt Dương mà tìm một người mẫu thời trang thì cũng là điều hiển nhiên.

Diệp Lăng Phi vừa bước ra cửa, bốn nam một nữ hầu như một trước một sau bước vào nhà hàng cùng lúc với Diệp Lăng Phi.

Chỉ là toàn bộ sức chú ý của Diệp Lăng Phi đã tập trung vào cuộc thoại với Bạch Tình Đình, không hề nhìn rõ mấy người đó. Hắn cầm điện thoại đến trước bồn hoa cửa nhà hàng, chân phải đạp trên bồn hoa, cong lưng nói:

- Bà xã, em ngủ thêm một lúc nữa đi, anh giúp em sắp xếp việc này, người tuyển chọn anh đã tìm xong rồi, đợi ngày mốt anh sẽ bảo mấy người mẫu nữ này đến công ty em, em xem thử con mắt của anh thế nào.

Bạch Tình Đình không ngờ Diệp Lăng Phi hành động nhanh như vậy, cô đã tính qua rồi, riêng việc mời người mẫu đã mất trăm mấy nghìn tệ, hơn nữa đây chỉ là giá người mẫu ở một vài trường đào tạo người mẫu, còn đối với những người mẫu có tiếng, mời một người cũng phải khoảng trăm nghìn.

Cộng thêm việc bố trí cảnh sân khấu, nhân công..., hoạt động tiêu thụ hàng hóa lần này không có hơn một triệu nghìn thì không thể tổ chức được. Tuy số tiền này không nhiều, nhưng đối với tình hình trước mắt của bách hóa Việt Dương thì xem ra cũng đã quá nhiều rồi, cộng với việc mất đi sự giúp đỡ vốn của tập đoàn, bách hóa Việt Dương chỉ có thể tự dựa vào bản thân mà kiếm lấy tiền.

Ví dụ như Bách hóa An Thịnh bình quân lợi nhuận của mỗi tháng mấy trăm nghìn, thì Bách hóa Việt Dương chỉ cần có thể thu chi cân bằng tới cuối năm là tốt lắm rồi. Bên Bạch Cảnh Sùng còn dễ nói chuyện, Bạch Tình Đình cho rằng nếu mình vẫn tiếp tục kiên trì, nhất định bố sẽ giúp đỡ mình.

Nhưng bên hội đồng quản trị thì khó nói đây, có vẻ như mấy lão già đó đều đang chuẩn bị xem trò cười của Bạch Tình Đình, nếu Bạch Tình Đình muốn lấy tiền từ tập đoàn, nhất định sẽ làm khó bố mình.

Bạch Tình Đình nghe điện thoại của Diệp Lăng Phi, nói là chuyện bên người mẫu đã làm xong rồi, khiến cho Bạch Tình Đình dao động trong lòng.

Từ trên phương án này, Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi không giống như vẻ bề ngoài chỉ biết chơi bời, không hiểu gì về kinh doanh trên thị trường. Bạch Tình Đình đầy niềm tin đối với Diệp Lăng Phi, cô tin lần này Diệp Lăng Phi sẽ mang niềm vui đến cho mình.

- Bà xã, ngày mai sau khi vào ca, liền chuẩn bị mấy tin phát quảng cáo ra ngoài, cuối tuần sau mình sẽ tổ chức buổi thời trang với quy mô lớn, địa điểm chính là trước cổng cửa hàng Bách hóa Việt Dương, à, nên ở đại sảnh tầng một. Anh còn nghĩ đến một việc khác, hoạt động lần này nhất định sẽ tốn không ít tiền, em có thể thương lượng với bố, chỉ cần bà xã anh có thể thuyết phục được bố, bên hội đồng quản trị sẽ không thành vấn đề.

Diệp Lăng Phi không để cho Bạch Tình Đình có cơ hội suy nghĩ, trong đầu cứ tuôn ra một tràn, Bạch Tình Đình chỉ liên tục gật đầu đồng ý.

Diệp Lăng Phi sau khi buôn vài câu với Bạch Tình Đình, rồi mới cúp máy. Đợi lúc hắn quay lại chỗ ngồi, liền phát giác ra không khí có vẻ không ổn. Trương Tuyết Hàn cắn chặt môi, còn Vu Tiêu Tiếu là cười nhạt.

Diệp Lăng Phi vừa há miệng liền thấy Vu Tiêu Tiếu đứng lên đưa đầu ngón tay áp vào đôi môi mỏng của cô, ra hiệu cho Diệp Lăng Phi đừng nói gì, đồng thời ám chỉ cái bàn bên cạnh bọn họ.

Diệp Lăng Phi cảm thấy kì quặc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trong lúc Diệp Lăng Phi đang khó hiểu thì liền nghe có người nói ở bàn bên cạnh:

- Hạo ca, không phải là anh muốn cô Vu Tiêu Tiếu đó chứ, tôi thấy người phụ nữ này không phải ai cũng có thể đụng vào được, chỉ e là đến lúc đó Hạo ca không giải quyết êm xuôi được.

- Hứa huynh đệ, xem anh nói kìa. Chẳng phải lúc nãy chúng ta đã nói rồi sao, anh theo đuổi tiểu cô nương tên là gì Tuyết đó. Người còn lại sẽ thuộc về tôi. Tôi không tin là nha đầu này có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi.

Diệp Lăng Phi vừa nghe giọng liền hiểu ra. Thật là đúng lúc, lại có thể gặp tên tiểu tử này ở đây. Diệp Lăng Phi định đứng lên, giáo huấn cho tên tiểu tử này một trận, lại nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu ra hiệu bảo Diệp Lăng Phi thò đầu lại.

Diệp Lăng Phi không hiểu gì cả, liền thò đầu lại, liền nghe Vu Tiêu Tiếu hạ thấp giọng nói bên tai Diệp Lăng phi:

- Sư phụ, người đừng có động tay, đợi lát nữa có kịch hay xem rồi.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #324