Chương 317: Một Đêm Khó Quên


Kỷ Tuyết cũng đi theo Diệp Lăng Phi và Tiếu Hoành Vũ lên lầu. Đây là một tòa nhà cũ, thoạt nhìn bề ngoài rất cũ ký, làm cho Kỷ Tuyết cảm giác có chút áp lực. Nhưng đi vào trong nhà Tiếu Hoành Vũ thì cảm giác này hoàn toàn biến mất. Trong nhà được trang hoàng rộng rãi sáng ngời, rất khó có liên tưởng được giữa nhà Tiếu Hoành Vũ và tòa nhà cũ kỹ này.

Lúc này ngay cả Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy kỳ quái. Hắn cho rằng dựa theo thu nhập của Trần Ngọc Đình, ít nhất mua một căn hộ với ba phòng hai sảnh cũng không có phải là vấn đề gì lớn cả. Vì sao Trần Ngọc Đình lại vẫn ở lại trong tòa nhà cũ kỹ này.

Diệp Lăng Phi đương nhiên sẽ không hiểu được dụng tâm lương khổ của Trần Ngọc Đình. Tuy nói lương hàng năm của Trần Ngọc Đình là ba mươi vạn, nhưng cô lại đang phải nuôi đứa con. Nên chuẩn bị tiền học hành cho Tiếu Hoành Vũ. Học xong rồi còn muốn chuẩn bị mua nhà cho nó, rồi kết hôn, vân vân. Những chuyện cần tiền sau này còn rất nhiều. Trần Ngọc Đình vất vả tất cả cũng là vì để con mình sau này có thể sống tốt một chút.

Trần Ngọc Đình tiêu tiền rất tiết kiệm. Tất cả chỉ tiêu cho con trai là Tiếu Hoành Vũ thôi. Đáng tiếc, tất cả những điều đó Tiếu Hoành Vũ đều không thể nhận thức được. Nó còn đang trong thời kỳ ngỗ nghịch, không nhìn thấy tất cả những gì mẹ làm là vì mình mà lại dỗi vì mẹ quản giáo nghiêm khắc.

Trần Ngọc Đình vẫn còn đang ngủ say. Cả đêm không ngủ, lo lắng con trai gặp chuyện không may, cả thân thể và tâm lý đều thập phần mệt mỏi. Diệp Lăng Phi không nhẫn tâm quấy rầy giấc ngủ của cô, đành ngồi trong phòng khách chờ cô dậy.

Tiếu Hoành Vũ có ý sợ hãi Diệp Lăng Phi. Tuy nói đây là nhà của nó, nhưng Tiếu Hoành Vũ vẫn đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi, hắn chưa cho phép, nó cũng không dám rời đi.

Lúc này, Diệp Lăng Phi cũng hết giận rồi, ra dấu bảo Tiếu Hoành Vũ ngồi bên cạnh mình. Nếu Tiếu Hoành Vũ đã vì chuyện của Kỷ Tuyết mà cãi nhau với mẹ thì nói rõ ràng chuyện này ra. Và khi Kỷ Tuyết chính miệng nói ra, Tiếu Hoành Vũ liền cúi đầu xuống. Kỷ Tuyết căn bản cũng không có cảm tình đặc biệt gì với Tiếu Hoành Vũ cả. Cô bé nói rõ ràng rằng sở dĩ mình dẫn Tiếu Hoành Vũ đi chỉ là bởi vì quan hệ với Diệp Lăng Phi.

Điều này làm cho nhất thời Tiếu Hoành Vũ khó có thể chấp nhận, nhưng ku cậu cũng không thể không chấp nhận sự thật này. Lúc trước tuy rằng nó và Kỷ Tuyết quen nhau là bị Kỷ Tuyết vơ vét tài sản, nhưng sau này lại có thể cả ngày ở cùng một chỗ cũng là do Kỷ Tuyết muốn thông qua Tiếu Hoành Vũ để biết được tin tức về Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi vỗ vỗ bả vai Tiếu Hoành Vũ, an ủi:

- Tiểu Vũ, hiện giờ quan trọng nhất với cháu không phải là chuyện yêu đương. Con gái rất nhiều. Chờ tương lai cháu trở nên nổi bật, sẽ có rất nhiều cô gái vây quanh cháu. Hãy quý trọng người bên cạnh cháu đi. Nghĩ xem mẹ cháu, vì cháu mà khổ sở thế nào. Cháu rời nhà trốn đi, mẹ cháu tìm cháu tưởng phát điên lên được, đêm qua cả đêm cũng chưa ngủ, vẫn là chú bắt buộc mẹ cháu phải đi ngủ. Nếu cháu còn có lương tâm, thử nghĩ xem cháu làm như thế sẽ mang đến cho mẹ bao nhiêu tổn thương.

Diệp Lăng Phi còn nói chưa hết lời thì lúc này Tiếu Hoành Vũ đã khóc.

Diệp Lăng Phi hơi thở dài. Có mấy lời hắn rất muốn nói với Tiếu Hoành Vũ, có mẹ thật là tốt, có thể sống trong tình yêu thương của mẹ. Nhưng Diệp Lăng Phi cuối cùng không nói ra, ánh mắt hắn ảm đạm, vừa như nói với Tiếu Hoành Vũ, mà cũng như là nói với mình:

- Chỉ có mất đi rồi cháu mới biết quý trọng.

Kỷ Tuyết và Diệp Lăng Phi rời khỏi nhà Tiếu Hoành Vũ. Xuống dưới lầu, Kỷ Tuyết không đầu không đuôi hỏi:

- Chú à, chú không lo Tiếu Hoành Vũ lại đi nữa à?

- Đó là chuyện của nó, chú không quản được nhiều như thế. Nếu nó còn có lương tâm thì phải biết nên làm thế nào.

Diệp Lăng Phi thoạt nhìn tâm tình cũng không khá lắm, trên mặt tràn ngập vẻ đau thương. Cô bé Kỷ Tuyết kia thuộc dạng thông minh băng tuyết cỡ nào chứ, thấy Diệp Lăng Phi tâm tình không tốt cũng không hỏi nhiều, đi theo phía sau Diệp Lăng Phi xuống dưới lầu.

Kỷ Tuyết ở cùng Tiếu Hoành Vũ trong quán Inte cả đêm không ngủ, đôi mắt đỏ ngầu, ngồi trong xe ngáp liên tục. Diệp Lăng Phi đi qua nhà Kỷ Tuyết, cũng không cần hỏi vị trí, lái xe đưa Kỷ Tuyết về nhà luôn.

Nhà Kỷ Tuyết không có ai cả, cha mẹ cô bé đều là thương nhân, suốt ngày đều bận rộn sinh ý. Diệp Lăng Phi nhớ tới chuyện lần trước ở nhà Kỷ Tuyết cho nên không đưa cô bé lên lầu. Kỷ Tuyết trước khi lên lầu hôn Diệp Lăng Phi một cái, cười khanh khách nói:

- Chú, nhớ phải mang cháu ra ngoài chơi đấy. Cháu cũng thích đi chơi với chú.

Diệp Lăng Phi gật đầu nhưng cũng không nói gì nhiều. Tâm tình của hắn hơi kém nên không muốn nói nhiều với cô bé, quay người lái xe rời đi.

Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Vu Đình Đình, hỏi xem hiện giờ cô đang ở đâu. Hắn rất muốn gặp Vu Đình Đình ngay lúc này. Trong lòng Diệp Lăng Phi, Vu Đình Đình là một cô gái rất khéo léo và hiểu lòng người. Vô hình trung, Diệp Lăng Phi coi Vu Đình Đình như là một hồng nhan tri kỷ có thể tâm sự được. Vu Đình Đình dịu dàng, cẩn thận lưu lại một ấn tượng rất sâu sắc trong lòng Diệp Lăng Phi.

Trong điện thoại, thanh âm của Vu Đình Đình rất nhỏ, nói cho Diệp Lăng Phi biết là cô đang ở thư viện cùng Tần Ngọc. Vu Đình Đình rất lo Tần Ngọc hiểu lầm là mình đoạt mất Diệp Lăng Phi. Nói thế nào thì cũng là Tần Ngọc quen Diệp Lăng Phi trước, sau đó Vu Đình Đình mới có cơ hội biết hắn. Cái ý thức "ai vào trước thì làm chủ" khiến cho Đình Đình tuy có quan hệ rất thân mật với Diệp Lăng Phi nhưng vẫn không thể công khai nói chuyện với Diệp Lăng Phi trước mặt Tần Ngọc được.

Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi hẹn gặp nhau ở quảng trường trước cổng trường học. Cô nói dối vắn tắt với Tần Ngọc, nói tránh đi rằng mình có việc phải đi ra ngoài trước. Tần Ngọc từ sau khi quay lại trường học thì rất thân với một gã đồng hương. Người này lớn hơn Tần Ngọc hai tuổi, bộ dạng rất anh tuấn. Vu Đình Đình nghe Tần Ngọc nói người này tên là Vương Quân, là sinh viên khoa Thể Dục năm thứ ba. Ngoài ra còn là một ông chủ nhỏ, bên ngoài trường học còn có một công ty môi giới không lớn lắm, chuyên môn cung cấp lao động xuất khẩu đi Nhật Bản.

Là thật hay là giả thì Vu Đình Đình cũng không quan tâm. Tóm lại cô không có chút cảm giác nào với cái gã xem ra rất anh tuấn dương quang này cả. Có điều, cô rất chán ghét chuyện Vương Quân thường xuyên nhìn lén bộ ngực và mông của cô. Con gái trời sinh có giác quan thứ sáu. Cho dù có quay lưng lại cũng có thể cảm nhận được gã đàn ông sau lưng đang nhìn lén bộ vị mẫn cảm của mình.

- Đình Đình, em muốn ra ngoài có cần giữ chỗ ngồi cho em không?

Vương Quân thấy Vu Đình Đình muốn đi ra ngoài, buông quyển "Nhật Bản lễ nghi" trong tay xuống, theo thói quen đẩy kính mắt lên, hỏi.

- Không cần, có một người bạn đang tìm tôi.

Vu Đình Đình xếp quyển "Bách khoa toàn thư về áo lông" lại, cầm xách tay trên ghế, lễ phép cười nói:

- Mọi người cứ đọc sách đi.

Tần Ngọc cũng không nghĩ nhiều. Tuy nói Tần Ngọc và Vương Quân chỉ quen biết nhau trên chuyến tàu quay về trường học. Nhưng hai người đều là đồng hương học cùng trường, ngắn ngủi trong vài ngày, quan hệ liền thân thiết hẳn lên. Đương nhiên, Tần Ngọc và Vương Quân cũng không phải là bạn trai bạn gái gì, mức độ quan hệ chỉ tính là tương đối khá mà thôi. Nhưng cho dù như vậy, trong lòng Tần Ngọc vẫn có chút không vui. Lần đầu tiên Vương Quân gặp Vu Đình Đình, ánh mắt kia khiến cho trong lòng Tần Ngọc rất không vui, nhưng vì Vu Đình Đình là bạn ở chung, không tiện phát tác, nhưng trong nội tâm, cô cũng không thích Vu Đình Đình nổi bật hơn mình.

Thấy Vương Quân rất quan tâm đến Vu Đình Đình, Tần Ngọc có chút không vui, giọng điệu cũng khó tránh khỏi có tia bất mãn:

- Đình Đình nếu đã nói muốn đi ra ngoài chơi thì cũng không cần giữ chỗ.

Vu Đình Đình nghe ra giọng nói của Tần Ngọc không vui, vội vàng bổ sung nói:

- Không cần làm phiền hai người. Hai người không cần chờ tôi.

Nói rồi cô lại cố ý cười nói:

- Tôi không làm bóng đèn cản trở hai người nữa.

- Đình Đình, cậu nói nhăng cái gì đấy?

Tần Ngọc gắt gỏng:

- Mau đi lo việc của cậu đi. Ai biết cậu có phải là có bạn trai hay không, miệng cứ kín bưng, cũng chả nói với tớ một câu gì cả.

Vu Đình Đình cười cười, cũng không giải thích gì thêm. Cô cầm sách trả lại về giá sách trong thư viện, cầm túi đi ra khỏi thư viện.

Diệp Lăng Phi đỗ xe bên cạnh quảng trường, xuống xe, đi đến một cái ghế dài bên cạnh quảng trường, ngồi xuống, ghếch chân bắt chéo lên, tâm tình bất ổn nhìn đôi tình lữ học sinh đang tản bộ trên quảng trường.

Học viện Ngoại ngữ Vọng Hải ở ngay sát Học viện Nghệ thuật. Học viện Nghệ thuật là trường Đại học có nhiều mỹ nữ nhất ở thành phố Vọng Hải, được xưng là cái nôi của mỹ nữ. Tiện tay vơ một cái ở Học viện Nghệ thuật cũng được một nắm mỹ nữ. Có điều, thanh danh của Học viện Nghệ thuật cũng không tốt lành gì. Ở thành phố Vọng Hải có câu truyền ngôn "Là nam không cưới nữ nghệ thuật, là nữ không lấy chồng Vọng đại lang", "nghệ thuật" ở đây chính là chỉ nữ sinh của Học viện Nghệ thuật. Tuy rằng Học viện Nghệ thuật nhiều mỹ nữ, nhưng lại không có nhiều cô gái lương thiện. Đại đa số các cô gái học nghệ thuật đều tiếp thụ giáo dục về vòng quy tắc ngầm trong giới giải trí từ khi còn đang ở trong trường học. Học viện Nghệ thuật trước giờ đều là nơi tập kết các tin tức lá cải, tình dục này nọ. Từ xa là chuyện Thanh tra Chủ nhiệm của Ban Kỷ luật thành phố Vọng Hải bao nuôi năm cô nữ sinh Học viện Nghệ thuật. Cho đến gần là chuyện một giảng viên khoa Biểu diễn của Học viện Nghệ thuật có quan hệ tình dục với một nữ sinh, sau bị người ta tố giác ra rằng nữ sinh này có điểm tổng kết năm môn cuối kỳ vốn trượt, sau lại được giảng viên này sửa thành đủ điểm qua. Chuyện này sau đó giảng viên kia bị khai trừ, còn nữ sinh thì bị đuổi học là xong chuyện, nhưng những chuyện như thế ở Học viện Nghệ thuật lại nhìn mãi thì quen mắt.

"Vọng đại lang" là ý chỉ nam sinh của Đại học Vọng Hải. Nghe nói là phàm là những nam sinh đỗ vào Đại học Vọng Hải đều rất cuồng.

Diệp Lăng Phi cũng không hiểu mấy chuyện này lắm. Hắn không học đại học, có lẽ đó là tiếc nuối nhất trong lòng hắn. Diệp Lăng Phi nhớ tới chuyện cũ, trong lòng khó tránh khỏi có chút bi thương. Hắn cô đơn ngồi trên băng ghế cạnh quảng trường, thả khói thuốc.

Vu Đình Đình mặc một cái quần dài bó sát màu đen, trên người chỉ là một cái áo len tự đan xuất hiện trước mắt Diệp Lăng Phi. Cái áo len này là Vu Đình Đình tự tay đan lấy, ở trước ngực còn dùng len kim tuyến màu hồng nhạt tỉ mỉ kết thành một đóa hoa nhỏ. Đôi mắt xanh thẳm, khuôn mặt trắng mịn bị gió thổi có hơi hồng lên. ngực hơi phập phồng, hơi thở hổn hển từ miệng như hương lan.

Vu Đình Đình lo lắng Diệp Lăng Phi chờ mình lâu nên khi chạy đến không khỏi có chút vội vã. Cô vừa thở dốc vừa ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi.

Mãi cho đến lúc Vu Đình Đình đặt mông lên chiếc ghế dài, Diệp Lăng Phi mới ý thức được là Vu Đình Đình đã đến. Hắn vứt điếu thuốc đang kẹp trong tay xuống đất, dưới chân hắn đã có bốn năm mẩu đầu lọc. Không đợi Diệp Lăng Phi phải nói, Vu Đình Đình đã đoán được mục đích Diệp Lăng Phi tìm mình. Cô mở miệng anh đào nhỏ nhắn, lộ ra nụ cười ngọt ngào, nói:

- Diệp đại ca, chúng ra ra bờ biển tản bộ đi. Mỗi lần em tâm tình không tốt đều thích đi ra bờ biển dạo một lúc. Thấy biển rộng mênh mang, phiền não gì cũng mất hết.

Diệp Lăng Phi vừa thấy nụ cười tươi tắn ngọt ngào của Vu Đình Đình thì cũng cảm giác buồn bực trong lòng hơi giảm đi một chút, cảm giác như tâm tình khá hơn nhiều. Hắn cười cười nói:

- Hay là đi ngắm phong cảnh đi. Đã lập xuân rồi, cây cỏ trên núi đang đâm chồi nảy lộc, đi đạp thanh nhé.

Cuối tháng ba hàng năm, khí hậu của thành phố Vọng Hải trở nên ấm áp hơn, trên núi một màu xanh biêng biếc. Vu Đình Đình không có ý kiến. Chỉ cần Diệp Lăng Phi có thể chuyển chú ý sang chuyện khác thì Vu Đình Đình nguyện ý làm bất cứ việc gì. Cô cười ngọt ngào nói:

- Ừ, tốt. Em cũng muốn lên núi đi dạo. Nhưng mà em không đi giầy. Hay để em về nhà thay giầy đế bằng rồi lại cùng đại ca leo núi?

- Không cần đâu.

Diệp Lăng Phi thấy Vu Đình Đình đang đi một đôi giày da nữ tính thì cười bảo:

- Anh có thể cõng em lên núi. Chỉ cần em không sợ bị anh chiếm tiện nghi thôi.

Vu Đình Đình mặt đỏ lên, cúi đầu, dịu dàng nói:

- Diệp đại ca, anh thật là xấu!

Diệp Lăng Phi lái xe chạy theo quốc lộ vòng theo đường núi ở phía bắc Nam Sơn, chạy tới bãi đỗ xe ở sườn núi Nam Sơn, Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình mới xuống xe. Đi thêm vài mét trên con đường nhỏ dẫn lên núi, Diệp Lăng Phi cúi người, cõng Vu Đình Đình lên.

Vu Đình Đình hai tay khoác lên bả vai của Diệp Lăng Phi, mái tóc cô buông xõa xuống trên vai hắn. Vu Đình Đình lấy tay vuốt tóc ra, tựa mặt lên bờ vai Diệp Lăng Phi. Bộ ngực cô kề sát phía sau lưng Diệp Lăng Phi, bị ép chặt. Cảm giác tê dại khi bị đè ép truyền vào trong lòng Vu Đình Đình. Mặt cô ửng đỏ, cảm giác như vành tai cũng nóng lên. Hai tay Diệp Lăng Phi nâng mông Vu Đình Đình lên, vừa đi lên theo đường nhỏ, vừa nói:

- Đình Đình, em gầy quá. Để anh đoán xem nhé, chắc không đến năm mươi kg?

Vu Đình Đình quả thật hơi gầy. Cô cao gần 1m7 nhưng thực tế chỉ nặng bốn bảy bốn tám kg. Với con gái, thể trọng và tuổi tác là hai điều bí mật. Vu Đình Đình tựa đầu lên trên vai Diệp Lăng Phi, trầm mặc không nói gì.

Diệp Lăng Phi cũng không đùa nữa, cõng Vu Đình Đình đi một lèo khoảng một trăm thước, tìm được một triền núi. Từ trên triền núi nhìn xuống phía dưới, có thể nhìn thấy phía dưới kia rừng cây rậm rạp và mặt cỏ màu xanh lục thật đã mắt.

Diệp Lăng Phi đặt Vu Đình Đình lên trên cỏ. Hắn cũng đặt mông ngồi xuống, hai tay gối sau đầu, nằm xuống, nhìn bầu trời xanh thẳm. Vu Đình Đình không nằm mà chỉ ngồi, hơi ngả người về phía Diệp Lăng Phi, ôn nhu nói:

- Diệp đại ca, anh chắc là mệt chết rồi. Em giúp anh đấm chân nhé.

Diệp Lăng Phi cũng không cảm thấy mệt mỏi lắm. Hắn hơi ngấc cái đầu lên, nhìn bộ dáng xinh đẹp trắng trẻo của Vu Đình Đình thì cười phá lên nói:

- Thế thì anh cũng không khách khí đâu.

Diệp Lăng Phi nâng đầu gối lên, hai chân tạo thành hình tam giác gấp khúc. Vu Đình Đình thật cẩn thận đấm hai chân Diệp Lăng Phi. Ánh mắt cô thỉnh thoảng vụng trộm nhìn về phía Diệp Lăng Phi, quan sát sắc thái và từ ngữ hắn nói, trong lòng thầm tính toán, nên khuyên Diệp Lăng Phi thế nào đây. Diệp Lăng Phi hít thở không khí trong lành, sự không vui lúc trước cũng tan thành mây khói. Vốn định tìm Vu Đình Đình tâm sự nỗi buồn bực trong lòng. Nhưng Vu Đình Đình cũng không cần nói chuyện, chỉ đơn giản ngồi bên cạnh hắn ở đây, hắn cũng đã cảm thấy trong lòng vui sướng rồi.

Diệp Lăng Phi tâm tình vui vẻ lên là tự nhiên sẽ nghĩ đến một vấn đề vẫn hoang mang trong lòng hắn. Hắn đưa tay vỗ vỗ lên eo Vu Đình Đình, cười nói:

- Đình Đình, anh có một chuyện muốn hỏi em. Em nhất thiết phải nói cho anh biết sự thực.

Mái tóc của Vu Đình Đình bị một luồng gió thổi làm bay lọn tóc lên trên mặt. Cô vuốt tóc vào tai, cười ngọt ngào nói:

- Diệp đại ca, em cam đoan không có nói dối anh đâu mà.

- Hôm đó sau khi anh say rượu, đã phát sinh ra chuyện gì?

Đôi mắt Diệp Lăng Phi quan sát biểu tình trên khuôn mặt Vu Đình Đình thật kỹ. Đêm hôm đó, sau khi Diệp Lăng Phi say rượu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì chỉ có Vu Đình Đình là rõ ràng nhất. Tuy rằng từ biểu hiện của Vu Đình Đình về tình hình lúc đó thì là đêm hôm đó chưa hề phát sinh cái gì cả. Nhưng Diệp Lăng Phi trong lòng luôn cảm giác và có một số chi tiết khả nghi lại nói cho hắn biết đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì đó.

Vu Đình Đình sớm không giặt, muộn không giặt, cố tình ngày hôm sau lại giặt ga giường. Đây là vấn đề khiến Diệp Lăng Phi nghĩ mãi không thông. Thêm một vấn đề nữa là biểu hiện ngày hôm đó của Vu Đình Đình. Diệp Lăng Phi cho là hắn khá hiểu Vu Đình Đình. Hôm sau mặc hắn nằm trong phòng đó là không phù hợp với tính cách của cô. Vu Đình Đình là một cô gái săn sóc, cẩn thận dịu dàng. Cô sẽ chăm sóc Diệp Lăng Phi khi hắn không tỉnh táo. Nhưng hôm đó, cô làm xong bữa sáng cho hắn rồi mà lại không thấy bóng người đâu.

Những chi tiết đó khiến cho trong lòng Diệp Lăng Phi đầy rẫy khả nghi. Mấy ngày nay không có thời gian gọi điện thoại hỏi Vu Đình Đình. Mà cho dù là có gọi, Diệp Lăng Phi cũng tin chắc là không hỏi ra được nguyên do. Chỉ có hôm nay, gặp tận mặt Vu Đình Đình, Diệp Lăng Phi mới muốn làm rõ nghi hoặc đó.

Vu Đình Đình hai má đỏ lên, biểu hiện vô tình đỏ mặt đó đã xác minh hoài nghi trong lòng Diệp Lăng Phi. Hai tay Vu Đình Đình ngừng lại, dường như trong nháy mắt suy nghĩ thác loạn, rồi rất nhanh cô lại làm bộ như không có chuyện gì, hai tay lại đấm chân cho Diệp Lăng Phi. Ánh mắt của cô không dám nhìn thẳng vào Diệp Lăng Phi mà tránh sang một bên, giọng nói uyển chuyển dễ nghe, dịu dàng nói:

- Không có việc gì. Chỉ là Diệp đại ca uống say, em phải mất bao nhiêu công sức mới đỡ được anh đến giường em ngủ thôi.

- Vậy em ngủ ở đâu?

Diệp Lăng Phi nhẹ giọng hỏi.

- Em... em ngủ ở phòng của Tần Ngọc.

Vu Đình Đình hơi ấp úng đáp.

- Sáng sớm hôm sau đó anh rời giường đã đến phòng Tần Ngọc thì chẳng thấy gì cả. Đến ga giường cũng không nhăn, chăn đệm của Tần Ngọc cũng không có dấu hiệu bị động đến. Thế thì giải thích thế nào đây?

Diệp Lăng Phi ngồi dậy, lấy tay kéo thân mình Vu Đình Đình lại gần cạnh mình, tay phải của hắn nâng cái cằm mềm mại của cô lên, để cho khuôn mặt đỏ bừng của cô đối diện với mặt hắn. Diệp Lăng Phi ánh mắt như mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt như dòng suối trong, như ngọc trong đá của Vu Đình Đình, ôn nhu nói:

- Đình Đình, em là một cô gái để lòng anh rung động. Anh nguyện ý tâm sự với em, hoàn toàn bởi vì là em khéo hiểu lòng người. Em ở trong lòng anh là một cô gái thuần khiết, không tì vết. Em không biết nói dối đâu. Mà vì sao lại nói dối anh? Anh hy vọng em sẽ thẳng thắn với anh.

Vu Đình Đình ngượng ngùng, khuôn mặt hồng nhuận như ráng chiều, cặp mắt trong suốt lóe lên cái nhìn thâm tình. Đôi môi mấp máy, sáng bóng lên như hạt trân châu.

Diệp Lăng Phi không nói gì thêm, chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt của Vu Đình Đình. Giờ phút này, trong tim hắn đã có đáp án. Có điều, hắn hy vọng Vu Đình Đình chính miệng nói ra những chuyện hắn đã làm đêm hôm đó.

Vu Đình Đình ngực phập phồng kịch liệt. Hai tay cô nắm chặt lại, môi mấp máy vài lần rồi rốt cuộc mới mở miệng, ôn nhu nói:

- Diệp đại ca, đó là chuyện em tình nguyện mà. Em chưa bao giờ hối hận cả. Buổi tối hôm đó em đã rất vui. Diệp đại ca, em cũng không tham vọng gì cả. Chỉ hi vọng Diệp đại ca cứ như bây giờ, có thể ở cùng em cùng một chỗ là em đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

- Em, cái con bé này, vì sao hôm sau lại không nói cho anh?

Diệp Lăng Phi ôm lấy Vu Đình Đình. Hắn ôm chặt lấy thân thể mềm mại tràn đầy hơi thở thiếu nữ kia, động tình hôn lên môi cô. Vu Đình Đình hai tay đang giữ chặt liền buông ra, chậm rãi ôm lên cổ hắn. Trong nội tâm, cô không biết là mình có nên làm như thế hay không, nhưng bản năng lại thúc đẩy cô, bản năng của một thiếu nữ mới yêu lần đầu khát khao ôm lấy người đàn ông mình thương yêu làm cô ôm chặt Diệp Lăng Phi.

Miệng của Vu Đình Đình bị đầu lưỡi Diệp Lăng Phi chiếm lĩnh, lưỡi cuốn lấy, dây dưa, cảm giác mê muội trong nháy mắt khiến cho đầu óc Đình Đình trống rỗng. Từ sau đêm cô trao cho Diệp Lăng Phi lần đầu tiên của mình, Vu Đình Đình luôn khao khát sẽ có thời khắc như thế này. Trong miệng cô toàn là mùi của Diệp Lăng Phi, thân thể cô thì bị hắn gắt gao ôm chặt.

Trong lòng Diệp Lăng Phi, Vu Đình Đình cảm giác được sự an toàn mà trước nay chưa từng có. Cô thích ngửi mùi hương thuốc lá nhàn nhạt pha trộn trong mùi nam tính của hắn, thích được hắn ôm, thích được hắn vuốt ve. Đối với cô, hành động nào của Diệp Lăng Phi cũng tràn đầy ma lực, làm cho cô không thể tự kiềm chế nổi. Khát vọng đó khiến cho Đình Đình hoàn toàn đánh mất chính mình khi đứng trước Diệp Lăng Phi. Không so đo danh lợi, không có mục đích gì cả, chỉ muốn làm cho người đàn ông mình yêu được khoái hoạt thôi.

Đối với Đình Đình, có thể làm cho Diệp Lăng Phi hạnh phúc chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của cô. Cô không nhớ rõ nội tâm của mình từ lúc nào đã bị Diệp Lăng Phi chiếm lĩnh. Cô không nhớ rõ mình đã yêu Diệp Lăng Phi từ lúc nào nữa, lại càng không nhớ rõ, vì sao mình lại có thể yêu đến điên cuồng được như thế.

Có lẽ là nỗi bi thương mà Diệp Lăng Phi vô tình bộc lộ đã chinh phục tâm hồn thiện lương của Vu Đình Đình. Vu Đình Đình không đành lòng nhìn thấy hắn bi thương. Buổi tối hôm đó, khi cô đỡ Diệp Lăng Phi đã say khướt lên giường mình, Diệp Lăng Phi vô thức giữ chặt bàn tay cô. Động tác này khiến cho Vu Đình Đình cả người mềm nhũn đi, vô lực, rơi vào lòng hắn. Nói rằng dục hỏa mạnh mẽ trong chút ý thức ít ỏi còn sót lại của Diệp Lăng Phi đã lôi kéo Vu Đình Đình phát sinh quan hệ thì chẳng bằng nói thẳng ra là Vu Đình Đình chủ động hiến thân.

Trái tim của Vu Đình Đình đã sớm thuộc về Diệp Lăng Phi. Từ khi ở Nam Trúc, nếu Diệp Lăng Phi muốn, cô đã có thể cho hắn lần đầu tiên của mình rồi.

Vu Đình Đình đồng thời lại lo lắng sẽ tạo thành một gánh nặng cho Diệp Lăng Phi. Cô biết hắn có vợ. Theo hiểu biết của cô về hắn, cô đoán được trong lòng Diệp Lăng Phi nhất định sẽ tự trách. Diệp Lăng Phi sẽ cho rằng đó là lỗi của hắn, vì hắn đã cưỡng ép cô phát sinh quan hệ.

Hoàn toàn là từ sự hiểu biết của cô về Diệp Lăng Phi, Vu Đình Đình mới nghĩ cố ý giấu giếm, không cho Diệp Lăng Phi biết chuyện này. Nhưng thật không ngờ, cuối cùng rốt cuộc cũng vẫn để cho Diệp Lăng Phi biết được.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #317