Chương 316: Mối Tình Đầu.


Trần Ngọc Đình vẫn luôn xuất hiện ở Tập đoàn Tân Á trong hình ảnh một người phụ nữ mạnh mẽ kiên cường. Thế cho nên rất nhiều nhân viên của Tân Á vụng trộm bàn tán rằng Trần Ngọc Đình là thiếu phụ lãnh diễm, không có tình cảm, chỉ biết mỗi công việc.

Rất nhiều nhân viên của Tập đoàn Tân Á biết Trần Ngọc Đình độc thân sống với một đứa con trai. Với tư sắc của cô, mặc dù không chói lóa như các cô thiếu nữ, nhưng lại có sự ý nhị của thiếu phụ, so với những thiếu nữ không rành chuyện trên giường thì Trần Ngọc Đình lại là một phụ nữ thành thục, trên giường lại có một vẻ quyến rũ khác.

Chưa cần nói tới một số người đàn ông trung niên, trong đó kể cả Tiễn Thường Nam và Tôn Hằng Viễn cũng thèm thuồng Trần Ngọc Đình, mà ngay cả một số thanh niên mới tốt nghiệp cũng khát vọng có thể có được cô. Ban đầu, Tiễn Thường Nam và Trần Ngọc Đình không phải mâu thuẫn như hiện tại. Tiễn Thường Nam từng ủng hộ công việc của Trần Ngọc Đình hết sức. Có điều sau này Tiễn Thường Nam liên tiếp ám chỉ lôi kéo Trần Ngọc Đình lên giường, nhưng cô cố tình không để ý tới lão, hơn nữa, thái độ cự tuyệt lại vô cùng cường ngạnh. Sau này, khi Trần Ngọc Đình đảm nhiệm vị trí Phó tổng, cũng bất đồng với Tiễn Thường Nam ở một số dự án cho nên quan hệ giữa hai người mới trở thành nước và lửa như hiện nay.

Về phần Tôn Hằng Viễn thì lại càng không cần phải nói ra. Trần Ngọc Đình hầu như không lần nào cho gã thể diện cả. Cho nên Tôn Hằng Viễn chỉ có thể bỏ dâm ý xuống, cũng không dám làm càn trước mặt Trần Ngọc Đình.

Nhân viên Tân Á chỉ chứng kiến sự kiên cường của Trần Ngọc Đình, nhưng không nhìn thấy sự yếu đuối chôn giấu trong lòng người phụ nữ như cô. Người đàn bà nào cũng yếu đuối, chỉ là có một số người thì thể hiện ra ngoài, được đàn ông cho rằng có vẻ nữ tính, sẽ thương hương tiếc ngọc. Nhưng Trần Ngọc Đình thì biểu hiện lại kiên cường, ngược lại lại khiến cho rất nhiều người đàn ông hiểu lầm rằng cô là loại phụ nữ mạnh mẽ không hề có nhược điểm.

Trần Ngọc Đình thân là phụ nữ. Sau khi chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô là Tiếu Hoành Vũ mất tích thì lớp vỏ người phụ nữ mạnh mẽ kiên cường của cô cũng bị trút xuống, chỉ còn là một người phụ nữ, là một người mẹ yếu đuối, giống như bao bà mẹ khác.

Sau khi Tiếu Hoành Vũ rời nhà trốn đi, Trần Ngọc Đình gần như là phát điên lên. Gọi điện thoại cho tất cả các bạn học của nó đều không ai gặp Tiếu Hoành Vũ cả. Hôm qua là cuối tuần, Trần Ngọc Đình vốn định đưa Tiếu Hoành Vũ đi mua laptop. Đây là cô đã đồng ý với con mình, cân nhắc thấy nó ngày thường thành thật, cho dù có mua laptop cũng không lên mạng chơi linh tinh. Hơn nữa, Tiếu Hoành Vũ học tiếng Anh cũng cần dùng máy tính thường xuyên. Vì thế, cô định tranh thủ dịp nghỉ phép, đưa con đi mua laptop.

Nhưng không ngờ rằng trong phòng Tiếu Hoành Vũ lại không có một bóng người. Trần Ngọc Đình cũng không nghĩ nhiều, lại tưởng rằng sáng sớm Tiếu Hoành Vũ đã có có hẹn với bạn học rồi đi chơi luôn. Kết quả, Trần Ngọc Đình đợi cho đến buổi tối cũng không thấy Tiếu Hoành Vũ về, lúc này thì cô thật sự bối rối rồi. Lại gọi điện khắp nơi, bạn học của nó cũng không biết nó đang ở đâu. Trần Ngọc Đình lại gọi điện cho mẹ mình, hỏi xem Tiểu Vũ có về nhà hay không, kết quả cũng giống nhau, Tiếu Hoành Vũ không ở đó.

Lúc này thì Trần Ngọc Đình hoàn toàn rối loạn, lái xe dọc theo con đường về nhà tìm tòi, mãi cho đến ba giờ sáng cũng không thấy Tiếu Hoành Vũ đâu. Trần Ngọc Đình lo lắng nếu con về nhà mà không thấy mình thì không biết có sợ hãi không, lại vội vàng lái xe về nhà. Kết quả lại làm cô thật thất vọng. Tiếu Hoành Vũ vẫn chưa trở về.

Trần Ngọc Đình tìm không thấy Tiếu Hoành Vũ, lại lo nó gặp chuyện không may. Cô sợ nó bị người ta bắt cóc, vì thế nên cứ ngồi ôm lấy cái điện thoại, không hề nhúc nhích, và giữ nguyên cái tư thế đó cho tới khi Diệp Lăng Phi đến.

Lúc này Trần Ngọc Đình không hề có chủ ý gì cả, hoàn toàn đại loạn. Lúc Diệp Lăng Phi vừa xuất hiện, cô giống như thấy người tâm phúc, nhào vào trong lòng hắn khóc rống lên, như giải tỏa tất cả những buồn bực trong tâm lý.

Thân hình thục nữ đầy đặn của Trần Ngọc Đình nhào vào trong lòng Diệp Lăng Phi, bộ ngực đẫy đà kề sát ngực hắn, tựa như hai vắt mì bị thân thể hắn ép lại thành một. Diệp Lăng Phi ôm lấy lưng Trần Ngọc Đình. Trần Ngọc Đình bộ dạng thục nữ khiến cho đàn ông không thể kháng cự nổi ấy giờ phút này trong lòng Diệp Lăng Phi lại không có chút dục hỏa nào. Hắn chỉ thương tiếc cô mà thôi.

Không đành lòng nhìn bộ dáng tiều tụy của Trần Ngọc Đình, Diệp Lăng Phi ngồi lên ghế, đặt cái mông sung mãn của Trần Ngọc Đình lên trên đùi hắn, một tay ôm lưng cô, một tay vuốt ve khuôn mặt ý nhị. Diệp Lăng Phi đưa tay lau khô nước mắt trên mặt Trần Ngọc Đình, an ủi:

- Chị Ngọc Đình, không có việc gì đâu, tin tôi đi, Bây giờ chị chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt. Chị xem mắt chị đầy vằn tơ máu rồi, nhất định là cả đêm hôm qua không ngủ.

- Tôi ngủ không được. Vừa nghĩ tới Tiểu Vũ, tôi không thể ngủ nổi. Tôi muốn ra ngoài tìm Tiểu Vũ, nhưng lại sợ nó gọi điện về. Tôi không dám rời khỏi cái điện thoại.

Trần Ngọc Đình nức nở, hai tay ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, không hề có chủ kiến gì, hỏi Diệp Lăng Phi bây giờ nên làm gì.

- Bây giờ chị nghe lời tôi, về phòng ngủ ngủ đi. Tôi cam đoan khi chị tỉnh lại có thể thấy Tiểu Vũ ở trước mặt chị.

Diệp Lăng Phi cũng kệ Trần Ngọc Đình có đồng ý hay không, ôm thân thể đầy đặn của cô đi thẳng đến phòng ngủ.

Diệp Lăng Phi ôm Trần Ngọc Đình đi vào phòng ngủ. Trong phòng tràn ngập mùi hương nhàn nhạt, trên giường rộng rãi, chăn đệm được sắp xếp gọn gàng. Bài trí trong phòng ngủ cũng rất thú vị. Gần bên cửa sổ là một cái bàn gỗ lim, bên trên có một bể cá, có ba con cá vàng đang tung tăng bơi qua bơi lại. Bên cạnh bể cá có một bộ đồ uống trà màu tử sa. Diệp Lăng Phi cũng không ngờ là Trần Ngọc Đình lại thích uống trà. Bộ trà cụ tử sa đáng chú ý này tuyệt không phải dùng để bài trí.

Diệp Lăng Phi cũng không nhìn kỹ. Hắn đặt Trần Ngọc Đình lên giường, bỏ dép cô ra. Trên chân cô còn đang đi đôi tất chân màu đen, chân trơn mềm bị bó chặt trong đôi tất. Diệp Lăng Phi cũng không nghĩ nhiều, chậm rãi cởi bỏ tất chân cho cô.

- Chị Ngọc Đình, chị ngủ một lúc đi. Nhìn chị tiều tụy thế này, tôi sẽ giúp chị đi tìm Tiểu Vũ.

Diệp Lăng Phi kéo cái mền lên, đắp lên trên người Trần Ngọc Đình. Nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô mà đau lòng vuốt ve, dịu dàng an ủi.

Trần Ngọc Đình một đêm không ngủ đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, chỉ là vì lo lắng Tiểu Vũ sẽ gọi điện về nhà nên mới cố gắng tinh thần ngồi lại bên điện thoại. Giờ vừa nằm đã lịm đi trên giường, hai mí mắt như díp chặt vào nhau, trong lòng thì tự nhắc nhở mình là đừng nhắm mắt lại, nhưng rốt cuộc lại không mở được ra.

Diệp Lăng Phi vuốt ve khuôn mặt cô, dịu dàng an ủi. Chẳng bao lâu Trần Ngọc Đình dần dần tiến vào mộng đẹp.

Diệp Lăng Phi lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ của Trần Ngọc Đình, thuận tay đóng cửa phòng lại. Hắn ra ngồi trên ghế ở phòng khách, suy nghĩ xem Tiếu Hoành Vũ sẽ đi đâu. Chắc chắn là Tiếu Hoành Vũ dỗi mới bỏ nhà trốn đi, thế tất trên người sẽ không mang nhiều tiền. Nếu Tiếu Hoành Vũ không đi tìm bạn học thì cả đêm nó có thể đi đâu?

Diệp Lăng Phi nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên nhớ tới Kỷ Tuyết. Kỷ Tuyết dường như trước giờ quan hệ với Tiếu Hoành Vũ không tồi. Lần đó ở KTV, chính là cô bé Kỷ Tuyết này mang Tiếu Hoành Vũ đi. Tiếu Hoành Vũ nhất định qua lại rất thân với Kỷ Tuyết. Nếu thật thế, nói không chừng Kỷ Tuyết sẽ biết lúc này Tiếu Hoành Vũ đang ở đâu.

Trong điện thoại, giọng nói của Kỷ Tuyết cũng yếu đuối vô lực. Thấy Diệp Lăng Phi hỏi mình Tiếu Hoành Vũ đang ở đâu, Kỷ Tuyết như gặp đại cứu tinh, kêu lên:

- Diệp đại ca, mau tới cứu em đi. Em với thằng ranh này đều đang ở quán Inte cả đêm rồi. Đến giờ nó còn không chịu đi. Em cũng không biết nó làm sao nữa. Em thề em chưa bao giờ câu dẫn nó. Cầu anh cứu em với!

Diệp Lăng Phi không nói với Trần Ngọc Đình về việc hắn đã tìm được Tiếu Hoành Vũ. Thấy Trần Ngọc Đình mới ngủ không lâu, hắn không đành lòng quấy rầy, khóa trái cửa chống trộm lại rồi lập tức lái xe tới quán Inte mà Kỷ Tuyết bảo.

Vừa đi vào trong quán Inte, Diệp Lăng Phi đã bị hoàn cảnh bên trong làm cho phải nhíu mày. Đừng nói đến ánh sáng mờ mịt trong quán, riêng mùi khói dày đặc làm cay mắt và cả mùi hôi thối cũng đủ khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy đau đầu. Tới trước một cái máy tính ở gần cửa, một gã thanh niên chừng hai mươi tuổi, tay trần, cởi giày để cả chân trần lên trên bàn máy tính, mùi hôi thối là từ chân gã phát ra. Ngay bên cạnh gã này, một gã thanh niên khác cầm một cái bánh bao trong tay, đang gặm liên tục. Diệp Lăng Phi thấy mà buồn nôn.

Hắn không đứng lại đó mà đi thẳng vào mấy cái máy tính đặt ở tận trong cùng. Kỷ Tuyết đã báo cho Diệp Lăng Phi biết là cô đang ngồi với Tiếu Hoành Vũ ở đâu. Đến khi Diệp Lăng Phi đi vào tận cái máy tính trong cùng, quả nhiên mới thấy Kỷ Tuyết và Tiếu Hoành Vũ ngồi trơ trọi trước hai cái máy tính. Tiếu Hoành Vũ liên tiếp ấn chuột, tuy rằng sắc mặt vàng như nến, nhưng tinh thần lại sung mãn, say sưa trong trò chơi. Bên cạnh nó, Kỷ Tuyết vứt áo khoác trên tay ghế, chỉ mặc một cái áo lông màu đen, ngáp, tựa vào ghế nhìn lên màn hình máy tính.

Diệp Lăng Phi trực tiếp đi qua, cho đến lúc đi đến cạnh Tiếu Hoành Vũ, mà nó đang đeo tai nghe cũng không phát hiện ra Diệp Lăng Phi đến. Ngược lại, Kỷ Tuyết đã thấy, vội vàng đứng dậy. Vừa định chào hỏi lại thấy Diệp Lăng Phi sắc mặt âm trầm, Kỷ Tuyết rất biết điều lui qua một bên.

Diệp Lăng Phi tay phải khoác lên trên vai Tiếu Hoành Vũ đang mặc quần áo thể thao. Hắn cũng không nói gì. Mãi cho đến lúc Tiếu Hoành Vũ cảm thấy lạ, cởi tai nghe ra, quay đầu lại nhìn thấy Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi mới cười lạnh nói:

- Chơi vui vẻ nhỉ!

Tiếu Hoành Vũ cũng không thèm để Diệp Lăng Phi vào mắt. Nó lạnh lùng quay đầu lại máy tính, đang định thao tác con trỏ chuột để đánh chết quái thú trong game, thì mặt đã bị Diệp Lăng Phi hung hăng táng cho một quả. Lập tức, cả thân người nó bị ngã nhào nghiêng đi.

Tiếu Hoành Vũ trước kia là một đứa bé rất nghe lời. Có điều sau khi đi chơi với Kỷ Tuyết, tính cách cũng có biến hóa. Trần Ngọc Đình quá bận rộn công việc, sơ sẩy quản giáo con mình, làm sao lại ngờ được là đứa con ngoan ngoãn vẫn thật biết điều đã thay đổi rồi.

- Mịe......!

Tiếu Hoành Vũ theo bản năng vừa mới buột ra một câu chửi, đã bị Diệp Lăng Phi một cước đạp tới. Diệp Lăng Phi đó là còn hạ thủ lưu tình rồi. Nếu không phải nể tình Trần Ngọc Đình, một cước này của hắn ít nhất cũng làm cho Tiếu Hoành Vũ nửa ngày không dậy nổi. Mặc dù thế, Tiếu Hoành Vũ vẫn bị Diệp Lăng Phi đá cho ngã lăn ra trên đất.

- Mày chửi một câu nữa thử xem, hôm nay tao sẽ phế mày ngay ở đây. Thằng ôn con chết tiệt kia, học gì không học lại học người ta chửi người. Tao đứng ở đây đấy, mày thử chửi thêm một từ nữa cho tao nghe xem.

Diệp Lăng Phi cũng không biết làm sao lại nổi khùng lên đến mức này nữa. Tay phải chỉ vào đầu Tiếu Hoành Vũ mắng to. Tiếng nói của hắn rất to, mọi người bên trong quán Inte đều nhìn xô lại phía này. Diệp Lăng Phi quay đầu nhìn những người đang lên mạng, quát:

- Các ngươi xem cái rắm! Lão tử bây giờ tâm tình khó chịu. Các ngươi lại dám nhìn một cái, ta sẽ móc mắt ra.

Thấy Diệp Lăng Phi tư thế rất dọa người, những người này vội vàng chuyển mắt qua chỗ khác, chỉ có hai gã thanh niên để tay trần ngồi đối diện nghe thấy Diệp Lăng Phi bảo vậy thì bật dậy. Một gã cầm cái chai bia đặt ở trước bàn máy tính lên, nhằm trán Diệp Lăng Phi ném tới, miệng mắng:

- Mày ra vẻ cái gì mà ra vẻ. Tao còn chưa nói mà mày lại dám nói à.

Trong quán Inte, đủ loại người đều có, hai gã thanh niên này xem ra chỉ chừng gần hai mươi tuổi, nhưng vừa thấy bộ dáng cũng không phải là kẻ hiền lành lương thiện gì.

Chai bia kia không đánh trúng Diệp Lăng Phi, mà đập vào tường thật mạnh, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

- Kỷ Tuyết, nâng thằng ôn này dậy, đi theo anh.

Diệp Lăng Phi đơn giản nói một câu với Kỷ Tuyết bên cạnh, quay người lại, đi thẳng về phía hai gã thanh niên kia. Hai gã thanh niên kia mỗi người cầm một cái ghế, hùng hổ chạy đến. Còn không đợi cho hai gã vung ghế dựa lên được, Diệp Lăng Phi đã tung hai trợ thủ đắc lực là hai nắm tay, mỗi người một quyền, nhanh như chớp giật. Hai gã này răng cửa đều bị Diệp Lăng Phi đánh gãy, miệng há hốc ra, răng nanh xen máu tươi phun ra ầm ầm.

Thế vẫn chưa hết, Diệp Lăng Phi thuận tay cầm lên một cái ghế trước bàn máy tính, ném vào đầu hai gã trẻ tuổi. Một phát hạ xuống, hai người đều bị ném cho ngã trên mặt đất. Diệp Lăng Phi vừa rồi đầy bụng tức giận, vì Trần Ngọc Đình mà không thể phát tiết lên Tiếu Hoành Vũ được, giờ lại có hai gã này tự dâng người lên. Hắn đã thấy hai gã ấy ngã lăn ra đất, co rút cả người lại rồi nhưng vẫn vác ghế nện xuống, vẫn đánh cho hai gã lăn lộn trên mặt đất kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ.

Diệp Lăng Phi không thèm để ý, cứ nện xuống. Cái ghế dựa bị nện cho vỡ rời cả chân ra. Lúc này, hắn mới vứt cái ghế gãy có xen lẫn vết máu sang một bên, hung hăng đạp chân nói với hai gã kia:

- Hai thằng khốn kiếp kia, chúng mày là con cái nhà ai? Bố mẹ chúng mày đang làm gì? Không phục thì gọi bố mẹ chúng mày đến đây, tao thu thập hết. Nuôi con cũng không biết dạy, học người ta ra vẻ trâu bò, cũng không xem mình có khả năng đó hay không. Nhìn bộ dạng chúng mày cũng là loại giang hồ nhỉ, có đồng bọn không? Gọi hết đến đây. Hôm nay tao tâm tình khó chịu, tốt nhất là gọi nhiều người đến một chút, để tao đánh cho thỏa thích.

Diệp Lăng Phi nói rồi nhấc chân đạp cho một gã kia một cước, quát:

- Nói chuyện. Đã chết chưa? Chết rồi cũng phải tắt thở cho tao. Đừng có thở nữa.

Hai gã ranh kia nằm trên mặt đất giả chết. Diệp Lăng Phi tự tìm quản lý quán Inte này. Tên quản lý quán sớm đã bị dọa nhũn cả ra, run run rẩy rẩy đi tới.

- Đây là tiền bồi thường cho quán Inte của các người. Còn lại là tiền cho hai thằng ranh này. Nếu chúng nó không chết thì đưa bọn nó tới bệnh viện. Nếu chết thì giúp tao mua hai cái quan tài cho chúng nó.

Diệp Lăng Phi lấy ra một xếp tiền mặt, ít nhất cũng phải bảy tám ngàn đồng, giao cho tên quản lý quán Inte kia. Thấy tên quản lý run run không dám nhận, hắn nện tiền vào tay gã, chỉ vào Tiếu Hoành Vũ, nói:

- Về sau không được cho thằng ôn con kia vào đây. Nếu để cho tao biết chúng mày cho nó vào thì nằm trên mặt đất là mày đấy. Nhớ kỹ những lời này cho lão tử.

Diệp Lăng Phi nói xong, cũng không quan tâm xem tên quản lý quán Inte này có hiểu ý tứ của mình hay không, xoay người lại bước thẳng ra ngoài. Tiếu Hoành Vũ bị sợ đến trắng mắt, run run đi theo Diệp Lăng Phi ra ngoài. Chỉ có Kỷ Tuyết kia hiện lên vẻ mặt hưng phấn, không kìm nổi nói:

- Quá xuất sắc!

Bên ngoài quán Inte, Diệp Lăng Phi đứng dựa lưng vào thân xe Audi, châm một điếu thuốc, chất vấn:

- Thằng ôn con kia, mày rốt cuộc là làm sao lại thế này? Có biết là mẹ mày sắp phát điên lên rồi không? Mày thì tốt rồi, lại còn ở đây chơi game. Có phải là đầu mày ngập nước phải không?

Tiếu Hoành Vũ vừa rồi bị tình cảnh đẫm máu làm cho sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cả người run run, ấp a ấp úng nói:

- Cháu... cháu.... cháu không muốn về nhà.

- Vì sao?

Diệp Lăng Phi lúc này cơn tức đã tiêu tan hơn phân nửa, trong lòng tính toán nếu mình cứ tiếp tục làm cho Tiếu Hoành Vũ sợ hãi thì cũng phiền. Nói thế nào thì Tiếu Hoành Vũ chẳng qua cũng mới mười sáu mười bảy tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ. Giọng nói của hắn hơi dịu lại, cố gắng hết sức để làm cho Tiếu Hoành Vũ nghe rồi mà không phải sợ hãi quá đáng.

- Cháu... cháu .... cháu với mẹ....

Kiểu nói ấp a ấp úng của Tiếu Hoành Vũ làm Diệp Lăng Phi phiền lòng, không nhịn nổi quát tướng lên:

- Làm gì mà cứ ấp a ấp úng mãi thế? Có chuyện gì nói hết một lèo ra xem nào.

Bị Diệp Lăng Phi dọa cho một phát như thế, Tiếu Hoành Vũ cả người khẽ run rẩy, một lèo nói ra nguyên do sự tình.

Hóa ra là buổi tối hôm đó sau khi bị mẹ mắng, rạng sáng hôm sau Tiếu Hoành Vũ liền rời nhà đi. Trước hết nó gọi điện thoại cho Kỷ Tuyết, muốn hẹn Kỷ Tuyết ra ngoài. Nhưng mà không ngờ hôm đó Kỷ Tuyết lại bị bạn kéo đi uống rượu từ đêm hôm trước nên vẫn chưa tỉnh lại. Mãi cho đến buổi chiều, Tiếu Hoành Vũ lại gọi điện thì Kỷ Tuyết mới rời khỏi giường.

Kỷ Tuyết từ trong điện thoại thấy giọng nói của Tiếu Hoành Vũ không ổn, nói thế nào thì hiện giờ nó cũng là đàn em của cô ta. Tuy rằng còn lớn hơn Kỷ Tuyết một tuổi, nhưng cô ta gọi đến gọi đi mà Tiếu Hoành Vũ cũng rất là nghe lời, tựa như osin độc quyền của cô vậy. Kỷ Tuyết lo lắng cho Tiếu Hoành Vũ, không thể không đồng ý đi ra ngoài chơi với nó.

Trên người hai đứa không có bao nhiêu tiền, Kỷ Tuyết bình thường ra ngoài đều mang rất ít tiền. Dù sao có rất nhiều nam sinh mời cô bé, cô tự nhiên không cần lo lắng chuyện tiền nong. Tiếu Hoành Vũ vừa mới dỗi với Trần Ngọc Đình, bỏ nhà đi, trên người không mang theo bao nhiêu tiền, giữa trưa lại ăn một bữa cơm nên trên người lại càng ít tiền hơn.

Như thế muốn đi xem phim cũng không được, Tiếu Hoành Vũ liền đề nghị cùng Kỷ Tuyết đi quán Inte đêm chơi. Kỷ Tuyết căn bản không muốn đi qua đêm, nhưng không từ chối được thỉnh cầu của ku cậu, đành phải đáp ứng.

Sáng hôm nay, vốn Kỷ Tuyết nghĩ định về nhà, nhưng Tiếu Hoành Vũ lại không có ý như thế. Kỷ Tuyết luôn cảm thấy thằng nhóc này trong lòng có chuyện, rất lo lắng nếu mình rời đi rồi thì liệu nó có làm ra chuyện gì ngu ngốc không, cho nên cũng không dám đi.

Nghe xong Tiếu Hoành Vũ kể, Diệp Lăng Phi cau mày, nhìn chằm chằm hỏi nó:

- Mẹ mày làm sao phải chửi? Trừ khi mày làm chuyện gì sai.

- Cháu không có!

Tiếu Hoành Vũ ngẩng đầu lên, đúng lý hợp tình nói:

- Cháu không cho là cháu sai. Chỉ là cháu thích Kỷ Tuyết, chẳng lẽ thế cũng sai? Vì cái gì cháu không thể yêu được?

- Mày.... mày thích con bé kia?

Diệp Lăng Phi đầu tiên là khiếp sợ, sau đó lại cười ha hả. Kỷ Tuyết thì cũng không ngờ là Tiếu Hoành Vũ lại nói là thích mình. Cô bé cũng ngẩn người ra, rồi lập tức cười khanh khách nói:

- Tiếu Hoành Vũ, cậu không phải là đang nói đùa đấy chứ?

- Anh không có nói giỡn với em. Chính là anh thích em.

Tiếu Hoành Vũ bộ dạng như bằng bất cứ giá nào, nhìn thẳng vào mặt Kỷ Tuyết, từng từ từng chữ một nói:

- Tiếu Hoành Vũ thích Kỷ Tuyết, cả đời đều thích.

Những lời này của Tiếu Hoành Vũ vào tai Diệp Lăng Phi thì giống như lời của đứa trẻ con nói với ông nội. Cậu bé con sẽ nói với cô bé là tớ muốn lấy cậu, nhưng bao nhiêu năm sau, chỉ sợ là trò đùa của tất cả các bé trai, kể cả cô bé cũng không thể nhớ rõ bộ dạng đối phương thế nào. Trước khi dấn thân vào đời, tất cả hứa hẹn đều chỉ là nói suông. Sở thích và cuộc sống cũng không phải là đều như nhau, chỉ có tình yêu mà không có bánh mỳ thì cũng không sống được.

Hiểu rõ Kỷ Tuyết, Diệp Lăng Phi cũng không cho là cô bé này có thể thích Tiếu Hoành Vũ. Kỷ Tuyết từng có tiếp xúc thân mật với Diệp Lăng Phi. Từ điểm đó có thể nhìn ra cô bé Kỷ Tuyết này thích đàn ông cường thế. Gia đình giáo dục khiến cho Kỷ Tuyết có nhân sinh quan rất thực dụng và ham lợi. Đừng nhìn Kỷ Tuyết chỉ mới mười sáu tuổi, thực ra trong lòng cô đã rất thành thục, đã sớm định vị cuộc sống tương lai cho mình. Cho dù không thể gả cho kẻ có tiền, cũng muốn trở thành một phụ nữ có tiền.

Hoàn toàn xuất phát từ hiểu biết đối với Kỷ Tuyết, Diệp Lăng Phi mới có cảm giác những lời này của Tiếu Hoành Vũ là cực kỳ buồn cười. Tiếu Hoành Vũ đang ở thời kỳ trưởng thành, có cảm giác đặc thù với con gái. Hơn nữa, Tiếu Hoành Vũ lại cùng Kỷ Tuyết hay đi với nhau. Bình tĩnh mà xem xét, bộ dạng hiện tại của Kỷ Tuyết đã rất hấp dẫn đàn ông. Vừa mới dậy thì, cái mông vừa đầy đặn cùng với đôi chân dài mảnh mảnh thẳng tắp, bấy nhiêu đó cũng đủ khiến cho một cậu bé mới có mối tình đầu mê muội. Nhưng như thế cũng không có nghĩa là Tiếu Hoành Vũ có thể vì chuyện này mà khắc khẩu với Trần Ngọc Đình. Bởi vì Diệp Lăng Phi cũng thấy Kỷ Tuyết căn bản là sẽ không cho Tiếu Hoành Vũ một cơ hội nào cả. Tiếu Hoành Vũ chỉ là tự mình tình nguyện mà thôi.

Nụ cười này của hắn làm cho Tiếu Hoành Vũ khiếp đảm, không dám nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Kỷ Tuyết nữa, cúi đầu, không dám nói gì.

Diệp Lăng Phi nhét Tiếu Hoành Vũ vào bên trong xe, vốn định để cho Kỷ Tuyết cùng ngồi bên người Tiếu Hoành Vũ, nhưng không ngờ là Kỷ Tuyết chạy đến ghế trên ngồi. Diệp Lăng Phi cũng không ép Kỷ Tuyết phải ngồi ở ghế sau. Hắn lái xe đưa Tiếu Hoành Vũ về nhà.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #316