Chương 249: Trước Khi Kết Hôn, Anh Muốn Làm ...


Bạch Cảnh Sùng giống như nghe được chuyện khiếp sợ nhất trong cuộc đời khi Diệp Lăng Phi nói những lời này, khi ông ta nghe xong Diệp Lăng Phi nói, tay phải cầm điếu thuốc dừng ở giữa không trung, một khắc này, đối với Bạch Cảnh Sùng mà nói, thời gian như đình chỉ lại, hắn vẫn không nhúc nhích, nhìn thẳng vào Diệp Lăng Phi .

Diệp Lăng Phi tựa hồ sớm lường trước phản ứng của Bạch Cảnh Sùng, trên mặt hắn vẫn duy trì vẻ tươi cười như trước, hơi hơi giật mông, thay đổi một cái tư thế.

Qua vài phút đồng hồ, đến khi điếu thuốc lá kia sắp tàn, đầu thuốc cháy đến hai đầu ngón tay của Bạch Cảnh Sùng, Bạch Cảnh Sùng mới hồi tỉnh lại, cuống quít mà đem tàn thuốc trong tay ném vào trong cái gạt tàn thuốc.

Bạch Cảnh Sùng đứng dậy, đi vòng qua bàn làm việc của hắn, đến trước mặt Diệp Lăng Phi. Tay phải Bạch Cảnh Sùng run nhè nhẹ, đặt trên vai Diệp Lăng Phi, mang theo ngữ khí kích động hỏi:

- Tiểu Diệp, đây là thật vậy sao?

Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Bá phụ, chẳng lẽ ngài cho rằng cháu sẽ lừa gạt ngài sao?

- Đương nhiên là không, đương nhiên là không.

Bạch Cảnh Sùng liên tiếp nói.

- Bá phụ, cháu từng kiếm một khoản tiền lớn trong nước Mĩ, có lẽ có chút li kì, nhưng quả thật cháu đã kiếm được rất nhiều tiền. Ngày đó cháu rất may mắn, mua 6 tấm xổ số, mỗi tấm là 1 triệu USD. Cháu đem tiền này giao cho Paul đầu tư, mấy năm vừa qua, Paul kinh doanh cho cháu lời không ít tiền. Tài sản của cháu tăng lên vài lần, ước chừng hẳn là khoảng 40 đến 50 triệu USD, mà chỗ tiền này đổi thành nhân dân tệ ước chừng là 300 đến 400 triệu. Lần này, cháu xuất tiền trong đó ra mua cổ phiếu tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, chỉ là nghĩ muốn trợ giúp bá phụ ngài. Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta đều là người một nhà, bá phụ, ngài nói ta nói có đúng không?

Diệp Lăng Phi đến giờ phút này, cũng không có đem toàn bộ chi tiết của hắn nói cho Bạch Cảnh Sùng. Không biết rằng tài sản trong tay Diệp Lăng Phi giá trị tới mấy chục tỷ USD, nếu như đem con số này nói cho Bạch Cảnh Sùng, Diệp Lăng Phi rất lo lắng Bạch Cảnh Sùng có thể tưởng rằng Diệp Lăng Phi điên rồi hay không.

- Thật li kì. Thật li kì.

Bạch Cảnh Sùng liên tiếp nói.

- Tiểu Diệp, chuyện xưa của cậu cũng đủ viết một quyển sách, quả thực chính là truyền kỳ. A, đúng vậy, chúng ta là người một nhà. Cậu là chồng của Tình Đình, tương lai tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế chính là của cậu và Tình Đình .

Bạch Cảnh Sùng bởi vì quá độ hưng phấn, ngữ khí hết sức kích động, hắn liên tiếp cười nói:

- Ừ, tiểu Diệp này, xem như ta khá yên tâm, cậu có được 40% cổ phần tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế. Đây chính là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, so với cổ phần ta có được còn nhiều hơn, cậu có muốn tiến vào tham dự quản lý tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế hay không?

- Bá phụ. Cháu mới vừa rồi đã rất nói rất rõ ràng ý nghĩ của cháu. Tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế là sản nghiệp ngài một tay sáng lập, cũng là tập đoàn của ngài. Cháu sẽ không can thiệp bất cứ quyết sách gì quản lý tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, cháu sở dĩ mua 40% cổ phần tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế. Bởi vì cháu muốn cho ngài có được quyền lực tuyệt đối tại hội đồng quản trị. Sau này, ngài có được chính là 70% cổ phần tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế. Ngài viện làm ra quyết định không ai có thể chối bỏ. Đương nhiên, nếu như bá phụ muốn có được 40% cổ phần trong tay cháu, hiện tại cháu có thể vô điều kiện đem 40% cổ phần của của cháu chuyển tới dưới danh nghĩa ngài, bởi vì chúng ta là người một nhà mà.

Mấy câu nói đó của Diệp Lăng Phi thật đúng là đặc sắc, Bạch Cảnh Sùng vừa nghe Diệp Lăng Phi muốn đem 40% cổ phần vô điều kiện chuyển tới dưới danh nghĩa của ông ta, liền liên tiếp nói:

- Tiểu Diệp, chúng ta là người một nhà, cậu có được cổ phần cũng như ta. Ta tin tưởng sau này cậu nhất định sẽ toàn lực ủng hộ ta. Nếu như ta ngay cả cậu đều không tin tưởng. Ta còn có thể tin tưởng ai chứ.

Bạch Cảnh Sùng nói xong, đi qua đi lại trong thư phòng mặt. Trong miệng kích động nói:

- Lão thủ trưởng ơi, lão thủ trưởng, lão nhân gia ngài ngay cả ta cũng lừa gạt. Trách không được ngài cố ý muốn đem tiểu Diệp giới thiệu cho nữ nhi của ta, thì ra ngài đã sớm biết chuyện này. Ngài đây là giúp ta sao, ha ha, lão thủ trưởng, xem ra ta phải đi Bắc Kinh cảm tạ ngài.

Bạch Cảnh Sùng hưng phấn mà không biết nên nói cái gì cho tốt, Diệp Lăng Phi hơi cười nói:

- Bá phụ, hiện tại cháu nghĩ ngài có thể nói một chút chuyện đã xảy ra giữa Tình Đình và ngài chứ?

- Khụ, khụ, được rồi, cậu xem ta dĩ nhiên đem chuyện quên này quên mất.

Hiện tại Bạch Cảnh Sùng cùng Bạch Cảnh Sùng mặt mang theo vẻ tang thương lúc Diệp Lăng Phi mới vừa đi vào thư phòng hoàn toàn không giống nhau, trên mặt hắn mang theo vẻ sáng lạn khác thường, ngồi trở lại chỗ ngồi, Bạch Cảnh Sùng tâm tình tốt đẹp, mặt mang vẻ tươi cười thân thiện nói:

- Tình Đình vừa rồi chính là vì chuyện của Trần Hàn Lâm cùng ta cãi nhau, tiểu Diệp, cậu đoán được đại bộ phận rồi. Tình Đình cho rằng Trần Hàn Lâm này có chuyện, nó kiên trì muốn đem Trần Hàn Lâm khai trừ khỏi tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế. Nhưng nó không biết tình trạng trước mắt của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, từ góc độ của ta mà xem, mặc dù Trần Hàn Lâm này có thể có chút vấn đề, nhưng áp lực ta phải thừa nhận cũng không có thể lập tức thay đổi vị trí của Trần Hàn Lâm.

- Bá phụ, cháu hiểu được. Trần Hàn Lâm này trong mắt cháu là một người thích hợp với tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, chỉ là có chút chuyện có thể, ừm, ý của cháu là nói có thể nguy hại đến tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế. So với hiện tại chấp nhận phong hiểm thật lớn tiếp tục bỏ công sức đi tìm một phó tổng chấp hành mà nói, không bằng cho Trần Hàn Lâm thực hiện cải cách đối với tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế trước. Nhưng bá phụ cần phải tùy thời quan sát kỹ Trần Hàn Lâm, nếu như có thể, tốt nhất thường xuyên nhắc nhở Trần Hàn Lâm. Như vậy, Trần Hàn Lâm sẽ có chỗ cố kị, mà không dám coi thường vọng động. Trần Hàn Lâm tựa như một chuôi kiếm hai lưỡi, nếu như dùng không cẩn thận rất có khả năng làm bị thương chính mình, nhưng nếu như có thể nắm chắc người này, cũng không phải không thể là một thanh lợi khí. Hắn có kinh nghiệm quản lý tập đoàn lớn trên quốc tế, sẽ lãnh đạo tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế rất tốt. Hơn nữa ở trong lúc quan trọng này, lại thay đổi phó tổng chấp hành mà nói, rất dễ làm cho tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế thương tổn đến căn bản.

Bạch Cảnh Sùng liên tục gật đầu, hiện tại hắn đối với Diệp Lăng Phi đã có cái nhìn khác hẳn. Không chỉ giống như trước cho rằng Diệp Lăng Phi là có tiềm lực như vậy, nếu như bồi dưỡng tốt mà nói, có thể là một lãnh đạo tốt. Hiện tại Bạch Cảnh Sùng thấy, Diệp Lăng Phi hoàn toàn chính là thâm tàng bất lộ, nếu như Diệp Lăng Phi nguyện ý, sẽ là một người lãnh đạo của thế kỷ quốc tế tập đoàn dễ dàng. Nhưng Bạch Cảnh Sùng cũng ý thức được dựa theo cách làm trước kia của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi là sẽ không quản lý tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế .

- Nhưng là Tình Đình không hiểu chuyện đó, nó lại vì chuyện này mà cãi nhau với ta, có lẽ lời nói của ta có chút nặng nề, làm cho Tình Đình thương tâm.

Bạch Cảnh Sùng khẽ thở dài một cái nói,

- Đứa nhỏ này đem mình tự nhốt vào bên trong phòng ngủ, ta cũng không có biện pháp.

- Bá phụ, cháu đi xem Tình Đình một chút, xem có thể khuyên nhủ Tình Đình một chút hay không.

Diệp Lăng Phi đứng dậy, đối Bạch Cảnh Sùng khẽ cười nói,

- Bá phụ, từ phương diện khác mà nhìn. Tình Đình hiện tại ít nhất đã xứng đáng là một người nối nghiệp tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế. Cô ấy không phải tại vì tương lai của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế mà cùng ngài ầm ĩ sao?

Bạch Cảnh Sùng hơi sửng sốt, lập tức vui mừng nở nụ cười.

Diệp Lăng Phi đi ra khỏi thư phòng Bạch Cảnh Sùng, hơi lắc đầu. Có một số việc hắn cũng không nguyện ý nói ra, nhưng có đôi khi vừa lại phải nói ra. Hắn phát hiện chính mình hiện tại càng ngày càng lo trước lo sau nhiều hơn, cũng không còn là một người như trước kia – một nam nhân độc thân ăn no, ngủ kĩ, không phải lo lắng cái gì rồi.

Diệp Lăng Phi đứng ở cửa phòng ngủ Bạch Tình Đình, trước tiên hắn hít sâu một hơi, thay đổi thành khuôn mặt tươi cười thủy chung giống như bất cần đời. Giơ tay phải lên nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

- Lão bà, người chồng thân ái nhất của em tới này.

- Đừng vào đây, tôi không muốn gặp bất luận người nào cả.

Bạch Tình Đình tâm tình không tốt nói.

- Lão bà. Em không biết cánh cửa này không ngăn cản được anh sao?

Diệp Lăng Phi đứng ở ngoài cửa, cười a a nói:

- Nếu như em không cho anh đi vào, anh sẽ phá cửa mà vào đấy.

- Anh dám!

Diệp Lăng Phi vừa dứt lời. Thì cửa phòng ngủ Bạch Tình Đình đã mở ra, liền nhìn thấy vành mắt Bạch Tình Đình đỏ bừng, trên mặt vẫn mang theo vệt nước mắt đứng ở cửa.

- Anh chỉ là nói đùa một chút thôi mà, sao có thể phá cửa chứ.

Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Bạch Tình Đình mở cửa phòng ra. Không đợi Bạch Tình Đình cho phép Diệp Lăng Phi đi vào, Diệp Lăng Phi đã nhấc chân bước qua cánh cửa.

Bạch Tình Đình chắn ở cửa. Không cho Diệp Lăng Phi đi vào. Khuôn mặt mềm mại trắng mịn vẫn mang theo vệt nước mắt kia đã chuyển sắc mặt giận dỗi, hét lên với Diệp Lăng Phi:

- Đi ra ngoài, đi ra ngoài, tôi không muốn thấy bất luận kẻ nào.

Diệp Lăng Phi lại bất ngờ ôm lấy thắt lưng Bạch Tình Đình, đem Bạch Tình Đình đặt ở trên vai hắn, đi vào phòng ngủ.

- Buông tôi ra!

Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi khiêng trên vai, hai nắm tay nhỏ đấm liên tục vào lưng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng không để ý tới Bạch Tình Đình hô to gọi nhỏ, trở tay đem cửa phòng đóng lại. Đi tới trước giường. Đem Bạch Tình Đình đặt ở trên giường.

Bạch Tình Đình mặc áo ngủ rộng thùng thình ngồi ở trên giường, mang theo tính tình tiểu cô nương hờn dỗi. Một đôi chân nhỏ tinh tế đạp lung tung vào thắt lưng Diệp Lăng Phi, trong miệng hét lên:

- Anh đi ra ngoài, anh đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh.

Diệp Lăng Phi kéo giầy ra, nằm lên trên giường Bạch Tình Đình. Hắn dùng tay bắt được chân nhỏ của Bạch Tình Đình, vốt ve ở trong tay, trên mặt mang theo vẻ tươi cười nói:

- Lão bà, tức giận sao?

- Không phải chuyện của anh, tôi muốn tức giận, không cần anh quản.

Bạch Tình Đình dùng sức muốn đem chân mình từ trong tay Diệp Lăng Phi giãy ra, nhưng vài điểm sức lực của nàng như vậy làm sao có thể cùng so với sức khỏe của Diệp Lăng Phi, nàng giãy mấy lần đều không chút suy chuyển, tức giận hét lên:

- Các người làm gì, đều khi dễ tôi.

Vừa nói, nước mắt trong suốt kia vừa lại từ trong hốc mắt chảy ra.

Diệp Lăng Phi vội vã buông chân Bạch Tình Đình ra, hắn ôm Bạch Tình Đình vào trong ngực, đưa tay lau đi nước mắt kia trên mặt Bạch Tình Đình, ôn nhu nói:

- Lão bà, đừng khóc, đến cùng là phát sinh chuyện gì vậy?

Bạch Tình Đình đầu tựa vào trên lồng ngực rắn chắc của Diệp Lăng Phi, vươn tay phải, ôm cổ Diệp Lăng Phi, mang theo thanh âm nức nở ủy khuất nói:

- Cha mắng em, ông ấy chưa bao giờ mắng em, hôm nay mắng em. Em không có làm sai cái gì, tại sao lại mắng em.

Giờ phút này Bạch Tình Đình giống như là một tiểu cô nương bị ủy khuất đang khóc. Nước mắt long lanh kia của nàng giống như giọt nước trên nhũ thạch vậy, từ gò má chảy nhỏ giọt xuống khăn trải giường.

Diệp Lăng Phi có thể hiểu được tâm tình Bạch Tình Đình giờ phút này, đối với tiểu thư được chiều chuộng như Bạch Tình Đình vậy, cho dù là gặp phải một chút ủy khuất, đều sẽ tạo cho Bạch Tình Đình lòng tràn đầy ủy khuất. Nàng chỉ là bởi vì Bạch Cảnh Sùng đối với nàng nghiêm khắc một chút, liền cảm giác hết sức ủy khuất. Lấy góc độ của Bạch Tình Đình mà xem, nàng tại vì tương lai của tập đoàn suy nghĩ, Bạch Tình Đình nghĩ mãi mà không rõ cha của mình tại sao lại bênh vực Trần Hàn Lâm. Trong mắt Bạch Tình Đình, Trần Hàn Lâm này hẳn là lập tức bị khai trừ khỏi tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, mà không nên làm cho hắn tiếp tục nhậm chức trong tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế.

Bạch Tình Đình đương nhiên không hiểu ý nghĩ của Bạch Cảnh Sùng, nàng càng không hiểu, càng làm cho Bạch Tình Đình cho rằng phụ thân có chút già mà hồ đồ. Mà Bạch Cảnh Sùng xuất phát từ sự cân nhắc toàn diện, không thể khai trừ Trần Hàn Lâm, cũng có thể Bạch Cảnh Sùng không muốn đem tất cả vấn đề trước mắt của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế đều nói cho Bạch Tình Đình, để tránh làm cho Bạch Tình Đình phiền não, nhưng càng là như vậy, càng làm cho Bạch Tình Đình hiểu lầm.

Bạch Cảnh Sùng không khỏi nói chuyện nghiêm khắc một phen, như vậy cho nên, Bạch Tình Đình liền cảm giác mình bị cha làm cho thương tổn, kết quả khóc lóc ủy khuất đến quá trưa.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bạch Tình Đình khóc đến thương tâm như thế, trong lòng dâng lên vô hạn trìu mến. Hắn ôm Bạch Tình Đình, vẫn lấy tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Bạch Tình Đình, an ủi Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình càng nói càng thương tâm, làm cho nàng có chút khóc nức nở. Diệp Lăng Phi lo lắng nếu lại làm cho Bạch Tình Đình như vậy khóc nữa, có thể khóc đến làm hại cơ thể hay không. Hắn ôm chặt Bạch Tình Đình. Đem môi đưa tới. Dùng thủ đoạn trực tiếp quyết đoán nhất - cùng Bạch Tình Đình hôn môi.

Miệng của Bạch Tình Đình bị môi Diệp Lăng Phi dán sát vào, rốt cuộc không khóc được nữa. Bất ngờ không phòng ngự bị Diệp Lăng Phi hôn môi, nắm tay nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình đánh vào lưng Diệp Lăng Phi vài cái, sau đó lại thành ôm ngược phía sau lưng Diệp Lăng Phi, cùng Diệp Lăng Phi hôn môi.

Diệp Lăng Phi chậm rãi đem Bạch Tình Đình đặt nằm ở trên giường, hắn đè trên người Bạch Tình Đình, hai tay gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình như một con rắn hai chân quấn quanh thắt lưng Diệp Lăng Phi, giờ phút này Bạch Tình Đình đem Diệp Lăng Phi trở thành nam nhân đáng giá tin cậy nhất của nàng, muốn từ Diệp Lăng Phi được an bình, được dựa vào Diệp Lăng Phi.

Hai người cứ hôn nồng nhiệt như vậy. Một lần lại một lần hôn nhau một cách nồng nhiệt.

Rốt cuộc môi hai người hoàn toàn tách ra đi, Diệp Lăng Phi ngẩng đầu, quay mặt về phía cơ thể động lòng người dưới thân mình. Ôn nhu nói:

- Lão bà, hiện tại em thật đẹp.

Khuôn mặt mềm mại mang theo vệt nước mắt của Bạch Tình Đình trở nên đỏ bừng, miệng không thành thật nói:

- Anh thật là xấu. Khi người ta thương tâm, anh lại hôn người ta. Em hận chết anh rồi.

- Ai bảo vợ yêu của anh lớn lên xinh đẹp như vậy, hồn của anh đều bị câu dẫn mất rồi.

Diệp Lăng Phi cười ha hả từ trên người Bạch Tình Đình rời đi, hắn nằm ở bên cạnh Bạch Tình Đình, vươn cánh tay phải, ôm lấy Bạch Tình Đình, quay mặt nói:

- Lão bà, anh biết tại sao em khóc rồi, bởi vì chuyện Trần Hàn Lâm nên em cùng cha em cãi nhau. Cảm giác cha em bênh vực Trần Hàn Lâm. Giận dỗi nên mới khóc, có đúng hay không?

Bạch Tình Đình không thừa nhận cũng không phủ nhận. Nàng chỉ làm nũng ở bên cạnh Diệp Lăng Phi bĩu môi dịu dàng nói:

- Người ta chưa nói sai, Trần Hàn Lâm kia có chuyện, dựa vào cái gì muốn lưu lại hắn ở tập đoàn?

Diệp Lăng Phi đưa tay nhéo đôi môi hơi mỏng động lòng người của Bạch Tình Đình, cười nói:

- Lão bà, em quên một điểm, tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế hiện tại không có nhân tuyển thích hợp, không nên quên, năm trước bá phụ đã tuyên bố đối ngoại là sẽ cải cách đối với tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, tất cả người chấp hành phương án cải cách đều là Trần Hàn Lâm, nếu năm sau đột nhiên thay đổi phó tổng chấp hành, không nói thời gian vội vàng không tìm được người thích hợp, cho dù có người thay thế vị trí của Trần Hàn Lâm, đối với tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế cũng là một hồi sóng gió tai ương. Hiện tại tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế cần phải làm chính là ổn định, bá phụ hoàn toàn cân nhắc là ổn định. Mà nói lưu lại Trần Hàn Lâm cũng không phải vấn đề, có thể một bên cùng công ty tuyển dụng hợp tác, làm cho tập đoàn công ty xem xét tìm kiếm người quản lý tập đoàn ưu tú, về phương diện khác đối với Trần Hàn Lâm cảnh giác, lưu ý người này, một khi Trần Hàn Lâm muốn làm gì đều đã sớm cảnh giác. Anh tin tưởng Trần Hàn Lâm này không ngốc, hắn sẽ rất cẩn thận , nói không chừng sẽ thật sự toàn tâm toàn lực quản lý tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế. Cho nên nói, em không cần lo lắng vì tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, dù sao tập đoàn công ty này là cha em một tay thành lập lên, ông ấy sẽ không làm cho tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế phá sản. Em hiện tại cần làm hẳn là nhanh làm ra thành tích, như vậy, em mới có thể xây dựng quyền uy, kế tiếp toàn diện quản lý tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, khi đó còn cần phải lưu Trần Hàn Lâm sao?

Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi thuyết phục, nàng chớp động con mắt vẫn còn vương vệt nước mắt, lộ ra vẻ tươi cười. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bạch Tình Đình lộ ra vẻ tươi cười, trong lòng biết Bạch Tình Đình đã nhận thức được lời hắn nói. Tay phải Diệp Lăng Phi lúc này mới bắt đầu không an phận, từ bên hông Bạch Tình Đình, vuốt ve vào trong áo ngủ của Bạch Tình Đình.

Bộ quần áo ngủ rộng thùng thình kia của Bạch Tình Đình không có bất cứ cái gì trở ngại với cái tay của Diệp Lăng Phi, rất dễ dàng liền sờ đến chiếc quần lót tam giác mà Bạch Tình Đình mặc, vươn hai đầu ngón tay, cố ý ở hạ thân Bạch Tình Đình vuốt ve lên xuống.

Bạch Tình Đình lấy tay đè lại tay phải Diệp Lăng Phi, chu miệng, không hài lòng nói:

- Anh, đồ đại sắc lang này, lại muốn nhân cơ hội làm chuyện xấu.

Diệp Lăng Phi nở nụ cười dâm đãng, tay phải của hắn từ trong đồ ngủ của Bạch Tình Đình rút ra, vỗ vào kiều đồn Bạch Tình Đình một cái, cười lớn nói:

- Mặc dù chúng ta còn chưa có cử hành hôn lễ, nhưng sớm muộn gì cả người em đều là của anh, đây gọi là sớm thích ứng. Cái này tỉ như làm việc giống nhau, chỉ có sớm hiểu rõ quá trình làm việc, phải làm quen chi tiết mà công việc đòi hỏi đối với mỗi người, mới có thể đến khi chính thức làm việc, mọi việc đều như ý. Anh sau này mỗi ngày đều chuẩn bị đến cùng em thích ứng một chút, để tương lai khi chúng ta động phòng, anh có thể rất nhanh tìm được bộ phận mấu chốt, tiến tới thuận lợi hoàn thành đêm tân hôn của chúng ta.

Những lời này của Diệp Lăng Phi đúng là dâm đãng vô cùng, sau khi Bạch Tình Đình nghe xong những lời này của Diệp Lăng Phi, khuôn mặt nhỏ nhắn mắc cỡ đỏ ửng lên. Nàng đem cái miệng nhỏ nhắn mở ra, ở trên cánh tay Diệp Lăng Phi hung hăng cắn một cái.

Diệp Lăng Phi vội vàng từ trên giường lăn xuống, hắn đứng ở bên giường, ôm chỗ bị Bạch Tình Đình, liên tục hét lên:

- Lão bà, em nhất định là cầm tinh con cún con, chuyên đi cắn người.

Bạch Tình Đình cũng ngồi lên, khuôn mặt đỏ bừng hồng nhuận còn không có giảm đi. Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, lầm bầm nói:

- Em cầm tinh con cún con thì sao chứ, hiện tại em muốn cắn chết anh - tên nam nhân háo sắc nhất thiên hạ này.

Bạch Tình Đình vừa nói liền xuống giường, đi dép lê há mồm cắn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi sao có thể cho Bạch Tình Đình cắn được, chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình vốn không nghĩ đuổi theo Diệp Lăng Phi , lại không nghĩ rằng khi Bạch Tình Đình vừa mới quay người chuẩn bị quay về trên giường, mặt Diệp Lăng Phi từ cửa phòng ngủ thò ra, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi cố ý khiêu khích nói:

- Lão bà, anh đi xuống cho chuẩn bị mấy khúc xương cho em, em thích khúc xương cứng, hay là khúc xương vẫn còn một chút thịt nát vậy?

Một câu nói này chọc tới Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình nghiến răng, tức khí đuổi theo ra ngoài phòng ngủ.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #249