Chương 312: Thủ Đoạn Quá Hèn Hạ


Két.

Cửa phòng được mở ra, Diệp Lăng Phi lắc lư đi ra bên ngoài.

- Hô cái gì mà hô, đây không phải là nhà của bọn mày, làm như vậy không phải đã làm phiền người khác nghỉ ngơi sao?

Diệp Lăng Phi mang theo dép lê trong chân, đôi môi ngậm một điếu thuốc, tỏ ra một vẻ nhàn nhã đứng trước mặt những nam nhân này.

Ba nam nhân này hoàn toàn không ngờ có người xuất hiện ở đây, bằng không thì bọn họ đã sớm chế trụ rồi.

Nam nhân đầu bóng dẫn đầu tiên tới, không nói một câu vung con dao găm đâm về phía Diệp Lăng Phi.

- Tiểu tử lúc tao cầm dao mày còn đang bú sữa mẹ đó.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy thanh chủy thủ đâm tới thì khóe môi khẽ nhếch lên, sau đó đạp một cái vào hạ bộ của hắn.

Hạ bộ chính là chỗ yếu ớt nhất của nam nhân, nam nhân này bị một cái thì đau đến bất tỉnh.

Diệp Lăng Phi nhìn tên tiểu tử này dưới chân, khẽ xoa xoa vai của hắn rồi kỳ quái nói:

- Tên tiểu tử này thật không lịch sự, ta chưa bắt đầu đánh mà đã ngã xuống rồi. Sau đó Diệp Lăng Phi còn đạp thêm mấy cái vào hạ bộ của nam nhân này rồi nói:

- Cái này thì ta yên tâm từ nay về sau mày không có cách nào làm nam nhân rồi.

Bờ môi của hai nam nhân kia run rẩy, bọn họ không tự chủ được mà che hạ bộ lại.

Không chỉ có hai người này mà Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh cũng mở to mắt ra nhìn, hai người bọn họ rất sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy bọn họ khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện thì trong lòng bỗng có một sự hy vọng, tựa như là ánh đèn trong bóng đêm vậy.

Khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi lơ đãng đạp nam nhân kia, bọn họ đều không dám nhìn, tuy nói là Trịnh Khả Nhạc đã học qua võ công phòng thân, trong đó cũng có một chiêu đạp vào hạ bộ, chiêu này vô cùng độc ác, thực sự là muốn lấy mạng người.

Hai người đàn ông còn lại thấy vậy thì ngây ngốc, bọn họ nhìn thấy Diệp Lăng Phi ngoan độc như vậy thì trong lòng vô cùng sợ hãi. Cả hai liếc nhìn nhau, sau đó mỗi người rút ra một con dao găm, tính toán rằng tiến lên hù Diệp Lăng Phi về sau sau đó sẽ cướp đường mà chạy.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy hai người kia cầm con dao găm tới thì chỉ cười lạnh, hắn bước lên một bước khóe môi nở ra một nụ cười. Nụ cười này của Diệp Lăng Phi khiến cho hai kẻ kia sợ đến mức không còn tâm trí hù dọa hắn nữa. Bọn chúng chạy về phía cửa. Bỗng nhiên, Diệp Lăng Phi bay lên, đá vào một trong hai người, người này sau đó bị đâm vào tường.

Còn một người chạy đến cửa trống trộm, cố gắng mở cánh cửa đó ra nhưng không được. Diệp Lăng Phi tiến tới cất tiếng nói:

- Huynh đệ, có muốn ta giúp hay không?

Nam nhân kia thấy vậy thì khẽ run rẩy, hắn quay đầu dựa lưng vào, nắm chặt con dao găm, môi run rẩy nói:

- Mày… mày đừng tới đây, tao vừa mới được thả ra, tao sẽ giết mày.

Diệp Lăng Phi lùi về phía sau một bước rồi cười nói:

- Huynh đệ ta biết rõ mày giết người đã không ít, tao rất sợ mày đó, tao chỉ muốn mở cửa giúp mày mà thôi. Chỉ là mày phải suy nghĩ, ba người bọn mày đến đây, một người chạy thoát thì thật không có nghĩa khí huynh đệ. Như vậy đi, tao mở cửa phòng sau đó ném mày từ trên lầu bảy xuống, nếu như mày có vận khí tốt thì không chết, đưa đến bệnh viện vẫn còn sống.

Nam nhân kia nghe thấy lời nói này của Diệp Lăng Phi thì leng keng hai tiếng, con dao găm trên tay hắn đã rớt xuống sàn, hắn cầu khẩn nói:

- Huynh đệ, bỏ qua cho em đi, muốn em làm gì cũng được.

- Ai dai, mày làm sao vậy, tao vẫn còn chưa nói gì sao đã quỳ xuống, con người của tao yếu mềm lắm. Dù sao ta cũng không truy cứu chuyện này, thấy mỹ nữ như vậy, ai mà không hứng lên chứ.

Diệp Lăng Phi đi đến bên cạnh lấy một khúc gỗ, khúc gỗ này chính là do Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc đề phòng kẻ trộm.

Diệp Lăng Phi cầm khúc gỗ trong tay cười ha hả:

- Mày làm gì mà sợ hãi như vậy? Tao không ném mày xuống lầu, còn không cảm ơn tao.

Nam nhân kia tin là thật, liên tục van xin Diệp Lăng Phi.

- Cám ơn, cám ơn.

Nam nhân này vừa nói hai tiếng cám ơn xong vừa ngẩng đầu lên thì đã bị Diệp Lăng Phi đánh một gậy, cây gỗ đứt thành hai đoạn, mà hắn cũng bất tỉnh.

- Cây gậy này thật là cũng không rắn chắc cho lắm, đánh một cái là đã gãy rồi.

Diệp Lăng Phi nói xong liền quăng khúc gỗ xuống đất. Diệp Lăng Phi cầm lấy nửa cây gậy đi đến gần Trịnh Khả Nhạc, cười xấu xa nói:

- Hai vị mỹ nữ, ta cứu các cô, các cô có muốn lấy thân báp đáp không, nếu vậy thì tốt rồi.

Từ Oánh cùng với Trịnh Khả Nhạc hơn nửa ngày sau mới hồi phục tinh thần lại. Hai người không hẹn mà đều đỏ ửng cả khuôn mặt lên. Trịnh Khả Nhạc không còn vẻ cao ngạo như trước kia nữa. Nàng cúi đầu xuống bờ môi khẽ mấp máy:

- Giám đốc Diệp, anh luôn không đứng đắn.

- Ha ha, dù sao thanh danh của tôi bên ngoài cũng đã xấu lắm rồi.

Diệp Lăng Phi mang theo dép lê khom người kéo ba tên kia đi tới phòng khách, rồi goi Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc đến nói:

- Hai người các cô tìm một chậu nước đến đây, còn nữa đem máy điều hòa khiến cho căn phòng càng lạnh càng tốt.

Từ Oánh cùng với Trịnh Khả Nhạc hai người không biết rốt cuộc Diệp Lăng Phi định làm gì, nhưng vẫn theo sự phân phó của hắn. Sau đó Từ Oánh đi vào trong phòng vệ sinh, mà Trịnh Khả Nhạc thì điều chỉnh máy điều hòa xuống còn mười sáu độ, nhiệt độ thấp nhất.

Diệp Lăng Phi nói Từ Oánh mở cửa sổ ra sau đó hắn cười ha hả nói:

- Hai người các cô đã từng nhìn thấy nam nhân không mặc quần áo chưa? Hôm nay tôi cho các cô xem.

Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc đều đỏ bừng cả khuôn mặt. Diệp Lăng Phi nhìn thấy hai người như vậy thì cũng không định tiếp tục trêu chọc nữa mà trở về phòng ngủ. Còn hắn ở lại phòng khách cởi hết quần áo ra, về phần nam nhân bị phế kia, Diệp Lăng Phi cũng lười biếng tra tấn. Dù sao những người này không tra tấn bọn họ cũng sống không bằng chết.

Diệp Lăng Phi lấy từ trong túi những người này ra thì thấy có băng dính và dây thừng, còn có một cái máy ảnh kỹ thuật số nữa. Băng dính thì dùng để bịt mồm, dây thừng dùng để trói, còn máy ảnh để làm gì? Diệp Lăng Phi suy tư một chút rồi minh bạch, máy ảnh kỹ thuật số này xem ra chính là để chụp ảnh nude của Trịnh Khả Nhạc, nhưng nam nhâ này, tính rằng sau khi làm xong còn chụp ảnh lại để uy hiếp.

Diệp Lăng Phi lợi dụng sợi dây thừng cùng với băng dán buộc chặt hai nam nhân này lại. Sau đó mang bọn họ tới phòng đông lạnh, còn Diệp Lăng Phi thì vào trong phòng ngủ.

Lúc này ở trong phòng Từ Oánh, Từ Oánh và Trịnh Khả Hân vẫn còn sợ hãi. Diệp Lăng Phi tiến lên trước, khuôn mặt của hai người đều hồng nhuận, đây chính là tư vị anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nữ đang ở trong cảnh tuyệt vọng đột nhiên có một người đàn ông đến cứu, mang đến hy vọng cho các nàng, thì nửa cảm kích, nửa lại cảm thấy tín nhiệm người này.

Bây giờ, Trịnh Khả Nhạc cùng với Từ Oánh hai người trông thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện thì bọn họ không hề có cảm giác sợ hãi.

- Các cô nghỉ ngơi, tôi sau khi sửa chữa xong còn muốn ăn cơm.

Diệp Lăng Phi ngồi trước bàn máy tính, tiếp tục sửa chữa. Trịnh Khả Nhạc thấp giọng nói với Từ Oánh:

- Oánh Oánh, cậu hỏi ba người ngoài kia giờ sao rồi?

Trịnh Khả Nhạc vừa nói những lời này xong, Diệp Lăng Phi đã cười to:

- Các cô không cần phải lo lắng, chờ cho tôi sửa chữa máy tính xong, tôi sẽ ra phòng khách.

Ước chừng khoảng hơn hai mươi phút, Diệp Lăng Phi đã sửa xongn máy tính, sau đó hắn đi ra ngoài phòng khách. Trongn phòng khách hiện nay đã rất lạnh, Diệp Lăng Phi cầmlấyấy chậu nước, dội lên toàn thân của hai tên gia hỏa kia, khiến cho bọn chúng phải run rẩy.

Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy hai tên đó tỉnh lại thì lại lấy thêm một chậu nước lạnh rồi mới lấy nước đá ở trong tủ, đặt ở hạ thân hai bọn chúng.

Diệp Lăng Phi duỗi đầu ngón tay ra, hướng về phía hai nam nhâ nói:

- Bọn ta muốn hỏi chúng mày một vài vấn đề, nhưng lại sợ chúng mày không chịu phối hợp, cho nên trước hết hãy cho chúng mày hưởng thụ một chút rồi sẽ nói sau.

Diệp Lăng Phi nói xong đem chậu nước lạnh đổ xuống vết máu nơi hạ thân hai người, khiến cho thân thể của bọn chúng phải run rẩy. Chiêu này của Diệp Lăng Phi vô cùng ghê gớm khiến cho hai nam nhân kia vô cungfk hó chịu.

Nhanh chóng sau đó, hạ thân của hai người vẫn chưa thể có tri giác trở lại. Mỗi khi Diệp Lăng Phi dội nước lạnh là thân thể của hai người lại không ngừng run rẩy.

Diệp Lăng Phi càng phun nước lạnh vào ngực của hai người càng khiến cho bọn hắn không ngừng cảm thấy run rẩy, cả da thịt cũng chuyển sang màu đỏ tím.

Chậu nước lạnh lúc này đã dội hết toàn thân hai người ngập chìm trong đó.

Diệp Lăng Phi lúc này mới cởi băng dính trên môi của hai người, cười ha hả nói:

- Thế nào, hưởng thụ đã không? Có muốn một lần nữa không?

Nam nhân kia cũng cảm thấy mình sống không bằng chết, hắn vội vàng run rẩy nói:

- Không, không anh hỏi gì tôi sẽ nói ra toàn bộ.

- Ừ, như vậy mới đúng.

Diệp Lăng Phi cười ha hả hỏi:

- Các ngươi nói đi, ai phái các ngươi tới đây làm gì?

- Bọn em nhận được tiền của người ta tới đây giáo huấn hai người đàn bà. Đối phương yêu cầu chúng em chụp ảnh nude của hai người này.

- Mẹ kiếp, đối phương của chúng mày thật là ác độc, loại thủ đoạn hèn hạ này cũng có thể làm được. Mà bọn mày lá gan cũng lớn, giữa thanh thiên bạch nhật mà cũng làm được.

Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:

- Bọn mày thật không biết trời cao đất rộng, chết cũng không biết chết thế nào. Tao hỏi bọn mày, ai muốn bọn mày làm như vậy?

- Em có quen biết một ông chủ họ Lục, tên là Lục Tiểu Dương, em đã từng giúp y một chuyện cho nến y đã tìm tới chỗ em, nói rằng sau khi hoàn thành chuyện này sẽ cho em hai vạn.

Trịnh Khả Nhạc nghe thấy những lời này thì hai tay nắm chặt lại trên khuôn mặt tràn ngập tức giận. Từ Oánh cũng vô cùng bực bội, nàng cũng không ngờ Lục Tuấn lại hèn hạ như vậy, nếu như hôm nay không có Diệp Lăng Phi, thì không biết rằng nàng sẽ ra sao nữa.

Diệp Lăng Phi nghe đến chuyện này thì cười thầm nói:

- Tên tiểu tử họ lục này muốn đoạn tử tuyệt tôn, lần này ta không đùa giỡn đến chết phụ tử bọn mày thì ta không phải là Diệp Lăng Phi.

- Bọn mày ước định với Lục Tiểu Dương thế nào? Khi nào thì gặp mặt.

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Sau khi mọi chuyện thành công thì sẽ gọi điện thoại cho y, sau đó sẽ xác định địa điểm.

Diệp Lăng Phi chống cằm, tròng mắt xoay chuyển rồi cất tiếng:

- Tao cho bọn mày một cơ hội, chỉ cần bọn mày làm theo lời của tao thì tao sẽ không gọi cảnh sát tới bắt Bằng không thì cứ việc hưởng thụ việc bị nước đá tưới lên cho đến khi cảnh sát tới.

- Em nghe lời anh, anh nói gì em cũng nghe.

Nam nhân kia bị Diệp Lăng Phi tra tấn đến mức sống không được chết cũng không xong, giờ phút này thậm chí bọn họ còn muốn chết sớm một chút để khỏi phải bị đau khổ.

Diệp Lăng Phi gọi một cú điện thoại cho tiểu Triệu, ước chừng khoảng hai mươi phút sau Triệu Kiến Minh đã mang theo ba cảnh sát tới đây. Triệu Kiến Minh xem xét hiện trường rồi nói:

- DIệp ca, anh ra tay thật ngoan độc, em thấy là tên tiểu tử này đã bị phế đi rồi.

- Nói nhảm, loại người như thế này có giữ lại cho xã hội cũng chỉ gây tai họa. Chỉ có điều, tiểu Triệu, cậu cũng đừng đem đi nó lung tung.

Triệu Kiến Minh hiểu rõ ý của Diệp Lăng Phi nên cười ha hả nói:

- Vâng Diệp ca nó đúng, ba tên tiểu tử này vừa mới ra tù không lâu, hiện tại lại phạm tội, không thể tha thứ được. Loại cường đạo vơ vét tài sản này tội danh phải phán từ mười năm trở lên.

- Được rồi, tôi trông vào sự điều tra sau này của cậu, rồi từ từ lập công.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Cậu cũng không cần phải nôn nóng đưa bọn chúng đi thẩm vấn, chúng ta cần phải câu một con cá lớn khác, lúc đó cong lao có thể tính lên đầu cậu. À còn có một chuyện quan trọng nhất, ngàn vạn lần không được ở trước mặt Chu Hân Mính nhắc đến tên của tôi.

Triệu Kiến Minh nhìn quanh phòng ngủ rồi nói:

- Em thật sự bội phục Diệp Ca, anh xung quanh đều là mỹ nữ, ở đây cũng là mỹ nữ, chỉ là Diệp ca Chu đội trưởng lấy khẩu cung cũng sẽ biết được toàn bộ.

- Cái này còn để tôi dạy cho cạu sao? Không cho Chu đội trưởng đến lấy khẩu cung, về phần toà án thẩm vấn sau này Chu đội trưởng cũng sẽ không tham gia, cậu còn sợ cái gì?

Triệu Kiến Minh khẽ gật đầu:

- Em sẽ tận lực nhưng em không dám cam đoan, nếu như Chu đội trưởng thực sự muốn xem bản ghi chép thẩm vấn, em cũng chỉ có thể ngoan ngoãn giao ra.

Diệp Lăng Phi vỗ vai Triệu Kiến Minh nói:

- Tốt lắm, tôi hiểu, phần nhân tình này của cậu tôi nhớ kỹ, từ nay về sau có cơ hội cậu đứng trước mặt Chu đội trưởng nói vài lời có ích, tôi sẽ chiếu cố cho cậu.

Triệu Kiến Minh cười cười, không nói nhiều nữa.

Đây chính là sở trưởng đóng kịch của cảnh sát hình sự. Sau đó Triệu Kiến Minh mang theo hai người đồng nghiệp mai phục tại tòa Nhị lâu chờ đợi Lục Tiếu Dương.

Diệp Lăng Phi muốn đặt thiết bị ghi âm, như vậy sẽ có toàn bộ chứng cứ.

Diệp Lăng Phi đứng ở phía đối diện trà lâu, hắn không kéo cửa sổ xe xuống mà cách cửa sổ nhìn về phía trà lâu phía trước. Mà Trịnh Khả Nhạc cùng với Từ Oánh hai người ở trà lâu đó cũng đi theo, hai người cũng muốn tận mắt nhìn thấy cảnh phụ tử Lục gia bị bắt.

Lục Tiếu Dương cùng với Lục Tuấn hai người theo thời gian ước định đi tới trà lâu mang theo một cái túi màu đen, chắc hẳn trong đó là để đựng tiền. Trịnh Khả Nhạc trông thấy Lục Tuấn thì toàn thân cảm thấy run rẩy, nàng nghĩ hoài mà không hiểu tại sao Lục Tuẫn lại dùng thủ đoạn hèn hạ này hủy hoại đời của nàng.

Lục Tuấn cùng với Lục Tiếu Dương đi vào trong trà lâu, ước chừng khoảng mười phút bọn họ đã nhìn thấy Triệu Kiến Minh cùng với Lúc Tiểu Dương và Lục Tuấn đi ra ngoài trà lâu.

Diệp Lăng Phi xuống xe, Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh cũng xuống xe, ba người bọn họ cùng đi tới gần chỗ Lục Tiếu Dương và Lục Tuấn. Trịnh Khả Nhạc tới trước

- Diệp ca, em muốn dẫn người trở về thẩm vấn, anh có muốn về cùng với cảnh sát không?

Triệu Kiến Minh dò hỏi.

- Tôi không đi.

Diệp Lăng Phi khoát khoát tay sau đó kéo Triệu Kiến Minh qua một bên rồi nhỏ giọng nói một lần nữa:

- Tôi dặn dò cậu một lần nữa, cậu ngàn vạn lần đừng để cho Chu Hân Mính biết tôi và án mạng này có quan hệ lẫn nhau.

Triệu Kiến Minh khẽ gật đầu, dựa theo ý của Diệp Lăng Phi rồi áp giải hai người này lên xe, rời khỏi tiệm trà.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #312