Diệp Lăng Phi suy nghĩ cả đêm, theo như lời Bạch Tình Đình thì người mẫu nổi tiếng kia chính là tình nhân cũ của Diệp Lăng Phi - Alice (Thái Lệ Ty), điều này làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy có chút đau đầu, nếu Alice đến thành phố Vọng Hải, Diệp Lăng Phi lo lắng Alice thấy mình sẽ phá vỡ cuộc sống này của hắn. Đúng là muốn tránh lại tránh không thoát, thế giới này đúng là rất nhỏ, bách hóa An Thịnh lại mời tình nhân cũ của mình đến thành phố Vọng Hải tham gia buổi biểu diễn thời trang.
Nhưng Diệp Lăng Phi cũng có một cái nghi hoặc khác, dường như dựa theo giá cả của Alice, một ngàn vạn (10 triệu) nhân dân tệ cũng không mời nổi cô ấy, phải biết rằng sở dĩ Alice trở nên nổi tiếng trong một khoảng thời gian ngắn, một phần rất lớn bắt nguồn từ người cha của nàng - Châu bảo Đại Vương. Châu bảo Đại Vương – Tiger (Bố Thái Cách) có sản nghiệp trải rộng khắp Nước Anh, trước mắt đang khai thác thị trường nước ngoài, châu báu của hoàng thất Nước Anh chuyên môn do Tiger sắp xếp chế tạo, có thể hiểu tư sản của Tiger lớn đến mức nào, căn cứ theo tài chính và kinh tế một tháng gần đây của Nước Anh mà dự đoán, tư sản của Tiger khoảng ba tỉ bảng Anh, quy đổi thành nhân dân tệ thì tương đương với hơn hai mươi tỉ nhân dân tệ. (Đây là số liệu của tác giả, tỉ giá có thể không đúng) ;(Quy đổi sang VNĐ thì tương đương khoảng 100 nghìn tỉ VNĐ – tỉ giá ngày 12/05/2011)
Đối với Alice mà nói, lựa chọn nghề nghiệp người mẫu này chỉ xuất phát từ sự yêu thích, mà không phải để kiếm tiền. Điều này làm cho giá trị của Alice tự nhiên sẽ đề cao lên, phải biết rằng trên thế giới có rất nhiều phú ông biến những người mẫu xinh đẹp làm sủng vật của riêng họ, một số người mẫu nổi danh đã sớm biến thành tình nhân của những phú hào kia, còn có một sô người mẫu được gọi là kĩ nữ cao cấp, dựa vào danh tiếng của các nàng làm chiêu bài, lấy giá cao mà bán **.
Chỉ có Alice đối với chuyện đó coi như không thấy, tư sản cha nàng có được đủ để cung cấp cho nàng một cuộc sống xa xỉ, không đến nỗi phải đi làm kĩ nữ cao cấp, cũng bởi vì tính cách của Alice hơn nữa nàng lại có dung mạo xinh đẹp, cho nên rất nhanh chóng trở nên nổi tiếng.
Diệp Lăng Phi không cho rằng bách hóa An Thịnh có khả năng bỏ ra khoản tiền lớn như thế mời Alice tới tham gia buổi bểu diễn, rất có khả năng đây chỉ là một mánh khóe, đương nhiên, cũng không ngoại trừ khả năng Alice tham gia hoạt động ở Trung Quốc, thuận đường tới đây, nếu là như thế, giá cả có thể ít đi rất nhiều. Bách hóa An Thịnh chỉ cần chi trả một số phí dụng nhất định, hứa hẹn để cho Alice mua sắm ở An Thịnh là đủ rồi. Đây là từ phương diện phụ nữ mà đánh giá. Nếu như Alice tham gia hoạt động ở các thành phố xung quanh thành phố Vọng Hải, chỉ đến thành phố Vọng Hải mua sắm, hoàn toàn thả lỏng. Diệp Lăng Phi tin tưởng cách thứ 2 có thể làm được, nếu như vậy, phí dụng An Thịnh chi ra chỉ khoảng năm sáu trăm vạn. Và bao gồm một số hàng hóa có giá trị thấp hơn số tiền phải chi ra.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Diệp Lăng Phi tạm thời buông lỏng tinh thần, hắn chưa nghe nói quanh thành phố Vọng Hải có cử hành buổi biểu diễn thời trang quốc tế nào. Trong khoảng thời gian ngắn Alice sẽ không đến thành phố Vọng Hải.
Diệp Lăng Phi ngồi ở phòng làm việc tập đoàn Tân Á, còn đang suy nghĩ làm thế nào giúp bách hóa Việt Dương làm ra một hoạt động nổi tiếng. Diệp Lăng Phi mặc dù chưa từng kinh doanh. Nhưng mấy năm nay hắn tiến hành buôn bán quân hỏa, có cái gì chưa từng thấy chứ, thủ đoạn kinh doanh hắn biết không ít. Nhưng hiện tại lại cần phải nghĩ ra một thủ đoạn quang minh chính đại hạ gục bách hóa An Thịnh.
Khi Diệp Lăng Phi cau mày vắt óc suy nghĩ, ở cửa truyền đến một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Diệp Lăng Phi ngẩng đầu. Liền nhìn thấy Trần Ngọc Đình đứng ở bên cạnh cửa phòng đang nửa khép nửa mở. Cửa phòng làm việc của Diệp Lăng Phi lúc nào cũng chỉ khép hờ, Trần Ngọc Đình hoàn toàn có thể trực tiếp đi vào phòng làm việc, nhưng xuất phát từ lịch sự, Trần Ngọc Đình vẫn gõ cửa.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy sắc mặt Trần Ngọc Đình so với ngày hôm qua thì hồng nhuận rất nhiều, nghĩ đến bộ dáng ngày hôm qua, quả thực như hai người khác nhau vậy. Trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, thanh nhã, có lẽ là muốn che giấu vành mắt thâm đen của nàng, chỉ là như vậy lại tăng thêm vài phần ý vị của nữ nhân thành thục.
Mặc một bộ tây trang có eo. Bên trong là một chiếc áo sơmi nhung màu trắng. Thấp thoáng hiện ra da thịt trắng như tuyết. Bộ ngực cao vút hơi lộ ra, làm cho Diệp Lăng Phi không nhịn được nhớ tới cảm giác đêm đó, khi Trần Ngọc Đình nằm ở trong lòng mình, hai tay Diệp Lăng Phi vuốt ve bộ ngực đầy đặn, co dãn mười phần của Trần Ngọc Đình.
Diệp Lăng Phi nuốt nước miếng, không che giấu chút nào lúc này đang hắn nghĩ tới tràng diện dâm đãng kia. Trần Ngọc Đình thấy Diệp Lăng Phi đang nhìn ngực của mình, cũng đoán được suy nghĩ lúc này của Diệp Lăng Phi. Dù sao, nàng là nữ nhân đã trải qua phong hoa tuyết nguyệt, sẽ không giống tiểu cô nương đỏ mặt ngượng ngùng. Ngược lại còn cảm giác trong lòng có một luồng khí nóng, ưỡn ngực lên, đi vào phòng làm việc của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi thu hồi ánh mắt mê đắm kia, đứng dậy nói:
- Trần phó tổng, sao cô lại tới đây, có chuyện gì sao?
Vừa nói, muốn đưa tay mời Trần Ngọc Đình ngồi xuống. Trần Ngọc Đình không đợi Diệp Lăng Phi đưa tay mời, tự ngồi trên ghế sa *** trong phòng làm việc của Diệp Lăng Phi, thanh âm bình tĩnh nói:
- Tôi đến là cám ơn anh.
- Xem cô nói kìa, tôi cũng không giúp đỡ được gì.
Diệp Lăng Phi cầm hai cái chén, rót chén nước, đặt một chén ở trước mặt Trần Ngọc Đình, hắn cầm một chén nước khác ngồi xuống bên cạnh Trần Ngọc Đình. Trần Ngọc Đình lo lắng liếc mắt nhìn về phía cửa một cái, đem kiều đồn đầy đặn mượt mà của nàng dịch sang bên trái khoảng một tấc ( theo wikipedia là 3,33 cm, nhưng theo 1 số nguồn khác thì là 10cm), cố ý nới ra khoảng cách với Diệp Lăng Phi. Nơi này là tập đoàn Tân Á, khó tránh khỏi có người nhìn thấy hai người bọn họ ngồi gần như vậy, sẽ có một chút phiền toái.
Diệp Lăng Phi làm bộ không nhìn thấy, nâng cái chén, uống một ngụm nước nhỏ, ngay sau đó lại đặt trên bàn trà thủy tinh trước mặt, xoay người, cười nói:
- Trần phó tổng, hiện tại Tiểu Vũ thế nào?
- Đứa nhỏ Tiểu Vũ này rất nghe lời, hiện tại nó rất chăm chỉ học tập. Thức đêm đọc sách
Trần Ngọc Đình nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới con của mình, trên mặt hơi lộ ra vẻ tươi cười. Toàn bộ tâm tư của nàng đều ở trên người Tiếu Hoành Vũ, mỗi khi người khác nhắc tới con mình, trong lòng Trần Ngọc Đình đều có một tia ngọt ngào.
Trần Ngọc Đình không động đến chén nước đặt ở trước mặt nàng, thanh âm không cao, bình tĩnh nói:
- Tiểu Vũ nói với tôi, nhờ có anh, Tiểu Vũ mới có thể ra khỏi bóng ma của mối tình đầu. Tôi... a, cũng là ý của Tiểu Vũ, muốn mời Diệp giám đốc đến nhà tôi ăn cơm, cám ơn Diệp giám đốc đã giúp chúng tôi.”
- Không thành vấn đề!
Diệp Lăng Phi sảng khoái đáp ứng.
- À, còn một chuyện.
Trần Ngọc Đình do dự không quyết, suy nghĩ thật lâu, mới chậm rãi nói:
- Nếu Tiểu Vũ nói lung tung cái gì đó, anh nghìn vạn lần đừng coi là thật.
- A, tôi biết rồi.
Diệp Lăng Phi ngoài miệng đồng ý, trong lòng lại thầm nghĩ,
- Cô tốt nhất cũng đừng tin lời con của cô nói, nếu không, con của cô nói ta đánh hắn, vậy không phải cô muốn tìm ta báo thù chứ.
Diệp Lăng Phi đương nhiên biết Trần Ngọc Đình đối với con mình cực kì yêu thương, cưng chiều, nếu như biết hôm qua Diệp Lăng Phi đánh Tiếu Hoành Vũ, Trần Ngọc Đình không tìm Diệp Lăng Phi tính sổ mới là lạ.
Trần Ngọc Đình không ở lâu trong phòng làm việc của Diệp Lăng Phi, xem ra Trần Ngọc Đình chỉ là vì mời Diệp Lăng Phi đến nhà nàng ăn cơm tối nay mới tới đây. Trần Ngọc Đình đi khỏi, Diệp Lăng Phi đã nghĩ tới gọi điện thoại xin phép Bạch Tình Đình, tuy nói quan hệ hiện tại đã hòa hợp, nhưng Bạch Tình Đình cũng không nói sẽ sửa quy định đó, nếu về nhà muộn cần phải xin phép sớm.
Diệp Lăng Phi nói dối buổi tối công ty muốn đi ăn cơm. Có thể sẽ về khuya. Bạch Tình Đình cũng không suy nghĩ nhiều, vốn Bạch Tình Đình cũng rất bề bộn công việc, kinh doanh của bách hóa Việt Dương mới vừa khởi sắc. Lâm Tuyết tìm tới nhà khiêu khích. Ở trong mắt Bạch Tình Đình, Lâm Tuyết khiêu khích lần này là một loại cảnh cáo, nói không chừng sau đó bách hóa An Thịnh sẽ có những thủ đoạn kinh doanh nhằm vào bách hóa Việt Dương. Nếu như là triển thủ đoạn quang minh chính đại. Vậy cũng được, nhưng Bạch Tình Đình lo lắng Lâm Tuyết nữ nhân này sẽ sử dụng một ít thủ đoạn hèn hạ.
Bốn năm trước, lúc ấy tòa nhà Tân Hà là tập đoàn bách hóa lớn nhất thành phố Vọng Hải. Sau lại bị phóng hỏa, mặc dù cảnh sát điều tra ra là có người phóng hỏa. Nhưng lại không tra được đầu mối, hoặc là do lúc ấy trưởng cục cảnh sát vì một số nguyên nhân mà không để ý điều tra, cho dù như thế nào, vụ án phóng hỏa đó đã chết hơn mười người, mấy chục người bị thương. Tòa nhà Tân Hà như vậy cũng biến mất khỏi thành phố Vọng Hải. Sau ở nơi đó lại xây dựng một tòa nhà mới, nhưng thường xuyên có người nói nơi đó có quỷ.
Mặc kệ chuyện có quỷ là thật hay giả, tóm lại tòa nhà Tân Hà ngã xuống rồi, bách hóa An Thịnh lập tức trở thành bách hóa lớn nhất thành phố Vọng Hải, cho nên có người phỏng đoán là nữ nhân Lâm Tuyết này ở sau lưng làm trò quỷ. Nhưng chỉ là phỏng đoán mà thôi, vụ án phóng hỏa trở thành án cũ, dần trầm xuống, mà Lâm Tuyết vẫn sống rất thoải mái như trước, mua xe, ra vào đấu trường tiêu phí sa hoa. Liên tiếp xuất hiện trong tin tức truyền thông.
Bạch Tình Đình lo lắng nhất chính là nữ nhân Lâm Tuyết này thật sự sử dụng một số thủ đoạn hèn hạ, nàng hết sức khẩn trương. Hơn nữa tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế đã sớm nhận định bách hóa Việt Dương là công ty bị thua lỗ. Sẽ không đầu tư tài chính vào bách hóa Việt Dương, nếu như Bạch Tình Đình muốn đẩy mạnh một loạt hoạt động thúc đẩy kinh doanh, vậy cũng chỉ có thể dựa vào tài chính của bách hóa Việt Dương, không thể nhận được tài chính từ tập đoàn.
Bạch Cảnh Sùng chỉ hy vọng Bạch Tình Đình tạo ra một chút thành tích, hắn cũng không hy vọng xa vời bách hóa Việt Dương có thể phát triển trở lại. Bạch Cảnh Sùng đem bách hóa Việt Dương trở thành bàn đạp cho con gái mình thay thế chức vị của mình, cho dù bách hóa Việt Dương bị phá sản, chỉ cần con gái có thể làm cho cổ đông trong tập đoàn đồng ý, cũng chả là gì cả.
Diệp Lăng Phi cũng biết Bạch Tình Đình bề bộn chuyện công ty, không rảnh để ý tới hắn. Lúc này, Diệp Lăng Phi cũng không có biện pháp tốt nào. Diệp Lăng Phi để cho Bạch Tình Đình suy nghĩ, xem Bạch Tình Đình có thể nghĩ ra biện pháp hay không, chiến thắng bách hóa An Thịnh. Một khi Bạch Tình Đình không nghĩ ra biện pháp, Diệp Lăng Phi đành phải vận dụng quan hệ trong quá khứ của hắn, tìm một số cao tầng chính phủ hoặc là một số phú hào có quan hệ với Diệp Lăng Phi đến tạo thế cho bách hóa Việt Dương. Nhưng Diệp Lăng Phi lại lo lắng nếu như vậy, thân phận của hắn sẽ phải phơi bày ra ánh sáng, chưa đến lúc cần, Diệp Lăng Phi sẽ không làm vậy.
Trịnh Khả Nhạc bởi vì bị thương ở mặt, đã xin nghỉ vài ngày. Vụ án của nàng đang chờ xét xử, đến lúc đó nàng sẽ ra làm nhân chứng. Trịnh Khả Nhạc niệm tình cũ, vốn không muốn làm nhân chứng, nhưng nhớ tới cha con Lục gia làm những chuyện như vậy đối với mình, Trịnh Khả Nhạc lại hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho cha con Lục gia chịu sự trừng phạt.
Từ Oánh cùng Trịnh Khả Nhạc bình thường đều ngồi ở bàn ăn dựa vào cửa sổ trong phòng ăn, sau khi Trịnh Khả Nhạc xin nghỉ, Từ Oánh liền ăn cơm cùng Đường Hiểu Uyển cùng với hai nữ đồng sự khác của bộ tổ chức, vốn là bốn người một bàn, đến khi Diệp Lăng Phi cầm khay đựng đồ ăn xuất hiện ở trước mặt đám người Từ Oánh, hai nữ nhân viên bộ tổ chức kia rất biết điều sang một cái bàn khác.
Nếu đổi thành một giám đốc tập đoàn Tân Á khác, sao còn có mặt mũi ngồi xuống, rõ ràng sẽ có người hiểu lầm Diệp Lăng Phi tán tỉnh cấp dưới của mình.
Tập đoàn Tân Á có rất nhiều tin tức bát quái về các giám đốc được truyền ra, có một số là tin tức về quan hệ của bọn họ với nữ nhân viên. Mặc dù đại đa số đều không có chứng cớ, nhưng một số giám đốc trong lòng có quỷ đều tận lực tránh làm cho người khác hiểu lầm, vài tên trung, cao tầng bao gồm Chu Tuấn trong đó, buổi trưa sẽ ra ngoài ăn cơm hoặc là gọi điện thoại mua cơm bên ngoài, rất ít đến phòng ăn tập thể của tập đoàn Tân Á ăn cơm. Diệp Lăng Phi coi như là một trong số ít giám đốc của tập đoàn Tân Á đến phòng ăn ăn cơm mỗi ngày, hắn hoàn toàn không quan tâm cái gọi là tin đồn. Nam hoan nữ ái, một người muốn “đánh”, một người đồng ý chịu, quan tâm gì người khác đánh rắm. Diệp Lăng Phi trong lòng không thẹn, tự nhiên không lo lắng người khác đồn đại lung tung, cùng lắm nếu động vào Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi sẽ hét lớn một tiếng ở tập đoàn Tân Á,
- Ta tán gái thì sao chứ!
Diệp Lăng Phi đặt khay đựng đồ ăn trên bàn, hôm nay hắn gọi thịt bò và dưa muối, tuy nói phòng ăn này làm thịt bò không ra gì, nhưng ít ra còn có thể nuốt được. Diệp Lăng Phi không trông cậy vào có thể ăn cơm trưa ngon miệng, chỉ cần có thể lấp đầy bụng, cho dù đưa cho Diệp Lăng Phi hai cái bánh bao lớn cũng được.
Đường Hiểu Uyển ở trước mặt người khác không dám gọi là Diệp đại ca, tận lực giấu diếm quan hệ thân mật với Diệp Lăng Phi. Mặc dù trong lòng Từ Oánh đối với Diệp Lăng Phi cũng có hảo cảm, nhưng không dám ở trước mặt đồng sự trong công ty biểu hiện ra ngoài. Nàng vẫn duy trì vẻ mặt lạnh như băng như trước, chỉ khi Diệp Lăng Phi chủ động nói chuyện phiếm với nàng, Từ Oánh mới nói vài câu.
Từ Oánh cùng Đường Hiểu Uyển rất nhanh liền ăn xong, hai người đem khay đựng đồ ăn đến bồn nước bên cạnh, rửa sạch sẽ. Đặt vào giá đựng bát đĩa, xoay người rời khỏi phòng ăn.
Khi Đường Hiểu Uyển vừa rời đi không lâu, Diệp Lăng Phi đã nhận được tin nhắn của Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển bảo Diệp Lăng Phi nàng chờ hắn ở trước cửa siêu thị bên ngoài tòa nhà. Diệp Lăng Phi không hiểu từ lúc nào Đường Hiểu Uyển cũng biết hẹn mình ra ngoài, nhất thời không rõ mục đích của Đường Hiểu Uyển. Nhanh chóng ăn cơm, Diệp Lăng Phi đem khay thức ăn đặt ở trên bàn. Đi đến siêu thị trong tin nhắn của Đường Hiểu Uyển.
Từ xa, Diệp Lăng Phi đã trông thấy Đường Hiểu Uyển cùng Lý Khả Hân đứng ở trước cửa siêu thị. Lý Khả Hân mặc mọt chiếc áo khoác màu đen, vừa vặn dài tới kiều đồn mượt mà của Lý Khả Hân, bên dưới là một chiếc quần màu đen, hoàn toàn bày ra đôi chân thon dài, thẳng tắp của Lý Khả Hân.
Diệp Lăng Phi không nghĩ lại gặp được Lý Khả Hân ở chỗ này, không khỏi có chút ngoài ý muốn. Nhưng nếu đã tới, hắn vẫn đi về phía trước.
- Diệp đại ca!
Đường Hiểu Uyển nhìn thấy Diệp Lăng Phi, vội vã hô.
Diệp Lăng Phi đi tới, nhìn lướt qua Lý Khả Hân, lại nhìn Đường Hiểu Uyển ở trước mặt, nghi hoặc hỏi:
- Hiểu Uyển, em tìm anh có chuyện gì?
- Em không muốn nhìn thấy Diệp đại ca cùng chị Khả Hân như vậy, em muốn giúp hai người hòa hảo.
Đường Hiểu Uyển kéo tay trái Lý Khả Hân, nói:
- Em biết Diệp đại ca cùng Khả Hân tỷ có chuyện gì đó, nhưng đã lâu như vậy. Diệp đại ca và chị Khả Hân không nên nghĩ tới chuyện kia nữa. Không bằng hai người giải hòa đi, như vậy, ba người chúng ta có thể đi chơi cùng.
Đường Hiểu Uyển hiểu lầm Diệp Lăng Phi cùng Lý Khả Hân chỉ là vì chuyện kia, nhưng không nghĩ đến nguyên nhân chính thức lại là do Diệp Lăng Phi. Tuy nói lúc ấy đứng ở góc độ Lý Khả Hân mà xem, có lẽ hành vi của Lý Khả Hân là có thể thông cảm. Nhưng Diệp Lăng Phi vẫn coi Lý Khả Hân là bạn gái hắn, thậm chí còn đang suy nghĩ tiếp nhận Lý Khả Hân trở thành nữ nhân của hắn. Nhưng hành động của Lý Khả Hân lại làm cho tâm lý Diệp Lăng Phi có vướng mắc, nếu như đổi thành Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi cũng không có cảm giác gì. Đường Hiểu Uyển rất đơn thuần, không biết Diệp Lăng Phi cũng bình thường. Nhưng Lý Khả Hân lại không phải Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi vẫn cho rằng Lý Khả Hân là một người hiểu rõ hắn, Diệp Lăng Phi thật tình đối đãi với Lý Khả Hân, Lý Khả Hân cũng có thể cảm giác được.
Không thể nghi ngờ, những lời nói khi Lý Khả Hân xúc động làm cho Diệp Lăng Phi trong lòng có khúc mắc. Lý Khả Hân lúc ấy trách Diệp Lăng Phi chỉ biết mạnh miệng, chờ khi Lý Khả Hân gặp phải nguy hiểm, Diệp Lăng Phi lại chịu bó tay. Điều này làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy xấu hổ, trong lòng không thể tiếp nhận chuyện Lý Khả Hân không tín nhiệm hắn.
Hiện tại hắn cùng Lý Khả Hân như vậy, một phần là do Lý Khả Hân, một phần khác lại là do trong lòng Diệp Lăng Phi vẫn canh cánh đối với chuyện kia, không thể hoàn toàn quên đi.
Ý tốt này của Đường Hiểu Uyển nhất định phí công mà vô ích, Diệp Lăng Phi chỉ chào hỏi Lý Khả Hân, nhưng cũng không nhiều lời. Lý Khả Hân cũng không có dũng khí đem ý nghĩ chân thật trong lòng nàng nói ra. Bầu không khí có chút xấu hổ, Đường Hiểu Uyển ở giữa, nàng tận lực muốn hai người hòa giải, nhưng phát hiện căn bản không thể làm được gì.
- Hiểu Uyển, đi vào siêu thị mua 3 chai nước đi.
Diệp Lăng Phi lấy ví ra, rút ra một tờ 100 đồng, đưa cho Đường Hiểu Uyển, vỗ vai Đường Hiểu Uyển, bảo Đường Hiểu Uyển vào siêu thị mua nước. Đường Hiểu Uyển không muốn cầm tiền của Diệp Lăng Phi, một chai nước chỉ có mấy đồng, không cần phải cầm một trăm đồng đi mua, nhưng nàng lại không dám trái ý Diệp Lăng Phi, đành phải cầm tiền đi vào siêu thị.
Đường Hiểu Uyển đi rồi, Diệp Lăng Phi mới khẽ thở dài một cái, hắn quay sang phía Lý Khả Hân, nói:
- Nghe nói em phải rời khỏi tập đoàn Tân Á, tìm được công việc khác chưa?
- Còn không có, vẫn đang tìm.
Lý Khả Hân tựa hồ thở phào một hơi, nàng lộ ra vẻ mặt tươi cười nói:
- Nói không chừng em sẽ rời khỏi Vọng Hải, đến thành phố khác phát triển.
- Vậy.... Vậy Lưu Hải sao rồi?
Diệp Lăng Phi chần chừ hỏi.
- Mẹ em thường xuyên đi trông anh ấy, lâu rồi em chưa đi thăm anh ấy.
Lý Khả Hân cười tự giễu, nói
- Có lẽ em cũng không kiên cường giống như em tưởng tượng vậy, em không dám nhìn anh ấy, anh ấy vì em mà làm quá nhiều chuyện, nhưng em không thể hồi báo anh ấy, trái tim em đã sớm thuộc về một nam nhân. Chỉ tiếc, cho dù hiện tại em đã rõ, thì có ích lợi gì chứ. Có một số việc khi tỉnh táo rồi, em mới hiểu được mình đã làm nam nhân kia thương tổn nhiều thế nào. Em thật hy vọng thời gian có thể quay lại, hy vọng tất cả đều chưa từng phát sinh.
Diệp Lăng Phi hiểu được Lý Khả Hân cũng không ở trước mặt mình nhắc tới Lưu Hải, mà là nói hắn, ý tứ hàm xúc trong đó Diệp Lăng Phi tự nhiên hiểu được. Chỉ là, nút thắt trong lòng Diệp Lăng Phi kia vẫn không thể giải khai. Hắn cười cười, nói:
- Có lẽ ở lại thành phố này là một lựa chọn không tồi, có một số việc cần có thời gian để hòa tan, không chỉ cho em thời gian, cũng cho nam nhân kia thời gian để hiểu rõ ràng. À, rời khỏi tập đoàn Tân Á, anh cho rằng nếu như em không có công việc thích hợp, không ngại suy nghĩ tự mình gây dựng sự nghiệp. Nếu như em thiếu tài chính, có thể tìm anh.
Đôi mắt Lý Khả Hân hiện lên một tia sáng, nàng nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, gật đầu nói:
- Vâng, em sẽ cẩn thận cân nhắc đề nghị của anh.
Hai người lâm vào trầm mặc, Đường Hiểu Uyển cầm mấy chai nước về phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người. Đường Hiểu Uyển đưa cho mỗi người một chai nước, cầm tiền lẻ còn lại muốn đưa cho Diệp Lăng Phi, lại bị Diệp Lăng Phi đẩy về nói:
- Đây là phí đi đường của em.
Nói xong, Diệp Lăng Phi ngẩng đầu nhìn Lý Khả Hân một cái nói:
- Khả Hân, không nên đổi số điện thoại di động.
Diệp Lăng Phi bỏ lại những lời này, xoay người, biến mất trong dòng người.
Đường Hiểu Uyển không hiểu được những lời này của Diệp Lăng Phi, cái gì mà không đổi số điện thoại di động, Đường Hiểu Uyển chớp động con mắt xinh đẹp, khó hiểu nói:
- Khả Hân tỷ, đến cùng chị và Diệp đại ca hàn huyên cái gì vậy, Diệp đại ca nói câu kia là có ý gì.
- Hiểu Uyển, cám ơn em.
Lý Khả Hân ôm Đường Hiểu Uyển, cười nói :
- Chị và hắn cái gì cũng không nói, nhưng trong lòng chị đã có chuẩn bị, chị tin tưởng chị sẽ không bỏ qua cơ hội lần này nữa.
Đường Hiểu Uyển vẫn không hiểu được Lý Khả Hân nói gì, nhưng nàng cảm giác được tựa hồ quan hệ của Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân đã có thể xoay chuyển. Đường Hiểu Uyển không cần hiểu cụ thể , nàng chỉ cần biết Khả Hân tỷ của nàng có cơ hội cùng Diệp Lăng Phi khôi phục quan hệ trước kia, như vậy là đủ rồi.
Tan việc, trên đường đến nhà Trần Ngọc Đình, Diệp Lăng Phi cố ý đem xe dừng ở cửa siêu thị, chạy vào siêu thị mua một túi lớn đồ ăn vặt.
Diệp Lăng Phi nói với Trần Ngọc Đình là mình cũng không thể tới tay không, đồ ăn vặt coi như là hắn mang cho Tiểu Vũ. Trần Ngọc Đình hơi lắc đầu, nhưng không nói gì thêm.
Hai cỗ xe Audi một trước một sau, dừng ở bãi đỗ xe của tiểu khu. Trần Ngọc Đình vừa xuống xe, không vội đi về nhà, mà gọi điện thoại cho con trai mình, muốn biết Tiếu Hoành Vũ đã về nhà chưa.
- Mẹ, con còn ở trên xe bus, sắp về đến nhà rồi.
Trong điện thoại truyền đến tiếng chuông báo đến bến xe, Trần Ngọc Đình biết con mình hơn mười phút nữa mới về đến nhà. Nàng cúp điện thoại, không chờ con trai mình, mà cùng Diệp Lăng Phi, đi vào trong tòa nhà.
Khi Diệp Lăng Phi đến nhà Trần Ngọc Đình, liền có nghi vấn đối với việc Trần Ngọc Đình ở chỗ này, không nghĩ ra tại sao Trần Ngọc Đình không đổi phòng mới. Tuy trong lòng khó hiểu, nhưng Diệp Lăng Phi cũng không hỏi ngay Trần Ngọc Đình.
Trần Ngọc Đình ở chỗ này vài chục năm, cùng người của tòa nhà cũ này rất quen thuộc. Đến khi nàng vừa mới lên đến tầng hai, một bà cụ từ trên lầu đi xuống nhìn thấy Trần Ngọc Đình.
- Mới tan việc sao?
Bà lão kia chào hỏi.
- Vâng, dì, mới vừa tan sở.
Trần Ngọc Đình mỉm cười nói.
Bà lão kia nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi đi phía sau Trần Ngọc Đình, lại nhìn Trần Ngọc Đình một chút, bà cụ đột nhiên cười, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Con gái, ừ, tìm một người bạn cũng là đúng.
Bà cụ vừa nói vừa đi xuống dưới, không nghe Trần Ngọc Đình giải thích.