Chương 265: Ông Trùm Hắc Bang


Chỉ trong một đêm, ba mươi ba tên thủ hạ của Hắc Phong bang bị chặt đi một cánh tay phải. Chuyện này lan truyền trong giới hắc đạo ở Vọng Hải Thị. Tin tức mà giới hắc đạo có được có thể nói là còn nhanh hơn cảnh sát rất nhiều. Hơn nữa, có những tin tức cảnh sát không thể biết được, ví dụ như chuyện thủ hạ của Hắc Phong bang bị người ta chém mất tay phải.

Tiễn Thông đã ba ngày không có tin tức j rồi. Tuy nói Tiễn Thông không tính là một nhân vật lớn trong giới hắc đạo Vọng Hải Thị, nhưng nói sao cũng là một lão đại có chút danh tiếng, quan hệ với những hắc bang khác cũng coi như không tồi.

Hai hắc bang lớn ở Vọng Hải Thị là 3K và Phủ Đầu bang đã khống chế hơn phân nửa giới hắc đạo ở Vọng Hải Thị. Còn Hắc Phong bang của Tiễn Thông và một số bang phái nhỏ lẻ khác thì tồn tại trong khoảng hẹp giữa hai bang lớn này. Ở đầu thập niên 90, giới hắc đạo của Vọng Hải Thị là nơi tụ họp quần long, hắc bang lớn nhỏ không dưới mười mấy bang. Khi đó trị an không tốt, thường xuyên có thể bắt gặp cảnh thành viên các hắc bang kéo bè kéo lũ đánh nhau. Theo sự quật khởi của 3K và Phủ Đầu bang, một số hắc bang nhỏ dần dần bị thâu tóm, chỉ còn lại những bang nhỏ giống như Hắc Phong bang tồn tại trong một phạm vi hẹp giữa hai hắc bang lớn này.

Cuối thập niên 90, vận mệnh của giới hắc đạo Vọng Hải Thị đã xác lập, chính là như tình hình hiện nay. 3k và Phủ Đầu bang là hai bang lớn nhất, những bang phái nhỏ khác đều thu mình trong khoảng trung gian, không muốn chịu sự khống chế của một trong hai đại hắc bang này.

Chuyện thủ hạ của Hắc Phong bang bị chén đã sớm lưu truyền trong giới hắc đạo ở Vọng Hải Thị. Mà ngay cả ông trùm của 3k vốn luôn luôn định cư ở Hồng Kông cũng nghe nói tới chuyện này. Như thế có thể thấy tốc độ lan truyền của chuyện này nhanh đến mức nào.

Bất kể là 3k cũng tốt, hay là Phủ Đầu bang cũng tốt, đều khó tin là có thể có một nhân vật như thế, có được bản lĩnh lớn như thế. Nhưng chuyện xảy ra lại bất chấp việc các nhân vật hắc bang này nọ không tin. Ba mươi ba người của Hắc Phong bang trong một đêm đều bị người ta chém mất tay phải. Hơn nữa, hung thủ còn tuyên bố là muốn lấy mệnh của Tiễn Thông.

Người hắc bang sợ nhất là phá hư quy củ, quy củ đó là muốn diệt lão đại của đối phương. Không thể phủ nhận, ở thập niên 90, thời đại thịnh vượng của hắc bang, khi đó thường xuyên có hắc bang âm thầm muốn diệt lão đại của đối thủ. Từ đó, có thể thâu tóm rất nhanh bang hội của đối phương. Nhưng hiện giờ không giống như thế. Hiện tại chú ý sự ổn định. Cho dù xử lý vài tên tiểu lâu la của hắc bang, các lão đại sẽ đứng ra nói chuyện, bồi thường ít tiền chữa trị thì sự tình sẽ ok. Nhưng một khi muốn tiêu diệt lão đại của đối phương thì tình hình lại không giống như trước, song phương sẽ đều xuất thủ. Đây chính là chuyện mà cả hai đại hắc bang là 3k và Phủ Đầu bang đều không muốn nhìn thấy.

Đã có người phá vỡ quy củ, vậy phải tìm người đó ra để nói chuyện tử tế. Hắc đạo thường có thể làm được một số việc mà cảnh sát không làm được. Ông trùm của Phủ Đầu bang là Tiêu Triêu Dương truyền tin ra ngoài, nói là muốn gặp Tiễn Thông. Không mất đến thời gian một ngày, Tiễn Thông đã tự mình đến biệt thự của Tiêu Triêu Dương, bái kiến Tiêu lão đại.

Tiêu Triêu Dương ra mặt năm sáu mươi tuổi, người già đầy sức sống, đang mặc một bộ đồ đời Đường ngồi trên ghế salon ở chính giữa phòng khách. Hai bên là mấy đường chủ ở Phủ Đầu bang. Tiễn Thông ở bên ngoài thì là nhân vật đáng kiêu ngạo, nhưng khi bái kiến lão già này thì đến vị trí ngồi cũng không có, chỉ có thể đứng nói chuyện với Tiêu Triêu Dương.

Hai ngày nay, Tiễn Thông rõ ràng là không ngủ ngon. Căn bản là hắn vẫn chưa rời khỏi Vọng Hải Thị, chỉ nằm ổ ở trong nhà tình nhân là Vu Nam Giao. Chuyện Tam Pháo bị giết là một đả kích lớn đối với hắn, khiến hắn quyết định trốn chạy. Tiếp đó, Tiểu Lôi lại bị người ta giết nữa. Những thủ hạ tham dự vụ ám sát Diệp Lăng Phi đều bị người ta chém rụng tay. Từng chuyện từng chuyện một rơi vào trong lỗ tai hắn làm cho Tiễn Thông ý thức được chuyện đến nước này đã là ầm ĩ rất lớn rồi. Hắn biết việc này đều là do Diệp Lăng Phi làm. Nhưng Tiễn Thông lại nghĩ mãi mà không hiểu được là thanh niên này rốt cuộc là từ đâu mà có được bản lĩnh như thế. Cho dù là Tiêu Triêu Dương không tìm hắn thì hắn cũng định tìm người đến hỗ trợ. Cứ trốn tránh mãi như thế cũng không phải là chuyện hay. Đúng lúc này thì Tiêu Triêu Dương ra mặt, Tiễn Thông cảm thấy như là cuối cùng thì cũng nhìn thấy ánh rạng đông.

- Tiễn Thông, cậu cũng coi như người cũ rồi, làm sao lần này lại để cho sự tình trở nên lớn đến thế này. Đến giờ muốn làm thế nào đây? Sớm muộn j cậu cũng khiến cho mọi người trong giới hắc đạo chúng ta phải vào tù mất. Ta đã chừng này tuổi đầu rồi, không phải là cậu định muốn để cho ta hưởng tuổi già ở trong tù ngục đấy chứ?

Tiêu Triêu Dương giọng điệu không nóng không lạnh. Nhưng giọng điệu như thế lại càng làm cho Tiễn Thông cảm thấy trong lòng bất ổn. Hắn vội vàng cười nói:

- Lão gia tử, sự tình lần này tôi cũng không biết là có thể đến mức như thế. Đều là Lý Triết Hào bảo muốn tôi xử lý một người. Tôi tính toán cũng không có chuyện j, lại thật không ngờ là sự tình sẽ biến thành như thế.

- Tiểu Lý này trước kia làm việc vẫn rất tốt. Làm sao lần này lại xảy ra sơ hở lớn như thế?

Quan hệ của Tiêu Triêu Dương và Lý Triết Hào không tồi, một số khoản tiền nong của Phủ Đầu bang cũng là giao cho Lý Triết Hào rửa trắng. Bởi vậy, Tiêu Triêu Dương và Lý Triết Hào giao tình không tồi.

- Lão gia tử, chuyện này tôi cũng không ngờ là lại đến mức khó giải quyết đến như bây giờ. Dường như thằng ranh kia không đơn giản. Hiện giờ tôi cũng không có cách nào cả. Tôi nghe nói rằng đám anh em của tôi bị người ta chém đứt cánh tay phải, tiếp theo sẽ chính là tôi. Lão gia tử, người phải giúp tôi nghĩ biện pháp đi.

- Hừ, cậu chém người ta, người ta chém lại cậu cũng là bình thường thôi. Chỉ là thủ pháp của thằng ranh này cũng thật sự là quá kiêu ngạo đi.

Tiêu Triêu Dương cười lạnh nói:

- Ta đã sớm nói với các người những câu mà người ta đều từng nói qua, làm việc thì phải lưu lại cho người ta ba phần đường sống, đừng có đuổi tận giết tuyệt. Các người đều cố tình không nghe. Giờ xảy ra chuyện rồi mới hối hận. Còn có ích j nữa đây?

- Lão gia tử, lần này nhất định người phải giúp tôi. Tôi thật sự là cùng đường rồi.

- Hừ, lần này ta tìm cậu cũng chính là vì chuyện này. Ta định hẹn thằng ranh kia đến nói chuyện. Chuyện lần này cứ tính như vậy đi. Cậu lấy tiền ra mà giữ mạng. Ta không muốn chuyện này lại tiếp tục ầm ĩ lên nữa, rối loạn hết các quy củ của hắc bang.

Tiêu Triêu Dương quay sang nói với một gã đường chủ bên cạnh:

- Phái người đi mời gã thanh niên họ Diệp kia chưa?

- Ông trùm, người của chúng ta đã đi rồi.

Tiêu Triêu Dương gật đầu, nói với Tiễn Thông:

- Cậu ở đây chờ một lúc nữa. Người sẽ tới rất nhanh thôi.

Diệp Lăng Phi từ phía Dã Thú nhận được tin tức. Hai người hắn và Dã Lang đã chém rớt tay phải của tất cả những kẻ tham gia chém giết Diệp Lăng Phi buổi tối hôm đó. Về phần hành tung của Tiễn Thông còn chưa tra ra, bọn họ sẽ tiếp tục đuổi giết Tiễn Thông. Diệp Lăng Phi rất hài lòng với kiểu xử lý thế này. Hắn thích nhất là tạo cho người ta áp lực cực đại. Nói vậy chắc Tiễn Thông đã biết chuyện thủ hạ của hắn bị chặt đứt tay. Cho dù Tiễn Thông không ra mặt, trong lòng nhất định sẽ có áp lực cực lớn. Diệp Lăng Phi tin tưởng sâu sắc là sớm muộn j hắn cũng sẽ tra ra được hành tung của Tiễn Thông.

Ngay chiều hôm nay, Michael mang tới một tin tức tốt cho Diệp Lăng Phi. Đó là Lý Triết Hào đã bị lừa. Michael cho Diệp Lăng Phi biết là ngày mai y sẽ theo Lý Triết Hào đến Paris - Pháp dạo một vòng, sắp xếp một âm mưu lớn, để cho Lý Triết Hào ngoan ngoãn giao tiền ra.

Chuyện tốt cứ lần lượt từng cái một đến, Diệp Lăng Phi ý thức được hôm nay phải nói là một ngày đáng chúc mừng với hắn. Mới vừa dự định buổi tối ra ngoài với Bạch Tình Đình để ăn mừng một chút thì đã lại có người tới nhà bái phỏng.

Diệp Lăng Phi cũng không nhận ra người thanh niên thoạt nhìn chẳng qua cũng chỉ hai bảy hai tám tuổi đang đứng trước mặt. Người thanh niên này tự giới thiệu y tên là Tôn Hoành.

- Diệp tiên sinh, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện được không?

Tôn Hoành cười cười, mang theo chút thiện ý.

Diệp Lăng Phi gật đầu, cầm một cái áo khoác rồi nói với cô Ngô:

- Khi nào Tình Đình trở lại thì bảo tôi có việc phải đi ra ngoài.

Dặn dò cô Ngô xong, Diệp Lăng Phi đi theo Tôn Hoành ra khỏi biệt thự, đi lên chiếc xe Mercedes Benz S600 đang đỗ trên đường.

- Diệp tiên sinh, có hút thuốc không?

Ở trong xe, Tôn Hoành lấy ra một điếu Trung Hoa, hỏi.

Diệp Lăng Phi cũng không khách khí, cầm điếu thuốc. Tôn Hoành lập tức bật lửa cho hắn, sau đó chính y cũng tự châm một điếu. Thả một ngụm khói thuốc, Tôn Hoành cười nói:

- Diệp tiên sinh, chẳng lẽ anh không hỏi tôi là đang làm j, đi đến chỗ nào sao?

- Chả cần thiết.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Trên người anh tôi ngửi thấy một khí tức của hắc đạo.

- Ha ha, Diệp tiên sinh quả nhiên không phải là người đơn giản, điều này cũng có thể nhìn ra được. Nếu đã như vậy, tôi đây liền nói thẳng ra luôn. Tôi là đường chủ Phích Lịch đường của Phủ Đầu bang. Lần này là ông trùm của chúng tôi muốn gặp anh.

- Phủ Đầu bang, tôi chưa nghe nói qua.

Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Tôi với ông trùm của các anh cũng không quen biết. Ông ấy gọi tôi đến cũng chả có chuyện j tốt. Anh thấy tôi có cần thiết phải báo cảnh sát không?

Tôn Hoành lại nở nụ cười, cười nói:

- Diệp tiên sinh, anh là người hay thật. Nhắc tới Phủ Đầu bang chúng tôi, anh căn bản là không sợ.

- Tại sao phải sợ?

Diệp Lăng Phi hỏi ngược lại.

Tôn Hoành sửng sốt, lập tức cười rộ lên, nói:

- Ừ, xét cho cùng thì tại sao lại phải sợ chúng tôi chứ.

Ước chừng chạy hơn một tiếng, chiếc xe mới tới trước cửa biệt thự của Tiêu Triêu Dương. Căn biệt thự này bề ngoài xem ra là không khác j một biệt thự tư nhân. Ai cũng không ngờ được là chủ nhân ngôi biệt thự này lại chính là ông trùm của Phủ Đầu bang, một trong hai đại hắc bang ở Vọng Hải Thị. Đến lúc vừa tiến vào trong sân thì tình hình bên trong đã không còn giống như vẻ bề ngoài không khiến ai chú ý nữa, đã thấy không ít người đang tuần tra ở trong sân.

- Xin mời!

Tới trước cửa biệt thự, Tôn Hoành xuống xe trước, tự mình mở cửa xe cho Diệp Lăng Phi, đưa tay ra ý mời.

Diệp Lăng Phi xuống xe, tay phải hơi đè bên hông, lập tức đi vào phía cửa của biệt thự. Động tác này bị Tôn Hoành nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng y cũng không nói nhiều lời.

Vừa đi vào trong cửa, Diệp Lăng Phi đã bị dẫn tới một hành lang thật dài, đi tới đại sảnh ở phía sau của biệt thự. Vừa đi qua cửa đại sảnh, Diệp Lăng Phi đã thấy Tiễn Thông đứng ở một bên. Không cần hỏi, trong lòng Diệp Lăng Phi đã hiểu rõ ràng rồi.

Tôn Hoành đi nhanh hai bước, đến phía sau Tiêu Triêu Dương, cúi đầu xuống, hạ giọng nói bên tai Tiêu Triêu Dương:

- Ông trùm, tôi đã mời người tới đây rồi.

Tôn Hoành cố ý dùng từ "mời" chứ không phải là "đưa", ý tứ của hai từ này vốn dĩ cũng không giống nhau.

Tiêu Triêu Dương gật gật đầu. Ông ta chỉ liếc mắt một cái đánh giá Diệp Lăng Phi liền âm thầm gật đầu ngay. Ông ta là dạng người j chứ, chính là một người từng trải, duyệt người vô số. Chỉ liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái đã biết Diệp Lăng Phi người này không đơn giản, ông ta khách khí ngoài ý muốn, nói:

- Diệp tiên sinh phải không? Mời ngồi.

Nói xong chỉ chỗ ngồi bên cạnh người.

Diệp Lăng Phi cũng không khách khí, đặt mông an vị trên ghế salon, vắt chân lên bắt chéo, hơi hơi quét mắt liếc Tiễn Thông một cái, sau đó lại chuyển hướng sang Tiêu Triêu Dương. Lúc này đây Tiêu Triêu Dương chính là đang chăm chú nhìn Diệp Lăng Phi. Khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, Tiêu Triêu Dương cười nói:

- Diệp tiên sinh, cậu có phải là rất kỳ quái nơi này là đâu, ta là ai?

- Nghe nói ông là ông trùm của Phủ Đầu bang. Có điều tôi là người ngoài, đến Vọng Hải Thị mới được nửa năm, Phủ Đầu bang hay là các bang hội khác tôi đều không hiểu rõ lắm. Còn về phần đây là chỗ nào thì tôi càng chưa cần thiết phải biết. Bởi vì tôi tin tưởng là ông sẽ đưa tôi trở về.

Tiêu Triêu Dương trong lòng âm thầm bội phục đảm lượng của người trước mặt mình. Không biết có bao nhiêu người gặp mặt Tiêu Triêu Dương thì sợ đến mức không dám nói lời nào. Thế mà người này lại hoàn toàn bất đồng. Không chỉ không có nửa điểm e sợ, mà ngược lại lại coi như không có j. Điều này làm cho Tiêu Triêu Dương thấy hoài nghi, sau lưng người này có lẽ có chỗ dựa rất vững chắc, thậm chí, còn vượt qua cả hậu trường của một đại bang hội như Phủ Đầu bang.

- Diệp tiên sinh, không biết cậu là người ở đâu?

Tiêu Triêu Dương hỏi.

- Tôi có quốc tịch ở nhiều nước. Chỉ có điều không biết ý ông muốn nói là nước nào?

Diệp Lăng Phi hỏi ngược lại.

Tiêu Triêu Dương sửng sốt, lại đánh giá Diệp Lăng Phi một lượt từ trên xuống dưới, nói:

- Chẳng lẽ Diệp Lăng Phi không phải là người Trung Quốc?

- Tôi sinh ra ở Trung Quốc, nhưng không có ai quy định là không thể có quốc tịch nước ngoài. Nhất là khi muốn làm một số chuyện trái pháp luật.

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Tôi nghĩ ông nếu là ông trùm, chúng ta cũng không cần phải ở đây tiếp tục nói những lời vô nghĩa này làm j. Nói thực ra, tôi còn có rất nhiều việc muốn làm. Chúng ta nói ngắn gọn thôi.

Diệp Lăng Phi cũng không đợi Tiêu Triêu Dương nói tiếp, dành nói trước:

- Tôi biết mục đích ông bảo tôi tới đây. Đơn giản là muốn diệt tôi, nhưng nếu thật là như thế thì ông cũng không cần phải phái người đến mời tôi. Nếu không phải là nguyên nhân này thì chắc là muốn tôi tha cho Tiễn Thông. Nhưng mà theo thái độ làm người của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho hắn.

Những lời nói này của Diệp Lăng Phi vừa dứt, không chỉ có Tiễn Thông mà ngay cả mấy đường chủ kia của Phủ Đầu bang cũng đều biến sắc. Dường như còn chưa có người nào dám ở trước mặt ông trùm của Phủ Đầu bang nói ra những lời như thế. Mà ngay cả ông trùm của 3k khi nói chuyện với Tiêu Triêu Dương giọng điệu cũng không cứng rắn như thế. Nhưng ngoài sự dự kiến của những người này là Tiêu Triêu Dương không ngờ không có chút tức giận, mà trên mặt lại có vẻ tươi cười, nói:

- Dường như Diệp tiên sinh đến mặt mũi của tôi cũng không nể a.

- Ngại rồi. Tôi không phải vấn đề là có nể hay không nể mặt mũi.

Diệp Lăng Phi cười nói với vẻ xin lỗi,

- Ông trùm, nếu đêm hôm đó không phải là tôi rất may mắn thì hiện giờ ông nói tôi còn có thể ngồi đây nói chuyện được với ông không?

Những lời này hỏi ra khiến Tiêu Triêu Dương mỉm cười, ông ta cũng khẽ gật đầu.

Diệp Lăng Phi tiếp tục nói:

- Các người đã là dân hắc đạo, tôi đây cứ theo như nguyên tắc của hắc đạo đến xử lý chuyện này. Chúng ta ai cũng không thể nói được ai.

Nói rồi Diệp Lăng Phi lấy tay chỉ vào Tiễn Thông, bảo:

- Vốn dĩ tôi với hắn không thù. Tôi cũng không định gây chuyện. Thẳng thắn mà nói, tôi đã nghĩ sẽ sống yên ổn ở đây, người khác không động đến tôi thì tôi cũng không chọc đến người khác. Nhưng thằng hỗn đản này lại cố tình chọc tới đầu tôi. Tôi không thể cứ như vậy buông tha hắn được. Mẹ nó chứ, lúc lão tử với mafia sống mái với nhau thì cái thằng hỗn đản này còn không biết đang ở nơi nào đâu. Lại cũng dám chọc đến đầu lão tử.

Một câu này của Diệp Lăng Phi vừa nói ra, ở đây tất cả mọi người đều sửng sốt. Ngay cả Tiêu Triêu Dương cũng không ngờ được là Diệp Lăng Phi lại nói ra những lời này. Mafia thì ai mà không biết, đấy chính là hắc bang trâu bò nhất trên thế giới a.

Diệp Lăng Phi nhìn nhìn biểu tình của những người xung quanh, bỗng nhiên cười nói:

- Các vị lão đại, ngại quá. Vừa rồi tôi quá kích động, bây giờ tôi xin lỗi các vị nhé.

Tiêu Triêu Dương lập tức cười nói:

- Diệp tiên sinh, không có vấn đề j đâu. Thấy Diệp tiên sinh cũng là người hào sảng, cũng không biết là Diệp tiên sinh là người của bang hội nào?

- Tôi ư? Tôi không thuộc về bang hội nào cả, nhưng lại rất thân quen với hắc bang.

Diệp Lăng Phi nói rồi sờ sờ thuốc trên người mình. Kết quả là sờ mãi cũng chả được điếu nào. Hắn ngượng ngùng nói:

- Ông trùm, có thể cho tôi một điếu thuốc được không? Vừa rồi đi gấp, quên mang thuốc rồi.

Tiêu Triêu Dương lại sửng sốt, trong lòng cảm thấy người thanh niên trước mặt này thật sự là tính tình cổ quái. Một khoảnh khắc kia khiến ông ta cảm thấy trên người người thanh niên ít tuổi này tràn ngập một cỗ sát ý khiếp người. Mà bây giờ thì lại cảm thấy người này thật giống như một gã vô lại. Tiêu Triêu Dương cũng không hút thuốc lá. Ông ta nói với Tôn Hoành đang đứng bên cạnh:

- Đưa cho Diệp tiên sinh một điếu thuốc.

Mấy đường chủ kia của Phủ Đầu bang đều không lý giải được biểu hiện khác thường hôm nay của ông trùm. Dường như trước kia ông trùm chưa bao giờ giống như hôm nay. Tôn Hoành lấy ra một điếu thuốc, đưa cho Diệp Lăng Phi, sau đó lại châm lửa cho Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi bắt chéo hai chân, hít một hơi thuốc, lúc này mới cười nói:

- Ông trùm, cũng không sợ ông biết chuyện. Tôi là người chuyên môn cung cấp vũ khí cho hắc bang. Trừ hắc bang của Nhật Bản ra, tôi cung cấp vũ khí cho tuyệt đại đa số hắc bang trên thế giới. Chỉ cần bọn họ đồng ý ra giá, tôi sẽ cho bọn họ vũ khí. Về phần Nhật Bản, lão tử tuyệt đối không làm quân bán nước. Chẳng qua cũng nói lại, nếu ông trùm muốn phát triển ở Nhật, tôi có thể cung cấp vũ khí với giá cả thấp hơn rất nhiều cho ông trùm. Chỉ cần là chuyện đánh bọn quỷ lùn thì tôi sẽ toàn lực ủng hộ.

Tất cả người Trung Quốc đều có cừu oán với người Nhật. Một câu nói này của Diệp Lăng Phi lập tức chiếm được hảo cảm của người Phủ Đầu bang. Tiêu Triêu Dương cười cười với với Diệp Lăng Phi. Bản thân ông ta là người rất hận Nhật, không mua hàng Nhật, cũng không cho người bang hội mình mua đồ của Nhật. Tuy rằng có chút tiêu cực, nhưng bố của Tiêu Triêu Dương chết trong tay người Nhật. Bởi vậy, có hận thù với người Nhật cũng là bình thường.

Tiếp theo sau đó, không khí nói chuyện rõ ràng là hòa hợp rất nhiều. Tiêu Triêu Dương cũng không hỏi tiếp chuyện của Diệp Lăng Phi nữa mà là chuyển chủ đề đến trên người Tiễn Thông, nói:

- Diệp tiên sinh, Tiễn Thông nói thế nào thì cũng là lão đại hắc bang. Cậu muốn xử lý hắn như thế thì sẽ phá hỏng quy củ của hắc đạo mất. Tôi cũng không có biện pháp j cả, cũng không muốn quy củ của hắc đạo bị phá hỏng. Đến lúc đó, cho dù tôi không tìm cậu thì chỉ sợ những người hắc đạo khác cũng sẽ tìm cậu.

- Ông trùm, ông không cần phải lo lắng. Đó là chuyện của tôi.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Nếu tôi mà sợ thì cũng sẽ không giết Tiễn Thông. Bất kể thế nào hắn cũng phải chết. Ông trùm, không phải là tôi không nể tình, mà là thằng khốn này không chỉ có thiếu chút nữa muốn mạng của tôi, hơn nữa còn làm cho bằng hữu của tôi bị thương. Thậm chí, một người còn suýt nữa trở thành người sống đời sống thực vật. Nếu chỉ giết mình tôi thôi thì cũng xong, không ngờ lại làm ra loại chuyện như thế. Ông trùm, ông nói xem nếu là ông thì ông sẽ làm thế nào?

- Giết!

Tiêu Triêu Dương thấp giọng đáp.

Diệp Lăng Phi nghe xong câu nói này của Tiêu Triêu Dương, bỗng nhiên đứng dậy, một bước dài đã đến trước mặt Tiễn Thông. Khi mọi người ở đó còn chưa kịp phản ứng, hai tay của Diệp Lăng Phi đã khống chế được cổ của Tiễn Thông, mắt lộ hung quang, nói:

- Có nghe thấy không? Là ông trùm muốn giết mày. Không trách được tao. Thằng chó này mày còn có j nói được nữa không?

Tiễn Thông bị siết cổ, không nói ra lời được.

Biến hóa bất thình lình khiến cho mọi người ở đó trở tay không kịp, mà ngay cả Tiêu Triêu Dương cũng không ngờ được. Lập tức, ông ta nghĩ ngay ra việc làm của Diệp Lăng Phi là vì câu nói kia của mình, nhưng ông ta lại không hề tức giận, ngược lại, lại còn khẽ gật đầu đồng ý.

Nhưng tình hình trước mặt ông ta lại không thể không nói j. Chỉ thấy Tiêu Triêu Dương hạ giọng nói:

- Dừng tay.

Diệp Lăng Phi không có buông tay ra, mà lại quay đầu lại, cười nói:

- Ông trùm, ông không phải vừa mới bảo giết sao? Chẳng lẽ ông đổi ý?

- Không, lời tôi đã nói ra đương nhiên sẽ không đổi ý.

Tiêu Triêu Dương cười nói.

- Nhưng mà tôi có một điều kiện.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #265