Chương 307: Mỹ Nữ Tiếp Rượu Không Mất Tiền ...


Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển hôn nhau trong xe, chợt nghe thấy có một cặp vợ chồng đi qua lẩm bẩm vài câu.

Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển vội vàng tách nhau ra, giọng nói này rất quen thuộc, Diệp Lăng Phi lập tức nghĩ ngay ra đó chính là cha mẹ Đường Hiểu Uyển. Quả nhiên đúng là như vậy, bọn họ đi qua chiếc xe Audi của Diệp Lăng Phi và đang hướng về tòa nhà của họ.

Đường Hiểu Uyển vừa nhìn thấy cha mẹ mình liền luống cuống tay chân, đang định mở cửa xuống xe thì bị Diệp Lăng Phi kéo lại, hắn thấp giọng nói:

- Hiểu Uyển, em làm gì vậy?

- Ba mẹ em thấy anh và em….

Đường Hiểu Uyển quay về chỗ ngồi, vẻ mặt lúng túng nói.

Diệp Lăng Phi đưa tay phải ôm lấy vai Đường Hiểu Uyển, nhỏ giọng nói:

- Hiểu Uyển, lúc nãy ba mẹ em không thấy rõ chúng ta, nếu như hai người thấy rõ chúng ta ở chỗ này chắc chắn sẽ không để yên như vậy đâu. Nếu như bây giờ em xuống xe không phải là chưa đánh đã khai sao?

- Vậy…..vậy phải làm sao bây giờ?

Đường Hiểu Uyển trong lúc nhất thời không có chủ ý gì, không biết nên làm thế nào cho phải.

Diệp Lăng Phi suy nghĩ một chút rồi nói:

- Bây giờ anh rời khỏi chỗ này rồi tìm một chỗ đỗ xe khác, em gọi điện cho ba mẹ em nói tắc đường nên có thể về muộn một chút. Anh tin rằng ba mẹ em sẽ không nghi ngờ, rồi em đứng chờ bên ngoài một lát sau đó mới về nhà. Như vậy ba mẹ em tuyệt đối nghĩ không ra người bọn họ thấy chính là em và anh.

Đường Hiểu Uyển vốn không có chủ ý gì, hơn nữa nàng vẫn tuyệt đối tin tưởng vào Diệp Lăng Phi, tin rằng cách của Diệp Lăng Phi không bao giờ sai nên nàng gật đầu.

Diệp Lăng Phi lái xe ngược trở lại, hắn không đi cổng chính mà vòng ra ngõ sau tới một khu hoa viên. Đường Hiểu Uyển lúc này mới lấy điện thoại di dộng ra gọi cho mẹ nàng nói có thể tối nay sẽ về muộn vì đường tắc. Mẹ của Đường Hiểu Uyển cũng không nghi ngờ gì, chỉ căn dặn Đường Hiểu Uyển phải cẩn thận rồi cúp máy.

Gọi điện xong Đường Hiểu Uyển thở phào một cái, sau đó cất điện thoại vào túi rồi liên tục vỗ vào ngực mình nói:

- Làm em sợ muốn chết, nếu như ba mẹ em mà phát hiện ra chúng ta thì coi như xong.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Không phải em vừa mới nào muốn ra ngoài sống sao, tại sao lại còn sợ ba mẹ em như vậy.

Nói xong Diệp Lăng Phi cười ha hả, Đường Hiểu Uyển thì lại sợ tiếng cười của Diệp Lăng Phi khiến người khác chú ý. Nàng đã sống ở đây hai mươi năm rồi, nếu như có người quen nhìn thấy sau đó kể chuyện với ba mẹ thì Đường Hiểu Uyển không biết phải ăn nói sao với ba mẹ. Đường Hiểu Uyển lớn như vậy nhưng chưa bao giờ lừa gạt người trong gia đình mình, nhưng thật không ngờ vì Diệp Lăng Phi mà nàng lại phải nói dối ba mẹ.

- Diệp đại ca, ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy sẽ không hay đâu.

Đường Hiểu Uyển nhỏ giọng nói.

Diệp Lăng Phi dừng lại không cười nữa, hắn vỗ vỗ vào đùi mình, cố ý dùng giọng uy hiếp nói:

- Trừ phi em ngồi lên đây, nếu không anh sẽ để cho người khác nhìn thấy chúng ta.

Đường Hiểu Uyển cắn môi chậm rãi ngồi lên đùi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đưa tay trái ôm lấy lưng Đường Hiểu Uyển, tay phải luồn vào trong áo nàng, trêu chọc:

- Hiểu Uyển, em nói xem nếu như ba em mà nhìn thấy chúng ta như thế này thì có phải là sẽ cầm gậy đánh chết anh không, đứa con gái bảo bối của ông lại bị hủy hoại trong tay anh.

Đường Hiểu Uyển đỏ mặt lên, nàng dán khuôn mặt mình vào ngực Diệp Lăng Phi, miệng lẩm bẩm:

- Hiểu Uyển không để ý tới Diệp đại ca nữa.

Tuy miệng nói như vậy nhưng hai tay nàng vẫn vươn ra ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi luồn tay phải vào áo Đường Hiểu Uyển, bên trong Đường Hiểu Uyển chỉ mặc nội y nên Diệp Lăng Phi có thể dễ dàng chạm tới da thịt nàng.

Diệp Lăng Phi dùng tay phải nhẹ nhàng cởi phăng chiếc áo ngực của Đường Hiểu Uyển, bộ ngực sữa cao đầy đặn nhô lên. Diệp Lăng Phi đặt cả hai tay lên ngực Đường Hiểu Uyển vuốt ve khiến cho Đường Hiểu Uyển không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ.

Diệp Lăng Phi xốc tay áo Đường Hiểu Uyển lên rồi dúi đầu vào ngực Đường Hiểu Uyển, ngậm bộ ngực của nàng trong miệng Diệp Lăng Phi không ngừng dùng đầu lưỡi khiêu khích bộ ngực sữa của Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển cũng không kiềm chế được, không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ sung sướng. Đường Hiểu Uyển cảm giác toàn thân mình như bị thiêu đốt, cảm nhận được một dòng điện từ bộ ngực truyền khắp cở thể khiến cho đầu óc nàng tê dại đi.

Khát vọng từ lâu vẫn bị Đường Hiểu Uyển chôn sâu trong đáy lòng, lúc này nó được cơ hội bùng phát ra. Đường Hiểu Uyển ôm chặt lấy Diệp Lăng Phi, cực lực ấn bộ ngực vào mặt Diệp Lăng Phi, dường như nàng hận không thể để Diệp Lăng Phi nuốt cả bộ ngực của nàng vào miệng hắn,

Từ trước tới này, vô số nam nhân đều mê đắm trước bộ nực của Đường Hiểu Uyển, bị nhiều người để ý nên Đường Hiểu Uyển không đám để bộ ngực nàng quá cao. Nhưng khi đối mặt với Diệp Lăng Phi thì nàng lại hận không thể để bộ ngực hoàn toàn bại lộ trước mặt Diệp Lăng Phi. Từ lâu nàng đã khát khao thời khắc này, không ngờ bây giờ nó lại xảy ra.

Diệp Lăng Phi giống như đứa trẻ con cực lực mút ngực của Đường Hiểu Uyển, rất nhanh ngực nàng đã dính đầy nước bọt của Diệp Lăng Phi, còn tay kia thì hắn lại vuốt ve những vết tích mà hắn đã để lại.

Ngay cả Diệp Lăng Phi cũng không biết hắn đã chôn đầu mình vào ngực Đường Hiểu Uyển bao lâu, mãi cho đến khi có tiếng chuông điện thoại vang lên hắn mới rời miệng khỏi ngực nàng.

Lúc này Đường Hiểu Uyển có cảm giác như mất hết sức lực, nàng vội vàng chỉnh sửa lại quần áo. Có lẽ nàng sợ bị người khác nhìn thấy thế nên vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Diệp Lăng Phi nàng đã vội vàng chỉnh sửa lại quần áo của mình.

- A, quán Ba Thục Nhân Gia ở đường Sơn Đông à, lát nữa tôi sẽ đến.

Đường Hiểu Uyển bị Diệp Lăng Phi cởi áo lót ra, xấu hổ đỏ mặt nói:

- Diệp đại ca, anh có việc à?

- Ừ, có chút việc.

Diệp Lăng Phi lấy tay nâng cẳm Đường Hiểu Uyển lên, cười xấu nói:

- Hôm nay anh tha cho em, lần sau phải chuẩn bị sẵn sáng đấy, anh là một sắc lang đội lốt người, anh sẽ ăn thịt em.

Diệp Lăng Phi chạy xe tới cách nhà Đường Hiểu Uyển khoảng một trăm mét thì dừng lại sau đó tiễn Đường Hiểu Uyển tới dưới lầu. Đường Hiểu Uyển có chút lưu luyến không rời, đứng dưới lầu nàng chủ động hôn Diệp Lăng Phi một cái rồi vội vàng chạy lên lầu. Diệp Lăng Phi lắc đầu cười, tình cảm của hắn đối với Đường Hiểu Uyển khác với Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi cảm giác bây giờ mình đã trở nên đa tình hơn, không còn giống như lúc trước nữa, cần nữ nhân để thỏa mãn nhu cầu sinh lý của bản thân. Hiện tại, Diệp Lăng Phi càng ngày càng cảm nhận được sự ngọt ngào của tình yêu.

Từ thúy hóa viên tới quán Ba Thục Nhân Gia trên đường Sơn Đông mất khoảng mười phút, trên đường Sơn Đông thì nhà hàng này làm ăn phát đạt nhất, tuy mới bắt đầu giờ ăn tối thế nhưng ở đại sảnh đã còn rất ít bàn trống.

Diệp Lăng Phi vừa đi vào bên trong đã thấy Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc ngồi bên cái bàn cạnh cửa sổ. Diệp Lăng Phi vốn tưởng rằng Từ Oánh mời mình là vì lần trước mình đã giúp nàng thoát khỏi nữ nhân kia nên muốn cảm ở, thế nhưng không ngờ Trịnh Khả Nhạc cũng lại ở đây.

Mang theo sự nghi hoặc, Diệp Lăng Phi đi tới chỗ hai người.

- Giám đốc Diệp, cuối cùng anh cũng đã tới.

Từ Oánh vừa thấy Diệp Lăng Phi vội vàng đứng dậy định kéo ghế cho Diệp Lăng Phi ngồi. Đây cũng chỉ là xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, dù sao thì nàng cũng là trợ lý của Diệp Lăng Phi. Lúc trước nàng tỏ ra lạnh lùng là vì nàng sợ nếu như tươi cười, vui vẻ sẽ rất dễ khiến người khác hiểu lầm mình và Diệp Lăng Phi có quan hệ.

- Không cần, tôi tự làm được.

Diệp Lăng Phi tự mình kéo cái ghế ra rồi ngồi xuống. Hắn dựa người ra phía sau rồi nhìn Trịnh Khả Nhạc ở phía đối diện.

Lúc này Trịnh Khả Nhạc có chút xấu hổ, nàng liếc nhìn trộm Từ Oánh. Từ Oánh hiểu ý của Trịnh Khả Nhạc, bữa cơm tối hôm nay là Trịnh Khả Nhạc mời, Trịnh Khả Nhạc vốn định gọi điện xin lỗi Diệp Lăng Phi, nàng cảm giác tất cả những rắc rối gần đây của Diệp Lăng Phi chính là vì nàng, nếu không phải vì nàng thì Lục Tuấn cũng sẽ không đến tập đoàn Tân Á làm loạn. Trịnh Khả Nhạc đã mấy lần cầm điện thoại nên nhưng cuối cùng lại không gọi cho Diệp Lăng Phi, không phải là nàng không muốn xin lỗi mà gọi điện cho Từ Oánh nhờ giúp đỡ. Từ Oánh cũng muốn tìm cơ hội cảm ơn Diệp Lăng Phi lần trước đã giúp nàng, vừa nghe thấy Trịnh Khả Nhạc cũng muốn ra mặt xin lỗi Diệp Lăng Phi nên nàng đồng ý ngay.

Từ Oánh ngồi trở lại chỗ cũ, không ngừng giải thích:

- Giám đốc Diệp, là như thế này, Khả Nhạc muốn mời giám đốc Diệp một bữa cơm, nàng muốn xin lỗi anh nhưng lại ngại nên nhờ tôi giúp đỡ. Tôi vốn cũng định mời giám đốc Diệp một bữa cơm, cảm ơn giám đốc Diệp đã giúp đỡ tôi.

- À, thì ra là hai người các cô mời tôi ăn.

Diệp Lăng Phi nói:

- Đáng lẽ tôi được ăn hai bữa thế nhưng bây giờ chỉ còn có một bữa, quả nhiên nữ nhân rất khôn khéo, tính toán rất tỉ mỉ. Tôi nói trước, tôi ăn một phần ở đây, còn một phần nữa sẽ mang về nhà đấy.

Diệp Lăng Phi chọc cười Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc, Trịnh Khả Nhạc xì một tiếng, cười nói:

- Giám đốc Diệp, anh yên tâm đi, cho dù anh ăn nhiều hay ít tôi cũng sẽ trả tiền mà, tuyệt đối không chơi xấu đâu.

Diệp Lăng Phi tuy nói như thế nhưng thật ra chỉ gọi một hai món còn lại để cho Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh chọn. Thế nhưng hai cô gái này lại tưởng Diệp Lăng Phi giữ ý nên gọi thêm bốn món ăn nữa, đồng thời gọi thêm bốn chai bia, Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc uống chung một chai còn lại ba chai Diệp Lăng Phi uống.

Từ Oánh hầu như không uống bia bao giờ, Trịnh Khả Nhạc cũng chỉ uống một chút, sở dĩ hai người hôm nay ngoại lệ uống một chút cũng là muốn bồi tiếp Diệp Lăng Phi. Muốn được mỹ nữ tiếp rượu căn bản là phải có tiền, thế nhưng Diệp Lăng Phi vô duyên vô cớ lại được hai mỹ nữ tiếp rượu, hơn nữa còn không phải trả tiền bữa ăn, điều này khiến cho Diệp Lăng Phi cảm giác tối hôm nay là ngay may mắn với hắn, hắn dự định nếu đúng như vậy thì sau khi ăn xong sẽ đi tìm Bạch Tình Đình, nói không chừng hai người sẽ làm lành với nhau.

Trong lòng Trịnh Khả Nhạc đang có chuyện nên cũng không ăn nhiều, Diệp Lăng Phi cũng nhìn ra được tâm sự của Trịnh Khả Nhạc nên hắn buông đũa xuống rồi nâng cốc lên, cười nói:

- Tôi có thể gọi cô là Khả Nhạc không, nghe cho nó thân thiết hơn một chút.

Diệp Lăng Phi không đợi Trịnh Khả Nhạc có đồng ý hay không hắn đã nói:

- Khả Nhạc, tôi đã sớm biết cô muốn nói với tôi chuyện gì rồi. Kỳ thực, chuyện này cũng không liên quan tới cô, cô không cần phải như vậy đâu.

Diệp Lăng Phi uống cạn bia trong cốc rồi cầm lấy đũa gắp một miếng thức ăn, nói:

- Thành thật mà nói, lúc cô mới vào công ty tôi cũng không thích cô lắm, cô luôn tỏ ra lạnh lùng, dường như những người khác cô đều cảm thấy rất đáng ghét, đương nhiên tôi biết cô cũng không thích tôi.

Diệp Lăng Phi cười nói.

Trịnh Khả Nhạc cũng không phủ nhận những lời này của Diệp Lăng Phi, lúc trước quả thực nàng rất ghét Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi tiếp tục nói:

- Có người nói tôi háo sắc, có người nói tôi lưu manh, thật ra những chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là trong lòng mình nghĩ gì, muốn gì. Có những người ngoài miệng thì nói tâm thuật bất chính thế nhưng thực tế thì đâu có ra gì. Tôi thấy bạn trai của cô bề ngoài là người nhu nhược thế nhưng hắn lại rất cố chấp, có những việc giữ trong lòng nhưng lại không chịu nói ra, hắn thậm chí có thể làm bất cứ chuyện gì đấy.

- Cái này, cái này…không thể xảy ra đâu.

Trịnh Khả Nhạc do dự nói:

- Tôi và hắn đã đi lại mấy năm nay rồi, hắn đối với tôi rất tốt.

- Ha ha, cô có tin hay không là chuyện của cô, tôi chỉ nói cho cô biết, bạn trai cô là một tên tiểu nhân, cô không đắc tội nổi với hắn đâu, nếu như cô đắc tội với hắn vậy thì cô không gặp may rồi. Tôi biết tôi nay cô định xin lỗi tôi bởi vì cô có cảm giác vì cô nên tôi mới gặp phiền phức. Tôi nói cho cô biết, tôi không phải chỉ có hư danh, tôi biết ở tập đoàn Tân Á có người coi thường tôi thế nhưng tôi cũng không phải là một khối thịt. Hiện tại cái mà cô cần quan tâm chính là vấn đề của cô đấy.

Diệp Lăng Phi chăm chú nói.

- Vấn đề của tôi?

Trịnh Khả Nhạc không hiểu được, hỏi.

Từ Oánh cũng không nghe ra được ý tứ trong lời nói của Diệp Lăng Phi, tại sao đột nhiên lại biến thành vấn đề của Trịnh Khả Nhạc.

- Đương nhiên là vấn đề của cô, cô hiện tại không biết nên đối mặt với Lục Tuấn như thế nào. Cô biết nếu như chia tay với Lục Tuấn thì đó chỉ là nhất thời tức giận, nếu như bây giờ cô và Lục Tuấn không làm lành với nha thì mâu thuẫn càng ngày càng sâu đậm, đến lúc đó hậu quả….

Diệp Lăng Phi nói đến đây bỗng dừng lại, hắn uống xong một ngụm bia rồi nói tiếp:

- Bữa cơm tối nay ta mời, khó có khi nào được hai mỹ nữ tiếp rượu, cuộc sống sinh hoạt thường ngày của tôi rất cô đơn lạnh lẽo.

Diệp Lăng Phi nói đùa, sau đó đi tới chỗ tính tiền. Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh thấy vậy vội vàng chạy lại tranh tính tiền thế nhưng Diệp Lăng Phi không để cho hai nàng cơ hội này, hắn rút tập ngân phiếu ra rồi ký tên sau đó đưa cho người thu ngân. Tính tiền xong Diệp Lăng Phi quay sang hai cô gái nói:

- Đi thôi, tôi đưa các cô về nhà.

Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc liếc nhau sau đó theo Diệp Lăng Phi ra khỏi quán Ba Thục Nhân Gia.

Trên đường đi về, Trịnh Khả Nhạc vẫn hỏi Diệp Lăng Phi nói câu kia rốt cuộc là có ý gì, thế nhưng Diệp Lăng Phi chỉ mỉm cười mà không chịu nói ra. Điều này khiến cho Trịnh Khả Nhạc vốn lúc trước đã có chút hảo cảm với Diệp Lăng Phi nay đã tan biến mất, nàng cho rằng Diệp Lăng Phi cố tỏ ra bí mật nhất định là có ý tứ gì đó.

Diệp Lăng Phi mặc kệ Trịnh Khả Nhạc nghĩ mình thế nào, hắn cũng không phải loại người thấy mỹ nữ là vồ lấy, tuy rằng Trịnh Khả Nhạc cũng xinh, vóc dáng cũng được thế nhưng bên cạnh Diệp Lăng Phi đã có quá nhiều mỹ nữ rồi, hắn cũng không muốn phí sức đi lấy lòng Trịnh Khả Nhạc. Vả lại tính cách Trịnh Khả Nhạc cũng không hợp với Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi rất nhanh đã tới dưới lầu phòng hau nàng, vừa mới đến đã thấy có một nam nhân ở đó, gã nam nhân này đang ngồi xổm hút thuốc ở cầu thang, thấy có chiếc xe đi đến hắn vội đứng dậy.

Diệp Lăng Phi dừng xe trước mặt gã nam nhân này, cười nói:

- Trùng hợp quá, có phải đợi lâu lắm rồi không, anh xem cả người anh đông cứng lại rồi kìa.

Nam nhân này chính là Lục Tuấn, Lục Tuấn không ngờ lại gặp Diệp Lăng Phi ở chỗ này, hắn vốn định tối nay xin lỗi Trịnh Khả Nhạc, hai bên giảm bớt mau thuẫn nhưng thật không ngờ lại gặp Diệp Lăng Phi. Lục Tuấn nhìn vào trong xe thấy Trịnh Khả Nhạc khuôn mặt đỏ hồng, cả người toát ra mùi rượu.

Lục Tuấn lúc này không còn chút phong độ nào của nam nhân nữa cả, hắn mở cửa sau rồi thô bạo kéo Trịnh Khả Nhạc ra ngoài.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #307