Chương 267: Trò Chơi Săn Thỏ


Đầu năm.

Cùng đại đa số thành thị ở Trung Quốc giống nhau, thành phố Vọng Hải vẫn yên lặng trong hào khí tiết xuân. Cửa hàng hai bên đường cái vẫn còn đang bán hàng mùa xuân, không kiêng nể quãng cáo hàng hóa mùa xuân một cách rầm rộ

Truy Phong từ cửa sổ xe nhìn hướng ra phía ngoài, dưới ánh đèn sáng trưng trong mắt biểu lại lộ ra màu xanh biếc âm trầm. Suy nghĩ bất an, Truy Phong tâm phiền ý loạn châm một điếu thuốc, hút một hơi thật dài. Khi khói thuốc từ trong mũi Truy Phong bay ra. Truy Phong mới hé miệng ra, phun ra khói thuốc vẫn còn trong miệng, khói bay ra bên ngoài. Truy Phong nhìn chằm chằm đám khói kia, bỗng nhiên trong lúc đó nhìn thấy một cái đầu lâu do khói hình thành.

Lý Thiên Bằng ôm nữ diễn viên buổi chiều hẹn hò kia trong lòng ngồi ở sau xe, bàn tay của hắn đặt trong khe nhũ câu thật sâu của nữ diễn viên. Lý Thiên Bằng cực lực không muốn nghĩ đến những lời Truy Phong từng nói qua, hắn ngẩng đầu nhìn Truy Phong phía trước, lạnh nhạt cười nói:

- Truy Phong, tâm tình của ngươi tựa hồ không tốt lắm, hẳn là ngươi nên tìm nữ nhân

- Không cần, hiện tại của ta có chút kích động

Truy Phong không quay đầu, ánh mắt của hắn vẫn nhìn ra ngoài xe, không biết vì sao đêm nay tâm tình kích động như thế. Truy Phong rất nhanh đã hút hết một điếu thuốc, hắn lại châm một điếu thuốc, mới vừa hút vài hơi, Truy Phong đột nhiên kêu lên:

- Dừng xe !

Két --

Chiếc Mercedes S600 dừng ở bên lờ đường, Truy Phong mở cửa xe, đứng ở bên cạnh ho khan kịch liệt

- Tiểu tử này làm sao vậy?

Lý Thiên Bằng thấy thái độ khác thường của Truy Phong, hỏi tài xế của hắn

- Lý công tử, ta thấy Truy Phong hai ngày gần đây, tâm thần không yên, có lẽ bị bệnh gì

- Tiểu tử này có thể bị bệnh gì chứ, hắn khỏe như con trâu

Lý Thiên Bằng biết rõ chuyện Truy Phong lo lắng, ngoài miệng không nói rõ, mà là nói đùa :

- Ta thấy tìm cho tiểu tử này mười mấy mỹ nữ, ta cm đoan tiểu tử này làm cả đêm chuyện gì cũng không có

Lời là nói như vậy. nhưng trong lòng Lý Thiên Bằng vẫn là có cảm giác bất an. Bàn tay hắn vẫn vuốt ve bộ ngực sữa của nữ nhân trong lòng, hy vọng lấy chuyện này quên đi bất an trong nội tâm hắn, nhưng càng là như thế. Trong lòng của hắn càng thêm bất an hơn.

Truy Phong vịn tay lên đèn đường, thở hổn hển vài hơi. Cảm giác áp bách trong lòng kia mới yếu bớt một chút. Đang định lên xe, điện thoại đột nhiên vang lên, Truy Phong cả kinh, lấy điện thoại di động ra, đó là số điện thoại của một người xa lạ.

- Ngươi là ai?

Truy Phong tiếp điện thoại, dồn dập hỏi.

- Truy Phong, ngươi đoán ta là ai?

Đến khi Truy Phong nghe thanh âm này, hắn biết dự cảm của mình không sai. Người này đúng là Diệp Lăng Phi. Trong nháy mắt khi Truy Phong nghe thấy giọng Diệp Lăng Phi, căm giác áp bách trong nội tâm lại bắt đầu tăng lên. Hắn dồn dập hỏi tới

- Diệp Lăng Phi, ta biết là ngươi.

- Truy Phong, nếu ngươi biết là ta, cũng hiểu được vì sao ta lại gọi điện thoại cho ngươi.

Thanh âm âm trầm của Diệp Lăng Phi kia phảng phất có thể xuyên thấu. điện thoại đâm thẳng vào tim Truy Phong, tay phải của Truy Phong nắm điện thoại hơi hơi run rẩy. Hắn đột nhiên quay người lại. Tựa như rất nhiều phim trên truyền hình, nghĩ muốn tìm kiếm nơi phát ra thanh âm từ điện thoại. Nhưng phía sau hắn chỉ có vài người đi đường chậm rãi đi lại, không có bóng dáng Diệp Lăng Phi. Truy Phong nắm điện thoại di động trong lòng bạn tay phải có mồ hôi lạnh chảy ra. Hắn không ức chế được nội tâm đang kích động, khẩn trương nói:

- Diệp Lăng Phi, ngươi đi ra cho ta, không cần len lén che giấu.

- Ta không che giấu. Chính là ngươi không phát hiện. Hiện tại đem con mắt của ngươi nhìn về phía trước, nhìn thấy tay của ta không?

Truy Phong dựa theo lời của Diệp Lăng Phi trong điện thoại nhìn lại hướng đó, liền nhìn thấy tại chỗ dừng xe cách hắn ước chừng năm mươi thước một cỗ BMW màu trắng dừng ở đó, từ cửa sổ cỗ BMW kia, một cánh tay giơ ra ngoài ngoài vẫy vẫy

- Nhìn thấy chứ

Diệp Lăng Phi âm trầm cười lạnh nói:

- Ta cho ngươi thời gian hai giờ, nếu như ngươi có thể trong hai giờ này chạy thoái đi. ta cũng không đuổi giết ngươi nữa. Ngươi có thể báo động tìm kiếm bảo vệ. Cũng có thể chạy trốn. Chạy đến một cái địa phương ta tìm không được, hiện tại bắt đầu. Nhớ kĩ. Ta tùy thời sẽ ở trong hai giờ này giết chết ngươi, có lẽ là dao găm, cũng có thể là đạn, còn xem tâm tình của ta

Truy Phong nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, hắn đợi một vài giây đồng hồ, đột nhiên nhanh chân bỏ chạy vào trung tâm mua sắm

Trong xe, Diệp Lăng Phi đem điện thoại thả lại vào túi. Vươn tay trái, Dã Thú đem một khẩu súng lục PSS Nga đặc chế đưa tới tay trái Diệp Lăng Phi, Diệp Lãng Phi kéo lên đạn, nghe cách một tiếng, đạn đã lên nòng.

- Thật lâu không chơi lại trò chơi săn thỏ, ta rắt chờ mong cái trò chơi này.

Diệp Lăng Phi đút súng vào bên hông, mở cửa, xuống xe.

Dã Thú cùng Dã Lang hai người mỗi người đều tự chuẩn bị súng. cũng xuống xe. Ba người đi lên đường dành cho người đi bộ, không nhanh không chậm hưởng tới cửa trung tâm mua sắm

Truy Phong chạy vào trung tâm, lên cầu thang máy, lên tới tầng năm tòa nhà. Tầng 5 chuyên kinh doanh quần áo. Truy Phong chạy qua khu bán quần áo đến cửa thoát hiểm. Dùng sức đẩy cửa sắt, cửa sắt vẫn khôngn nhúc nhích.

- Mẹ kiếp!

Truy Phong hung hăng đạp cửa sắt một cước, ngay sau đó lại chạy vội tới thang máy, hắn muốn từ thang máy trở về tầng một, thừa dịp khi nhiều người, từ phía sau tòa nhà chuồn đi.

Cửa thang máy vừa mở, khi khách hàng ở bên trong đi ra thang máy, Truy Phong nhìn thấy ở trong góc thang máy, Diệp Lăng Phi mỉm cười đối diện hắn.

- Mẹ nó!

Truy Phong vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, không để ý tới, nhanh chân bỏ chạy. Diệp Lăng Phi đi ra thang máy, cũng không có đuổi theo, mà đứng ở cửa thang máy, cười lạnh nhìn Truy Phong chạy như điên trong khu bán quần áo.

Truy Phong lại chạy về cửa thoát hiểm, không ngừng dùng sức hung hăng đập vào cửa sắt này, lần lượt đánh kịch liệt, cửa sắt bắt đầu động đậy.

Truy Phong rốt cuộc phá được cửa sắt, nương theo sức va chạm của hắn, cả người Truy Phong ngã xuống cầu thang.

Đến khi lăn đến cuối cầu thang. Truy Phong rốt cuộc dừng lại, không kịp lau đi vết máu ở mũi, vội vàng đứng lên liều mạng chạy xuống tầng dưới.

Hắn mới vừa chạy đến cửa ra tầng một, liền nhìn thấy tại chỗ cửa ra, một đôi mắt lạnh lùng giống như hàn đao của Dã Lang quét qua mặt Truy Phong. Tay phải Dã Lang đặt ở bên hông, hơi động, Truy Phong quay người lại, lại chạy nhanh về phía trên lầu. Một hơi chạy tám tầng lầu, chạy một mạch đến mái nhà

Truy Phong mở cửa thông ra hướng mái nhà, một luồng gió lạnh thổi tới. Truy Phong không khói rùng mình, luồng gió lạnh này thổi trúng, cả người Truy Phong lạnh lẽo. Nhưng lúc này Truy Phong không có suy nghĩ nhiều, tới mái nhà rồi, chạy thẳng đến cửa một cái mái nhà khác.

Ngay khi Truy Phong mới vừa trước cánh cửa, lại nhìn thấy Dã Thú há to miệng, mở ra cánh cửa kia. Dã Thú trong tay nắm súng, nòng súng nhắm ngay trái tim Truy Phong.

- Thật trùng hợp, vẫn là vận khí của ta tốt, xem ra ngươi con thỏ này chính là của ta.

Dã Thú cười nói với Truy Phong.

- Ngươi chuẩn bị chết như thể nào, là bị ta bắn vào trái tim hay là mi tâm chứ?

Truy Phong xoay người lại bỏ chạy. Tiếng súng sau lưng cũng không có vang lên.

Đến khi Truy Phong lại chạy về cánh cửa vừa nãy. Diệp Lăng Phi cùng Dã Lang đã xuất hiện tại cửa. Trong tay Diệp Lăng Phi không cầm súng, mà là cầm một điếu thuốc, như là đang chờ đợi Truy Phong, đến khi Truy Phong đã chạy tới. Diệp Lăng Phi lộ ra một nụ cười làm người khác không rét mà run. Hắn ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt. Tay phải duỗi tới bên hông

Không cần hỏi, Truy Phong cũng hiểu Diệp Lăng Phi sờ cái gì. Hắn không có lựa chọn khác, đành phải chạy lui về phía sau.

Dã Thú, Diệp Lăng Phi, Dã Lang ba người thành nửa vòng tròn vây quanh Truy Phong, đem Truy Phong bức đến bên cạnh mái nhà.

- Truy Phong, ngươi là một nhân tài. Lúc đầu ta chỉ biết thân thủ ngươi không đơn giản, vốn định cùng ngươi làm bằng hữu. Nhưng ngươi cũng làm cho ta rất thất vọng. Cũng được, nếu không thể làm bằng hữu của ta, đó chính là địch nhân của ta. Đối với địch nhân của ta. Ta chưa bao giờ hạ thủ lưu tình.

Diệp Lãng Phi cười lạnh nói.

- Có lẽ từ trên lầu té xuống là một cái lựa chọn không tồi, tránh rất nhiều phiền toái cho t

Truy Phong mặt xám như tro tàn, hai tay hắn nắm lại. Điệu bộ kia nhìn như muốn ra một kích cuối cùng

- Tiễn hắn một đoạn đường đi.

Diệp Lăng Phi âm trầm nói.

- Đừng để cho hắn ở chỗ này làm mất thời gian, ta còn có chuyện muốn làm.

Diệp Lăng Phi vừa dứt lời, điện thoại liền vang lên. Diệp Lăng Phi vừa nhìn đến điện thoại, trên mặt tràn ngập tươi cười, hắn lập tức tiếp điện thoại, cười ha hả nói

- Lão bà, chuyện gì vậy.

Diệp Lăng Phi một bên tiếp điện thoại. Một bên vẫy vẫy tay với Dã Thú. Bên này hai người Dã Thú cùng Dã Lang cũng không có khách khí. Mắt thấy Truy Phong muốn đánh một kích cuối cùng, tay giơ súng lên. Bóp cò súng.

Cơ hồ đồng thời ở giữa mi tâm Truy Phong. Truy Phong ngay cà hù một tiếng cũng không có cơ hội, thảo thẻ ngã quỵ tù mái nhà xuống

- A, lão bà em chờ anh ở nơi nào cơ, phòng ăn nào, không nghe rõ lắm, em nói lại lầu nữa đi.

Diệp Lăng Phi một bên cùng Bạch Tình Đình gọi điện thoại, một bên đi về cửa mái nhà

Thi thể Truy Phong từ trên mái nhà ngã xuống, nện xuống một cỗ xe passat dừng ở trước cửa tòa nhà. Tên chủ xe kia đang chờ bạn gái đi ra, nhìn thấy Truy Phong chết không nhắm mắt, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn, hắn phát ra một tiếng hét thảm, lộn nhào từ trong xe chạy ra, hô to cứu mạng, xông lên đường dành cho người đi bộ

Rất nhanh, chiếc xe này vây quanh một đống người, đối với loại chuyện này luôn luôn có người rất tò mò muốn xem, mặc dù rất máu tanh, thậm chí sau khi xem xong, những người này buổi tối về nhà còn có thể gặp ác mộng, nhưng vẫn là muốn xem, có đôi khi lòng hiếu kì của con người sẽ hại chết người

Ba người Diệp Lăng Phi từ cửa tòa nhà đi ra, bọn họ căn bản là khong nhìn thảm trạng của Truy Phong. Loại chuyện này không có gì tò mò, bọn họ chỉ cần xác định người đã chết là được

Diệp Lăng Phi cùng Dã Thú, Dã lang tách ra ở ngay cửa tòa nhà, Diệp Lăng Phi đi tới ven đường, vẫy tay gọi một cỗ xe taxi

- Tài xế, đi phòng ăn khu trung tâm đảo

- Nói đó làm sao vậy?

Tên tài xế taxi hơn bốn mươi tuổi kia rất tò mò nhìn phía trước cửa tòa nhà

- Đã chếtmột người

Diệp Lăng Phi hời hợt nói

- Hình như là nhảy lầu tự tử, ai biết được, tóm lại rất bi thảm

Tài xế taxi lắc đầu, khởi động xe, quay đầu xe, chạy hướng khu phố

Trong phòng ăn trung tâm đảo, Bạch Tình Đình ngồi ở chỗ ngồi dựa vào cửa sổ phòng ăn, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ. Buổi chiều hôm nay, Diệp Lăng Phi goi điện thoại cho nàng, hẹn nàng buổi tối đến phòng ăn trung tâm đảo ăn cơm. Vốn Bạch Tình Đình vẫn tốt lắm, thầm nghĩ Diệp Lăng Phi cũng hiểu được cái gọi là lãng mạn. Chờ đến lúc nàng đến đó, phát hiện phòng ăn cũng không có bóng dáng Diệp Lăng Phi

Để cho con gái chờ thật là mất lịch sự, Bạch Tình Đình đã gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, không nghĩ tới DIệp Lăng Phi còn đang ở trên đường. Lửa giận bắt đầu bốc lên, trong lòng hết sức bất mãn

Chờ khi Diệp Lăng Phi chạy vào phòng ăn, Bạch Tình Đình đã đợi Diệp Lăng Phi gần một giờ

- Lão bà, anh đến muộn rồi, trên đường xe tắc rất nghiêm trọng

Diệp Lăng Phi vừa nhìn sắc mặt Bạch Tình Đình không tốt lắm, trong lòng biết nha đầu kia lại bắt đầu giận mình, so với chờ Bạch Tình Đình chất vấn mình, không bằng tự mình thẳng thắn, tranh thủ tình cảm của "quan tòa"

- Em không đói, muốn về nhà

Bạch Tình Đình cầm lấy túi xách đặt ở trên ghế bên cạnh, làm bộ lấn tới. Diệp Lăng Phi nhanh tay lẹ mắt, đã ngồi ở bên cạnh Bạch Tình Đình, tay phải ôm Bạch Tình Đình, cười ha hả hói:

- Lão bà, đừng nóng giận, uống chén trà giảm nhiệt

Khi Diệp Lăng Phi nói xong lời này, mới chú ý tới cái bàn này căn bản là không có nước trà. Bạch Tình Đình đã thích ứng với phương pháp này của Diệp Lăng Phi, lúc này nàng cảm thấy tâm trạng khá hơn. Dựa vào phía sau, hỏi ngược lại:

- Lão công, nước trà đâu?

- Nước trà, à, đúnh, mang trà

Diệp Lăng Phi quay người, nói với phục vụ:

- Nước trà đâu chứ, chẳng lẽ các ngươi không có trà sao?

Một người nữ phục vụ phòng ăn bước nhanh tới, nàng xin lỗi nói:

- Vị tiên sinh này, rất xin lỗi. Chúng tôi ở dây không có trà, nếu như ngài muốn, chúng tôi có thể cung cấp nước ấm

- Lão bà, em xem nơi này không có trà, nếu không ngươi uống chén nước ấm cho bớt giận

- lão công, anh không phải nói uống trà. Em muốn uống trà

Bạch Tình Đình cũng bị DIệp Lăng Phi làm hư, nàng không để ý cái gì phong phạm thiêm kim đại tiểu thư, bắt chéo chân. Gõ ngón tay lên mặt bàn, khẽ cười nói:

- Em tin tưởng lão công có thể làm bất cứ chuỵên gì, lần này, anh sẽ không để cho em thất vọng chứ

- Dĩ nhiên là không. Không phải là uống trà sao, để anh bảo bọn họ đi mua

Diệp Lăng Phi quay về phía người phục vụ nói:

- Hiện tại cô mua lá trà đến cho tôi, cái gì cũng được, giá tiền không phải vấn đề

Không đợi người phục vụ nói, Bạch Tình Đình đã nói:

- Lão công, em rất muốn uống Long Tỉnh Tây Hồ chính tông

- Long Tỉnh phải không, không thành vấn đề

Diệp lăng phi vừa định xoay người nói người bán hàng kia, đột nhiên lại nghe Bạch Tình Đình kiều mỵ nói:

- Em muốn uống trà Long Tỉnh do tự tay anh đi mua cơ

Rõ ràng là cố ý hành hạ Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi sao có thể không nhìn ra. Tròng mắt hắn vừa chuyển. Đáp ứng nói:

- Lão bà, không thành vấn đề. Không phải là Long Tỉnh sao, chuyện nhỏ thôi

Ngay khi Bạch Tình Đình muốn nhìn xem Diệp Lăng Phi đến đâu để mua trà Long Tỉnh cho nàng, đột nhiên nhìn thấy Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại

- Bá phụ à, ngài ở nhà còn chưa ngủ sao. À, cũng không có chuyện gì, chính là Tình Đình nghĩ muốn uống trà Long Tỉnh, chỗ này của cháu cũng không tiện mua. Nếu không phiền toái ngài giúp cháu tìm xem, à, ngài nói trong nhà có sao, vậy tốt quá, bá phụ ngài mang cho cháu đến đây được không. Cháu.......

Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết, Bạch Tình Đình liền đoạt lấy điện thoại trong tay Diệp Lăng Phi, oán giận nói:

- Anh làm gì chứ, muốn cha em mang tới đây, thật thua anh luôn

Khi bạch Đình Tình ĐÌnh vừa nói liền đem điẹn thoại đặt ở bên tai há miệng hô một tiếng cha, mới phát hiện Diệp Lăng Phi căn bản không hề gọi điện thoại. Thì ra là bị DIệp Lăng Phi đùa giỡn một lần, Bạch Tình Đình tức giận đến đem điện thoại ném tới Diệp Lăng Phi. Đứng dậy, cầm túi xách dồn dập đi ra khỏi phòng ăn

Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy này phiền toái, vội vã đuổi theo. Ở cửa phòng ăn đuổi kịp Bạch Tình Đình, bắt được cánh tay Bạch Tình Đình, xin lỗi nói:

- Tình Đình, anh đùa giỡn một chút thôi mà, em đừng giận

- Là anh không tức giận sao, người ta khổ cực cả ngày, vốn tưởng rằng buổi tối sẽ ăn bữa cơm thật ngon, anh tới muộn một giờ không nói, vẫn cố ý chọc giận em. Anh nói xem, là ai sẽ không tức giận

- Lão bà, anh không phải thừa nhận sai lầm sao, anh cam đoan lần sau sẽ không tái phạm. Chúng ta trở lại ăn cơm đi, đừng để đói bụng

Diệp Lăng Phi vỗ nhẹ lưng Bạch Tình Đình, liên tiếp xin lỗi. Bach Tình Đình hiển nhiên còn chưa hết giận, đứng ở cửa không nhúc nhích trong miệng hét lớn:

- Em bây giờ nhìn cái kia không muốn ăn

- Khong thích ăn cái này à,vậy chúng ta đi ăn ngoài được không, bây giờ ăn đồ nướng thích hợp nhất

Diệp Lăng Phi dụ dỗ Bạch Tình Đình, đề nghị đi ăn dã ngoại. Bạch Tình Đình đối với ăn cơm dã ngoại cũng không hứng thú, miệng lầm bầm, đứng ở cửa nói không muốn ăn cái gì. Bộ dáng này của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi thật sự không có cách nào. Hắn ở trước mặt Bạch Tình Đình đi qua đi lại, đột nhiên vỗ vào đầu một chút nói:

- Có rồi, anh đưa em đi ăn món em chưa bao giờ ăn

- Là cái gì?

Bạch Tình Đình động tâm, không nhịn được hỏi, Diệp Lăng Phi thần bí cười nói:

- Em đoán xem?

Bạch Tình Đình cũng không phải con giun trong bụng Diệp Lăng Phi, sao biết được Diệp Lăng Phi nói cái gì. DIệp Lăng Phi lái xe chạy đến thành Bắc, thành bắc có một cái chợ đem có điểm đặc sắc, hai bên đầu phố đều là rậm rạp quán ăn vặt, bình thương rất nhiều bình dân tới nơi này ăn, thỉnh thoảng có một số sinh viên cũng tới nơi này ăn

Xe không đi vào trong tiểu phố được, Diệp Lăng Phi đem xe đỗ ở lề đường, kéo Bạch Tình Đình xuống xe. Bạch Tình Đình đứng ở phố này nhíu nhíu cái mũi, mùi vị này làm cho nàng không chịu được. Nơi này thật sự quá loạn, Bạch Tình Đình chưa bao giờ tới loại địa phương loạn xạ này ăn cơm

Diệp Lăng Phi hít hà, chép chép miệng, nói:

- Lão bà, cảm giác nói này thế nào, nhiều mùi vị chứ

- Anh muốn ở chỗ này ăn cái gì, anh điên rồi

Bạch Tình Đình vung tay, nàng cũng không nghĩ muốn ở chỗ này ăn cài gì, ai biết có thể bị đau bụng hay không chứ

- Lão bà, đừng đi mà

Diệp Lăng Phi kéo tay Bạch Tình Đình nói:

- Không nên nhìn nơi này loạn xạ như vậy, đồ vật này nọ cũng không tồi, rất tiện nghi

- Ta không ăn, ta tình nguyện đi phòng trung tâm ăn cơm, cũng không đến loại địa phương này ăn cơm

Bạch Tình Đình nói

- Nơi này ăn làm sao đây, đau bụng chết mất

Nghe được Bạch Tình Đình nói, Diệp Lăng Phi híp mắt, trên mặt hiện lên một tia tươi cười đắc ý, hắn giả bộ hồ đồ hỏi:

- Chúng ta đi nơi nào ăn cơm đây?

- Quay về phòng ăn trung tâm ăn cơm

Bạch Tình Đình bỏ tay Diệp Lăng Phi ra, cũng không quay đầu lại, đi trở về xe, mở cửa xe mới vừa ngồi trên xe, nàng liền cảm giác một trận buồn nôn, trong lòng nghĩ Diệp Lăng Phi sao lại mang nàng tới nơi này ăn cơm. Ngay khi Diệp Lăng Phi mới vừa mở cửa xe, Bạch Tình Đình trong đầu linh quang chợt lóe, trong nháy mắt toàn bộ hiểu ra. Đoán là người này cố ý như vậy, từ phòng ăn trung tâm đến đây ít nhất đi nữa giờ, mà hắn đưa mình tới đây lại nhìn thấy tình huống địa phương như thế, hiển nhiên cảm giác vẫn là phòng ăn trung tâm tốt hơn, hiện tại Bạch Tình Đình có chút đói bụng, đó là ăn cái gì cũng thấy ngon, sẽ không giống như lúc trước ở cửa phòng ăn, bụng cũng không phải rất đói, còn có thể chậm rãi chọn phòng ăn, nhưng hiện tại cơ hồ không được lựa chọn, cho dù đi một phòng ăn coi như bình thường, Bạch Tình Đình cũng sẽ không phản đối.

Bạch Tình Đình rốt cuộc hiểu được lại bị Diệp Lăng Phi đùa giỡn, nàng hung hăng cắn lên cánh tay Diệp Lăng Phi một cái, cắn xong, Bạch Tình Đình mới cảm giác đỡ ấm ức hơn

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #267