Chương 288: Minh Thương Dễ Tránh, Ám Tiễn Khó ...


Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính trở lại trong xe. Diệp Lăng Phi điều chỉnh

hạ ghế ngồi xuống, thành ra hắn nửa nằm nửa ngồi, chậm rãi nói:

- Anh cũng không phủ nhận năng lực của Steven. Trong lòng anh, hắn chính là chuyên gia huấn luyện lính đặc nhiệm ưu tú nhất của Mỹ. Nhưng trong xã hội Mỹ chính là như thế, cho dù là chuyên gia đặc nhiệm ưu tú nhất cũng có khả năng sẽ phải ngồi tù. Đó là chế độ Tư pháp của Mỹ. Anh không so sánh chế độ Tư pháp của Mỹ và chế độ tư pháp của Trung Quốc bởi vì đó là hai nội dung không thể so sánh được. Nhung anh muốn nói rằng có lẽ hoàn toàn là do chế độ tư pháp của Mỹ đã cải biến vận mệnh của Steven, làm cho hắn từ một chuyên gia được kính ngưỡng trở thành một tù phạm.

Chu Hân Mính lẳng lặng lắng nghe Diệp Lăng Phi giảng giải. Nàng không ngở gì, sự kiện lần đó làm thay đổi cả vận mệnh của Steven càng làm cho Chu Hân Mính cảm thấy hứng thú. Chu Hân Mính rất muốn biết rốt cuộc là Steven đã xảy ra chuyện gì.

- Steven cho rằng phương pháp huấn luyện đặc nhiệm hiện tại không thể bồi dưỡng ra được đội lính đặc nhiệm ưu tú nhất. Bởi vậy, trong điều kiện Steven không có được sự phê chuẩn lại muốn tiến hành một đợt huấn luyện đặc nhiệm đặc thù. Không thể phủ nhận, nếu hắn huấn luyện thành công thì hắn sẽ bồi dưỡng ra đội đặc nhiệm ưu tú nhất. Và khả năng là FBI của Mỹ cũng không mệt mỏi ứng phó với những chuyện phát sinh hàng ngày như bây giờ.

Diệp Lăng Phi dường như chìm vào trong nỗi trầm tư, giọng nói của hắn trở nên sâu thẳm. Hắn chậm rãi tiếp tục:

- Đảo nhỏ có tên Avery Foster là nơi Mỹ dùng để thí nghiệm một số vũ khí bí mật. Trên đảo này không có cư dân, chỉ có một số lượng lớn hình nhân. Trên đảo được xây dựng theo bố cục một cái trấn nhỏ mang tên Lạc Tư ở bang California của Mỹ, bao gồm phòng ốc, quán rượu. Cục cảnh sát… vân..vân. Chỉ cần là kiến trúc có trong trấn Lạc Tư thì trên đảo đều có nguyên vẹn cả. Nói một cách khác, chính là thu nhỏ cái mô hình trấn Lạc Tư kia rồi mang tới trên đảo này phục chế lại, kể cả những nhà dân cư ở trấn Lạc Tư đã bị phá hủy từ trước đó. Có lẽ là nước Mỹ định ở trên đảo này thực nghiệm lại một lần nữa lực phá hủy của vũ khí hạt nhân có thể phát sinh khi bùng nổ đối với các công trình kiến trúc. Nhưng đáng tiếc, Mỹ không thực nghiệm lại nữa. Nơi đó sau này trở thành một trụ sở huấn luyện cảnh sát của nước Mỹ, dùng để huấn luyện năng lực ứng biến của cảnh sát. Steven lần đó nhận huấn luyện mười sáu lính đặc nhiệm ở trên đảo đó, ở trên đảo, hắn sẽ chế ra một loạt đề mục khó khăn, sử dụng phương thức huấn luyện tiếp cận cực hạn để đề cao nhiều phương diện năng lực cho đám lính đặc nhiệm này như trinh thám, phân tích, phán đoán, đảm lượng, vân vân. Nhưng mà, đáng tiếc là hắn không có nghĩ tới trong số lính đặc nhiệm nhận huấn luyện đạt này lại có một người rất đặc biệt. Đặc biệt đến nỗi ngay cả Steven cùng chưa từng nghĩ tới là anh ta sẽ làm như vậy

- Anh ta làm cái gì?

Chu Hân Mính không kìm nổi, hỏi lại. Nhưng lập tức, nàng lại áy náy nói:

- Em kích động quá. Nghe anh kể chuyện không tự chủ được lại bị lôi cuốn vào. Nhất là anh nói đến chuyện ở cái đảo nhỏ kia. Em cho rằng hoàn toàn có thể xây dựng một trụ sở huấn luyện cảnh sát như thế ở Trung Quốc được. Nếu làm được như thế thì có thể huấn luyện ra những cảnh sát càng ưu tú hơn.

- Hân Mính, anh thấy là để sau khi vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này rồi chúng ta sẽ lại bàn luận về cái đảo nhỏ kia sau nhé.

Diệp Lăng Phi cắt ngang ý tưởng của Chu Hân Mính. Hắn tiếp tục kể:

- Steven thật không ngờ là trong mười sáu lính đặc nhiệm lại có một người có tư tưởng trả thù lính đặc nhiệm rất mạnh bởi vì em trai gã bị lính đặc nhiệm đánh chết. Gã này sở dĩ có thể gia nhập đội đặc nhiệm không phải là muốn cống hiến sức lực cho quốc gia mà hoàn toàn là muốn dùng tính mạng của lính đặc nhiệm để báo thù cho em trai gã. Theo anh thì rất có thể gã này bị biến thái, vì thù hận trở nên cừu thị xã hội. Nhưng bất kể là thế nào thì gã cũng đã thành công. Gã thành công lợi dụng các sắp xếp khảo nghiệm của Steven để xử lý toàn bộ mười lăm người lính đặc nhiệm khác. Còn gã thì là kẻ cuối cùng bị cảnh sát đến đánh chết. Cũng bởi vì lần huấn luyện này của Steven không được phê chuẩn, mà là một mình hắn lựa chọn dùng phương thức này để tiến hành huấn luyện, cho nên hắn mới bị ra tòa, cuối cùng, lĩnh án tù.

Chu Hân Mính hơi lắc đầu, vì Sĩeven mà cảm thấy không đáng. Diệp Lăng Phi thấy phản ứng của Chu Hân Mính thì hắn khẽ lắc đầu, nói:

- Anh cũng cho rằng Steven quả thật có chút không đáng. Nhưng bất luận thế nào, sau khi ra tù. Steven đã thay đổi. Trong đó, có một phần là cảm giác mình bị quốc gia vứt bỏ. Mặt khác còn có một phần là do vợ và con hắn đã bỏ rơi hắn. Vì thế, Steven sinh ra lòng hận thù. Hắn đã thành công đem vị thẩm phán trước đó phán hắn án tù ra hành hạ cho đến chết. Hắn chọn lựa dùng thủ đoạn có thể làm cho người ta sụp đổ về mặt tâm lý. Thông qua một loạt cạm bẩy không thể trốn thoát được, khiến cho lão thẩm phán kia cuối cùng phát cuồng lên tự sát mà chết.

Chu Hân Mính thè lưỡi. Hiện giờ nàng mới ý thức được là con người có tên gọi Steven này khủng bố tới mức nào. Tra tấn về tâm lý là loại tàn nhẫn nhất, nhưng đồng thời cũng là loại khó thực hiện nhất. Steven không ngờ có thể làm cho vị thẩm phán kia phát cuồng mà chết, có thể thấy được Steven rất khủng bố. Nhưng Chu Hân Mính đồng thời cũng có một nghi vấn. Nàng hỏi:

- Chẳng lẽ không tra ra được là hắn làm sao?

- Anh nói rồi. Hắn là một trong những chuyên gia huấn luyện lính đặc nhiệm ưu tú nhất nước Mỹ. Nếu đơn giản như thế thôi đã bị người ta tra ra được là hắn làm thì như thế hắn đã không là Steven.

Chu Hân Mính gật đầu. Quả thật là như thế. Thường thường là những cảnh sát chuyên giao tiếp với tội phạm mà phạm tội thì khó tra ra nhất. Bởi vì những người này đều hiểu rõ thủ đoạn và phương thức điều tra, thường có sự chuẩn bị rất tốt trước khi ra tay, không lưu lại một chút chứng cớ nào.

Steven sau này lại làm nổ tòa nhà chính phủ ở bang Florida của Mỹ, mục đích chỉ có một, đó là muốn xử lý chồng mới của vợ hắn và người đó đang công tác ở chính tòa nhà chính phủ này.

- Đồ điên! Kẻ này tuyệt đối là điên rồi!

Chu Hân Mính không thể tin được. Steven vì giết một người mà làm nổ tung cả tòa nhà chính phủ. Không biết là có bao nhiêu người vô tội khác bị chịu họa lây

- Hắn đúng là kẻ điên. Thằng khốn này xác thực là đã thành công. Hắn dùng một chiếc xe tải chở đầy bom, đỗ ở ngay hai cây cột trụ chống đỡ tòa nhà chín tầng kia. Khi chiếc xe tải bùng nổ, toàn bộ tòa nhà bị đổ sụp xuống luôn. Tổng cộng chín tầng, toàn bộ sụp nát. Còn Steven thì ở ngay xung quanh đó, chứng kiến kiệt tác của mình. Sau này thống kê ra, lúc đó ở trong tòa nhà có bốn trăm bảy mươi người, trong đó có ba trăm ba mươi hai người chết, một trăm hai mươi người bị thương nặng. Mà trong số ba trăm ba mươi hai người bị tử vong kia, còn có một người là thành viên của Tổ chức Lang Nha bọn anh.

Diệp Lăng Phi nói đến đây thì giọng điệu có chút trào phúng:

- Thằng ngu kia cứ nghĩ là đến giao dịch ở tòa nhà chính phủ của bang là nơi an toàn nhất. Cảnh sát tuyệt đối không thể ngờ được nó giao dịch súng ống đạn dược ở đó. Làm sao mà ngờ được là nó lại đần độn ngu mê chết trong tay Steven như thế.

Nghe Diệp Lăng Phi kể tới đó, Chu Hân Mính đã hiểu ra vì sao mà Tổ chức Lang Nha và Steven kết thù như thế. Nàng tin chắc là dựa theo cá tính của Diệp Lăng Phi, tuyệt đối sẽ không bỏ qua như thế. Diệp Lăng Phi nói tiếp, như thể xác minh dự đoán của Chu Hân Mính:

- Anh đã thề phải xử lý Steven. Khi đó người của tổ chức bọn anh đã truy tìm Steven trên khắp nước Mỹ. Mà chính phũ Mỹ cũng đang truy nã Steven. Đương nhiên, Steven cũng có nhược điểm, chính là thằng con hắn. Vì thế, người của Tổ chức Lang Nha bọn anh đã nhìn chằm chằm vào thằng con hắn 24/24 giờ. À, đương nhiên là cũng còn có cả bọn lính đặc nhiệm của Mỹ nữa. Có điều đám lính đặc nhiệm đó đều là Steven huấn luyện ra nên hắn hiểu rõ bọn chúng như lòng bàn tay. So với bọn anh thì đám đặc nhiệm đó đối với Steven gần như không có uy hiếp gì. Lúc trước Steven cũng không biết đến sự hiện diện của bọn anh. Hắn sai lầm cho rằng chỉ cần lừa được đám đặc nhiệm của Mỹ là có thể dẫn thằng con hắn rời đi được. Nhưng thật bất hạnh, khi hắn mang thằng con rời đi thành công rồi, người lái xe định rời đi thì bọn anh đã cho nổ chiếc xe đó. Lúc ấy, bọn anh đã sử dụng hỏa tiễn tiên tiến nhất. Chiếc xe kia bị nổ dập nát hết. Lúc ấy, bọn anh đã cho rằng Steven đã chết. Nhưng không ngờ rằng Steven lại xuất hiện. Anh tin chắc rằng hắn nhất định là vì anh mà đến, là đến báo thù.

- Diệp Lăng Phi, bây giờ xem ra chúng ta nếu đưa ảnh của người này ra khắp thành phố Vọng Hải. Anh có ảnh hắn không? Em có thể dựa theo ảnh để tìm ra người.

Chu Hân Mính nói:

Diệp Lăng Phi lắc đầu đáp:

- Vô dụng. Nếu Steven dám tự mình đến thành phố Vọng Hải thì chứng minh hắn có đầy đủ tự tin là anh không nhận ra hắn được. Thậm chí, có khi hắn đứng ngay ở trước mặt mà anh cũng không nhận ra được. Hân Mính, em có nghe qua chuyện giải phẫu thẩm mỹ chưa? Bằng vào trình độ giải phẫu thâm mỹ hiện nay, hắn hoàn toàn có thể chỉnh dung thành một người khác. Cho nên, điều anh có thể làm chỉ là đợi. Chờ đợi hắn đến tìm anh.

- Như vậy quá nguy hiểm. Steven đang ở một nơi bí mật nào đó. Anh thì đang ở đây, là chổ sáng. Anh làm sao mà lường được đây?

Chu Hân Mính lo lắng nói.

- Em không thể trơ mắt nhìn mọi chuyện phát sinh như thế được. Nếu hắn là người nước ngoài, chúng ta sẽ kiểm tra bàn ghi chép về tất cả những người nước ngoài gần đây đến thành phố Vọng Hải. Em cũng không tin là không bắt được hắn.

- Bản thân anh không cho rằng Steven biết anh cụ thể ở nơi nào, vốn là anh còn lo lắng là hắn biết rõ tình hình của anh, nhưng án tử hôm nay lại cho anh biết, Steven chỉ biết anh đang ở thành phố Vọng Hải, chứ anh rốt cuộc ở đâu thì hắn lại không biết. Bằng không hắn cũng sẽ không dùng phương thức này thông báo cho anh. Anh nghĩ là có người bán rẻ anh, nhưng người đó cũng tương tự, không biết anh rốt cuộc đang ở chỗ nào và đang làm gì. Đây chính là lý do vì sao anh phải cho người đi thăm dò. Anh phải nhanh chóng tìm ra kẻ bán đứng anh. Mặt khác, phong cách làm việc của Steven làm cho người ta rất khó hiểu. Ngay từ cái tên không may mắn bị hắn ám sát kia mà xem ra, hắn đây là muốn thông qua cảnh sát các em truyền tín hiệu đến anh. Nói đúng ra là hắn đã đến thành phố Vọng Hải rồi, để cho anh hoảng hốt. Anh cho rằng hắn đang vận dụng thủ pháp quen thuộc của hắn từ trước tới nay, để cho anh tự mình đi ra. Nói trực tiếp hơn nữa, Steven tự làm một cái lồng cho anh, để cho anh bước từng bước một vào trong cạm bẩy. Cho nên mới nói anh không cần phải lo lắng quá đáng. Còn về phía cảnh sát các em bên này, Steven hy vọng là dùng các em để tìm được anh, cho nên bên em cũng không cần phải tự làm loạn trận tuyến. Nhớ kỹ, khi đối mặt với Steven, càng lãnh tĩnh thì cơ hội càng lớn.

- Diệp Lăng Phi, em đã nói rồi. Em không thể cứ trơ mắt như thế nhìn thằng khốn Steven đó tính kế anh. Cho dù chúng ta không biết được bộ dạng của hắn như thế nào đi chăng nữa cũng không sao. Em có thể nghĩ đến biện pháp khác. Em có thể xin tiến hành đăng ký xác nhận đối với toàn bộ dân cư. Đây là một việc phải làm hàng năm, chính là để điều tra thêm nhừng người tạm trú. Em nghĩ trọng điểm lần này sẽ là những địa điểm như khách sạn, nhà trọ. Em cũng không tin là tìm không ra được tung tích của hắn. Chuyện này anh không cần phải lo, lập tức đưa em về. Em về rồi xin lên Tổng cục luôn, tiến hành tổng điều tra trên toàn bộ thành phố.

Chu Hân Mính làm việc luôn là quyết đoán, quyết định thật nhanh. Việc đã quyết định là lập tức đi làm, không lề mà lề mề. Diệp Lăng Phi cũng không phủ quyết đề nghị này của Chu Hân Mính. Trước khi chưa có chủ ý tốt thì khó có thể nói rằng đây không phải là một biện pháp rất tốt. Trừ cái chủ ý này của Chu Hân Mính ra. Diệp Lăng Phi cũng chưa có biện pháp nào tốt hơn cho nên đồng ý. Đồng thời, Diệp Lăng Phi cũng nhắc nhở Chu Hân Mính nhất định phải liên lạc đúng lúc với hắn về những chuyện xảy ra gần đây. Có lẽ hắn có thể tra ra thêm một ít manh mối.

Diệp Lăng Phi lái xe đưa Chu Hân Mính trở về Cục cảnh sát. Sau đó, hắn trở về biệt thự. Hắn trở lại phòng ngủ của mình, mở ra cái vali nhỏ mà hắn vẫn để dưới gầm giường ra, từ bên trong lấy ra một cái súng hình bút máy. Cái súng bút máy này bề ngoài giống hệt như một chiếc bút máy bình thường có thể tùy thân mang theo, nhưng đừng nhìn nó chỉ bỏ túi thôi mà tưởng uy lực tầm thường. Chỉ trong khoảng cách năm thước, nó có thể đưa người ta vào chỗ chết. Nhưng bắn ra bốn viên đạn đặc chế. Đối với Diệp Lăng Phi, một viên cũng đủ để lấy mạng của người ta rồi.

Ngoại trừ cái súng bút máy này. Diệp Lăng Phi còn lấy ra một thanh chủy thủ quân dụng. Thanh chủy thủ này có thể cột vào cánh tay, chiều dài dài hơn phi tiêu một chút. Tuy rằng nhỏ nhưng đến thời khắc mấu chốt thì tác dụng phi phàm. Diệp Lăng Phi lấy thanh chủy thủ này ra, cột lên tay mình.

Diệp Lăng Phi lại cất cái vali xuống gầm giường. Hắn ngồi bên cạnh giường, suy xét xem mình còn cần phải làm gì nữa. Tóm lại, Diệp Lăng Phi cần phải tận dụng mọi khả năng để chuẩn bị thật tốt. Lúc này đây, ngược lại Diệp Lăng Phi lại không lo lắng cho bản Hân Mính. Hắn tin tưởng, cho dù Steven biết mình đang ở nơi nào, dựa vào tính cách của Steven thì y sẽ không tùy tiện đối kháng chính diện với mình. Cho nên, rất có thể Steven sẽ tìm mồi nhử để cho mình mắc câu. Không thể nghi ngờ gì, phụ nữ bên cạnh mình rơi vào tình trạng nguy hiểm nhất.

Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, vội vàng gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, hỏi xem hiện giờ nàng đang ở đâu.

- Em đang lái xe. Chừng khoảng mười lăm phút nữa là về đến nhà rồi. Bạch Tình Đình trả lời:

- Vậy em mau chóng trở về. Anh có chuyện cần nói với em.

Diệp Lăng Phi dặn dò Bạch Tinh Đinh lái xe cẩn thận, sau đó cúp điện thoại. Hắn đi xuống lầu, ngồi trên ghế salon ở phòng khách, chờ Bạch Tình Đình trở về.

Bạch Tình Đình khi trở về thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang ngồi ngẩn người trên ghế salon, thái độ rất khác thường. Nàng rất kỳ quái hỏi cô Ngô:

- Anh ấy làm sao thế? Chẳng lẽ hôm nay có chuyện gì?

- Tiểu thư, tôi không biết. Diệp tiên sinh từ lúc trở về liền vội vội vàng vàng quay về phòng ngủ. Sau đó cứ ngồi trên ghế salon ngẩn người ra như thế thôi.

Cô Ngô cũng không hiểu là làm sao, không hiểu được là Diệp Lăng Phi đây là đang làm cái trò gì.

Bạch Tình Đình giao áo khoác cho cô Ngô, bản thân mình thì đi về phía Diệp Lăng Phi. Cho đến lúc Bạch Tình Đình ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi mới ý thức được là nàng đã về rồi. không khỏi sửng sốt nói:

- Em về lúc nào thế?

- Anh là đang làm sao vậy? Sao cứ cảm thấy là lạ?

Bạch Tình Đình đưa tay đặt trên trán Diệp Lãng Phi, kỳ quái nói:

- Đầu không nóng a.

- Tình Đình, anh không sao.

Diệp Lăng Phi cầm lấy tay Bạch Tình Đình, rất nghiêm túc nói:

- Bà xã, thứ tư này bọn mình đừng đi đăng ký nhé!

- Cái gì?

Bạch Tình Đình khôngnghe rõ, hỏi lại.

- Anh nói chúng ta thứ tư này không đi đăng ký!

Diệp Lăng Phi lại lặp lại một lần nữa

Bạch Tình Đình vừa nghe những lời này, lập tức sắc mặt trở nên hết sức khó coi, rút tay ra khỏi tay Diệp Lăng Phi, đứng lên, đi thẳng lên lầu hai. Diệp Lăng Phi liên tiếp gọi Bạch Tình Đình hai tiếng, nhưng nàng không quay đầu lại, vẫn đi lên lầu, biến mất trên cầu thang. Diệp Lăng Phi khẽ thở dài. Vừa rồi hắn cũng đã nghĩ nếu nói chuyện như thế, Bạch Tinh Đinh sẽ tức giận. Nhung nếu như không nói như thế, Bạch Tình Đình lại sẽ rất dễ dàng lâm vào tình trạng nguy hiểm. Diệp Lăng Phi không dám để Bạch Tình Đinh mạo hiểm như thế. Chuyện này khiến cho Diệp Lăng Phi lâm vào thế khó xử. Hắn đứng dậy, đi qua đi lại hai vòng trong phòng khách, cuối cùng, hạ quyết tâm nói:

- Nếu là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh cũng không khỏi. Ta cũng không tin là ta không bảo hộ được nữ nhân của mình. Hừ, Steven, mày có gan thì cứ đến thử xem. Tao cam đoan sẽ làm cho mày hối hận cả đời.

Diệp Lăng Phi quyết định như vậy rồi, đi thẳng lên lầu hai.

Đến trước phòng ngủ cùa Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi gõ cửa trước, bên trong không có tiếng trả lời. Hắn đưa tay đẩy cửa phòng, không ngờ cửa phòng đang mở.

Diệp Lăng Phi vừa thò đầu vào, đã thấy một cái gối đầu từ trên giường bay qua. Diệp Lăng Phi vội vàng đưa tay bắt lấy cái gối.

- Anh vào đây làm gì? Mau đi ra. Tôi không muốn nhìn thấy anh.

Bạch Tình Đình ngồi trên giường, thở phì phì nhìn Diệp Lăng Phi. Trên khuôn mặt mềm mại tràn ngập nồi ủy khuất.

Diệp Lăng Phi vội vàng chạy lại, đặt cái gối đầu lên trên giường sau đó ngồi sát lại bên cạnh Bạch Tình Đình, tay phải ôm lấy vai nàng.

Bạch Tình Đình dùng sức giãy ra, miệng nói:

- Đừng có động vào tôi. Anh không phải là không muốn kết hôn với tôi sao? Vậy anh còn động vào tôi làm gì. Mau rời khỏi phòng tôi ngay. Tôi không muốn nhìn thấy anh.

Diệp Lăng Phi kéo Bạch Tình Đình vào trong lòng, làm cho nàng không nhúc nhích được, sau đó hắn mới ôn nhu nói:

- Bà xã, anh là muốn cùng em ra ngoài chơi một chuyến. Quen em lâu như vậy đều chưa từng đi ra ngoài chơi. Anh định trước khi kết hôn, cùng em đi ra ngoài chơi mà.

- Chẳng lẽ đăng ký rồi thì không thể đi ra ngoài chơi hay sao? Đấy chỉ là lấy cớ

Bạch Tình Đình không tin nói:

- Kỳ thật là anh quả có chút sợ hãi.

Diệp Lăng Phi vừa thấy lấy cớ này không được, chỉ đành kiếm một cái cớ khác.

- Anh sợ hôm đó đãng ký, những phóng viên kia sẽ ăn thịt anh.

- Ăn anh? Bọn họ tại sao phải ăn anh?

Tuy rằng trong giọng nói cùa Bạch Tình Đình có chút không tin, nhưng rõ ràng nàng không còn từ chối nữa mà là nhìn Diệp Lăng Phi, trong ánh mắt tràn ngập dấu hỏi.

- Bà xã à, em nghĩ xem, em là người nối nghiệp của Tập đoàn Quốc tế Vọng Hải, hon nữa bộ dạng còn xinh đẹp như thế. Tin tức chúng ta sắp kết hôn sớm đã bị lan truyền khắp thành phố Vọng Hải rồi. Em thì chẳng sao cả, em thường xuyên bị phóng viên bao vây, thậm chí còn mang ảnh chụp em đăng báo ầm ầm. Nhưng anh thì lại không thế. Anh chỉ là một người bình thường thôi, chưa từng gặp phải tình huống lớn như thế. Bị đám phóng viên kia rọi đèn loang loáng vào người anh sẽ ngắt mất. Đến lúc đó, nói mất mặt là mắt mặt rất lớn kìa. Mặt khác, anh vẫn khiêm tốn làm người, căn bản là không muốn để hình ảnh của mình bị đăng lên báo chí. Trong lòng anh còn chưa có chuẩn bị nữa. Nếu thứ tư này chúng ta đi đăng ký, thế nào anh cũng bị đám phóng viên kia lao tới chụp ảnh. Thế thì anh không biết phải làm sao nữa.

Nghe Diệp Lăng Phi giải thích như vậy, sắc mặt Bạch Tình Đình rõ ràng tốt hơn nhiều. Nàng gật đầu, nói:

- Quả là có thế thật. Em quên mất là anh chưa từng trải qua tình huống như thế.

Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng thở ra, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy Bạch Tình Đình nói:

- Ai bảo vừa rồi anh không nói rõ ràng, làm em mất công khổ sở. Em muốn cắn một cái, bằng không em không để yên được cho anh đâu.

Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ, đành phải duỗi cánh tay trái ra ngoài. Bạch Tình Đình há mồm cắn ngay một phát trên tay trái hắn. Chợt nghe thấy tiếng cọt kẹt, sau đó lại nghe thấy Bạch Tình Đình "a" một tiếng kêu lên.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #288